[S2] YÊU TỰA HƠI SAY



https://youtu.be/nWb_X3ZJQjw
Cố Văn Hi đợi đến khi Lương Thiến ăn xong rồi rời đi, sau đó cậu lại ở trong quán ngồi thêm một lát nữa, áng chừng gần đến giờ thì mới đi ra, vừa bước xuống bậc thềm thì lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tằng Bạc Niên đang đứng ở trạm xe bên kia.

Cậu sải chân đi được một đoạn thì chợt dừng lại.

Cậu không ngờ Tưởng Thần, người nói "Có việc nên không đến được" cũng đang ở đây, hơn nữa còn đứng kế bên Tằng Bạc Niên.

"Văn Hi, cậu đến rồi à!" Tưởng Thần xoay người lại, mừng rỡ chào cậu, tựa như đã quên sạch hết những lúng túng mấy ngày trước rồi.

Cố Văn Hi yên lặng chuyển mắt nhìn Tằng Bạc Niên.

Dù sao cũng là bạn bè đã chơi với nhau mấy năm, Tằng Bạc Niên lập tức nhận ra sự khó hiểu của cậu, lén lút kéo Cố Văn Hi: "Cậu ấy tạm thời dời công việc qua khi khác rồi....!Hai người cũng không còn căng thẳng lắm đâu nhỉ?"
Nhìn dáng vẻ của Tằng Bạc Niên dường như không biết chuyện giữa cậu và Tưởng Thần, lại nhìn thấy Tưởng Thần có chút lấy lòng mà nhìn cậu.

Cố Văn Hi cảm thấy có hơi bực bội, tất cả những việc đó đều là do tên này khơi ra hết, khiến cho mình cũng cặn bã giống y, còn phải đón lấy ánh mắt như xem lễ rửa tội của đám bạn.

"Cứ như vậy đi," Cậu lạnh nhạt nói, "sao còn không vào?"
"Đợi Nhạc Linh chút đã." Nhạc Linh là bạn gái của Tằng Bạc Niên, cũng từ chỗ làm đi đến đây.

Cố Văn Hi đã nói muốn mời mọi người nên đơn giản chọn luôn hôm nay, vậy nên cậu đã lên lầu trước để trả tiền.

Cậu biết Tưởng Thần vẫn luôn đi theo sau cậu, nhưng mãi cho đến khi nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao riêng, mở đèn lớn lên thì cậu vẫn chưa quay đầu nhìn một lần, hoàn toàn xem y như không khí.

Phòng bao rộng khoảng hai ba mươi mét vuông, ghế sô pha lớn chiếm hơn nửa hai mặt tường, mười mấy người ngồi vẫn đủ.

Cố Văn Hi ngồi xuống sô pha rồi gọi chút rượu nhẹ cho nhân viên ghi để một lát đưa đến.

Nhân viên đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Màn hình cảm ứng chọn bài đã được mở lên, hình ảnh MV thay đổi liên tục, Cố Văn Hi không nhìn đến, chỉ cúi đầu chăm chú chơi điện thoại.

"Văn Hi," Tưởng Thần nặng nề thở dài, "cậu không thể tha thứ cho tôi sao? Tôi cũng không có tư cách làm bạn bè bình thường với cậu à?"
Cố Văn Hi hơi nâng mí mắt: "Cậu hiểu lầm rồi, không phải tha thứ hay không, chỉ là tôi không thích làm bạn với cậu nữa."

"Vậy Lương Thiến thì sao?" Tưởng Thần không ngồi xuống, buông thõng tay đứng ở bên sô pha, "Không phải cậu vẫn có thể vừa nói vừa cười với cô ta sao?"
Cố Văn Hi nhớ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở quán nước: "Cậu thấy à?"
"Đúng vậy, tôi cũng tới rất sớm." Y suy sụp nói.

"Lương Thiến cũng không mang danh yêu tôi mà giẫm đạp tôn nghiêm của người khác." Cố Văn Hi buông điện thoại, lẳng lặng nhìn y, "Từ tình yêu cho đến những chuyện khác, hợp thì ở bên nhau, không có tình cảm thì chia tay, không có dây dưa níu kéo, cậu cũng hơn hai mươi mấy tuổi rồi, cũng nên hiểu yêu đương hay kết bạn là quyền tự do của mỗi người, không giống như mấy đứa con nít quấn lấy người lớn đòi mua đồ chơi.

Tôi không có lỗi với cậu hay mắc nợ cậu."
Lúc này chủ nghĩa vị kỷ của Cố Văn Hi hiện ra vô cùng rõ ràng, cậu rất ghét dùng tiêu chuẩn của mình để áp lên người khác.

Trước kia Tưởng Thần có thói quen hay nghe theo lời cậu, thích được cậu che chở, hệt như một người không có chính kiến của riêng mình, nhưng theo một góc nào đó thì vẫn sống hòa hợp với người không thích gò bó như cậu.

Nhưng Cố Văn Hi sẽ không vì người khác thuận theo mình mà cảm thấy mắc nợ đối phương, bán thảm gì đó chẳng có tác dụng với cậu.

"Ồ, phòng này lớn ghê!" Tằng Bạc Niên đẩy cửa ra, phát hiện không khí trong phòng bao không thích hợp lắm, hai người một ngồi một đứng, cách nhau một khoảng thật xa, "Hai người ——"
"Không có gì," Cố Văn Hi hỏi, "tới hết chưa?"
"Hi, Văn Hi," Nhạc Linh nhảy ra từ sau lưng Tằng Bạc Niên, hoạt bát vẫy tay, "lâu rồi không gặp!"
"Hi," Cố Văn Hi đứng lên, "sức khỏe cậu sao rồi?"
Nhạc Linh ngượng ngùng nói: "Ăn xong hư người luôn, nhưng đã khỏe lại lâu rồi."
Tằng Bạc Niên bỏ công đợi Nhạc Linh thì mấy người khác cũng đã đến hết rồi, kể cả Du Lạc và đám anh em hôm trước, mọi người cùng nhau lên lầu, phòng bao riêng bỗng chốc náo nhiệt lên.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn thức uống mà Cố Văn Hi đã gọi lên, Du Lạc líu lưỡi nhìn một bàn lớn: "Anh Cố, anh kêu nhiều dữ vậy?"
"Không phải muốn hát tới tối sao? Dù sao thì cũng phải ăn chút gì đó chứ."
Tằng Bạc Niên nói: "Lợi hại ghê, Văn Hi yên tâm, mọi người ai đói thì cứ tự ăn đi!"
Trên màn hình hiển thị mấy MV đề cử, đều là những ca khúc lưu hành nhất trong mấy năm nay.

Đều là bạn bè thân thiết nên không có câu nệ gì, ai muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, muốn nói thì nói, người tích cực đứng trước màn hình cảm ứng chọn bài hát chỉ có một mình tiểu Thiệu.

Tằng Bạc Niên đi qua đứng bên cạnh nhìn: "Chọn được chưa?"
"Chọn đại thôi," tiểu Thiệu chọn một bài hát nổi tiếng ở trang đầu, "ba người tụi bây ở đây thì không phải tụi tao múa rìu qua mắt thợ sao?"
Cậu ta nói "ba người" chính là Tằng Bạc Niên, Tưởng Thần và Cố Văn Hi, bởi vì bọn họ đã từng lập một ban nhạc khi còn đi học, mặc dù không quá chuyên nghiệp nhưng trong mắt đám bạn thì ít nhất vẫn xuất sắc hơn người thường.

"Tao chỉ chơi nhạc cụ thôi," Tằng Bạc Niên ngượng ngùng, "ca hát thì phải dựa vào Văn Hi với Tưởng Thần."
Lúc nói chuyện thì cậu ta xưa nay đều lớn giọng, mọi người đều nghe rõ hết, do hai cái tên cùng xuất hiện song song này nên không khí trong phòng đình trệ chốc lát.


Đám bạn thân đều biết Cố Văn Hi và Lương Thiến chia tay là do Tưởng Thần, đặc biệt nãy giờ trong phòng bao Cố Văn Hi dường như chưa cho Tưởng Thần một ánh mắt, Tưởng Thần cũng vì chột dạ mà không dám bắt chuyện với Cố Văn Hi, mọi người đều thấy được bầu không khí không hòa hợp giữa hai người, chỉ là nguyên nhân thật sự thì họ chẳng thể nào biết được.

Tằng Bạc Niên thấy thế thì có chút xấu hổ, Nhạc Linh muốn điều tiết bầu không khí, vỗ tay xuống bàn nói: "Văn Hi của chúng ta chính là người hát hay nhất, hôm nay coi như được xem biểu diễn miễn phí đi!"
"Làm gì tới mức đó," Cố Văn Hi cười nói, "chủ yếu là cho mọi người chơi thôi."
Cố Văn Hi đã qua cái tuổi thích nổi bật, nhìn người khác chơi cũng vui vẻ.

Cậu mở một chai rượu ngoại, ngồi trên sô pha cụng ly với Du Lạc.

"Anh Cố," Du Lạc cụng vào phần dưới ly của cậu, "hôm trước xin lỗi anh, làm anh mất hứng như vậy."
"Không sao."
Uống được vài ly, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc mở mắt ra thì Tưởng Thần đang nhìn cậu.

Tưởng Thần không hát, cũng không uống rượu với mọi người, ngồi một chỗ cách cậu không xa.

Đêm nay, giữa bọn họ chẳng có cuộc trò chuyện nào.

"Văn Hi, tới đây hát đi!" Nhạc Linh lại kêu cậu.

"Được rồi."
Cậu đã ăn được một chút, cũng đã uống rượu nên đồng ý làm chuyện khác.

Tằng Bạc Niên biết sở thích của cậu, đề nghị: "Tao chọn giúp mày ha?"
"Không cần, để tao."
Cố Văn Hi đi qua, tự mình xem bài hát trên màn hình cảm ứng, ở khung tìm kiếm gõ một tên bài hát.

"A," Tằng Bạc Niên có hơi ngạc nhiên: "mày muốn hát bài này trước à?"
"Ừ."
Bài đầu tiên cậu chọn là《Sứ Thanh Hoa》mà hôm trước cậu đã nghe được trên phố.

Trước đây Cố Văn Hi cũng không thích Châu Kiệt Luân, nhưng giọng hát của cậu vô cùng hợp với bài này, lúc mạnh lúc yếu có vài phần giống, lại thả theo nhạc đệm nên nhanh chóng tìm được cảm giác, mọi người trong phòng cũng bắt đầu yên tĩnh lại nghe cậu hát.


Cậu rất giỏi về khoản điều khiển cảm xúc, bất luận là khi biểu diễn hay tự chơi, lúc hát cậu sẽ chìm đắm vào cảm xúc của ca khúc đó, cũng kéo theo người bên cạnh cùng đắm chìm chung với mình.

Cho đến khi bài hát kết thúc thì vẫn chưa có ai thoát ra khỏi bầu không khí đó.

Du Lạc mở miệng trước, vô cùng khoa trương nói: "Anh Cố, em cũng không dám hát nữa đâu."
Lúc nãy Cố Văn Hi uống rượu nên mặt đã có chút đỏ, nghe xong câu này thì lại càng ngượng hơn: "Thôi đi, đừng vuốt mông ngựa nữa."
"Không được, anh Cố," Tiểu Thiệu nói, "Anh hát thêm một bài đi."
Dưới sự hò reo của mọi người, Cố Văn Hi lại ngồi trước màn hình cảm ứng, lúc này đang hiện danh sách lựa chọn bài hát, cậu lướt vài trang, nhìn thấy một cái tên bài hát, trong lòng khẽ động, cho dù chưa bao giờ hát bài này nhưng cậu vẫn chọn nó ——《 Dịu dàng 》.

Nhạc dạo chỉ có mười mấy giây, tiếng đàn ghi-ta nhẹ nhàng đệm với nhịp trống đạt đến cao trào dẫn đến ca từ.

"Bước đi trong gió, ánh nắng hôm nay đột nhiên quá đỗi dịu dàng
Sự dịu dàng của bầu trời, sự dịu dàng của mặt đất, tựa như người đang ôm tôi
Bỗng chợt phát hiện ra sự thay đổi của người, từ nay về sau cô đơn
Nếu như lạnh, làm thế nào để vượt qua được đây
Khung cảnh nơi chân trời, hay tôi bên cạnh người, đều không ở trong ánh mắt người
Trong mắt người ẩn giấu điều gì, trước nay tôi chẳng hiểu thấu
Nhưng không sao cả, thế giới của người thì người cứ giữ lấy
Không làm phiền nữa, là sự dịu dàng của tôi
....."
Bài hát này cậu chỉ nghe qua vài lần, dựa vào trong trí nhớ, lại thêm âm hưởng nhạc đệm, cậu đã hát hết ca khúc này, còn chưa đã thèm thì màn hình đã đổi qua MV khác.

Tằng Bạc Niên ở bên cạnh khen ngợi một hồi, đồng thời cũng không thể tưởng tượng được: "Văn Hi, bây giờ mày đổi khẩu vị à? Đó giờ mày có thích mấy bài hát ngọt ngào này đâu?"
"Đúng rồi ha, đó giờ cậu ấy có thích tình ca đâu? Đều phải năn nỉ cậu ấy hát!" Nhạc Linh cũng thấy sai sai, "Có phải Văn Hi lại yêu đương rồi không?"
"Còn chưa tới giai đoạn đó." Nói xong, Cố Văn Hi buông micro, ngồi xuống chỗ cũ trên sô pha, chuẩn bị uống rượu tiếp.

Cả đám ngây ngẩn cả người, quả thật là Nhạc Linh đã đoán đúng một nửa.

Nhạc Linh hưng phấn nhiều chuyện: "Là có người thích rồi à?"
Cố Văn Hi đưa mắt nhìn từng người bọn họ, sau đó thẳng thắn "Ừ" một tiếng.

"Ồ ——" Ngoại trừ Tưởng Thần đang cứng đờ thì những người khác đều kéo dài âm điệu mà ồn ào, Nhạc Linh càng kích động hơn.

Cô lớn hơn Cố Văn Hi vài tháng nên xem cậu như em trai của mình: "Vậy cậu có hành động chưa?"
"Ngay bây giờ đây." Đáy mắt Cố Văn Hi chẳng hề che giấu khát khao, khiến cho vẻ mặt cậu càng thêm phấn khởi hơn.

Do cái chuyện bất ngờ này nên lực chú ý của mọi người đã không còn đặt lên việc ca hát nữa, ngược lại còn muốn tìm hiểu xem người cậu để ý đến rốt cuộc là kiểu người gì.


Tiếc rằng miệng của Cố Văn Hi thật sự quá kín, bất luận nói bóng nói gió như thế nào cũng không hỏi ra nguyên do.

"Văn Hi!" Đi từ quán karaoke ra, Tưởng Thần cản Cố Văn Hi lại.

Cố Văn Hi còn có dự định khác nên đã tạm biệt với bạn bè, cũng không muốn dây dưa với y: "Có chuyện gì?"
"Thật sự cậu...!Có người mình thích thật sao?"
"Chẳng lẽ là giả?"
"Nhưng mà —— cậu, cậu cũng không qua lại với ai khác mà, sao lại...."
"Tưởng Thần," Cố Văn Hi nhướng mày, "tôi qua lại với ai cũng không cần báo với cậu, tôi yêu ai cũng không liên quan tới cậu."
Đêm nay cậu uống hơi nhiều, cậu loạng choạng lùi về sau hai bước, đứng không vững.

"Cậu uống nhiều quá," Tưởng Thần muốn đỡ cậu đi, "tôi đưa cậu về nhà."
Cố Văn Hi khoát tay với y: "Không cần, tôi không về nhà."
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đã nói rồi, không liên quan tới cậu."
Cố Văn Hi một tay xoa huyệt Thái Dương, một tay lấy điện thoại ra rồi xoay người đi, cách xa hướng đi của Tưởng Thần.

Một chiếc rồi một chiếc ô tô lướt ngang qua, ánh đèn chiếu sáng lên người cậu.

Cậu đi đến cột đèn ở giao lộ kế tiếp, ánh đèn này có màu vàng êm dịu, cho dù ngẩng đầu nhìn cũng không bị chói mắt.

Cậu bấm dãy số của Đỗ Vân Nghiên.

Tiếng chuông vang lên hai lần, Cố Văn Hi vừa định gọi lại thêm một lần nữa thì điện thoại đã được kết nối, bên kia yên lặng một lát rồi nhẹ giọng gọi một tiếng: "Văn Hi."
Cố Văn Hi nắm chặt di động, hít sâu một hơi: "Anh ở đâu?"
Đỗ Vân Nghiên không trả lời.

Cậu hỏi lại lần nữa: "Mấy ngày nay anh ở đâu?"
Có lẽ là do uống rượu nên cậu có chút cố chấp, nhất định phải có được đáp án, cậu muốn xem Đỗ Vân Nghiên có nói thật với mình hay không.

Dường như lòng bàn tay cậu đang toát ra mồ hôi, gần mười giây yên lặng, cậu nghe được giọng nói truyền qua từ điện thoại.

"Tôi ở thành phố S."

Tác giả có lời muốn nói:
Lời bài hát là từ bài < Dịu dàng > của Ngũ Nguyệt Thiên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi