RƯỚC EM VỀ DINH BẰNG VỤ ÁN

Ngày đầu tiên yêu đương, Thư Trừng cảm thấy lúc tỉnh dậy cả người khoan khoái, tâm trạng phơi phới, cho dù đó có là ngày mưa bão bùng cũng sẽ hóa thành nắng đẹp khô ráo.

Đương nhiên Quý Phạm Thạc cũng vậy, anh chưa bao giờ nghĩ cuộc sống đơn điệu, khô khan của mình sẽ trở nên nhiều màu sắc vì một người khác. Mấy ngày nay trong lòng anh đã xuất hiện một suy nghĩ táo bạo: Anh rất muốn nhanh chóng biến cô thành người phụ nữ của mình.

Ngày tháng cứ trôi qua êm đềm như vậy, nháy mắt đã tới cuối tháng chín. Quý Phạm Thạc và Thư Trừng đã khăng khít với nhau tới nỗi không thể tách rời, mặc dù họ vẫn chưa tới giai đoạn cơ thể hòa làm một, nhưng hai đương sự cũng đã có xu hướng tiến tới việc này, ngay cả cậu mợ cũng bắt đầu giục cưới.

Tối nay, tại nhà An Khả.

Mợ ngồi đối diện Quý Phạm Thạc, hiền từ hỏi: “Phạm Thạc này, bố mẹ cháu biết chuyện cháu và Thư Trừng quen nhau chưa?”

Quý Phạm Thạc gật đầu: “Cháu đã nói với họ lâu rồi, cháu định đầu tháng mười sẽ đưa Thư Trừng tới Canada gặp họ, lúc đó vừa hay được nghỉ Quốc Khánh một tuần.”

Thư Trừng đang uống canh chợt nghẹn lại, chuyện này xảy ra quá đột ngột, tựa như sét đánh giữa trời quang.

Mợ nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều, bà cười híp mắt nói: “Vậy mợ phải chuẩn bị một vài đặc sản quê nhà, tới lúc đó hai đứa mang đi nhé.”

Quý Phạm Thạc vội từ chối: “Mợ, không cần phiền phức vậy đâu.”

Lúc này Thư Trừng phụ họa: “Phải đó mợ, đồ nhiều bọn cháu cũng không cầm được.”

An Khả trêu chọc: “Thư Trừng, em còn chưa kết hôn đã bắt đầu chồng ca vợ hát rồi. Như này khiến anh đây đau lòng lắm đấy.”

Mợ trừng mắt nhìn anh ấy: “Còn không biết điều đi tìm một người về đây cho mẹ đi.”

Ăn xong bữa tối, Thư Trừng tiễn Quý Phạm Thạc ra cửa. Trước khi đi lên xe, anh kéo cửa xe ra, mãi vẫn không chịu đi vào.

“Em đi hóng gió với anh được không?” 

Thư Trừng thoải mái đồng ý, cô leo lên xe, sau đó hai người cùng rời đi.

Dù mới cuối tháng chín nhưng trên đường đã đầy băng rôn, bảng hiệu chào mừng ngày Quốc Khánh. Quý Phạm Thạc lái xe dọc theo bờ hồ, nơi này đường rộng lại ít xe, rất thích hợp để hóng gió vào buổi tối.

Vì đã quen nhau một thời gian nên Thư Trừng cũng không còn dễ xấu hổ như ban đầu nữa. Cô hỏi: “Quốc Khánh phải tới Canada thật sao?”

Quý Phạm Thạc tìm một nơi ít người rồi dừng xe lại, anh hạ toàn bộ cửa xe xuống, gió từ bên ngoài ùa vào, khiến tinh thần người ta thư thái.

Anh gật đầu: “Sao vậy, em không muốn đi sao?”

Thư Trừng lắc đầu: “Em hơi căng thẳng, sợ họ không thích em.”

Quý Phạm Thạc đột nhiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, mọi chuyện đều có anh rồi, anh thích em là đủ.”

“Nhưng em…” Thư Trừng còn muốn nói gì đó nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp đã truyền tới môi. Lưỡi anh như một con rắn nhỏ bóc tách từng lớp răng trong miệng cô, không ngừng thăm dò trong đó. Một tay anh đỡ lấy gáy cô, khiến cô không có đường lui, tay còn lại không an phận luồn vào trong áo cô, sau đó dần dần đi xuống eo, cuối cùng dừng lại ở hai cặp bánh bao căng tròn.

“Ưm…” Sự đụng chạm của anh khiến cô không khỏi rên lên.

Tiếng kêu nhỏ bé đó như kíc.h thích dụ.c vọng đã kìm nén lâu nay của anh. Lưỡi anh tiếp tục thâm nhập sâu hơn, muốn quấn lấy cô nhiều hơn. Tay anh bắt đầu xoa bóp ngọn núi nhỏ trước mặt, chỉ muốn khảm cô vào cơ thể mình.

Nụ hôn này quá dài, dài tới nỗi Thư Trừng đã không thể thở nổi nữa. Cô nghe thấy rõ tiếng hít thở của Quý Phạm Thạc đã trở nên nặng nề, lát sau anh mới tha cho đôi môi nhỏ nhắn của cô, ánh mắt anh nhìn xuống chiếc cổ thon dài, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt đó, anh không nhịn được, hôn lên đó một cái thật sau, sau đó lại tới ngọn đồi núi kia.

Quý Phạm Thạc ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt mê man: “Anh muốn giữ lại để từ từ thưởng thức.” Anh rút tay ra khỏi áo cô, ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng, khẽ khàng hôn lên trán cô.

“Anh đưa em về nhà.”

Nói thật Thư Trừng vừa hào hứng lại có chút thất vọng. Vốn dĩ cô tưởng lần đầu tiên sẽ xảy ra trên xe, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nào ngờ được nửa đường anh lại nói từ từ thưởng thức. Cảm giác này tựa như người khác đưa cho bạn một món rất ngon, bạn vừa thử một miếng, đối phương đã cướp nó đi, không cho bạn ăn tiếp nữa, đúng là xấu xa.

Thư Trừng xoa đôi môi sưng phồng, không vui đáp: “Ồ.”

Quý Phạm Thạc nghe ra sự mất hứng trong giọng điệu của cô, anh bật cười, đưa tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Ngốc ạ, anh không muốn lần đầu của anh và em lại xảy ra trong xe, cạnh bờ hồ lộng gió này.”

Anh nói thẳng thừng thế khiến Thư Trừng không khỏi đỏ mặt.

___

Đưa Thư Trừng về tới nhà, Quý Phạm Thạc gọi điện cho Tiêu Sính.

“Lão Tiêu, giúp tôi chút, cậu đặt cho tôi hai vé tới Vancouver vào ngày một tháng mười.”

“Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng bắt tôi làm hả.”

“Ngày đó đặc biệt quá, tôi không đặt được.”

“Đừng nói cậu bảo tôi hack hệ thống bán vé nhà người ta để đặt cho cậu hai vé nhé.”

Quý Phạm Thạc cong môi: “Tôi biết cậu tự có cách mà.”

“Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đưa Quý Cẩn về thăm nhà thế?”

“Không phải Quý Cẩn, là chị dâu tương lai của cậu.”

“Thư Trừng?” Một lúc sau, người đàn ông thấp giọng nói: “Phạm Thạc, cậu nghĩ rõ chưa, thật sự muốn kết hôn với cô ấy sao?”

Giọng Quý Phạm Thạc rất thản nhiên, anh trả lời một cách dứt khoát: “Ừm.”

Tiêu Sính lo lắng: “Có thể cô ấy sẽ ảnh hưởng tới tương lai, sự nghiệp của cậu đấy.”

Quý Phạm Thạc không nghĩ vậy: “Cậu nghĩ nhiều rồi, từ đầu tới cuối Thư Trừng chỉ là người bị hại trong vụ án đó, sao có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi được.”

“Nhưng không phải những manh mối đó…”

Quý Phạm Thạc cắt lời anh ấy: “Không phải vụ án vẫn chưa phá được sao, cho dù có phá rồi tôi cũng quyết định cùng cô ấy đối mặt.”

Tiêu Sính bất lực: “Haiz, cậu ấy. Thôi được rồi, cần tôi giúp thì cứ nói.”

“Ừm, cảm ơn nhé.”

Tiêu Sính cười nói: “Cảm ơn thì khỏi, sau này cậu và Thư Trừng kết hôn, sinh con xong thì cho tôi làm bố nuôi nó là được.”

Nụ cười của Quý Phạm Thạc càng đậm hơn: “Đương nhiên.”

___

Ngày một tháng mười, tại sân bay Bách Hoa, thành phố C.

Trong đại sảnh tấp nập, có một đôi nam nữ vô cùng hút mắt xuất hiện.

Hôm nay Quý Phạm Thạc mặc áo khoác đen mỏng, bên trong là áo sơ mi tím kết hợp với quần tây màu đen, trông anh vừa chín chắn lại trầm ổn.

Thư Trừng bên cạnh anh mặc váy màu xanh lam nhạt, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, trắng muốt. Trên vai là chiếc khăn trắng ngần, phần viền khăn là những đường may nhỏ ánh vàng. Cô mặc như vậy trông lại càng đáng yêu, ngây thơ hơn.

Mười phút trước, An Khả tiễn họ tới sân bay, bởi vì công ty có cuộc họp gấp nên anh ấy đã vội vã rời đi.

Nhưng như vậy cũng đúng ý của Quý Phạm Thạc và Thư Trừng, An Khả thật sự là một bóng đèn cỡ lớn.

Quý Phạm Thạc chỉnh lại mái tóc hơi rối do gió thổi của Thư Trừng, cưng chiều nói: “Không cần căng thẳng, có anh ở đây rồi.”

Màn này khiến người đi đường không nhìn nổi nữa. Một cô gái đứng gần họ nói với người yêu: “Anh xem bạn trai nhà người ta kìa, vừa đẹp trai lại ân cần. Em không cần anh phải chải đầu, vuốt tóc cho em, nhưng ít nhất anh cũng phải kéo vali cho em chứ.”

Chàng trai nhìn cô gái: “Kéo gì mà kéo, em không thấy tay nào anh cũng phải xách túi rồi à, lưng vẫn còn một cái đây này, mệt chết đi được.”

Cô gái tức điên lên, hằn học giẫm vào chân chàng trai một cái, chàng trai đau tới nỗi kêu oai oái.

___

Trước đây đi đâu Thư Trừng cũng chỉ có một mình, một mình xách hành lý, một mình làm mọi thủ tục lên máy bay, một mình ngồi vào khoang hành khách với bao người xa lạ.

Cô ngưỡng mộ những người đi có đôi có cặp, nhưng lại không dám mong ước xa vời, bởi vì cô biết bản thân không dễ có được nó. Cô không có bạn bè, không có người yêu, ngay cả đồng nghiệp và bạn học cũng ít tới đáng thương.

Giờ vì có anh nên mọi khao khát cô mong ước đều đã thành hiện thực. Cô vô cùng cảm kích người đàn ông bên cạnh, là anh đã đưa cô ra khỏi ngày đông hoang tàn, bước vào ngày xuân tràn đầy sức sống.

Cô nắm chặt tay Quý Phạm Thạc, vừa hạnh phúc lại sung sướng. Trong những ngày tháng có anh, ác mộng kinh khủng trước đó cũng được sự dịu dàng của anh thổi tan đi, tình yêu cuồng nhiệt ấy đã khiến cô đắm say, không sao tỉnh lại được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi