RƯỢU GẠO PHA BƯỞI

—— U U, hôm nay sao đổi gu rồi???.

—— Tôi vào nhầm chỗ à???

—— Game tình yêu? Tình huống gì đây?

—— Tôi đánh hơi được một hiện tượng lạ *cảnh giác*

—— Đồng ý với lầu trên, tôi cũng vậy!

—— Hai má trên kia tốt nhất đừng đoán mò, lỡ U U chỉ muốn đổi gió thì sao? Dù gì ngày nào cũng chơi game kinh dị thì ai chịu nổi.

Bình luận rơi lộp độp, trong đó nhiều nhất là dấu???, Cố U khẽ cười, cầm đáp án nhàn nhạt giải thích: “Game hôm nay dành cho một người bạn, tuy món quà nhỏ thôi nhưng hi vọng cậu ấy sẽ thích”.

—— Bạn sao? Là quà sinh nhật đúng không??.

—— Tôi to gan đoán mò, chẳng lẽ là anh Lâm kia??!?.

—— Fan CP đừng có gáy trước mặt chính chủ thế.

—— Đồng ý! Tôi cũng nghĩ là anh Lâm, bởi có lần livestream Bưởi Bưởi từng nhắc đến anh ấy rồi! *Xê ra cho tôi đớp*

—— Lầu trên đừng hồ đồ như vậy, lỡ không phải thì có nước đội quần, bạn khác không phải là bạn à?.

Tần suất nhắc đến “Anh Lâm nào đó” ngày càng nhiều, tâm trạng Cố U khá hơn hẳn. Cô rũ mi, niềm vui càng hớn hở hơn nữa, không có ý che giấu: “Mọi người tự đoán nhé, nói gì cũng được, tôi không phản đối chuyện thuyền bè gì đâu”.

Nếu thấy mình được nhắc trên bình luận, chắc Lâm Trạch Diễn sẽ vui lắm.

Quay về trước đây, có lẽ anh sẽ thẹn thùng chụp màn hình, sau đó tíu tít khoe với Cố U, thậm chí nếu có đuôi thì chắc nó sẽ lúc lắc không ngừng.

Cơ mà bây giờ chú chó đang giận, tức khắc đã trở lại dáng vẻ chó săn ít nói. Lâm Trạch Diễn từng cảnh báo, dỗ một con chó lớn dỗi hờn không dễ chút nào.

Nhưng mà không sao, cho dù bề ngoài Lâm Trạch Diễn hung dữ cỡ nào, có lẽ anh luôn cất giấu một góc mềm mại dành riêng cho Cố U như cô vẫn vô thức đặt anh ở một vị trí đặc biệt vậy.

Suy nghĩ bay xa, Cố U húng hắng hai tiếng lấy tinh thần, bình luận góc trái màn hình trôi nhanh tuồn tuột. Đại đa số vẫn do anh Lâm chiếm sóng, Có U hài lòng dời mắt đi, click vào trò chơi hường phấn.

Bối cảnh game là thời cổ đại, người chơi không cần làm gì nhiều, chỉ cần tìm kiếm vật phẩm và sử dụng một số đồ vật nhằm giảng hòa nam nữ chính quay về bên nhau là thành công. Mà lí do Cố U chọn game này chẳng có gì ngoài nội dung, nam chính theo đuổi nữ chính bất chấp thủ đoạn, bởi vì một sự cố mà cả hai hiểu lầm, thế nên thông qua các màn chơi để giành được sự tha thứ của nữ chính.

Khá giống với hiện trạng Lâm Trạch Diễn và Cố U xoay sở, anh dù cao dù ngầu đến đâu thì tâm hồn chỉ là một cô công chúa bé nhỏ yêu màu hồng ghét sự giả dối.

Hẳn Lâm Trạch Diễn sẽ hiểu ý cô..

Cố U chọn màn đầu tiên, thở một hơi, bắt đầu đọc cốt truyện.

Bình thường Cố U thường skip mấy lời dài dòng văn tự kia, đây là thói quen của cô, việc ngồi đọc chúng hôm nay đáng sợ không khác gì so với game kinh dị. Thác bình luận lại điên cuồng chảy ầm ầm, đồng thời không ngừng khoét sâu vào trái tim Lâm Trạch Diễn.

Thời tiết ngày mai nhất định sẽ rất đẹp vì đêm nay sao thưa trăng sáng thật êm ả. Ban đầu Lâm Trạch Diễn nghĩ mối tình đơn phương cố bám víu hai mươi năm qua sẽ chấm dứt, để rồi khi dứt khoát ra thì tay nắm được một sợi dây thừng.

Lâm Trạch Diễn không ngốc nghếch, những gì Cố U làm bây giờ đơn giản chỉ đơn giản đổi một game khác, thậm chí tiện tay livestream, nhưng chuyện bình thường nhất cũng kích điện trái tim anh nhảy nhót kịch liệt.

Người bạn đó là anh sao?.

Quà, anh cũng được tặng quà ư?.

Cặp đôi gì đó, nam chính có phải anh không?.

Vố số nghi vấn nảy mầm, khó có thể kìm chế được sự hưng phấn.

—— Bưởi Bưởi sẽ không tặng cho bạn trai đâu, ai vậy tui nhóm máu nhiều chuyện mà haha.

Câu bình luận đập vào mắt, toàn thân Lâm Trạch Diễn bị tạt một gáo nước lạnh, hồi ức đau đớn nháy mắt chiếm toàn bộ đại não. Lâm Trạch Diễn co chân, dáng người cao gầy thu lại trên ghế sô pha nho nhỏ rồi đặt điện thoại xuống, âm thanh lục tục nối tiếp nhau nhưng anh chẳng còn tâm trạng nào nhìn nó.

Lâm Trạch Diễn tiếc nuối cái gì? Ngay từ đầu đã không có khả năng.

Anh chưa chịu tỉnh ngộ, trái tim vẫn mong chờ một kết thúc có hậu sao?

Thi thoảng tiếng điện thoại vang vọng thưa thớt, Lâm Trạch Diễn đau đáu lầm lũi trong bóng tối. Dưới ánh trăng rạng ngời chiếu rọi, đôi mắt đá mặt trăng mọi khi sắc bén xinh đẹp vô cùng những cũng cực kì dễ vỡ

Lâm Trạch Diễn không còn nghe gì, đợi đến căn phòng hoàn toàn im ắng, anh tựa như thiếp vào giấc ngủ mơ hồ. Lời Cố U tạm biệt văng vẳng bên tai, câu chúc ngủ ngon đặc biệt dịu dàng hơn mọi ngày.

Hai chữ ấy dỗ dành Lâm Trạch Diễn ngủ an yên.

Năm giờ năm mươi sáng hôm sau, đồng hồ báo thức kỉ cương tiếp tục công việc, ông mặt trời lười biếng giữa một ngày trời lạnh nên chưa thức giấc. Lâm Trạch Diễn vật lộn với cơn buồn ngủ, cau mày véo mũi hai lần rồi bước vào nhà vệ sinh với đôi mắt đầy tơ máu.

Hôm nay địa điểm chụp hình hơi hẻo lánh, chỉ có một con đường mòn đủ cho một xe đi lọt. Không cách nào khác, Lâm Trạch Diễn đành phải khởi hành sớm.

Tối qua ngủ không ngon lắm.

Lâm Trạch Diễn nhìn bản thân thảm thương trong gương, chạm vào vài sợi râu lún phún trên cằm, anh cụp mắt, trầm tư một lát.

Vậy thì sao, vẫn rất đẹp trai.

Vệ sinh cá nhân đơn giản xong, Lâm Trạch Diễn khoác đại một chiếc túi rồi ra khỏi nha. Anh theo phản xạ nhìn cửa nhà Cố U, trên tay nắm cửa treo độc một tấm biển “Đừng làm phiền”.

Lâm Trạch Diễn siết chặt tay, anh hạ tầm nhìn, cuối cùng vẫn dứt khoát xoay đi về hướng thang máy.

Chiếc xe đen đã chờ anh dưới tầng khá lâu, Tiểu Trần thi thoảng xem đồng hồ.

Lâm Trạch Diễn xa xa toả sát khí đằng đằng, Tiểu Trần đánh ực một cái, bỗng dưng căng thẳng cực độ.

Câu nôn nao xác định giờ giấc thêm một lần, ước tính thời gian không khác biệt lắm, khí thế nhiệt huyết của cuộc điện thoại cách đây không lâu đã bị thực tại đẩy lùi.

Lâm Trạch Diễn mở cửa ngồi vào ghế sau, ngửa đầu ngủ. Hôm nay anh mặc một chiếc áo dáng dài khoác cùng một chiếc áo len cổ lọ, phong cách đơn giản nhưng vẫn giữ chất riêng.

Tiểu Trần liếc kính sau vài lần thầm tán thán, đồng thời cũng hổ thẹn, nhất là khi cậu đang có chuyện giấu diếm Lâm Trạch Diễn.

“Sao nhìn tôi hoài vậy?” – Lâm Trạch Diễn trời sinh vô cùng nhạy cảm với ánh mắt hoặc ống kính, đến lần thứ ba Tiểu Trần lén lút thăm dò, anh lập tức phát hiện ánh mắt quỷ dị kia. Vì mệt mỏi rã rời nên Lâm Trạch Diễn không mở mắt, chỉ hơi rướn cổ để lộ một phần gân xanh thấp thoáng, yết hầu di chuyển lên xuống theo giọng nói.

Giọng nói Lâm Trạch vốn trầm khàn cùng lúc xen lẫn cảm xúc nóng nảy như một rượu vang cất ủ nhiều năm, cay nồng nhưng lôi cuốn.

Tiểu Trần lập tức ngoan ngoãn hạ tầm nhìn, cả người run run, hai tay giữ chặt tay lái: “Không, không có gì, chỉ là, chỉ là trông anh hôm nay hơi mệt”.

“Không sao” – Lâm Trạch Diễn thở dài, một mắt hé mở nhìn người đằngtrước: “Cậu không nhìn tôi là được”.

“Ồ, em xin lỗi” – Dưới ánh mắt Tiểu Trần, Lâm Trạch Diễn chính là một tên ác ma quái gở, hơn nữa vì chột dạ nên cậu ta không dám hé răng nửa lời.

Những gì Cố U dặn cậu ta vẫn mới nguyên, ngay khi cảm xúc sợ hãi nhen nhóm đã bị sự xúc động đánh bại. Nhớ mình đang gánh nhiệm vụ nặng nề trên vai, cậu to gan hỏi: “Anh, anh Lâm, không phải hôm nay là sinh nhật anh sao?”.

Lâm Trạch Diễn thoáng chốc không đáp, con số thoạt lướt, giọng mũi phát ra một tiếng gọn lỏn: “Ừ”.

Hôm nay đúng sinh nhật Lâm Trạch Diễn thật.

Đối với Lâm Trạch Diễn, sinh nhật không mang ý nghĩa gì đặc biệt. Sinh nhật Lâm Trạch Diễn thường không rơi vào cuối tuần nên trước đây dù đi học hay đi làm đều không có thời gian tổ chức, thế nhưng Cố U vẫn kiên trì tặng quà cho anh nhiều năm qua.

Lâm Trạch Diễn không thích bánh kem, kể từ khi dấn thân vào con đường người mẫu, về cơn bản coi như anh từ biệt những món này. Mỗi năm Có U chỉ đặt một tô mì với một ngọn nến giả và một món quà, bất kể nắng mưa bão bùng Lâm Trạch Diễn sẽ được nhận.

Nhưng sinh nhật năm này đã khác.

Mắt Lâm Trạch Diễn khép hờ, thái dương chói lọi đuổi theo những tán cây, vung vẩy vài chiếc bóng đứt quãng lên mặt anh.

U U, không tổ chức sinh nhật cho anh nữa.

Sinh nhật tuổi hai mươi tư, anh bày tỏ tình yêu thầm kín đã giam cầm suốt hai mươi năm với Cố U, cuối cùng chỉ còn một mình anh lẻ loi gông cùm trong nhà giam, không thể trốn thoát.

Nếu giam cầm Lâm Trạch Diễn, Cố U sẽ hạnh phúc cả đời.

Cũng tốt, sinh nhật vốn là thứ phiền phức.

Tiểu Trần nhanh nhạy phát hiện mùi nguy hiểm từ ác ma đằng sau, cổ họng khẽ động đậy, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng, có lẽ mình nên mở lời cứu nguy.

Kìm nén sự hoảng sợ, Tiểu Trần lại tiến lên: “Anh Lâm, sinh, sinh nhật, vui vẻ. Anh có dự, dự định gì chưa?”.

“Nhưng mà” – Lâm Trạch Diễn trả lời rất nhanh, ngữ điệu chậm rãi trông không đáng sợ chút nào: “Cậu và người yêu như thế nào rồi”.

“Tụi em, tụi em rất ổn” – Chủ đề này Tiểu Trần có thể tiếp chiêu, cậu nhẹ nhõm, ngữ điệu thả lỏng không ít: “Hôm nay thợ phụ trách trang điểm cho anh chính là cô ấy, hai người sẽ sớm gặp mặ thôi”.

“Vậy à, tốt thật” – Lâm Trạch Diễn lơ đãng trả lời, anh hạ kính xe xuống một chút, gió lạnh bên ngoài ùa vào giúp anh tỉnh táo hơn. Nhìn cảnh vật dần bị bỏ lại phía sau, giọng nói anh như phiêu du theo chiều gió: “Trăm năm hạnh phúc”.

Xe bon bon tầm ba tiếng, khi đến nơi đã sắp mười giờ, Lâm Trạch Diễn chưa kịp nghỉ ngơi thì phải vội vã phòng trang điểm. Bên trong chỉ có mỗi một MUA cột tóc đuôi ngựa và đeo khẩu trang, thấy anh và Tiểu Trần đến thì cười tít mắt nom rất hiền lành.

Tiểu Trần bước tới kéo tay cô, vô cùng thân quen.

Lâm Trạch Diễn liếc mắt lập tức đoán được mối quan hệ giữa hai người, anh gật đầu chào hỏi, sau đó ngồi xuống khoanh tay trước ngực, không quấy rầy đôi chim cu anh anh em em.

Tiểu Trần ra hiệu, có hơi căng thẳng, cậu cúi đầu thì thầm: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”.

Cô gái cong mắt cười đáp lại động tác OK, chỉ chỉ một bên tủ nhỏ được màn che khuất, bắt chước anh khe khẽ: “Anh yên tâm, nhìn kìa”.

Tiểu Trần nhìn theo, phía sau tấm màn dày hé khe nhỏ, từ đây có thể thấy thấp thoáng dáng hình ai đó đang núp, trên tay cầm thứ gì đó.

Tia nắng ôn hòa rơi lả tả lên đường nét khuôn mặt quen thuộc, khí chất xung quanh toát sự bình tĩnh quen thuộc.

Là Cố U.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi