S. A



Hôm nay mới thực sự là ngày Hoàng Nam Nam bùng nổ bởi sự xuất hiện của mình. Là người duy nhất được đưa đến trường bằng xe riêng (ko biết hôm qua cậu ta đến trường bằng cái gì?). Là người duy nhất có style trông rất bắt mắt và khác biệt (mà với một vài ai đó trông chẳng khác gì dân chợ búa).
Ko chỉ được để ý vì là cháu trai ông chủ tịch mà cũng bởi ngoại hình của cậu ta ko đến nỗi nào mà nếu đúng ra thì còn vào dạng cực ổn, và một lí do nữa khiến mọi người để ý đến cậu ta là vì… quá khứ ở trường học trước kia.
Đi ngang qua dân khối 10.
Hầu như tất cả nữ sinh khối 10 đều chạy ra nhìn cậu ta và bán tán. Vẻ mặt kiêu căng đầy tự hào.
-Nhìn như thế mà học dốt sao?
-Trông cũng kiêu nhỉ?
-Trông cái khăn như dân ăn mày.
*____________*
Tưởng bở rồi, anh bạn ơi! ^o^
Trong lòng tràn đầy lửa.
“Tụi này thật ko có mắt nhìn Thái Sơn, khăn hip hop hàng hiệu của người ta. Thật là bực mình mà! >”< ”
-Trông cái khăn cũng ko đến nỗi mà.
-Sao?
Cậu ta giật mình bởi giọng quen quen của ai đó.
-Sao lại là cô?
-Ngẫu nhiên thôi! ^_^
Giáo viên này thật là phiền phức.
-Cô nói cái khăn ko đến nỗi?
-Đúng thế.
-Xem ra mắt nhìn của một bà già như cô còn hơn mấy tụi nhóc kia.
-Gì? Bà già???
-Ko phải sao?
“Vừa phải thôi nghen, tôi còn chưa lấy chồng đâu. >”< ”
-Cái khăn ko đến nỗi nào, đúng là cô có nói thế nhưng với ý khác cơ.
-Ý gì?
-Nếu là khăn lau bàn thì ko đến nỗi nào.
-Cô nói gì??? >””_”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi