SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA

Edit, Beta: Rum.

Từ Chi đó nhất định là nữ hải vương.

“Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ,” Chu Ngưỡng Khởi tràn đầy tự tin nói, “Nếu cậu ấy không phải nữ hải vương (1), từ nay về sau, Chu Ngưỡng Khởi tôi sẽ sửa tên là Phong Cách Tây Chu.”

(1) Nữ hải vương: loại con gái bắt cá nhiều tay, lăng nhăng, không đàng hoàng.

Tên Chu Ngưỡng Khởi là do ông cụ nhà đặt cho, lúc đó tên cậu ta có chữ Ngưỡng ở giữa, sau khi học tiếng Anh hồi tiểu học, biết trong tiếng Anh, họ đặt ở phía sau, tên đặt phía trước, từ đó bạn học liền đặt cho cậu ta cái tên “Phong Cách Tây Trư”. Cậu ta gào khóc về nhà đòi đổi tên, lúc ấy ông cụ đang ở trên bàn bàn mạt trượt đại sát tứ phương, thuận lợi có bài tốt, liên tục vỗ tay cười to: “Lên rất đẹp, lên rất đẹp.”

Khi đó Chu Ngưỡng Khởi mới năm, sáu tuổi, nào biết lời ông cụ nói là tình thế trên bàn mạt chược, tưởng là ông cụ khen biệt danh các bạn đặt cho cậu ta hay, trực tiếp âu sầu khóc nức nở, hồi nhỏ đã cảm nhận được thế nào là đời người không như ý, nhưng chỉ có thể nói với người khác, nhất là không thể đoán trước biệt danh. Vì thế, Chu Ngưỡng Khởi căm thù cái biệt danh Phong Cách Tây Chu này đến tận xương tủy, có thể coi như là mối thù lớn nhất.

Lúc này, Trần Lộ Chu đang tắm, vòi phun nhỏ, dòng nước chảy từng giọt lướt qua làn da cậu, eo bụng giống như hòn đá cuội cân xứng, săn chắc có lực.

Nhóc rùa đen không biết đã bò ra khỏi hộp từ khi nào, lúc này đang ghé vào bên chân cậu, uống nước trên mặt đất. Trần Lộ Chu ghét bỏ xách nó ra xa, nó lại chăm chỉ bò tới. Trần Lộ Chu thở dài, thôi, mai về nhà đưa nó tên ngốc Trần Tinh Tề kia vậy. À, không được, ngày mai là chủ nhật, bố sẽ ở nhà, bảo thằng nhóc đó tự mình tới lấy đi.

Trần Lộ Chu tắm xong, vắt khăn lông trên vai rồi ra đi ngoài, thấy Chu Ngưỡng Khởi đang ngậm thuốc lá trong miệng, ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị ra ngoài vẽ cảnh vật, đang nấu nốt hai gói mì cuối cùng của cậu. Không biết cậu ta lôi đâu ra hai cây nến, lúc này đúng là bữa tối dưới ánh nến rồi, ánh nến leo lắt, quả làm người ta suy nghĩ miên man.

“Thế nào, có phải là ngon hơn lò vi sóng không?” Chu Ngưỡng Khởi trêu chọc cậu.

Trần Lộ Chu cầm khăn lông tùy tiện lau vài cái sau gáy, lê dép đi qua, cúi người thổi tắt nến, ngả người vào ghế sô pha, tiếp tục lau tóc, “Với cô ấy thì tôi có thể chấp nhận, xấu hổ thì xấu hổ, còn hai chúng ta thì thôi đi, tôi sợ rằng cậu có suy nghĩ gì đó với tôi.”

Chu Ngưỡng Khởi rút điếu thuốc ra, bị sốc:?

“Cậu sao thế hả, cô ấy có suy nghĩ với Trần đại thiếu gia cậu thì không sao? Người ta có bạn trai rồi đó!”

Trước đó Chu Ngưỡng Khởi chỉ là lắm miệng nói nhảm chút thôi, nhưng Trần Lộ Chu từ trước tới nay, lá gan còn lớn hơn cả trời, làm cậu ta đột nhiên không thể tiếp thu được.

Trong bóng tối, hình dáng hai người đều mơ hồ, nhưng nương theo ánh trăng sáng sáng ngoài cửa sổ, vẫn có thể thấy rõ nét mặt của nhau, bàn tay đang lau tóc của Trần Lộ Chu khựng lại, có vẻ như rất khó xử, “Vậy cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Người ta cũng chưa nói gì quá đáng.”

Chu Ngưỡng Khởi thậm chí có thể nhìn thấy khóe miệng cậu đang cong lên, “Mẹ nó, có mà cậu mong đợi cô ấy quá đáng một chút thì có! Chẳng lẽ cậu thật sự có cảm giác với cô ấy rồi?”

“Tôi nói cậu nghe nè.” Căn bản không đợi cậu lên tiếng, Chu Ngưỡng Khởi ra vẻ ‘tôi đã từng bị hải vương ghạ rồi nên tôi biết’, nói chắc như đinh đóng cột, “Cậu vẫn còn non lắm, Từ Chi đó nhất định là nữ hải vương, kể cả người chị em đó của cô ấy, cũng không phải thứ tốt lành gì.”

Trần Lộ Chu quả nhiên không còn gì để nói, ngả ngớn cười bò trên sô pha, ném khăn lông qua một bên, ngồi dậy, mở nắp mì gói, cầm cái thìa vớt lên hai cái, chịu thua: “Được được được, anh trai à, cậu tha cho tôi đi, lần sau thấy cô ấy tôi nhất định sẽ đi đường vòng.”

Lúc này Chu Ngưỡng Khởi mới cảm thấy mỹ mãn ném điếu thuốc sang một bên, cũng mở hộp mì gói của mình ra, nói: “Nhưng mà, cậu định nghe theo lời mẹ cậu, thật sự ra nước ngoài?”

“Ừm.”

“Sao cậu không phản kháng chứ, trường đại học ở Bắc Kinh Thượng Hải tốt như vậy, bây giờ còn chưa có điểm thi, đề thi Toán năm nay cũng khó nữa, cậu nhất định sẽ lấy được điểm cao, môn này cậu có thể kéo được không ít điểm, tôi cảm thấy, tổng điểm của cậu còn được vào đại học A không biết chừng. Sao cứ phải nghe lời mẹ cậu ra nước ngoài, cậu sợ mẹ tới vậy ư?” Chu Ngưỡng Khởi khịt mũi coi thường nói.

“Sợ chứ, dù sao tôi cũng chỉ là con nuôi thôi.” Bàn tay đang lấy Trần Lộ Chu khựng lại, “Hơn nữa, đây còn là ngôi nhà duy nhất của tôi.”

Nghe thì hợp tình hợp lý đấy, nhưng Trần Lộ Chu là người như thế nào, Chu Ngưỡng Khởi ít nhiều cũng hiểu. Chu Ngưỡng Khởi tức cười, giở giọng cáo mượn oai hùm nói: “Cậu đừng đánh rắm với ông đây nữa! Căn bản chính là cậu lười, cậu cảm thấy lãng phí tình cảm, cậu không lưu luyến người ta nữa đúng không. Tôi với đám anh em kia không quan trọng, cô gái thích cậu nhiều năm cũng không quan trọng, dù sao đối với ai, cậu cũng hờ hững như thế.”

Cậu thở dài, “Cậu cũng biết con người bố mẹ tôi rồi đó. Cậu cảm thấy từ nhỏ đến lớn, đầy lần tôi thử phản kháng, kết quả có gì khác nhau đâu? Nhắc đến anh em tôi mới nhớ, ba năm học cấp hai chúng ta không học chung một trường, ít liên hệ, cậu cũng chơi thân với Trương tiểu tam, Lý tiểu tứ đến mức mặc chung một cái quần lót, nhưng đâu thấy cậu kêu cha gọi mẹ giống như bây giờ.”

“Đó là tôi cố mà làm.” Chu Ngưỡng Khởi chết cũng không chịu thừa nhận.

Trần Lộ Chu hơi cong lưng ngồi trên số pha, vừa cúi đầu nhàn nhã gắp từng miếng thịt bò vào trong nắp mì, chuẩn bị lát nữa mang cho nhóc rùa đen ăn, vừa có thể dự đoán nói: “Giống nhau cả thôi, tôi đi rồi, cậu lập tức sẽ có Triệu tiểu ngũ.”

Nói xong liền cúi đầu khịt mũi.

Cậu biết rõ, bất kể là đối với ai, từ trước đến nay, cậu đều không phải là người duy nhất.

**

Dưới bức tường, lá cây vừa hứng nước mưa ban ngày bị ngọn đèn đường vàng vuốt ve, tiếng ve trong ngõ ngân vang, bốc lên một mùi tanh ẩm ướt.

“… Chu Ngưỡng Khởi nói cậu ấy và Sài Tinh Tinh đã hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học, nhưng từ trước đến nay, cậu ấy chẳng bao giờ nhắc đến chuyện này với tớ, tớ và cậu ấy quen nhau từ năm lớp 11, đến bây giờ, gần như ngày nào cũng nói chuyện với nhau.” Thái Oánh Oánh ngồi sụp xuống đất khóc nức nở, “Năm phút trước còn hỏi tớ muốn ăn đá bào siro không, cậu nói xem sao cậu ấy lại có nhiều thời gian vậy chứ, Thái Oánh Oánh, Sài Tinh Tinh, hu hu hu…. Cậu ấy đang định sưu tập ngôi sao đấy ư?”

Trải qua bước đệm của Đàm Tư, lúc này Từ Chi không dám tùy tiện lên tiếng nữa, sợ phản tác dụng. Cô bất chợt nhớ đến Trần Lộ Chu, nếu có cái miệng của cậu thì hay rồi, bất kể lời nói ra có dễ nghe hay không, chí ít cũng không để không khí yên ắng như bây giờ.

“Hay là, chúng ta tìm người đánh cậu ta một trận.” Từ Chi chỉ có thể nghĩ tới cách này, cô là người tương đối trực tiếp, “Chẳng phải chú Phó quen biết nhiều người lắm sao?”

Chú Phó là bạn tốt của bố hai người họ, đã rửa tay gác kiếm rất nhiều năm, sau khi “về hưu” vẫn luôn làm ổ trong núi mài mấy cục đá, năm nào nghỉ hè, lão Từ và lão Thái đều sẽ dẫn bọn cô đi vào núi tránh nóng.

Tiếng khóc của Thái Oánh Oánh lập tức im bặt, vừa tự hỏi vừa nhìn cô: “….”

Sức mạnh của chú Phó sẽ đánh chết Địch Tiêu mất thôi.

“Không được không được,” Thái Oánh Oánh khóc nức nở xua tay, nghẹn ngào nói, “Cậu không được nói cho nhóm chú Phó biết đâu đấy, muốn chia tay hay đánh cậu ta để tớ tự nghĩ, cậu không được nhúng tay vào.”

Cô ra tay tàn nhẫn lắm.

Từ Chi khiêm tốn thở dài, “Được thôi.”

Thái Oánh Oánh sợ Từ Chi lại chú ý đến Địch Tiêu nên lập tức lau nước mắt, nắm tay dắt cô vào trong nhà, chuyển đề tài, “Tại sao cậu lại cùng anh đẹp trai kia đi bắt chuột đồng?”

“Là nướng khoai lang, bà ngoại tớ muốn ăn, không có chỗ nào bán, Trần Lộ Chu nói nhà cậu ấy có.” Từ Chi quơ quơ hai củ khoai lang nóng hừng hực trong tay, là mẻ khoai mới ra lò.

“Gì cơ, cái lỗ tai heo của Chu Ngưỡng Khởi đúng là vô dụng, chỉ hấp lên ăn được thôi. Cậu ta nói hai người đi bắt chuột đồng, tớ mới nói đang yên đang lành, sao có thể đột nhiên đi bắt chuột đồng được.” Thái Oánh Oánh nói, “Nhưng mà, nhìn không ra, Trần Lộ Chu khá tốt bụng đấy.”

Từ Chi đồng tình gật đầu, “Cậu không cảm thấy cậu ấy rất thân thiện sao?”

Thái Oánh Oánh cười khúc khích, “Cậu ta rõ ràng là vua khó gần đấy.”

“Cậu còn nhớ người phụ nữ tớ kể cho cậu nghe không, chính là mẹ của cậu ấy.” Từ Chi kể.

Thái Oánh Oánh sửng sốt, “Là người phụ nữ có giọng nói và câu cửa miệng giống y hệt mẹ cậu á?”

“Ừ,” Từ Chi gật đầu, như đang tự hỏi lòng mình, một lát sau mới nói, “Cậu có từng xem bộ phim tên là Người phụ nữ sông Nin chưa, là một bộ phim của Ấn Độ, kể về người phụ nữ có tài hoa hơn người, là nhà thiết kế, kiến trúc sư thiên tài. Nhưng bà ấy có từng là kỹ nữ trong chùa, có quá khứ không sạch sẽ, vết nhơ rất sâu, vì thế dù sau này bà ấy có tạo ra tác phẩm tinh vi tuyệt mỹ thế nào thì đều không thể tham dự các cuộc thi và giành được giải thưởng. Đa số người đời đều dè bỉu bà ấy, nhưng cũng có người ghi nhận tài hoa của bà, vì thế, để bản thân có thể tồn tại một cách có tôn nghiêm, bà ấy đã vứt bỏ đứa con và chồng mình, kết hôn với nhà tư bản luôn ngưỡng mộ tài hoa của bà. Sau khi chết, bà ấy phẫu thuật thẩm mỹ biến thành người khác, tác phẩm của bà ấy nhanh chóng đạt được giải thưởng quốc tế, nhưng vài năm sau, bà ấy đắm chìm trong xa hoa trụy lạc, không tạo ra tác phẩm khiến mọi người rung động được nữa, nhanh chóng bị nhà tư bản vứt bỏ, lợi dụng giọng nói của bà rồi lafmlooj thân phận của bà ấy.”

Thái Oánh Oánh như nắm bắt được một dấu vết trong đó: “Thảo nào cậu vừa thấy sợi dây chuyền mắc trên cây thì không thèm do dự đi gõ cửa nhà cậu ta, chẳng lẽ cậu cảm thấy mẹ cậu….”

“Tớ chỉ muốn biết vì sao hai người lại giống nhau như vậy, bất kể đúng hay là sai, tớ cũng biết cơ hội xa vời, nhưng tớ vẫn muốn xác nhận lại thì mới có thể an tâm, tớ chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi.”

Cũng đâu thể xông lên nói với Trần Lộ Chu rằng: Tôi muốn thử xem mẹ cậu có phải là mẹ tôi hay không được. Chắc chắn Trần Lộ Chu sẽ nghĩ cô bị bệnh thần kinh.

Nghe nói Lâm Thu Điệp mất ở quê, lúc an táng, Từ Chi còn đang ở trại hè, cô không kịp trở về tham gia tang lễ, bà nội cũng không chờ cô, vì thời tiết quá nóng, thi thể để trong thôn khiến người dân bất mãn. Hơn nữa bà nội là người coi trọng phong thủy, chỉ có mấy ngày thích hợp đưa tang, nếu bỏ lỡ chỉ phải chờ hơn nửa năm, tro cốt để lại ở nhà tang lễ cũng mất thêm tiền.

Từ Quang Tễ kiên trì nói phải đợi Từ Chi về, vì chuyện này mà người luôn ôn hòa như Từ Quang Tễ lần đầu tiên cãi nhau ỏm tỏi với bà nội, nhưng từ trước tới nay, bà nội chỉ thích làm theo ý mình, không nghe ai khuyên bảo.

Từ Chi thầm nghĩ, cũng tốt thôi, nếu lúc ấy cô tận mắt thấy thi thể của Lâm Thu Điệp bị đem đi hỏa táng, thì chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra.

Thái Oánh Oánh cẩn thận nghĩ, “Nhưng mà không đúng, mấy năm trước dì mới… Không thể nào có đứa con trai lớn như vậy được, tuổi tác không khớp, cậu đừng để ý mấy chi tiết vụn vặt như vậy, càng nói càng gây hoang mang.”

“Chắc là cậu ấy được nhận nuôi.” Từ Chi nói.

Ngõ nhỏ yên tĩnh, con đường mòn rợp lá xanh này dường như ngày nào hai người cũng đi, nhưng Thái Oánh Oánh chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như giây phút này, càng đi càng thấy lạnh, cuối cùng dừng lại ở vị trí mà bình thường hai người sẽ tách ra.

Thái Oánh Oánh bấy giờ mới khiếp sợ dựng thẳng lưỡi, “Cậu ta nói với cậu?”

Từ Chi lắc đầu, kể lại cuộc đối thoại hôm đó nghe được ở cửa cho Thái Oánh Oánh nghe.

— “Con cứ phải nói chuyện theo kiểu đó sao?”

— “Lần đầu tiên thấy con, chẳng phải mẹ đã biết con là kẻ chuyên đâm chọc rồi ư?”

……

“Nếu là mẹ con ruột thì nói như vậy rất kỳ lạ, cậu không thấy thế sao.” Từ Chi nói hết suy nghĩ cô tổng kết được ra, mặc dù đã rất mệt, nhưng không hiểu sao vẫn có thể mải mê suy nghĩ, “Tớ mới nghĩ là mẹ kế, sau đó chúng ta cùng ăn cơm, hình như có người mắng cậu ấy trong Wechat, Chu Ngưỡng Khởi hỏi sao cậu ấy nhịn được hay vậy, cậu ấy nói với Chu Ngưỡng Khởi như thế này.”

— “Thấy cậu ta hỏi thăm chân thành như thế, tôi nghĩ rằng cậu ta biết mộ tổ tiên nhà tôi ở đâu. Vậy thì thật tò mò, mãi mà chưa để lại cho tôi địa chỉ.”

Cô dựa vào tường nói: “Chứng tỏ không phải mẹ kế, bởi vì bố cậu ấy cũng không phải là bố ruột, chắc cậu ấy không biết bố mẹ ruột của mình là ai, vậy chỉ có thể là nhận nuôi mà thôi. Còn có một điều, không biết có được coi là chứng cứ hay không.”

Thái Oánh Oánh hơi khiếp sợ, “Gì cơ?”

“Tớ thấy trong nhà cậu ấy có quả bóng rổ được ký tên, cứ tưởng là chữ ký của người nổi tiếng, sau khi nhìn kỹ mới thấy, tất cả đều là chữ ký của cậu ấy, có cả flycam, trên iPad đều có khắc tên, có khả năng là do tự luyến, cũng có thể là do thói quen. Chắc hẳn trước đó cậu ấy đã sống trong một tập thể, có thói quen ở sạch, vì thế tất cả đồ vật của mình đều dán tên lên. Chẳng hạn như viện phúc lợi này nọ.”

Thái Oánh Oánh nghẹn họng nhìn trân trối, hòan toàn bị cô thuyết phục.

Từ Chi thở dài, nhìn đầu tường trên cao, dưới ánh trăng trong trẻo là những hàng dây trúc đỏ tươi, đột nhiên thấy chúng như những lọ kẹo rực rỡ sắc màu mà cô thích hồi nhỏ. Đứa trẻ nào mà chẳng thích ăn kẹo, Lâm Thu Điệp sợ cô sâu răng nên luôn đặt lọ kẹo ở nơi cao nhất trong nhà, cô khóc mà không ai cho cô ăn, cuối cùng chỉ có lão Từ là thương cô, lâu lâu lại lén lấy hai viên ra cho cô ăn.

Từ Chi: “Nếu Trần Lộ Chu lớn lên ở viện phúc lợi, thì liệu có người lén trộm kẹo giúp cậu ấy không?”

Từ Chi: “Tuổi thơ cậu ấy chắc hẳn không vui rồi.”

**

Ngày hôm sau.

Khi Trần Lộ Chu xách theo nhóc rùa đen bước vào khu vui chơi, có lẽ bát tự của hai người họ trời sinh cùng hướng, không khí trong khu vui chơi vốn đang hài hòa lại đột nhiên như dời sông lấp biển, hình như là Trần Tinh Tề cãi nhau với người ta, đại khái là đối phương dẫm vào chân cậu nhóc mà không xin lỗi, nhóc con Trần Tinh Tề này lải nhải nói bắt buộc phải tóm được người xin lỗi nó. Trường hợp như vậy, Trần Lộ Chu lười không thèm quản. Mới từng tuổi này đã dám lớn tiếng đòi lại công bằng rồi.

“Trần Tinh Tề! Anh trai cậu tới!” Bên cạnh có người bạn nhỏ nhắc nhở.

Trần Tinh Tề cãi nhau với người ta đến mức mặt đỏ tai hồng, quay đầu, nơm nớp lo sợ nhìn về hướng bọn họ chỉ, quả nhiên thấy một hình bóng quen thuộc lười biếng dựa vào máy gắp thú, không những giả mù, không tiến lên giúp mà còn cầm điện thoại quay video, Trần Tinh Tề theo bản năng trốn khỏi camera.

“Trốn cái gì mà trốn, chụp xong hết rồi, gửi cho ai đó ở lớp mày xem, tên là gì nhỉ, Thiến Thiến?” Trần Lộ Chu nhét điện thoại vào trong túi, chờ thằng bé đi đến trước mặt mình rồi lay đầu nó một hồi, người vẫn dựa vào máy gắp thú, “Chà, mấy ngày không gặp, cao lên rồi, mẹ mày lại cho mày uống chất kích thích tăng trưởng hả?”

“Không phải cũng là mẹ anh sao,” Trần Tinh Tề không thèm phản ứng, “Anh không được gửi cho Lưu Đồng Thiến, hơn nữa, người ra tên Lưu Đồng Thiến! Anh không được gọi là Thiến Thiến.”

Trần Lộ Chu lạnh lùng nhìn nó, “Toàn Trung Quốc có hàng triệu người tên Thiến Thiến, mày biết được anh gọi Thiến Thiến nào.”

“Trần Lộ Chu! Được, sau này em cũng gọi bạn gái anh như vậy! Gọi nhũ danh! Gọi bảo bối!” Từ nhỏ, cái miệng của Trần Tinh Tề đã thuộc loại ăn miếng trả miếng điển hình.

“Được thôi, đợi anh tìm cho mày, mày thích gọi gì thì gọi.” Trần Lộ Chu lười cãi nhau với nó, đưa rùa đen qua, “Mày mang về nuôi đi, đừng để nó chết, nó sống bao lâu, anh trai mày sẽ sống bấy lâu.”

Trần Tinh Tề: “Mai em sẽ đi chiên nó!”

Trần Lộ Chu tỏ vẻ “mày cứ thử xem”, lại tùy tiện chỉnh lại cổ áo cho nó, ngữ khí thiếu đòn: “Mày đừng như ông cụ trộm quần áo của anh nữa được không, size này trên thế giới hết rồi đó, anh Tề của tôi ơi.”

“Anh có mặc vừa nữa đâu.”

“Anh mày giặt nên nó co lại.”

Trần Tinh Tề đúng tình hợp lý giật lại cổ áo, nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc cũng hỏi: “Anh không định dọn về thật hả? Mấy hôm trước bố hỏi về anh đó, hôm đó bố… không định đánh anh đâu.”

Sắc mặt Trần Lộ Chu vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ phúc hậu và vô hại dựa vào máy gắp thú, chuyển mình nói, “Được rồi, mày đừng giả làm người hiền lành ở đây nữa, anh không muốn dọn đến dọn đi.”

“Thế sau này em tìm anh sẽ phiền phức lắm.”

Cậu mỉm cười khoanh tay trước ngực, duỗi tay xoa mái tóc ướt đẫm mồ hồi trên trán của Trần Tinh Tề, “Tìm anh mày làm gì, gần đây anh rất bận, tự sống cho tốt đi.” Vừa hay cậu vuốt tóc thằng bé thành ba sợi giống của Tam Mao rồi dính nó vào trán.

Trần Tinh Tề phiền chết, cản tay cậu lại: “Anh thi xong rồi, còn có chuyện gì nữa? Anh không thể nói xin lỗi bố sao? Thật ra mấy hôm nay bố cứ ngóng anh về, vừa vào nhà, câu đầu tiên đã hỏi dì, hôm nay anh có về không đó.”

Trần Lộ Chu như suy nghĩ gì đó mà nheo mắt, ít nhiều nghe ra được chút manh mối, “Có phải gần đây, mày gây chuyện ở trường không?”

“Không có, sao mà thế được.”

Cậu toan bước đi, đứng thẳng dậy, “Được, nếu không phải sắp chết thì đừng tìm anh.”

“Vậy sắp chết là có thể tìm anh sao?”

Trần Lộ Chú dí nhẹ vào trán nó:

“Đầu óc mày có vấn đề hả, sắp chết thì tìm anh làm gì, tìm anh kiếm cho mày cái vải bố trắng à.”

Cho nên chính là —

Đừng tìm anh mày.

Trần Tinh Tề ấp úng: “… Được, anh, em nói thẳng với anh vậy, em định đi cùng bạn vào núi tránh nóng, nhưng mẹ già không cho bọn em đi, mẹ nói…. phải có…”

Trần Lộ Chu biết thừa nhìn nó: “Anh đi cùng đúng không? Hầu hạ nhóm cậu ấm mấy đứa hả? Được thôi, một ngày 800, chăm ăn chăm uống còn chăm chơi.”

“Thành giao.” Trần Tinh Tề gửi địa chỉ cho cậu, “Địa chỉ là cái này.”



… Sơn trang Phó Ngọc. (1)

(1) Sơn trang: làng trại, nông trại ở trên núi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi