SA VÀO LƯỚI TÌNH CỦA LÃO ĐẠI HẮC BANG


“ Em còn giận ba của chúng ta sao? Ông ấy là vậy đấy, lúc nào cũng trông thật khó tính , ấy nhưng thực sự ông ấy cũng rất thương em, rất quan tâm em "
“ Không có đâu, chẳng qua em muốn ở một mình thôi".
“ Hay là anh nói bố chuyển đến chỗ nào tốt hơn nhé.

Chung cư bây giờ cũng không quá đắt, chứ để em ở chỗ hiện tại anh thực sự rất lo lắng"
“ Không sao đâu anh, anh đừng có lo lắng quá, em vẫn ổn mà.

Hơn nữa từ nhỏ em đã lăn lộn nhiều, chút chuyện đó không làm em sợ đâu".
Dương Kỳ cười trừ từ chối thẳng lời đề nghị của Dương Minh.

Nực cười thật chứ, bố cậu muốn tốt cho cậu sao? Nằm mơ mà thấy điều này thì chắc Dương Kỳ sẽ cười đến tỉnh ngủ mất.


Chính ông ấy là người đã cho cậu chung cư hiện tại, nào có đếm xỉa lấy cậu một tiếng nào.
Mà có thì cũng chắc lo lắng cho bộ mặt Dương gia mà thôi.

Vì sao ư? Dương Kỳ mà có chuyện gì thì Dương gia cũng bị mang tiếng vì cậu là nhị thiếu gia của nhà họ mà.

Dương lão gia ấy lúc mà mất bò thì mới lo xây chuồng.

Bằng không thì cũng chẳng quan tâm Dương Kỳ sống chết ra sao đâu, hai mươi bốn tuổi, Dương Kỳ trải đời hơn nhiều người khác, cái chuyện tình cảm gia đình đối với cậu từ lâu đã là một đốm lửa tàn, chẳng thể mồi lại được nữa rồi.....
“ Dương Kỳ em đừng xa cách gia đình chúng ta như vậy.

Bố cũng lớn tuổi rồi, em không thể bỏ qua cho bố được sao? Coi như là nể mặt anh có được hay không? Thỉnh thoảng em hãy về Dương gia thăm bố một chút.."
Dương Kỳ quay về văn phòng làm việc từ nãy đến giờ nhưng tâm trí cưa đang treo ngược trên cành cây , có muốn níu về kiểu gì cũng chẳng được.

Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là tiếng nói văng vẳng của Dương Minh bên tai, anh thật sự muốn cậu quay về Dương gia...
Đám người buôn chuyện ở văn phòng đã giải tán từ lâu , ấy nhưng thi thoảng vẫn có nhiều ánh mắt cứ nhìn về phía Dương Kỳ đang cực kì mơ hồ.

Nếu để mà có thể bới móc được cái sự tò mò của bọn họ ra thì có để cho bọn họ tra hỏi đến sáng ngày mai cũng chưa ra hết truyện để thỏa mãn bọn họ được đâu.

Dương Kỳ vờ như không thấy, cố nén lại dòng suy nghĩ rối ren trong đầu, để làm việc cho xong...
Cậu cũng khao khát có một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc như biết bao bạn bè đồng trang lứa.

Ấy nhưng người bố qua lời kể của mẹ cậu với người bố mà cậu gặp được, hắt hủi cậu thực sự là hai bản thể đối lập nhau , chẳng hề ăn khớp như cậu đã từng tưởng tượng.

Dương Minh đã thực sự làm cho Dương Kỳ mềm lòng, anh luôn luôn biết cách đánh thẳng vào tâm lí của cậu, đánh thẳng vào nơi đáy sâu của tất cả sự tổn thương trong lòng cậu , nơi mà Dương Kỳ có vùi công che giấu thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào giấu diếm được.

Hoặc là cậu tinh tưởng Dương Minh vô điều kiện, tùy tiện nghe anh nói một chút đã mủi lòng thương.

Dương Kỳ cũng chẳng rõ nữa, cậu chẳng biết nên làm thế nào đối với những mối quan hệ mà cậu tưởng chừng luôn luôn xa cách đấy.

Và liệu trong quãng đời còn lại, cậu có cơ hội để cảm nhận được sự ấm áp của tình phụ tử mà trong những lời kể ngày xưa của mẹ cậu hay không?
“ Này Dương Kỳ, cậu với Dương tổng thực sự là anh em ruột với nhau sao?"
“ Ừm"
“ Thật sự bất ngờ đó nha, bởi vì tôi không nghĩ được thiếu gia của Dương gia lại làm nhân viên bình thường.

Là do chủ tịch muốn cậu đi lên từng bước đầu hả? Xong về sau sẽ chia cho cậu một nửa gia tài, một bước lên chức phó tổng?"
“ Cô mà cứ làm việc nhanh như cái tốc độ cô nghĩ ra diễn biến câu chuyện như thế này thì công ty chúng ta như vớ được thiên tài đó "
" Cậu cứ cạnh khoé tôi hoài, tôi mà giỏi vậy thì bây giờ có phải ngồi ở đây không chứ ?"
“ Tóm lại tôi và Dương Minh chính là anh em, tin hay không là chuyện của cô.


Còn những chuyện còn lại thì tôi xin từ chối trả lời.

Cô mau về bàn làm việc tiếp đi, làm không xong không sợ trưởng phòng mằn lên đầu à?"
Cô đồng nghiệp kia vừa nghe Dương Kỳ doạ một chút, hai chữ “ trưởng phòng" , thì làm như gặp phải tà nhanh chóng thu liễm lại bản tính tò mò mà cun cút quay về bàn làm việc.

Gì chứ bát quái đúng là một câu chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian này nhưng trưởng phòng còn ghê sợ hơn thế.

Nên dù muốn tận hưởng những phút giây buôn chuyện tuyệt vời ấy , cũng có nhiều người can tâm cắn răng quay về bàn làm việc để một ngày nào đó không bị cái thứ gọi là đáng sợ kia gọi đến mắng riêng một trận dài suốt mấy tiếng đồng hồ.
Dương Kỳ cắt được cái đuôi tò mò cứ quẩn quanh lấy, cũng thuận miệng, tự do mà tuyên bố trước mặt nhiều người rằng mình là em trai Dương Minh.

Hầy, cậu mà không đính chính thì bọn họ sẽ thiêu dệt những chuyện quái thai trên đời này mất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi