RƯỢU CHÀNG TIÊN

Dù cho vô cùng băng lãnh, nhưng vẫn nghe ra một tia thương tiếc lẫn đau lòng.

Vui mừng đến long trời lở đất tràn vào trong tâm Lộ Tiểu Thiền.

Y muốn nhào vào lồng ngực đối phương, nhưng đối phương lại đứng dậy nhích qua một bên, Lộ Tiểu Thiền trực tiếp sấp mặt xuống đất.

"Cha — là ngươi tới tìm ta sao!"

Trong thâm tâm Lộ Tiểu Thiền luôn hâm mộ A Bảo có cha ruột tìm hắn nhiều năm như vậy, ngay cả ngủ y cũng mơ có cha ruột tới tìm y.

Mọi người còn đang sững sờ rốt cục hoàn hồn trở lại.

"Ngươi... Ngươi thực sự là cha của ăn mày này......"

Hai tròng mắt tráng hán chặt cây đều sắp rớt xuống rồi.

"Tiểu ăn mày... Cha ngươi khí lực thật lớn... Thoạt nhìn yếu đuối mong manh... Thế nhưng có thể chống đỡ được cả cây hòe già này?"

"Cha tiểu ăn mày tuổi trẻ như vậy? Chẳng lẽ sinh ra y lúc bảy, tám tuổi?"

Người xung quanh nghị luận sôi nổi.

Đầu óc Lộ Tiểu Thiền lúc này đã ong ong cả lên, y thật sự đói sắp chết rồi, lại vẫn cứ duỗi tay về phía trước, muốn chạm vào người kia, nhưng trong lòng y cũng rõ ràng, người kia không cho y chạm vào.

"Ta không phải là cha ngươi."

Không cần biết ngươi có phải là cha ta hay không.

Đời này của ta chưa từng có cơ hội gọi một tiếng "Cha", ngươi chiếm lợi rồi!

Có thể sinh ra một kẻ mù như ta, vị cha ruột kia của ta không biết đã tạo ra cái nghiệt gì.

Thanh âm của ngươi tuy rằng thanh lãnh, nhưng lại trong sáng thanh cao, làm sao có thể là người tạo nghiệt chướng?

"Vậy ngươi là người nhà của ta sao?" Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay.

"Không phải."

Hai chữ đơn giản, lại khiến Lộ Tiểu Thiền thất vọng tràn trề.

"Vậy ngươi là bằng hữu của ta sao?"

"Không phải."

Thanh âm của nam nhân tuy rằng băng lãnh, nhưng không hiểu sao lại rất dễ nghe.

Giống như lãnh ngọc giấu trong lồng ngực mang theo một tia ấm áp.

"Vậy ngươi... là gì của ta?"

Một lúc lâu sau, Lộ Tiểu Thiền vẫn không nghe thấy đối phương trả lời, điều này làm cho Lộ Tiểu Thiền sợ hãi.

"Ngươi có phải đã đi!" Y lập tức duỗi tay rờ rẫm khắp nơi, nhưng không có thứ gì.

"Ta ở đây."

Nghe thanh âm của hắn, Lộ Tiểu Thiền mới thở ra một hơi thật dài.

"Ta... Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi......" mũi Lộ Tiểu Thiền chua xót, cuống họng cũng nghẹn đến mức phát đau, "Ngươi rõ ràng đã đến, nhưng vẫn không chịu gặp ta... là vì chán ghét ta sao?"

Nhưng ta tin tưởng, ngươi sẽ không giống những người khác, ghét bỏ ta là một tên ăn mày bẩn thỉu mắt mù.

"Ta vĩnh viễn sẽ không chán ghét ngươi."

Thanh âm rõ ràng không phập phồng, nghe không ra tâm tình bỗng nhiên biến nhẹ, mềm mại rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền, thanh nhuận đến nỗi Lộ Tiểu Thiền muốn nghe hắn nói một lần rồi lại một lần.

"Chỉ là cực lâu trước đây... ngươi rất chán ghét ta."

Nửa câu sau rất nhẹ, như một đường rồi lại một đường vết thương rất nhỏ, mỗi một đường đều có vẻ không đáng kể gì, nhưng mỗi một đường đều là mãi mãi không thể khép lại dù có chờ đợi bao lâu.

"Không có khả năng! Ta bị tên đồ tể đạp đến thiếu chút nữa chết rồi, là ngươi chữa khỏi cho ta có đúng hay không? Bên cạnh ta mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, là ngươi đặc biệt mua cho ta có đúng hay không? Ta thiếu chút nữa bị cây hòe già đè chết, cũng là ngươi tới cứu ta có đúng hay không? Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta làm sao có thể chán ghét ngươi?"

Lộ Tiểu Thiền tuy rằng không nhìn thấy, nhiều năm qua y vẫn luôn tự nói với mình không cần quan tâm thái độ người khác đối với y... Nhưng y chung quy vẫn là con người, hi vọng có người để ý mình, dù chỉ là chốc lát, đem y để ở trong lòng.

"Tiểu Thiền..."

Tên của y được kêu lên, vẫn là thanh âm bình tĩnh không gợn sóng ấy, như nhuốm nỗi tuyệt vọng không thể buông bỏ, lại khàn khàn như giếng sâu khô cạn.

Lộ Tiểu Thiền khẩn trương.

Ngươi muốn nói cái gì?

"Theo ta đi đi... Nếu như ngươi không chán ghét ta."

Lộ Tiểu Thiền kìm nén hô hấp, tim đập như nhịp trống liên hồi, mỗi một tiếng đều giống như gõ phá thế giới bên ngoài, ánh sáng bất cứ lúc nào cũng có thể chiếu tới.

"Ngươi muốn mang ta đi đâu? Là muốn đưa ta về nhà sao?" Lộ Tiểu Thiền theo bản năng nói ra.

Thời điểm A Bảo rời đi, y thoạt nhìn không thèm để ý.

Nhưng thực ra y rất để ý.... Mỗi người đều có nhà, y lại không có.

"Nếu như ngươi muốn về nhà, ta liền dẫn ngươi về, nhưng xin ngươi đáp ứng ta ba điều kiện."

Lộ Tiểu Thiền không có khí lực, không bò dậy nổi, đành phải vung tay lên, rồi lại thả xuống.

Chỉ cần có thể đi theo ngươi, đừng nói ba điều kiện, ba trăm ba ngàn điều kiện, ta cũng tình nguyện!

"Thứ nhất, ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi không được đi hướng tây. Bằng không...... sẽ lại đánh mất ngươi."

Lộ Tiểu Thiền "Ừ" một tiếng.

Tuy rằng lão ăn mày nói Lộ Tiểu Thiền trời sinh cốt cách phản nghịch, kêu y đi hướng tây, y sẽ đi hướng đông. Kêu y tìm ngựa, y liền muốn cưỡi lừa!

Thật vất vả mới có thể gặp được người này, Lộ Tiểu Thiền nào dám "Phản".

Nếu khiến hắn tức giận bỏ đi, bản thân liền một thân một mình, có bị cây hòe già đập chết cũng không ai quan tâm.

"Thứ hai, không cho chạm vào ta."

Cõi lòng Lộ Tiểu Thiền đầy chua sót, bỗng nhiên muốn khóc.

Y vốn tưởng rằng người này đến bên cạnh y, chính là người duy nhất không chê y.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn để tâm y là ăn mày, trên người bẩn thối, cho nên không muốn bị y chạm vào sao?

Trán Lộ Tiểu Thiền đặt trên mặt đất, thương tâm khổ sở cực kì, ngay cả đầu ngón tay cũng lười cử động.

"Nếu ta tẩy hết bùn dơ trên người... sạch sẽ vô cùng... cũng không được chạm vào ngươi sao?"

Người kia đứng ở chỗ cũ, phảng phất như đứng giữa vách núi cheo leo, rõ ràng tâm đã nhập định, nhưng bởi vì một câu nói của Lộ Tiểu Thiền, mà dao động.

"... Không thể."

Hai chữ kia thập phần bình tĩnh, nhưng lại khiến Lộ Tiểu Thiền nghe được đau đớn như đao khắc cốt tủy.

"Không chạm liền không chạm... Ta biết ta vừa bẩn vừa thối..."

Dù sao, ta cũng không có khí lực chạm vào ngươi.

"Ngươi không bẩn, cũng không thối. Ngươi thay ta độ kiếp, cho nên... ta không thể chạm vào ngươi."

"Chạm vào thì sẽ thế nào?"

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, mình mà cũng có bản lĩnh thay người khác độ kiếp sao? Lẽ nào trước đây mình từng tu tiên?

"Ngươi sẽ rất đau."

Lộ Tiểu Thiền vui vẻ: "Ta không tin! Hoặc là ngươi để ta sờ thử một chút, hoặc là nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra!"

Ngươi không cho ta chạm, ta liền nhất định phải chạm.

Chậc chậc chậc, ta ngược lại muốn xem xem chạm vào ngươi, ta có thể đau thế nào?

Chờ ta với ngươi quen thuộc, ta liền mỗi ngày chạm vào ngươi, xem thử ngươi có thể khiến ta đau ra sao?

"Điều kiện thứ ba chính là chuyện trước kia chớ có hỏi. Ta vĩnh viễn sẽ không lừa ngươi."

"Ta hiểu được... Bởi vì không muốn lừa dối ta, cho nên ngươi không muốn trả lời ta, ta cũng sẽ không truy hỏi."

Trong lòng Lộ Tiểu Thiền có ngàn vạn điều không rõ, thế nhưng trong lòng y cũng hiểu, chuyện đối phương không muốn lừa dối mình, nhất định cũng là nỗi đau giấu kín trong lòng đối phương.

"Ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi."

Ngươi hiện tại là người đối với ta tốt nhất trên cõi đời này, ta làm sao nhẫn tâm đâm vào chỗ đau trong lòng ngươi đây.

"Uống cái này."

Nam nhân kia tiến lên trước một bước.

Chỉ một bước ngắn ngủi, Lộ Tiểu Thiền liền nghe thấy tiếng dao động uyển chuyển nhẹ nhàng phát ra từ quần áo của hắn, dường như dây buộc tóc của hắn bị gió cuốn lên rồi thả xuống, y cảm giác được hắn cách y rất gần, giống như muốn chạm vào y.

Lộ Tiểu Thiền thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ trên người hắn.

Sau đó, hắn liền rời xa.

Lộ Tiểu Thiền mò tới một cái bình sứ nhỏ, thân bình không biết là làm bằng vật liệu gì, cảm giác lạnh lẽo trơn bóng.

Y đổ vào trong miệng, phảng phất như có một luồng sương mù tràn qua môi lưỡi, quấn quýt hướng xuống cổ họng của y.

Thân thể vốn đang suy yếu vô lực, bỗng nhiên liền khôi phục.

Tim phổi như được tưới mát, thoát thai hoán cốt.

Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, hoạt động một chút cổ tay cùng ngón tay của mình.

Đúng lúc này, một đầu cành trúc gõ gõ vào lòng bàn tay y, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng duỗi tay nắm chặt.

Một đầu khác của cành trúc, tự nhiên là nằm trong tay của người kia.

"Chúng ta đi thôi."

Người kia xoay người.

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo cành trúc, bước đi theo sau hắn.

"Nếu ta không đáp ứng ba điều kiện kia của ngươi, ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?"

"Ta đến là để mang ngươi đi." thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, như là sợ quấy nhiễu ai đó, rồi lại rất bình tĩnh.

"Vậy tại sao còn muốn đề ra ba điều kiện?"

"Bởi vì lúc trước ta nghĩ đem ngươi giữ ở bên người, ngươi lại thế nào cũng không chịu."

"Tại sao?"

"Ta không biết."

A? Tại sao ngươi lại không biết? Lộ Tiểu Thiền ta từ trước đến giờ hễ chán ghét ai hay cái gì đều sẽ trực tiếp nói ra a!

"Ngươi ngẫm lại xem? Có phải là ngươi cướp đồ ăn của ta? Hay là ta không nghe lời ngươi liền đánh ta?"

"Thứ ngươi yêu thích ta đều cho ngươi. Ngươi không nghe lời, ta cũng sẽ không đánh ngươi."

"Vậy thì vì cái gì a?" Lộ Tiểu Thiền nghĩ mãi mà không ra.

Thế nhưng câu "thứ ngươi yêu thích ta đều cho ngươi" lại làm cho lòng Lộ Tiểu Thiền như bị nhét vào mấy trăm cái bánh đường, rất ngọt.

Đều cho ngươi, chính là không có giữ lại.

Cõi đời này thật sự sẽ có người không giữ lại thứ gì mà đem hết thảy đều cho y sao?

"Ngươi... Ngươi tên là gì?"

"Tên của ta, là Thư Vô Khích."

Thanh âm của hắn tuy lạnh nhạt, nhưng nếu tinh tế thưởng thức, sẽ phát hiện ra một tia nhu hòa.

Thanh âm của tất cả mọi người tại Lộc Thục Trấn này, Lộ Tiểu Thiền đều đã nghe qua, lại không có bất kì thanh âm của người nào dễ nghe như của Thư Vô Khích, mê hoặc đến nỗi Lộ Tiểu Thiền chỉ muốn vĩnh viễn được nghe hắn nói.

Nhưng mỗi câu nói của Thư Vô Khích đều rất ngắn.

Nếu có thể nói rõ ràng trong một chữ, tuyệt đối sẽ không nói nhiều thêm chữ thứ hai.

Thư Vô Khích... Thư Vô Khích.....

Lộ Tiểu Thiền một lần rồi lại một lần gọi tên của đối phương trong lòng, sợ mình sẽ quên mất.

"Tên của ngươi thật đặc biệt a... Có ý nghĩ gì sao?"

"Tên của ta, là ngươi đặt cho ta." Thư Vô Khích dừng lại.

Trong lòng Lộ Tiểu Thiền khẽ run lên, thanh âm lành lạnh của Thư Vô Khích lọt vào tai y lại trở nên mềm mại ấm áp.

"... Ta... Ta khi nào thì đặt tên cho ngươi... Nghe thanh âm của ngươi, tuổi của ngươi so với ta còn lớn hơn một chút, ta làm sao có cơ hội đặt tên cho ngươi a!"

Lộ Tiểu Thiền có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Thư Vô Khích, tại sao hắn nói rất nhiều chuyện, chính mình lại không nhớ rõ gì cả?

"Bởi vì lúc trước ta chỉ có hào, không có tên. Ngươi nói ngươi không thích hào của ta, cho nên đặt tên cho ta."

Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ đầu, chuyện đó y thật sự không nhớ rõ. Nhưng Thư Vô Khích nói nghiêm túc như vậy, căn bản không phải giả!

"Nhưng ta làm sao đặt cho ngươi cái tên như vậy a?"

"Ngươi yêu thích một bài thơ của Lăng Nguyên Chân Quân — Bạch vân thương cẩu liễu vô ngân, liễm quyển vân thư chung vô khích*. Dùng câu cuối làm tên của ta."

[Hai câu này chắc do tác giả tự viết, không phải là thơ của bất kì nhà thơ nào.

Dịch thơ (bởi Mia Tree):

Vô thường đổi thay không dấu vết

Nước cuốn mây trôi không khoảng trống

Cụm từ bạch vân thương cẩu ( 白云苍狗) xuất phát từ 2 câu thơ của Đỗ Phủ:

Thiên thượng phù vân như bạch y

Tư tu cải biến như thương cẩu

Dịch nghĩa: Trên trời mây nổi như áo trắng, khoảnh khắc biến thành như chó xanh. Ý nói sự biến hóa khôn lường của cuộc đời.]

Lăng Nguyên Chân Quân là ai? Nghe như tiên hào? Thư Vô Khích cũng có hào, nghe lão ăn mày nói người có tiên hào đều là tu chân ít nhất hơn trăm năm, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới nhất định.

Lộ Tiểu Thiền tuy rằng căn bản không nhớ tới chuyện đặt tên này, thậm chí hoài nghi đối phương nhận lầm người. Nhưng vừa nghĩ tới tên của đối phương nếu đúng là do mình đặt, trong lòng liền có cảm giác thỏa mãn.

"Vậy ngươi có biết tên của ta là gì không?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu hỏi.

Thư Vô Khích đương nhiên biết.

Lộ Tiểu Thiền từng nghe hắn gọi mình là "Tiểu Thiền", hỏi hắn vấn đề này, bất quá là để nghe hắn gọi tên của chính mình một lần nữa mà thôi.

"Ngươi tên Lộ Tiểu Thiền."

Lộ Tiểu Thiền hoan hỉ trong lòng, dưới chân nhẹ bỗng, không nhịn được nghĩ muốn tiếp cận đối phương.

Nhưng y vừa mới nhích tới gần đối phương nửa bước, cành trúc kia liền chọt vào lòng bàn tay của y một cái.

"Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, còn nhớ hay không?"

"Nhớ chứ..."

Vừa mới hân hoan vui mừng, trong nháy mắt lại bị sương giá đánh thành quả cà tím.

Thư Vô Khích không chịu để cho y chạm vào.

"Vậy ngươi là người thế nào của ta?"

Quan hệ giữa chúng ta nhất định không hề tầm thường, không thì vì sao ngươi lại tới tìm một người mù như ta?

"Bạn cũ."

"... Sao có thể là bạn cũ được a? Ta từ nhỏ lớn lên ở Lộc Thục Trấn! Nếu như lúc trước ta từng gặp qua ngươi, làm sao có khả năng không nhớ rõ ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền dưới tình thế cấp bách lại muốn tiến lên phía trước, lòng bàn tay lập tức bị cành trúc đâm một cái, chỉ có thể lui về nửa bước.

"Ta nhớ rõ ngươi."

Vẫn là một câu ngắn gọn như vậy, viền mắt Lộ Tiểu Thiền lại đỏ lên.

Y chính là được người nhớ thương.

Thời điểm lão ăn mày đi, y chỉ sợ không còn ai quan tâm tới mình.

Thời điểm A Bảo đi, y cũng sợ không còn ai nhớ tới mình.

Thế nhưng Thư Vô Khích lại nói, hắn nhớ rõ y.

——

[hậu trường của tác giả]

Lộ Tiểu Thiền: Làm sao bây giờ, nhìn thấy Vô Khích ca ca ta liền không nhịn được mà nói chuyện không ngừng!

Thư Vô Khích: Ta thích nghe ngươi nói chuyện.

Lộ Tiểu Thiền: Nguyên lai tên của ngươi là do ta đặt cho ngươi a!

Thư Vô Khích: Chỉ có ngươi biết tên của ta. Tên này chỉ cho ngươi dùng.

Dưa béo: Đây chính là nguyên nhân Kiếm Tông Ương Thương nổi danh thiên hạ, thế nhưng cái tên Thư Vô Khích này lại không ai biết xuất xứ từ đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi