RƯỢU GẠO PHA BƯỞI

“Tôi về rồ-hả? Người đâu?” – Thợ trang điểm chắc chắn mình chừa đủ thời gian cho đôi trẻ, những tưởng rằng sẽ được thấy đôi bồ câu líu ríu, nhưng cuối cùng chỉ còn một mình cô.

Trong phòng chưa từng thay đổi bất kì điều gì, nếu có thì họa chăng trên bàn trang điểm xuất hiện thêm một chén mì và một gói quà gói ghém đẹp mắt, phía trên có đính một tờ giấy trắng. Gió thổi phù phù từ cửa sổ làm tờ giấy bay lất phất rồi lại chạm xuống mặt bàn.

Cô thợ im bặt, vòng ra phía trước, ngay một giây khi chuẩn bị cầm tờ giấy lên thì giọng Tiểu Trần vang lên sau lưng.

Tiểu Trần cố hết sức ngăn Lâm Trạch Diễn, cậu cuống cuồng chắn trước mặt anh, nói không đầu không đuôi: “Anh Lâm từ từ đã, chúng ta ra ngoài nói tiếp”.

Hôm nay Lâm Trạch Diễn vốn bực bối cộng thêm Melissa xuất hiện lột trần những vết thương đã đẩy anh ngã xuống vực thẳm. Tiểu Trần một mực cản Lâm Trạch Diễn vào phòng trang điểm khiến anh phát cáu, vô số suy nghĩ dở dang bay tán loạn chèn ép anh nát bấy.

“Cậu đang giấu cái gì?” – Lâm Trạch Diễn sắc bén nói trúng tim đen, anh một tay đút túi, đầu hơi nghiêng nghiêng đứng ở cửa. Ánh mắt từ trên nhìn xuống hết sức đàn áp: “Tiểu Trần, tôi không thích ai nói dối”. 

“…………..Anh Lâm” – Tiểu Trần đã chứng kiến bộ dạng vô số lần nhưng chưa bao giờ bắt gặp Lâm Trạch Diễn tức giận thật sự. Cậu rụt vai rụt cổ muốn rút lui nhưng sợ Lâm Trạch Diễn phát hiện Cố U núp bên trong, thế là đành ấp úng ngượng ngùng hóa đá tại chỗ.

“Thời gian hôm nay không gấp gáp đến thế, thậm chí còn có thể đi muộn một chút” – Lâm Trạch Diễn mặc kệ khuôn mặt Tiểu Trần tái mét, tiếp tục chất vấn. Dù gì Lâm Trạch Diễn đã trong nghề vài năm, anh thuộc làu làu lịch trình diễn ra như thế nào. Anh có mặt lâu như vậy nhưng vẫn chưa được gọi vào set chụp, hơn nữa Tiểu Trần cứ kỳ quái không giải thích được, vì thế Lâm Trạch Diễn khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

Tiểu Trần bị lật tẩy, cậu ngượng chín mặt cúi gằm, không biết phải trả lời như thế nào: “Vâng, em xin lỗi….”.

“Anh Lâm” – Cô gái thấy bạn trai mình bị dồn ép như vậy, tuy hiểu nguyên nhân nhưng cũng không mấy dễ chịu. Cô tiến lên phía trước, cau mày: “Xin lỗi, chuyện này đúng là chúng tôi sai, nhưng trước khi mắng anh ấy thì anh vào xem thứ này thử được không?”.

Lâm Trạch Diễn nhìn dáng vẻ cô gái sốt ruột, anh thở dài, phần lớn phiền muộn đều hóa thành bất lực: “Tôi không mắng cậu ấy”.

Lâm Trạch Diễn đứng thẳng người, khi lướt ngang Tiểu Trần, anh nhẹ nhàng từ tốn vỗ vỗ vai cậu.

Lâm Trạch Diễn theo cô gái quay về nơi mình từng thẫn thờ, bàn trang điểm sạch sẽ gọn gàng giờ đây đã hiện diện hai món đồ quen thuộc kinh ngạc anh vô cùng. Đôi mắt hẹp dài nhìn trân trân, Lâm Trạch Diễn nhướng mày, dáng vẻ phờ phạc biến mất thúc giục anh bước nhanh về phía trước.

Lâm Trạch Diễn cẩn trọng bưng chén mì nhỏ bằng bàn tay lên, sợi mì ấm nóng đã bị cái lạnh bào mòn nên bết dính thành một khối trương nở trên nước dùng lạnh ngắt.

Tua nhanh về vài phút, đây nhất định là một chén mì thơm ngon nóng hổi.

Lâm Trạch Diễn cụp mắt nhìn sang món quà đặt cạnh, trái tim lượn xuống tận đáy rồi lao vút lên cao, nháy mắt sau lại ào xuống con dốc thẳng đứng, anh thở dồn dập.

Lâm Trạch Diễn mím môi ấn ngón tay cái lên chén sứ như muốn bóp nát nó.

Vì sao anh có thể ngốc nghếch không biết, vì sao anh có thể mù quáng không nhận ra?.

Là Cố U, cũng chỉ Cố U mới hành động như vậy.

Một ngọn nến nhỏ bị bỏ rơi bên chén mì, xem kĩ một chút thì trên ngọn thì đã cháy sém, riêng chân nến lại hơi ươn ướt.

Lâm Trạch Diễn hít một hơi thật sâu, mọi thứ rung chuyển như một nền móng vững chắc đột ngột sụp đổ, như cảm giác ngột ngạt từ một ngọn núi lửa ngủ quên nhiều năm bỗng phun trào dòng dung nham sền sệt nóng bỏng, nó bao vây anh, từ từ thiêu rụi tất cả.

Lâm Trạch Diễn cẩn trọng đặt chén mì xuống, hốc mắt chợt khô khốc. Anh chớp chớp mắt, cầm món quà lên.

Món quà vuông vuông nho nhỏ được gói bằng giấy gói trắng tỉ mỉ được in họa tiết quả bưởi mờ mờ, một con chó đen lớn đang khoát tay lên quả bưởi, mặt tuy dữ tợn nhưng ánh mắt nhìn quả bưởi với ánh mắt hàm chứa vô vàn dịu êm.

Mặt trên tờ giấy trắng tinh bị gió cuốn lấy, Lâm Trạch Diễn lật trở để đọc nội dung chính nó mang lại.

Chữ viết quen thuộc khiến đôi mắt Lâm Trạch Diên cay xè, những người hí hoáy thế này thường vô cùng nghiêm túc, thậm chí anh có thể mường tượng cảnh cô nằm bò trên mặt bàn viết từ chữ.

Câu chữ của tờ giấy nhớ cực kì đơn giản,dưới cùng còn vẽ một biểu cảm xấu hổ khác xa với hình tượng Cố U mọi ngày của Cố U.

    Anh Lâm còn giận sao? Hãy mở hộp ra xem và hãy tha thứ cho cô Cố nhé.

Lâm Trạch Diễn hít căng lồng ngực, những con sóng tới tấp dâng trào xé toạc con tim, anh mở miệng cố ổn định giọng nói run rẩy. Lâm Trạch Diễn thấp giọng hỏi: “Vậy cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”.

“…………Là chị Cố” – Tiểu Trần biết mọi sự đã hỏng, không thể che giấu được nữa. Cậu liếc nhìn bạn gái mình rồi bắt đầu giải thích.

Chân tướng cậu chuyện dài không quá năm phút đồng hồ mà Lâm Trạch Diễn ngỡ kim phút bị mắc kẹt.

Lâm Trạch Diễn lập tức phản ứng có lẽ Cố U đang cách đây không xa, mọi thứ được sắp đặt cho một cuộc gặp gỡ. Ánh mắt Lâm Trạch Diễn sáng quắc tìm kiếm bốn phía để nhận ra chẳng có một người thứ tư nào cả.

Cô gái nhìn bộ dạng chờ mong của Lâm Trạch Diễn, không đành lòng phá tan nó bằng sự thật Cố U đã rời đi.

Lâm Trạch Diễn rũ mi siết chặt hộp quà nhỏ nhỏ trong tay. Anh mím môi như một chú chó bị vứt bỏ ven đường, tai và đuôi cụp hẳn xuống: “Vậy là, cô ấy đã về rồi sao? Tôi biết rồi, hai người ra ngoài đi, có thể cho tôi ít thời gian không?”.

“Anh Lâm…..”.

“Để tôi ở một mình một lát”.

Tiểu Trần do dự, cuối cùng bị bạn gái kéo ra ngoài.

Cậu hơi hối hận, hối hận vì đồng ý tham gia kế hoạch này. Hiện tại không khác gì rắp tâm làm chuyện xấu.

Anh Lâm trông khổ sở vô cùng, suốt thời gian nhậm chức cậu chưa từng gặp dáng vẻ ấy. Cả anh Lâm và cậu đều rất khó chịu.

Nhắc đến Cố U, Tiểu Trần bỗng dưng muốn trách cô, rõ ràng mọi thứ đang theo đúng kế hoạch, lý do gì chị ấy bỗng dưng biến mất không nói một lời. Nếu chị Cố vẫn đứng sau cánh tủ đó thì bây giờ anh Lâm sẽ cười rất tươi đúng không? Có lẽ vậy.

Tóm lại cục diện sẽ không tệ như giờ phút này.

Trước khi rời đi Tiểu Trần định nói vài lời, bạn gái cậu lập tức ngăn cản, kéo cậu ra khỏi phòng.

Trực giác phụ nữ mách bảo biện pháp tốt nhất chính là đừng can dự vào hai người nữa.

Tiếng bước chân hai người xa dần, Lâm Trạch Diễn ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm, phát hiện hốc mắt trong gương đã đỏ hoe. Anh đặc món quà trong tay sang một bên, cầm đũa lặng im ăn chén mì khô quắt.

Tô mì nở bung, nước dùng sền sệt là món ăn anh ghét nhất.

Lâm Trạch Diễn ăn sạch chén mì, miệng anh nhạt thếch, chẳng cảm nhận được gì ngoài vị đắng cồn cào. Lâm Trạch Diễn rất muốn đuổi theo Cố U để hỏi ý định thật sự, nhưng anh sợ gặp mặt Cố U, sợ sự quan tâm tàn nhẫn Cố U dành cho mình. Đó là hình phạt đau đớn lăng trì trái tim anh.

Kim giây chạy thêm một vòng, còn bốn mươi phút nữa là đến giờ làm việc, Lâm Trạch Diễn bảo thợ vào trang điểm, sẵn tiện mở món quà.

Lâm Trạch Diễn cẩn thận gỡ giấy gói, từng lớp từng lớp bị bóc tách để lộ một chiếc hộp nhỏ nằm sâu bên trong. Mở chiếc hộp thì thấy một chiếc hộp nhỏ bọc nhung.

Lâm Trạch Diễn lấy chiếc hộp ra, lúc này mới thấy rõ đây là một hộp nhẫn màu xám. Anh chầm chậm mở nắp, một chiếc nhẫn bạc thiết kế đơn giản lấp lánh ánh mặt trời xuất hiện ngay tầm mắt.

Lòng Lâm Trạch Diễn khẽ gợn sóng, anh không rõ mục đích của chiếc nhẫn này là gì. Lâm Trạch Diễn nhìn sơ rồi định đóng nắp cất đi.

Những sinh nhật trước, mỗi khi Cố U tặng quà anh đều hăm hở muốn dùng ngay, thậm chí tiếc rẻ vì không thể khoe cho tất cả mọi người biết. Còn bây giờ anh không dám dùng, cảm thấy mình cũng không đủ tư cách đeo nó.

Hai người vẫn là bạn sao, có lẽ vậy?

Nhưng Lâm Trạch Diễn không thích thân phận này, thậm chí ghét cay ghét đắng nó, tất cả khó xử xa cách giữa anh và Cố U đều bắt nguồn từ hai chữ “Bạn bè”.

Lâm Trạch Diễn nhặt chiếc hộp đựng hộp nhẫn, lật tìm một chút thì phát hiện còn một tờ giấy khác.

Lâm Trạch Diễn rút mảnh giấy ra, sau khi đọc rõ từng chữ viết trên đó, toàn thân anh giần giật, hơi thở nặng trĩu, bàn tay cầm chiếc hộp run lập cập không thể kiểm soát.

Lâm Trạch Diễn nắm chặt tờ giấy trong tay, giống như Ngũ Hành Sơn đã phong ấn, anh không thể động đậy.

Lâm Trạch Diễn bấu tờ giấy hơi nhăn, anh sợ mình nhìn nhầm nên đọc dòng chữ ngắn gọn đó vô số lần. Lâm Trạch Diễn đấm mạnh vào tường để cơn đau truyền đến xác thực giúp anh không nằm mơ.

    Anh Lâm, anh nguyện ý trở thành nửa kia của chiếc nhẫn thuộc về cô Cố chứ?.

Giấy trắng mực đen, nghĩa trên mặt chữ.

Khí quản Lâm Trạch Diễn thít lại, anh đứng dậy, bàn tay dùng sức cuộn tờ giấy dần trắng bệch.

Vầng thái dương chiếu rọi từng góc, từng góc tối.

Nếu anh không lầm, nếu đó đúng theo những gì anh nghĩ…. 

Bờ mi Lâm Trạch Diễn khô xót như anh cần khóc lập tức để xoa dịu nó. Giây phút này, được đối diện với Cố U là nguyện vọng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Lâm Trạch Diễn nhớ U U, rất nhớ, vô cùng nhớ, hình ảnh cô tràn ngập tâm trí anh.

Lâm Trạch Diễn muốn ôm, muốn hôn, muốn nói rằng trái tim mình tồn tại mạnh mẽ là vì Cố U.

Anh muốn gặp Cố U!

Lâm Trạch Diễn đứng dậy, cầm hộp nhẫn bỏ chạy ra ngoài. Mặt trời rực rỡ, đàn chim tung bay đuổi theo tia sáng vàng ươm, cánh chim trắng muốt trải dài tít tắp xua tan mây mù, cảnh quang bỗng rõ ràng.

Lâm Trạch Diễn nhanh chóng gọi xe, mặc kệ hết thảy hệ lụy hỗn độn, trái tim lạc lối nơi Cố U đã tìm được bến đỗ, tình yêu đầy ắp trở lại, mạnh mẽ cuốn lấy anh.

U U, chờ anh.

Lâm Trạch Diễn đứng ở ven đường chờ xe, cảm thấy thời tiết hôm nay vang lên khúc ca hạnh phúc.

Cùng lúc đó, người đứng dưới một bầu trời với anh – Cố U đã sửa soạn hành lí.

Cố U đuổi mắt theo những áng mây, cô rũ mi, kéo vali chậm rãi đi về hướng nhà ga.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi