RƯỚC HÔN

 
Buổi trưa hôm nay ở nhà cũ Mộ gia vô cùng náo nhiệt.
 
Ngoại trừ một nhà ba người Mộ Bách Uy, Hàng Lệ Cầm, Mộ Tri Diễn thì còn có Mộ Bách Liêm và Lô Phân vợ nhỏ ông ta.
 
Lô Phân chính là cứu binh mà Hàng Lệ Cầm đưa tới.
 
Nhân chuyện lĩnh chứng của Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên, bà ta muốn nói lý trước mặt Mộ Bách Liêm và vợ nhỏ ông ta.
 
Trong phòng khách lầu một, Hàng Lệ Cầm khóc lóc sướt mướt kéo tay Lô Phân: “Em dâu hai à, chị đây mệnh khổ quá, trong nhà này chẳng có tiếng nói nào. Hôm qua Tri Diễn nhà chị đến Đồng Thành xa xôi đón Minh Yên về, đang hoà thuận vui vẻ, trên bàn cơm chị còn nói đến chuyện đính hôn của hai đứa nó, lúc ấy ông cụ nghe xong cũng rất tán thành.”
 
“Ai ngờ, chỉ sau một đêm, sáng nay Minh Yên lại cùng em ba đi lĩnh chứng, em nói xem chuyện này là sao chứ, ông cụ cũng không làm chủ cho Tri Diễn nhà chị.” hlc lau nước mắt: “Em dâu hai à, em phải phân xử công bằng, đây rõ ràng là ức hiếp người mà.”
 
hlc càng nắm chặt tay Lô Phân hơn, Lô Phân bị siết đau, miễn cưỡng rút tay về: “Chị dâu, em biết chị uất ức, nhưng chuyện này cũng khó nói.”
 
Lô Phân thở dài, bắt đầu kể khổ: “Trong trong ngoài ngoài của Mộ gia đều do em ba định đoạt, ở tập đoàn, chồng em và anh cả cũng giống nhau thôi, chỉ đảm nhiệm một chức vụ nhàn hạ, không được lợi gì. Huống chi, Thư Minh Yên có quan hệ thân thiết với Mộ Dữu nhà chúng ta, hai đứa như một, ai cũng nói rằng mẹ kế khó làm. vốn dĩ Mộ Dữu đã không muốn gặp em, làm sao em dám nói đến Minh Yên chứ? Tình cảnh của em trong nhà này, cũng không tốt hơn chị bao nhiêu cả.”
 
Lô Phân nháy mắt ra hiệu cho Mộ Bách Liêm, ông ta vội nói với Mộ Bách Uy: “Anh cả, Lô Phân nói đúng, chuyện này có dính dáng đến Minh Yên, vợ chồng chúng em không nên nói quá nhiều.”
 
“Chỉ là em muốn nói, ban đầu chị dâu rất chướng mắt Thư Minh Yên mà, vậy đây cũng cũng đâu phải chuyện xấu.” Lô Phân liếc nhìn hlc một cái, suy tư nói: “Vô duyên vô cớ, sao chị lại đột nhiên vừa ý cô con dâu này thế?”
 
“Chị không vừa ý Minh Yên lúc nào chứ? Bình thường chị đối xử với con bé hơi nghiêm khắc một chút, là do chị nghĩ sớm muộn gì nó cũng là con dâu trong nhà, chị vì muốn tốt cho nó nên mới thỉnh thoảng răn dạy vài câu thôi. Minh Yên là cháu gái ông cụ yêu thương, ngoan hiền hiểu chuyện, đương nhiên chị rất vừa lòng.”
 
Lô Phân ngoài cười nhưng trong không cười: “À, trách mắt em không tốt, lại hiểu lầm như vậy. Chị dâu đúng là lương thiện, sao em lại không biết được chứ.”
 
hlc tiếp tục than thở: “Việc đã đến nước này, dù phải nói thế nào thì cũng phải làm ầm ĩ một trận, kêu em ba và con bé Minh Yên đó ly hôn, chị chỉ lo lắng cho hôn sự của Tri Diễn nhà chị, không biết phải làm thế nào đây? Hai em cũng giúp chị nói vài câu với ông cụ nhé, phải cho Tri Diễn một mối hôn sự tốt, sớm kết hôn rồi có một gia đình, như vậy chị với anh cả mới yên tâm được.”
 
Mộ Tri Diễn ngồi thảnh thơi ở đuôi ghế sô pha đột nhiên nói chen vào: “Con không cưới người khác!”
 
hlc trừng anh ta một cái, trong lòng tức giận.
 
Đứa con không biết cố gắng này, nó còn muốn cái gì chứ, bây giờ dù là gì cũng không quan trọng bằng việc mau chóng giấu đi chuyện bên ngoài của nó.
 
Không phải Thư Minh Yên cũng chẳng sao, hôm nay dù thế nào bà ta cũng phải kêu ông cụ tìm được một cô thiên kim nhà giàu chân chính cho Tri Diễn.
 
Chỉ như vậy, bà ta mới đỡ vất vả.
 
Ở một góc khác, Thư Minh Yên đứng trên đầu cầu thang nghe cuộc thảo luận bên dưới một chút, rồi lặng lẽ về phòng.
 
Mộ Dữu hỏi cô trên wechat: 【 Chuyện sao rồi? 】
 
Thư Minh Yên báo cáo với cô ấy: 【 Bố cậu và mẹ kế cũng tới đây, hlc đang cầu xin hai người họ nói giúp bà ta, cho Mộ Tri Diễn có một mối hôn sự tốt.  】

 
【 Chắc chắn là vì chuyện mang thai đó. 】
 
Tiểu Dữu: 【 À. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Mẹ kế kia của mình ngoài mặt thì hiền lành nhưng thật ra cũng rất tinh ma. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Bà ta với bác gái luôn bằng mặt không bằng lòng, bây giờ có thể thật lòng giúp đỡ bác gái là quái rồi, cứ cho là ngoài mặt an ủi hai ba câu, nhưng không chừng sau lưng lại đang chê cười bà ta. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Ông nội nói thế nào? 】
 
Thư Minh Yên: 【 Ông đang nằm trong phòng, nói là không khoẻ, nhưng căn bản là không muốn nói chuyện với đám người kia. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Ông nội không quan tâm thì cậu cũng đừng quan tâm họ làm gì, dù sao bây giờ cậu và chú nhỏ của mình đã cùng đi lĩnh chứng, bọn họ không có cách nào gây khó dễ cho cậu, lại càng không dám múa may trước mặt chú nhỏ mình. 】
 
Thư Minh Yên: 【 Ừm. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Cứ ăn ngon uống ngon, đừng nghĩ đến chuyện gì cả. 】
 
Tiểu Dữu: 【 Ăn cơm trưa chưa? 】
 
Thư Minh Yên: 【 Vẫn chưa, ông nội cũng chưa ăn gì mà cứ ở mãi trong phòng. 】
 
Tiểu Dữu: 【 xoa đầu.jpg 】
 
Hai người lại nhắn tin thêm một lát, Thư Minh Yên nghe được tiếng động từ dưới nhà, hình như là đang cãi nhau.
 
Tiếng ầm ĩ rất lớn, cô ở lầu ba mà vẫn nghe được.
 
Thư Minh Yên chạy tới đứng ở đầu cầu thang, mơ hồ nghe được giống của ông cụ Mộ và Mộ Du Trầm.
 
Cô nhắn wechat cho Mộ Dữu: 【 Chú nhỏ cậu về rồi, ông nội cũng ra ngoài rồi, mình xuống xem thử. 】
 
Cất điện thoại, Thư Minh Yên không đi thang máy mà lặng lẽ đi xuống bằng cầu thang.
 
Trong phòng khách bây giờ rất loạn, ông cụ cầm cây gậy ba toong trong tay, đuổi đánh Mộ TRi Diễn, không ai dám tới ngăn cản.
 
Ông cụ đuổi tới đánh lên mông anh ta mấy cái, thở hồng hộc mắng: “Tao cho mày và Minh Yên hứa hôn, đã nói với mày rất nhiều lần, mày phải đối xử tốt với con bé, thì ra mấy năm nay mày đối xử tốt với con bé là vậy sao? Miệng thì nói mình si tình, mày không xấu hổ thì tao đây cũng muốn đào hố chui xuống rồi.”
 
Mộ Tri Diễn bưng mông chạy trốn: “Ông nội, con thật sự không biết tại sao Lý Hàm Mạn đó lại mang thai, rõ ràng con đã rất cẩn thận. Ông yên tâm, con chắc chắn sẽ bắt cô ta bỏ đứa bé, không để cho Mộ gia mất mặt.”
 

“Mày còn không biết mình sai ở đâu sao?” Ông cụ Mộ giơ gậy lên quất vào lưng anh ta, Mộ Tri Diễn đau tới mức hai má đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.
 
Mộ Du Trầm ngồi trên sô pha, nhìn ông cụ: “Bố lớn tuổi rồi, kiềm chế một chút đi ạ, tức giận không tốt cho cơ thể, lát nữa lại tăng huyết áp.”
 
“Phải phải, bố à có gì từ từ nói.” hlc vừa tiếp lời, đã bị Mộ Du Trầm dùng ánh mắt lạnh lùng áp bức lườm một cái, bà ta lập tức ngậm miệng.
 
Nhìn thấy Thư Minh Yên đang từ trên lầu bước xuống, Mộ Du Trầm dời tầm mắt.
 
Thư Minh Yên đi tới đỡ ông cụ Mộ, dìu ông ngồi xuống sô pha.
 
Mộ Du Trầm rót một ly trà đưa tới.
 
Ông cụ xua tay không uống, cơn tức trong lòng đã dịu đi một chút, ông ấy nhìn về phía Mộ Du Trầm: “Chuyện này xử lý thế nào, con nói xem.”
 
Mộ Du Trầm đặt ly trà xuống bàn, ánh sáng nơi khoé mắt liếc nhìn ảnh chụp đang bày ra bên cạnh.
 
Im lặng một lát, anh nói: “Anh cả và anh hai đã chuyển ra ngoài từ trước, coi như đã tách ra riêng, đây là chuyện trong nhà của anh cả, con không có ý kiến gì.”
 
Mộ Bách Uy lập tức nói với ông cụ Mộ: “Bố, bố yên tâm, về nhà con nhất định sẽ dạy dỗ thằng con ngỗ nghịch này.”
 
“Chẳng qua.” Mộ Du Trầm lại đột nhiên mở miệng, đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Mộ Tri Diễn và Thư Minh Yên chưa từng đính hôn, từ lúc lên đại học tới nay, bên cạnh Mộ Tri Diễn chưa bao giờ thiếu bạn gái, Mộ Tri Diễn và Thư Minh Yên không hề có quan hệ gì cả. Bây giờ Minh Yên là vợ tôi, với tư cách là một người chồng, tôi không hy vọng sau này sẽ có những tin đồn bịa đặt như trước đây.”
 
Ông cụ Mộ: “Đương nhiên, ta đã chấp thuận chuyện con và Minh Yên lĩnh chứng, sau này ai dám nói thêm một câu dư thừa nào, thì đừng hòng bước vào cửa lớn nhà họ Mộ.”
 
Bầu không khí dần dịu xuống, quản gia tới nhắc mọi người đến giờ dùng bữa.
 
Chuyện bê bối của Mộ Tri Diễn làm ầm ĩ như vậy, Mộ Bách Uy cũng không còn mặt mũi ở lại ăn cơm, ông ta lập tức dẫn vợ mình về trước.
 
Vừa trải qua chuyện này, Lô Phân cũng rất biết điều mà đứng dậy, cười nói với ông Mộ: “Bố à, ở nhà con vẫn còn hai đứa nhỏ, con và Bách Liêm cũng về trước đây ạ, không thể ở lại dùng bữa cùng mọi người được, hôm nào con sẽ dẫn bọn họ đến gặp bố.”
 
Mọi người đều rời đi rồi, trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
 
Ông cụ bất đắc dĩ thở dài: “Anh cả con tính tình nhu nhược thờ ơ, còn chị dâu con thì cứ một mực nuông chiều, coi như thằng bé Tri Diễn kia bị chiều thành hư rồi.”
 
Ông ấy lại ngượng ngùng mà yêu chiều xoa đầu Thư Minh Yên: “Là do ông không đúng, suýt nữa hại Minh Yên rồi.”
 
Minh Yên cười lắc đầu: “Không sao đâu ông nội, chẳng phải bây giờ con tốt lắm sao.”
 

Ông cụ mắng cô: “Sao còn gọi là ông nội, phải sửa lại.”
 
Lúc này Minh Yên mới nhớ ra, hai má ửng hồng, rũ mắt khẽ gọi một tiếng: “Bố.”
 
-
 
Cơm trưa ông cụ cũng không ăn uống gì, ăn được mấy miếng đã buông đũa, nói rằng thân thể không thoải mái nên về phòng trước.
 
Thư Minh Yên nhìn ông cụ rời đi, nói với Mộ Du Trầm: “Hình như tâm trạng của bố không tốt.”
 
Mộ Du Trầm giương mắt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Thư Minh Yên ngượng ngùng tránh đi, chậm rãi ăn tiếp.
 
Mộ Du Trầm ừ một tiếng: “Ông ấy đau lòng Mộ Tri Diễn, hôm nay đã bị chọc tức quá nhiều nên không thể ăn uống ngon miệng được.”
 
Thư Minh Yên nghĩ một lát: “Canh măng chua cũng khá k1ch thích khẩu vị, tối nay tôi sẽ làm một ít.”
 
Cô im lặng một hồi, hỏi Mộ Du Trầm: “Tối nay anh có về không? Hay là vẫn tiếp tục ở biệt thự Ngự Minh?”
 
Mộ Du Trầm buông đũa, ngả lưng ra sau nhìn cô chằm chằm: “Câu hỏi này của em, là đã quên mối quan hệ hiện tại của chúng ta rồi sao?” 
 
Đương nhiên Thư Minh Yên không quên, chỉ là cô đang suy nghĩ, canh măng chua tối nay có cần làm một phần cho Mộ Du Trầm hay không thôi.
 
Mộ Du Trầm: “Hôm nay vừa mới lĩnh chứng, nếu tối nay tôi ngủ bên ngoài, em muốn ông cụ mắng tôi sao, hay là muốn cho người khác, cuộc hôn nhân này của chúng ta không bình thường?”
 
Anh nhìn về phía Thư Minh Yên, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã nói rồi, sau khi lĩnh chứng, chúng ta cứ tiến hành cuộc hôn nhân này một cách bình thường đi. Giai đoạn đầu của việc hẹn hò và kết hôn cũng không hẳn phải có tình cảm, nó sẽ được vun đắp dần dần. Chúng ta là vợ chồng, sau này em không cần cảm thấy gánh nặng khi đối mặt với tôi, cứ làm sao cho thoải mái là được.”
 
Thư Minh Yên nghĩ thầm trong lòng, xem ra thái độ của anh đối với hôn nhân vẫn rất nghiêm túc, giống như trước kia anh đã từng nói.
 
Mộ Du Trầm và Mộ Tri Diễn không giống nhau, khi Thư Minh Yên tìm đến anh, vốn dĩ cũng không nghĩ rằng sẽ cùng anh làm đôi vợ chồng có tiếng nhưng không có miếng, nếu đã như vậy, sau này hai người họ cứ phối hợp thật tốt, không chừng những ngày tháng sau này sẽ trải qua một cách yên ổn.
 
Thư Minh Yên: “Chiều nay anh có về ăn cơm không?”
 
Mộ Du Trầm vừa định nói không chắc, vì anh còn có buổi xã giao, nhưng lời vừa đến bên môi đã tạm dừng hai giây, anh sửa lại: “Về ăn.”
 
-
 
Sau khi ăn cơm trưa, Mộ Du Trầm phải về tập đoàn, trước khi đi anh vào phòng ông cụ xem thử rồi nói với Thư Minh Yên: “Chiều nay khuyên ông ấy ăn một chút, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.”
 
Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu, tiễn anh ra phòng khách.
 
Tài xế mở cửa hàng ghế sau, Mộ Du Trầm đang định ngồi vào thì đột nhiên Thư Minh Yên nhớ ra một chuyện, cô chạy tới gọi anh: “Chú nhỏ…”
 
Nhận lấy cái cau mày của người đàn ông, Thư Minh Yên ý thức được gì đó, cô mím môi: “Cách xưng hô, tôi sẽ sửa dần dần.”
 
Vừa rồi khi đổi cách gọi ông nội Mộ mười mấy năm qua là bố, cả người cô lại không được tự nhiên.
 
Mộ Du Trầm cũng biết, ngay từ bé đã gọi như vậy, nếu kêu đổi liền thì thật sự rất khó.
 

Dù sao anh cũng không phải là chú ruột của cô, từ từ thôi, không vội phải sửa lại cho đúng.
 
Cũng chỉ là một cái xưng hô thôi mà, Mộ Du Trầm cũng không quá so đo chuyện này: “Muốn nói với tôi chuyện gì?”
 
Thư Minh Yên cân nhắc chọn lời: “Liệu chuyện chúng ta lĩnh chứng trước hết có thể giấu đi không, đừng thông báo ra bên ngoài? Anh biết mà, tôi muốn làm biên kịch, còn anh lại là tổng giám đốc của Diệu Khởi Ảnh Nghiệp, nếu để người khác biết chúng ta là vợ chồng, vậy thì sau này ở đoàn phim tôi sẽ không được tự nhiên.”
 
Tuy rằng ở bữa tiệc lần trước Mộ Du Trầm đã giúp cô và rất nhiều người đã biết được mối quan hệ của họ.
 
Nhưng lúc đó thái độ của Mộ Du Trầm đối với cô, mọi người chỉ cho rằng anh khá quan tâm đ ến cô, họ sẽ không nghĩ theo hướng là mối quan hệ nam nữ kia.
 
Cô cũng chỉ nói với Trần Phùng Mẫn rằng mình được ông cụ Mộ nuôi lớn, Mộ Du Trầm có thể xem là trưởng bối của cô.
 
Chính vì nguyên nhân này, đạo diễn Quách cũng cực kỳ quan tâm đ ến cô.
 
Nếu chuyện hai người họ lĩnh chứng bị lộ ra ngoài, mọi người đều biết cô là vợ của Mộ Du Trầm, vậy thì kịch bản mà cô vẫn đang chờ để nghe lời góp ý chân thành, e là đã toang rồi.
 
Cô vẫn chưa tốt nghiệp, con đường sự nghiệp chỉ vừa bắt đầu, cô không muốn sau này những lời nghe được bên tai chỉ toàn là nịnh hót.
 
Lâu ngày như vậy thì mật ngọt chết ruồi đó!
 
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là, đoàn phim hiện tại của cô chính là đối thủ cạnh tranh của Mộ Du Trầm.
 
Nếu cô bị lộ thân phận là vợ của Mộ Du Trầm thì đây sẽ là một tin chấn động.
 
Mộ Du Trầm cũng đã cân nhắc đến việc này, anh gật đầu: “Được, nghe theo em.”
 
Vừa mới kết hôn đã ra ý kiến, vốn dĩ Thư Minh Yên còn đang rất căng thẳng, nhưng không ngờ anh lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy.
 
Thư Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, híp mắt cười với Mộ Du Trầm: “Cảm ơn chú nhỏ!”
 
Ánh mặt trời rọi xuống đỉnh đầu cô, mái tóc dài suôn mượt có chút óng ánh, hai má ửng hồng, khi cười, mắt cô híp lại như vầng trăng khuyết, lộ ra vẻ đáng yêu ngây thơ.
 
Mộ Du Trầm không nhịn được, anh vươn tay béo mặt cô.
 
Mặt cô trông rất gầy, nhưng khi miết vào thì vẫn đầy thịt, cảm giác giống hệt như hồi bé.
 
Mộ Du Trầm kiềm chế sự xúc động mà miết thêm cái nữa, sau đó anh khom người ngồi vào trong xe, nói với cô: “Bên ngoài trời nắng, vào nhà đi.”
 
Mãi đến khi xe chạy ra khỏi cổng lớn, Thư Minh Yên vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
 
Một lúc sau, cô mới giơ tay bụm hai má bị véo hơi đau của mình.
 
Thư Minh Yên: “???”
 
Đang êm đang đẹp, sao đột nhiên lại véo má cô làm gì?

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi