RÚT THẺ VÔ TẬN, MỖI NGÀY MỘT TỶ

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Muốn tìm kẻ đứng đằng sau tại nhà tù Hessen đúng là nhiêu khê, bởi vì có quá nhiều tù nhân cấp cao trong nhà tù này. Người có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, đồng thời có rất nhiều thủ hạ với tài năng và can đảm để lên kế hoạch cho cả hai trường hợp, ai nấy cũng có khả năng.

Ngay cả khi họ bị bắt và bỏ tù, họ vẫn là người được nể nang.

“Càng ngày càng ồn ào, nơi này còn có để người ta ở hay không đây?” Không giống như những phòng giam chật chội khác, nhà tù này là một phòng giam đơn rộng rãi, bên trong có giường chiếu thoải mái và mềm mại, này thì có đủ bàn ghế và tủ quần áo. Người phụ nữ có mái tóc đỏ nói chuyện đang kẹp điếu thuốc với vẻ mặt lười biếng. Cô đang lau một khung ảnh, như thể chỉ phàn nàn đôi câu.

Cai ngục lại biến sắc dữ dội, bảo: “Xin lỗi, Cô Ida, xin thứ lỗi, chẳng mấy chốc là kết thúc thôi.”

“Tốt nhất nên thế. Nếu không đừng có trách tôi vặn cổ cậu xuống.”Người phụ nữ tên là Ida hút một hơi thuốc lá mà rằng.

Cô nhẹ nhàng lau sạch mấy khung ảnh, bên trong là hình ảnh của một cặp đôi trẻ, dáng vẻ áng chừng mười mấy tuổi, mặc đồng phục trường trung học. Họ ôm eo nhau, mỉm cười rạng rỡ nhìn vào máy ảnh, tình yêu thuần khiết gần như lan rộng ra cả bên ngòai.

“Em trông già hơn nhiều so với 20 năm trước đây rồi.” Cô nói với sự lười biếng, nhưng đôi mắt lại dịu dàng hơn nhiều.

Một phòng giam tương tự khác có một cái kệ dựa vào tường, tất cả toàn sách là sách, một cụ già nho nhã đang đọc sách trước kệ, trông chẳng bị ảnh hưởng bởi động tĩnh bên ngoài.

“Thần tạo ra con người, Thần yêu thế nhân, Thần… Phụt.” Ông già nho nhã nhún vai nín cười, biểu hiện ấy ngay lập tức làm vỡ hơi thở học giả trên người ông ta, đã trở nên kỳ lạ.

Bên cạnh là một người đàn ông đang đấm quyền, trên mặt có một vết sẹo như rết trông thật hung ác. Cả người anh ta nổi đầy cơ bắp, mang tới một cảm giác đáng sợ cứng rắn như đá.

Trong một phòng giam xa hơn là một cô bé trông chỉ mới tám hoặc chín tuổi đang nâng cằm ngán ngẩm bóp cái cây mọng nước.

“Bên ngoài có chuyện gì thú vị đang diễn ra à? Lily cũng muốn xem nó.” cô bé lẩm bẩm.

...

“Không phải bọn họ, không cần tốn thời gian ở trên người bọn họ.” Dịch Trạch Khải nói với Dịch Doãn, “Bọn họ không biết thẻ bài tồn tại, cũng không rãnh rỗi là bao đi giúp đỡ những người kia.”

“Điều tra những người có lý lịch không phải là rất lợi hại nhưng lại có phong cách.” Dịch Trạch Khải bảo. Những người khác nhau có phong thái khác nhau, trên người kẻ mạnh sẽ có hơi thở của kẻ mạnh, không hể thực sự giả vờ như một người bình thường.

Bên trong nhà tù Hessen, tàng long ngọa hổ.

Phải mất một thời gian mới xác định đó là Codd do Codd có diện mạo của Korah. Trong chủng tộc cao cấp, vị trí thấp nhất là của Korah, ai nấy toàn dựa vào khuôn mặt để leo lên, là người vừa chẳng có gia thế mà cũng không có đầu óc cho lắm, và đây đã là ấn tượng rập khuôn về họ.

Khi Codd vào tù, họ không bắt được bất kỳ đồng phạm nào, tất cả các cuộc điều tra toàn chỉ ra có mỗi Codd thực hiện. Chỉ thông qua internet, gã sử dụng ngôn ngữ để quyến rũ từng Mugan, để cho họ cầm vũ khí tàn sát người khác, không có bất kỳ mục đích cũng không vì lợi ích gì, tựa hồ chỉ là ác ma lấy thế làm niềm vui.

Sau khi bị bỏ tù, gã đã thu nạp được một số tù nhân trong tù thông qua nghệ thuật ngôn ngữ và trí tuệ, dùng cái này để tránh bị các tù nhân có sức ảnh hưởng khác bắt nạt. Nói cách khác, gã không tính là một phạm nhân cấp ông lớn, trên tài liệu, gã vừa không có thế lực vừa không có tay sai ở bên ngoài.

Chính vì bởi những lý do này mà họ đã không tìm thấy gã mãi đến ngày hôm nay.

Nhiều tên cai ngục cầm súng đổ xô đến khu lao động nơi Codd ở, các tù nhân trong các phòng giam nhao nhao ngó nghiên, nghĩ thầm hôm nay ai sẽ gặp xui xẻo?

Xa xa, thằng đàn em của Codd là Trình Á, nghe thấy tiếng bước chân nguy hiểm là da đầu tê dại một hồi, thậm chí còn không quan tâm sẽ bị nghe lén.

“Đại ca! Làm sao bây giờ!”

“Đừng nóng vội.”

“Đại ca! Lúc này rồi mà sao em không nóng vội được chứ?!” Trình Á gấp đến độ xoay quanh, mồ hôi đầm đìa, bắt đầu lục lọi giường chiếu, thò đầu nhìn xuống gầm giường, tìm đồ khắp nơi.

“Mày đang tìm cái gì vậy?”

“Em xem thử anh có chuẩn bị xong lối thoát hiểm hoặc vũ khí khi em không biết không!”

Codd nhàn nhã dựa vào phía sau, mỉm cười nói: “Mày đi theo tao mỗi ngày, tao có làm mấy chuyện này hay không mày còn chả biết à?”

Trình Á trình vẻ mặt sụp đổ, vậy mà anh còn cười được? Dao gác lên cổ rồi đấy!!!

Tiếng bước chân của cai ngục đã gần bên tai, khoảng cách còn có vài bước. Một khi lọt vào tầm nhìn, họ chắc chắn sẽ ngay lập tức giơ súng lên và giết Codd tại chỗ.

Codd cười nhìn về phía camera giám sát giống như biết bên kia có ai đang nhìn gã. Gã nói từ tốn: “Dịch Doãn.”

Dịch Doãn nhướng mày, thế mà người này biết y là ai? Có vẻ như nanh vuốt của gã trong Chính phủ Đế Quốc còn chưa được nhổ sạch bằng sạch. Thậm chí trong nhà tù này vẫn có người của gã nên gã mới biết y là Trưởng giám ngục mới.

Trong lòng Dịch Doãn bỗng nhiên dâng lên dự cảm không rõ, bản năng làm cho y đưa ngay tay ra, muốn tắt máy quay này.

Cai ngục vội vã đến xuất hiện trong tầm mắt, giơ súng lên, nhắm vào Codd dưới ánh mắt hoảng sợ của Trình Á.

...

Giang Tinh Chước nhìn bức tranh trong Con Mắt Biết Tuốt rồi ngẩng đầu quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Trong nhà bếp có một mùi thơm nồng đậm, khác xa hương vị do Giang Miên làm.

Vị Thần Của Cái Chết mặc bộ đồ gà trống kỳ lạ đang ngồi chồm hổm trong bếp canh súp của mình, cùng lúc còn chăm chú lật xem “ Làm sao để nấu súp hầm” trên tay, đầu gà bị chặt trên thớt bên cạnh và bộ đồ trên người anh có một cảm giác tương xứng quái đản.

Chỗ cửa nhà bếp, Giang Miên - người bị ép không được vào gần phòng bếp, mất đi tư cách nấu cho chủ nhân ăn - cắn khăn tay ghé người lên khung cửa. Cô nàng ghen tị phát ra lời nguyền: chắc chắn dở chắc chắn dở chắc chắn dở…

“Anh yêu, em đi làm trước, đi làm về rồi ăn.” Giang Tinh Chước nói.

“Được rồi.” Với công việc chính là sống chứ đừng chết, Thần Của Cái Chết ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Anh nghĩ thêm một chút lại bảo, “Vất vả rồi.”

So với nội dung công việc của anh, bạn gái vất vả hơn nhiều nên cần bồi bổ cho thật tốt! Á Thần vẫn phải ăn gì đó.

Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ.

Giang Miên nhìn chủ nhân biến mất nhưng lời nguyền rủa vẫn tiếp tục.

Dường như Thần Của Cái Chết nghe thấy lời nguyền của cô nàng bèn nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, đoạn, hé miệng và thở dài.

Giang Miên sợ tới mức cầm cây lau nhà quay đầu bỏ chạy.

Thần Của Cái Chết: q(s^t)r

...

Họng súng đen ngòm ở ngay trước mắt mà Codd lại chẳng nhúc nhích, chẳng quay đầu liếc mắt một cái. Khóe miệng gã cười, ánh mắt lại như băng nhìn máy giám sát giống như nhìn xuyên qua nó là thấy được Dịch Doãn. Gã gằn từng chữ:

“Anh có tội.”

“Bằng!”

Tiếng súng và lời nói vang lên cùng một lúc, viên đạn bay khỏi họng súng đen như hũ nút. Codd ngồi tại chỗ, chẳng chút hoảng loạn nào.

Lúc này, thời gian dường như trong đọng lại nháy mắt, viên đạn dừng lại giữa không trung, bàn tay Dịch Doãn vừa đưa ra d3 xuống cái nút, hệ thống còn chưa dùng tới 0. 001 giây để phản ứng.

Đường vân màu xanh lá cây xuất hiện dưới toàn bộ nhà tù Hessen, ánh sáng tràn vào, phá vỡ sàn nhà. Ánh sáng không cho người ta từ chối và chống chọi đã bao phủ toàn bộ nhà tù.

Cho dù đó là tù nhân hay cai ngục hoặc là nhân viên canh gác trong nhà tù, ai nấy bị ánh sáng này đâm vào mắt tới nỗi nhắm nghiền mắt lại. Đến khi ánh sáng biến mất, họ mở mắt ra một lần nữa là đã thấy mình xuất hiện trong một không gian màu đen bí ẩn khác.

Sinh vật bí ẩn khủng khiếp ngồi trên chỗ phán xét, phát ra giọng nói bí ẩn và nguy hiểm: “Đến chơi một trò chơi nào.”

Chương 115: Làm sao để nấu súp hầm…

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Muốn tìm kẻ đứng đằng sau tại nhà tù Hessen đúng là nhiêu khê, bởi vì có quá nhiều tù nhân cấp cao trong nhà tù này. Người có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, đồng thời có rất nhiều thủ hạ với tài năng và can đảm để lên kế hoạch cho cả hai trường hợp, ai nấy cũng có khả năng.

Ngay cả khi họ bị bắt và bỏ tù, họ vẫn là người được nể nang.

“Càng ngày càng ồn ào, nơi này còn có để người ta ở hay không đây?” Không giống như những phòng giam chật chội khác, nhà tù này là một phòng giam đơn rộng rãi, bên trong có giường chiếu thoải mái và mềm mại, này thì có đủ bàn ghế và tủ quần áo. Người phụ nữ có mái tóc đỏ nói chuyện đang kẹp điếu thuốc với vẻ mặt lười biếng. Cô đang lau một khung ảnh, như thể chỉ phàn nàn đôi câu.

Cai ngục lại biến sắc dữ dội, bảo: “Xin lỗi, Cô Ida, xin thứ lỗi, chẳng mấy chốc là kết thúc thôi.”

“Tốt nhất nên thế. Nếu không đừng có trách tôi vặn cổ cậu xuống.”Người phụ nữ tên là Ida hút một hơi thuốc lá mà rằng.

Cô nhẹ nhàng lau sạch mấy khung ảnh, bên trong là hình ảnh của một cặp đôi trẻ, dáng vẻ áng chừng mười mấy tuổi, mặc đồng phục trường trung học. Họ ôm eo nhau, mỉm cười rạng rỡ nhìn vào máy ảnh, tình yêu thuần khiết gần như lan rộng ra cả bên ngòai.

“Em trông già hơn nhiều so với 20 năm trước đây rồi.” Cô nói với sự lười biếng, nhưng đôi mắt lại dịu dàng hơn nhiều.

Một phòng giam tương tự khác có một cái kệ dựa vào tường, tất cả toàn sách là sách, một cụ già nho nhã đang đọc sách trước kệ, trông chẳng bị ảnh hưởng bởi động tĩnh bên ngoài.

“Thần tạo ra con người, Thần yêu thế nhân, Thần… Phụt.” Ông già nho nhã nhún vai nín cười, biểu hiện ấy ngay lập tức làm vỡ hơi thở học giả trên người ông ta, đã trở nên kỳ lạ.

Bên cạnh là một người đàn ông đang đấm quyền, trên mặt có một vết sẹo như rết trông thật hung ác. Cả người anh ta nổi đầy cơ bắp, mang tới một cảm giác đáng sợ cứng rắn như đá.

Trong một phòng giam xa hơn là một cô bé trông chỉ mới tám hoặc chín tuổi đang nâng cằm ngán ngẩm bóp cái cây mọng nước.

“Bên ngoài có chuyện gì thú vị đang diễn ra à? Lily cũng muốn xem nó.” cô bé lẩm bẩm.

...

“Không phải bọn họ, không cần tốn thời gian ở trên người bọn họ.” Dịch Trạch Khải nói với Dịch Doãn, “Bọn họ không biết thẻ bài tồn tại, cũng không rãnh rỗi là bao đi giúp đỡ những người kia.”

“Điều tra những người có lý lịch không phải là rất lợi hại nhưng lại có phong cách.” Dịch Trạch Khải bảo. Những người khác nhau có phong thái khác nhau, trên người kẻ mạnh sẽ có hơi thở của kẻ mạnh, không hể thực sự giả vờ như một người bình thường.

Bên trong nhà tù Hessen, tàng long ngọa hổ.

Phải mất một thời gian mới xác định đó là Codd do Codd có diện mạo của Korah. Trong chủng tộc cao cấp, vị trí thấp nhất là của Korah, ai nấy toàn dựa vào khuôn mặt để leo lên, là người vừa chẳng có gia thế mà cũng không có đầu óc cho lắm, và đây đã là ấn tượng rập khuôn về họ.

Khi Codd vào tù, họ không bắt được bất kỳ đồng phạm nào, tất cả các cuộc điều tra toàn chỉ ra có mỗi Codd thực hiện. Chỉ thông qua internet, gã sử dụng ngôn ngữ để quyến rũ từng Mugan, để cho họ cầm vũ khí tàn sát người khác, không có bất kỳ mục đích cũng không vì lợi ích gì, tựa hồ chỉ là ác ma lấy thế làm niềm vui.

Sau khi bị bỏ tù, gã đã thu nạp được một số tù nhân trong tù thông qua nghệ thuật ngôn ngữ và trí tuệ, dùng cái này để tránh bị các tù nhân có sức ảnh hưởng khác bắt nạt. Nói cách khác, gã không tính là một phạm nhân cấp ông lớn, trên tài liệu, gã vừa không có thế lực vừa không có tay sai ở bên ngoài.

Chính vì bởi những lý do này mà họ đã không tìm thấy gã mãi đến ngày hôm nay.

Nhiều tên cai ngục cầm súng đổ xô đến khu lao động nơi Codd ở, các tù nhân trong các phòng giam nhao nhao ngó nghiên, nghĩ thầm hôm nay ai sẽ gặp xui xẻo?

Xa xa, thằng đàn em của Codd là Trình Á, nghe thấy tiếng bước chân nguy hiểm là da đầu tê dại một hồi, thậm chí còn không quan tâm sẽ bị nghe lén.

“Đại ca! Làm sao bây giờ!”

“Đừng nóng vội.”

“Đại ca! Lúc này rồi mà sao em không nóng vội được chứ?!” Trình Á gấp đến độ xoay quanh, mồ hôi đầm đìa, bắt đầu lục lọi giường chiếu, thò đầu nhìn xuống gầm giường, tìm đồ khắp nơi.

“Mày đang tìm cái gì vậy?”

“Em xem thử anh có chuẩn bị xong lối thoát hiểm hoặc vũ khí khi em không biết không!”

Codd nhàn nhã dựa vào phía sau, mỉm cười nói: “Mày đi theo tao mỗi ngày, tao có làm mấy chuyện này hay không mày còn chả biết à?”

Trình Á trình vẻ mặt sụp đổ, vậy mà anh còn cười được? Dao gác lên cổ rồi đấy!!!

Tiếng bước chân của cai ngục đã gần bên tai, khoảng cách còn có vài bước. Một khi lọt vào tầm nhìn, họ chắc chắn sẽ ngay lập tức giơ súng lên và giết Codd tại chỗ.

Codd cười nhìn về phía camera giám sát giống như biết bên kia có ai đang nhìn gã. Gã nói từ tốn: “Dịch Doãn.”

Dịch Doãn nhướng mày, thế mà người này biết y là ai? Có vẻ như nanh vuốt của gã trong Chính phủ Đế Quốc còn chưa được nhổ sạch bằng sạch. Thậm chí trong nhà tù này vẫn có người của gã nên gã mới biết y là Trưởng giám ngục mới.

Trong lòng Dịch Doãn bỗng nhiên dâng lên dự cảm không rõ, bản năng làm cho y đưa ngay tay ra, muốn tắt máy quay này.

Cai ngục vội vã đến xuất hiện trong tầm mắt, giơ súng lên, nhắm vào Codd dưới ánh mắt hoảng sợ của Trình Á.

...

Giang Tinh Chước nhìn bức tranh trong Con Mắt Biết Tuốt rồi ngẩng đầu quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Trong nhà bếp có một mùi thơm nồng đậm, khác xa hương vị do Giang Miên làm.

Vị Thần Của Cái Chết mặc bộ đồ gà trống kỳ lạ đang ngồi chồm hổm trong bếp canh súp của mình, cùng lúc còn chăm chú lật xem “ Làm sao để nấu súp hầm” trên tay, đầu gà bị chặt trên thớt bên cạnh và bộ đồ trên người anh có một cảm giác tương xứng quái đản.

Chỗ cửa nhà bếp, Giang Miên - người bị ép không được vào gần phòng bếp, mất đi tư cách nấu cho chủ nhân ăn - cắn khăn tay ghé người lên khung cửa. Cô nàng ghen tị phát ra lời nguyền: chắc chắn dở chắc chắn dở chắc chắn dở…

“Anh yêu, em đi làm trước, đi làm về rồi ăn.” Giang Tinh Chước nói.

“Được rồi.” Với công việc chính là sống chứ đừng chết, Thần Của Cái Chết ngoan ngoãn đáp lại một tiếng. Anh nghĩ thêm một chút lại bảo, “Vất vả rồi.”

So với nội dung công việc của anh, bạn gái vất vả hơn nhiều nên cần bồi bổ cho thật tốt! Á Thần vẫn phải ăn gì đó.

Giang Tinh Chước biến mất tại chỗ.

Giang Miên nhìn chủ nhân biến mất nhưng lời nguyền rủa vẫn tiếp tục.

Dường như Thần Của Cái Chết nghe thấy lời nguyền của cô nàng bèn nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, đoạn, hé miệng và thở dài.

Giang Miên sợ tới mức cầm cây lau nhà quay đầu bỏ chạy.

Thần Của Cái Chết: q(s^t)r

...

Họng súng đen ngòm ở ngay trước mắt mà Codd lại chẳng nhúc nhích, chẳng quay đầu liếc mắt một cái. Khóe miệng gã cười, ánh mắt lại như băng nhìn máy giám sát giống như nhìn xuyên qua nó là thấy được Dịch Doãn. Gã gằn từng chữ:

“Anh có tội.”

“Bằng!”

Tiếng súng và lời nói vang lên cùng một lúc, viên đạn bay khỏi họng súng đen như hũ nút. Codd ngồi tại chỗ, chẳng chút hoảng loạn nào.

Lúc này, thời gian dường như trong đọng lại nháy mắt, viên đạn dừng lại giữa không trung, bàn tay Dịch Doãn vừa đưa ra d3 xuống cái nút, hệ thống còn chưa dùng tới 0. 001 giây để phản ứng.

Đường vân màu xanh lá cây xuất hiện dưới toàn bộ nhà tù Hessen, ánh sáng tràn vào, phá vỡ sàn nhà. Ánh sáng không cho người ta từ chối và chống chọi đã bao phủ toàn bộ nhà tù.

Cho dù đó là tù nhân hay cai ngục hoặc là nhân viên canh gác trong nhà tù, ai nấy bị ánh sáng này đâm vào mắt tới nỗi nhắm nghiền mắt lại. Đến khi ánh sáng biến mất, họ mở mắt ra một lần nữa là đã thấy mình xuất hiện trong một không gian màu đen bí ẩn khác.

Sinh vật bí ẩn khủng khiếp ngồi trên chỗ phán xét, phát ra giọng nói bí ẩn và nguy hiểm: “Đến chơi một trò chơi nào.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi