RƯỢU MƠ XANH

Hormone quấy phá.

Chắc chắn là hormone quấy phá.

Nếu không vì sao cô lại lớn tiếng gào Lục Quyết như vậy?

Bên trong xe không khí yên lặng vài giây, khuôn mặt Lục Quyết âm u như sắp đóng băng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mỗi mạch máu như đang kêu gào anh khó chịu đến mức nào.

Tài xế đều bị không khí này làm cho xấu hổ, ông ta mở ra radio, bên trong đang ở liền tuyến người xem.

Nữ phát thanh viên nhu hòa nói: “Chào mừng người xem đầu tiên đến với tiết mục của chúng ta, bây giờ hãy nghe câu chuyện của anh ấy nào.”

“Vợ tôi muốn ly hôn với tôi, cô ấy muốn ở cùng với người khác.”

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt.

Không phải chứ, vừa mới lên sóng đã thẳng thắn như vậy à?

Nữ phát thanh viên như tập mãi thành thói quen, cực kì plastic* an ủi vài câu, sau đó hỏi: “Vì sao thế?”

*Plastic: Giả tạo.

Giọng nói người đàn ông suy sút: “Bởi vì phương diện kia của tôi không ổn, không kéo dài, luôn không thể thỏa mãn vợ tôi, cô ấy vì chuyện này nà cãi nhau với tôi.”

Phát thanh viên quan tâm nói: “Vì giải quyết vấn đề nan giải của anh, bây giờ chúng ta sẽ kết nối với chủ nhiệm La của nam khoa bệnh viện Apollo, ông ấy chuyên trị các loại bệnh nam khoa, ví dụ như dương……”

Lục Quyết vươn tay quyết đoán tắt radio, âm thanh đột nhiên im bặt.

Rõ ràng cậu con trai vẫn mặc đồng phục học sinh, nhưng khí chất lạnh lẽo quanh người, ngập tràn cảm giác người khác không thể dây vào, tài xế giận nhưng không dám nói gì.

Thẩm Âm Âm không vui, quay đầu hỏi Lục Quyết, “Cái gì ‘dương’ cơ?”

Thật sự dám hỏi?

Mặt Lục Quyết càng thêm đen, liếc xéo cô: “Bây giờ cô không đau nữa à? Lòng hiếu kỳ nhiều thế?”

Nghe thấy thế, Thẩm Âm Âm phát hiện bản thân đã thời mái hơn nhiều.

Sữa bò ấm áp dán vào bụng, thuốc giảm đau cũng bắt đầu phát huy tác dụng, so với vừa nãy thì đúng là trên trời dưới đất.

Thẩm Âm Âm lầm bầm lầu bầu: “Tôi chỉ hỏi một chút……”

Hung dữ như vậy làm gì.

Lục Quyết tức giận nói: “Hỏi tôi làm gì, đi mà hỏi bạn trai cô.”

Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt: “Tôi đâu có bạn trai?”

Lục Quyết nghiêng người dựa vào ghế, tay chống trên cửa sổ xe, không chút để ý nói: “Là thằng nhóc mập kia kìa, mỗi ngày đều dính với cô.”

“Hứa Chi Hàng?” Thẩm Âm Âm cười, “Người ta đã hết mập từ lâu rồi, bây giờ mỗi ngày đều tập thể hình, cơ bụng sáu múi……”

Lục Quyết không kiên nhẫn ngắt lời: “Tôi cần gì biết cậu ta mấy múi.”

Mặc kệ thì mặc kệ, cần gì táo bạo như vậy.

Thẩm Âm Âm uống mấy ngụm sữa, liếm liếm khóe miệng: “Vừa nãy anh đi đến phố kia làm gì?”

“Tôi còn chưa hỏi cô theo tôi làm gì, cô lại còn hỏi tôi.” Lục Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Âm Âm liếc anh một cái, “Tôi đi theo anh, tất nhiên là sợ anh đánh nhau.”

Xe dừng lại trước đèn đò, người đến người đi, đúng lúc ngừng ở đầu phố cô mời Lục Quyết đi ăn Pizza.

Anh nghiêng mặt yên lặng, liền lạnh nhạt đều cũng đủ xem nhẹ.

Lục Quyết không chút để ý nói: “Cô cứ thế mà nghe theo lời mẹ tôi nói à?”

Thẩm Âm Âm tức giận, có lẽ vì kỳ sinh lý khiến cảm xúc cô bị biến hóa, không nhịn được muốn lớn tiếng với anh.

“Không liên quan đến dì Trịnh, là tôi không muốn anh đánh nhau!” Nàng nói được ủy khuất, liều mạng cắn ống hút.

Lục Quyết hơi giật mình, nhìn cô, buột miệng thốt ra: “Vì sao?”

Sao là sao, ‘Vì sao’ luôn là vấn đề của thẳng nam ngu ngốc.

“Bởi vì lo lắng ……” Thẩm Âm Âm nói một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Lục Quyết đang nhìn cô từ kính chiếu hậu.

Hơi hơi mê hoặc, lại rất chuyên chú, không hề giống với ngày thường, hình như là…… Không hề bén nhọn như vậy.

Trực giác nói cho cô, lời kế tiếp, không nói thì tốt hơn.

Thẩm Âm Âm cúi đầu, cắn ống hút.

Không khí lại cứng đờ một lần nữa.

“Được rồi, tôi đã biết.” Giọng Lục Quyết nặng nề.

“Hả?” Thẩm Âm Âm khó hiểu.

Lục Quyết thở dài: “Tôi sẽ không đánh nhau.”

Thẩm Âm Âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật à?”

“Vô nghĩa, tôi lớn như vậy rồi, đánh nhau làm gì.” Lục Quyết liếc nhìn cô một cái.

“Nhưng mà, vừa nãy anh mua dao làm gì?” Thẩm Âm Âm vẫn không tin lắm.

Nghe được chữ “Dao”, tài xế hơi run rẩy.

Lục Quyết nhíu mày: “Đồ chơi gì cơ?”

Thẩm Âm Âm sốt ruột kể cho Lục Quyết, sự việc cô đã nhìn thấy ở cổng trường.

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe……

Lục Quyết bỗng nhiên nhớ tới gì đó, anh lấy đồ từ trong túi quần, quơ quơ với Thẩm Âm Âm, “Là cái này?”

Theo động tác của anh, luồng sáng lập lòe bất chợt, như ngôi sao trong đêm tối.

Sao lại còn vang lên tí tách?

“Chính là cái này!” Thẩm Âm Âm thò lại gần để nhìn kỹ.

Hả? Cái này…… Kẹo bạc hà?

Hộp kẹo này đóng gói phản huỳnh quang, lóe sáng dưới ánh đèn, giống y như hung khí.

Thẩm Âm Âm xấu hổ cười: “Thì ra là kẹo à……”

Lục Quyết bất đắc dĩ cười, “Thị lực cô kém đến mức nào vậy?”

“Hai mắt cộng lại là 600.” Giọng điệu Thẩm Âm Âm trở nên lúng túng.

“Khó trách”, Lục Quyết ném hộp kẹo vào trong lòng Thẩm Âm Âm, “Ăn nhiều kẹo một chút, bổ não.”

Ăn kẹo và bổ não có quan hệ gì?

Thẩm Âm Âm không phục nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Quyết, mở hộp kẹo ra, đổ năm sáu viên kẹo còn lại, ném hết vào trong miệng.

Ngọt ngào, rất mát mẻ.

Cân bằng đầu lưỡi thượng sữa bò mang đến sáp vị.

Đến nơi, xe taxi dừng ở cửa biệt thự.

Lục Quyết thanh toán tiền, mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống.

“Anh thật sự sẽ không đánh nhau nữa à?” Phía sau, Thẩm Âm Âm không yên tâm hỏi lại.

Giọng điệu anh tùy ý: “Tin hay không tùy cô.”

Thẩm Âm Âm cười với anh, “Tôi tin.”

Khuôn mặt cô không còn tái nhợt, cười rộ lên, hai xoáy má lúm đồng tiền ngọt ngào bên má, tóc xoăn xoăn, hơi rối loạn.

Khiến người ta nhìn đến phiền lòng, muốn giúp cô vuốt lại.

Tay Lục Quyết vịn trên cửa, hơi cúi người, “Cô muốn tự mình đi vào hay là muốn tôi ôm vào?”

Thẩm Âm Âm đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: “Không cần anh ôm……”

“Được thôi”, Lục Quyết gật gật đầu, đang muốn đi, bỗng nhiên bổ sung một câu, “Đừng hiểu lầm, tôi chẳng có ý gì đâu, cô không phải kiểu ‘đồ ăn’ của tôi.”

Nàng như vậy?

Trong lòng Thẩm Âm Âm buồn bực, xách theo cặp sách đi về nhà, nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt Lục Quyết như có thâm ý khác, khi cởi giày, lơ đãng nhìn bản thân trong gương.

Trừ đi vẻ mặt hơi tái nhợt, ngực hơi nhỏ, còn lại có vấn đề gì à?

Thẳng nam ngu ngốc thì biết gì.

Người theo đuổi cô dài dằng dặc, nói ra có hù chết anh ta không?

Cô buồn bực trở về phòng, khi đi ngang qua phòng Lục Quyết, hung hăng trừng mắt nhìn một cái.

Vừa rồi mồ hôi đầy người, Thẩm Âm Âm tắm rửa trước, rồi pha một cốc nước đường đỏ, chuẩn bị làm bài tập.

Mở cặp sách ra, bên trong hỗn độn rối loạn.

Thẩm Âm Âm lấy sách vở ra, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.

Không thấy quyển sổ màu đen kia.

Thẩm Âm Âm lục tung cặp xách lên cũng không thấy, sau khi lục tung lên, bày tất cả đồ lên giường, cũng không có.

Hoặc trên xe taxi cô vừa ngồi, hoặc chỗ mà cô ngồi xổm.

Não bộ cô đình trệ vài giây, sau khi phản ứng lại, đầu tiên đi gõ cửa phòng Lục Quyết.

“Lại sao vậy?” Lục Quyết cứ mở miệng là mất kiên nhẫn.

Thẩm Âm Âm rất sốt ruột: “Anh có nhớ rõ biển số của chiếc xe kia không?”

“Không nhớ rõ, sao?”

“Tôi bị rơi đồ, một quyển sổ, anh có thấy không?” Thẩm Âm Âm lẩm bẩm tự nói.

Lục Quyết lắc đầu.

Không được, cô phải ra ngoài tìm.

Thẩm Âm Âm vội vã xuống tầng, Lục Quyết không ngăn cản cô.

Muộn như này rồi, cô không ra ngoài được đâu.

Trịnh Chỉ Như vừa mới về đến nhà, lúc này đang ở trong phòng khách, Thẩm Âm Âm xuống tầng nói với bà mấy câu, rồi lại ủ rũ cụp đuôi lên tầng.

Đi qua cửa phòng Lục Quyết, không hề nhìn anh nổi một lần, như bị lạc mất hồn phách.

Vài phút sau, Lục Quyết thay quần áo xuống tầng.

“Đi đâu?” Trịnh Chỉ Như thấy anh, lên tiếng dò hỏi.

Lục Quyết trả lời ngắn gọn: “Ra ngoài một chuyến.”

Anh đổi giày ở huyền quan, đúng lúc Lục Hiển Văn vào cửa, hai cha con đối mặt, Lục Hiển Văn nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng chẳng nói gì.

Lục Quyết coi như không nhìn thấy ông, nghênh ngang ra cửa.

Từ gara lái xe ra, anh cứ thế đi về hướng phố thương mại.

Mặc kệ con nhóc kia đánh rơi đồ gì không thể ra ánh sáng được, cũng không thể rơi trên taxi.

Cô lên xe, ngay lập tức ôm chặt cặp sách, trên đường không hề mở ra.

Tay Lục Quyết gác ở cửa sổ xe, gió thổi vào, làm tóc mái trên trán anh rối tung lên.

Lơ đãng nghĩ tới, vừa nãy Thẩm Âm Âm ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, giống như con chim cút đáng thương bị vứt bỏ.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lẽo như vậy, nhưng khóe môi bất giác lại cong lên một nụ cười.

Trời tối rồi, phố thương mại có rất nhiều cửa hàng đóng cửa, Lục Quyết dừng xe ở ven đường, đi đến vị trí Thẩm Âm Âm ngồi xổm vừa nãy.

Đèn đường hỏng rồi một trản, ánh sáng yếu ớt, chỉ có ánh đèn của một cửa hàng nhỏ miễn cưỡng chiếu trên mặt đất.

Thị lực Lục Quyết rất tốt, liếc mắt một cái đã thấy một quyển sổ nhỏ trên mặt đất.

Anh nhặt lên, màu đen, nhỏ nhắn, còn không lớn bằng bàn tay anh.

Cái đồ chơi này thì làm được gì?

Lục Quyết cười nhạt, bé gái, thích loại mấy cái thứ nhỏ lung tung rối loạn này.

Khi còn nhỏ cũng vậy, lần đầu tiên Thẩm Âm Âm đến Lục gia chơi, ôm một con gấu không phải gấu cũng chẳng phải mèo cực kỳ xấu, lại còn đút nó ăn ăn.

Ngốc không thể chịu được.

Anh cười rộ lên, tùy ý mở sổ ra, chỉ muốn nhìn xem có viết tên ai khác không, miễn cho nhặt nhầm đồ người khác.

Trang đầu tiên trống.

Trang thứ hai, một hàng chữ nhỏ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ trẻ con, nhưng sức lực không hề nhỏ, như muốn đâm nát trang giấy.

“Lục Quyết là tên nhãi xấu xa, lớn lên sẽ đi ăn trộm dưa hấu!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi