SA VÀO

Sáng sớm chủ nhật, Dụ Hạ ngáp một cái đi ra khỏi phòng, Thích Tầm Chương đang ăn sáng ở phòng ăn, quần áo trên người anh đã thay xong, âu phục giày da chỉnh tề, chắc lại phải đến công ty tăng ca.

Dụ Hạ biếng nhác chào anh một cái, rồi vào bếp pha cà phê.

Thích Tầm Chương bước tới, lấy cốc cà phê của cậu đi, rót cho cậu ly nước trái cây: "Sáng đừng uống cà phê."

"Quản rộng thật." Dụ Hạ nhỏ giọng lầu bầu một câu, không cho uống thì không uống, bưng đĩa lên đi vào phòng ăn.

Đứa nhỏ ngồi trước bàn ăn vừa ăn vừa bấm điện thoại, mắt vẫn không rời mà hình điện thoại, Thích Tầm Chương lấy áo khoác được khoác trên ghế mặc lên người, trầm giọng nhắc nhở cậu: "Bớt chơi điện thoại chút, ăn sáng xong nhanh về phòng học bài."

Dụ Hạ tùy ý gật đầu, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt không: "Vâng."

"Buổi trưa ở nhà ăn cơm xong, tôi gọi tài xế đến đưa cậu đi học."

"Vâng, " Dụ Hạ qua loa mà đáp lời Thích Tầm Chương, "Sáng cháu muốn đi ra ngoài chút, hẹn với bạn học, buổi trưa chưa biết có về không, chắc sẽ ăn ở ngoài luôn, ăn xong rồi trực tiếp tới trường, tới lúc đó nói sau đi ạ."

Thích Tầm Chương nghe vậy cau mày: "Hẹn bạn học nào? Ra ngoài làm gì?"

"Chú đừng hỏi nhiều vậy mà, dù sao cũng không phải làm chuyện xấu đâu, chỉ là cùng đi nhà sách mua mấy quyển sách tham khảo, chú nhanh tới công ty đi, không cần phải để ý đến cháu." Dụ Hạ cười phất phất tay, bày bộ dạng kiểu không thể chờ đợi được nữa muốn Thích Tầm Chương đi nhanh một chút.

Thích Tầm Chương lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn là thôi không nói nữa, để lại câu "Đừng chơi quá trớn", đứng chỗ lối vào đổi giày rồi ra khỏi nhà.

Tiếng đóng cửa vang lên, Dụ Hạ cầm điện thoại chạy ra ban công, nhìn theo xe Thích Tầm Chương từ bãi đậu xe dưới hầm chạy ra, tiện tay gửi cho Vu Phong Dương một tin.

Một tiếng sau, Dụ Hạ đứng trước kệ sách trong nhà sách, tỉ mỉ chọn lựa các loại sách tham khảo hoa cả mắt, Vu Phong Dương không nhịn được đứng một bên gõ tường: "Anh xong chưa? Đặc biệt gọi tôi đi ra đây là để tới mua sách với anh à?"

Dụ Hạ cũng không ngẩng đầu lên: "Cậu im mồm đi, không có kiên nhẫn thì ra ngoài chờ, không cần số điện thoại của Thích Du nữa thì cậu trực tiếp đi luôn cũng được."

Vu Phong Dương: "..." Cậu ta nhịn.

"Anh mua nhiều sách tham khảo như vậy làm hết được sao? Giải nhiều đề như vậy có thể tăng thêm mấy điểm?"

Dụ Hạ liếc nhìn cậu ta một cái, khinh bỉ nói: "Loại người đi cửa sau vào trường như cậu thì biết cái gì, dù cậu thi mấy điểm người nhà cậu cũng có thể đưa cậu vào đại học, cậu đương nhiên thấy sao chẳng được."

Vu Phong Dương tức giận: "Ai cmn nói cho anh tôi chỉ thi có mấy điểm? Lão tử đây cũng là trong top 100 của khối 11 mà?"

Dụ Hạ hơi ngạc nhiên, lúc này mắt mới chân chính quan sát Vu Phong Dương: "Thật sao?"

Vu Phong Dương ném một cái lườm cho cậu: "Tiểu hỗn đản Thích Du nói cho anh tôi đi cửa sau vào trường à? Ai giống cậu ấy đâu, tôi đường đường chính chính thi đỗ tốt nghiệp cấp 2 vào được trường này ok? Hơn nữa lúc trước tôi vẫn luôn nằm trong top 30, nằm bệnh viện mấy tháng thành tích mới bị tụt một chút."

Dụ Hạ gật gật đầu: "Vậy tính ra cậu không phải vô phương cứu chữa."

"Tôi cmn đánh nhau là vì ai đây? Tên tiểu hỗn đản Thích Du không thèm nghe một câu giải thích liền block tôi, chờ tới khi tôi xuất viện, vậy mà cậu ấy đã ra nước ngoài, còn quậy với anh ồn ào tới mức cả trường đều biết." Vu Phong Dương tức giận bất bình, trong lời nói còn có chút oan ức, nhắc tới Thích Du liền nghiến răng nghiến lợi.

Dụ Hạ hờ hững nhắc nhở cậu ta: "Chú ý lời nói, Thích Du lớn hơn cậu, thở ra câu nào cũng tiểu hỗn đản nói ai vậy?"

Vu Phong Dương thiếu chút nữa tức cười: "Anh che chở cho cậu ấy giống như gà mẹ như vậy, xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Dụ Hạ mặc kệ cậu, chọn xong sách tham khảo, trực tiếp tới quầy thu ngân trả tiền.

Đi ra nhà sách, Dụ Hạ nhắn tin cho Thích Tầm Chương: "Chú, cháu với bạn học ở ngoài ăn cơm trưa rồi, ăn xong trực tiếp tới trường, không cần đặc biệt gọi người đến đưa cháu."

Vu Phong Dương giục cậu: "Phải diễn kịch gấp gáp như vậy, rốt cuộc diễn cho ai xem?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, đi thôi, đi ăn cơm trước đi."

Hai người bọn họ đến quán cơm nhỏ bên lề đường, Dụ Hạ chậm rãi lật menu, Vu Phong Dương ghét bỏ mà cầm giấy ăn lau bàn, trong miệng không quên oán giận: "Tôi bị anh cho uống thuốc lú, mới có thể đến nơi như thế này ăn cơm với anh."

"Tôi chỉ mời nổi cậu ăn quán thế này thôi, " Dụ Hạ bình tĩnh trả lời, "Quán này mùi vị ngon lắm, Thích Du cũng rất thích, tôi với cậu ấy đã nhiều lần tới rồi."

Vu Phong Dương lập tức ngậm miệng.

Dụ Hạ gọi nhân viên phục vụ tới, chọn ba món, thêm một bình nước nóng, bắt đầu tráng chén dĩa.

"Anh rốt cuộc có ý đồ gì? Muốn tôi giả làm bạn trai ít nhất anh cũng phải nói một chút đóng cho ai xem chứ? Tôi cũng phải chuẩn bị tâm lý mà?" Vu Phong Dương đầy hoài nghi nhìn Dụ Hạ, luôn có dự cảm mình sẽ bị cậu hãm hại.

Dụ Hạ cười cười: "Gấp cái gì, cậu bớt hỏi nhiều đi, không liên quan gì tới cậu."

Vu Phong Dương muốn mắng người, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại tức tối nuốt trở vào, giật lấy thực đơn kêu thêm hai món: "Đừng hà tiện như vậy, bữa này thiếu gia tôi mời anh, coi như cảm ơn anh thay tôi chăm sóc Thích Du mấy tháng."

Dụ Hạ khẽ nheo mắt lại: "Cậu thật sự thích Thích Du à?"

"Phí lời, tôi 5 tuổi đã thích cậu ấy."

Dụ Hạ cạn lời: "5 tuổi? 5 tuổi cậu biết cái gì là thích không?"

"Anh quản nhiều vậy, dù sao tôi từ nhỏ cũng đã thích cậu ấy."

Dụ Hạ có phần không thấy đúng, Thích Du đúng thực có nói tới hai người bọn họ từ nhỏ đã biết nhau, sau khi lên cấp ba mới hẹn hò, nhưng mới được một học kỳ, cái tên này đã sau lưng Thích Du lén lút mờ ám không rõ với nữ sinh khác, thật sự từ nhỏ đã thích mà có thể như vậy à?

Đương nhiên cũng nói không chừng, có lẽ Vu Phong Dương chính là kiểu như Thích Tầm Chương nói, tâm tính chưa xác định được thì cảm giác mới mẻ đã qua đi rồi?

Nhưng cho dù thế nào, đây đều là chuyện của hai người họ, Dụ Hạ không có ý định lại nhúng tay vào.

Điện thoại ở trên bàn có tin nhắn mới gửi đến, Dụ Hạ cầm lên nhìn, là Thích Tầm Chương gửi tới: "Ở đâu? Gửi tôi địa chỉ."

Dụ Hạ cong khóe môi lên, trả lời anh: "Chú cũng chưa ăn cơm trưa sao? Cháu sợ chú đến tụi cháu đã ăn xong rồi, hay là chú muốn đến kiểm tra?"

Bên kia chỉ nhắn tới hai chữ: "Địa chỉ."

Dụ Hạ cười một tiếng, phát định vị gửi qua.

Đồ ăn rất nhanh đã bày đủ ra bàn, Dụ Hạ với Vu Phong Dương vừa ăn vừa câu được câu không nói chuyện, phần lớn thời gian đều là nói chưa được nửa câu đã không hợp ý nhau.

Thích Tầm Chương 40 phút sau mới đến, bọn họ ngồi vị trí cạnh cửa, Dụ Hạ nhìn thấy xe Thích Tầm Chương dừng lại bên đường, giật lấy cái muỗng Vu Phong Dương đang húp canh: "Nào, tôi đút cậu ăn, phối hợp chút."

Mặt Vu Phong Dương như nuốt phải ruồi: "... Anh uống lộn thuốc à?"

Thích Tầm Chương đã xuống xe, đang băng qua đường đi về phía này, Dụ Hạ trừng Vu Phong Dương một cái: "Diễn không tốt đời này cậu cũng đừng nghĩ biết phương thức liên lạc của Thích Du, hôm trước cậu với bạn trai cho nhau ăn không phải rất thành thục sao? Cứ làm giống như vậy, tôi đút cậu ăn trước, sau đó cậu đút tôi."

Vu Phong Dương trừng lại cậu, cắn răng cam chịu, lúc Dụ Hạ cười híp mắt đưa canh đến bên mép phối hợp há miệng, Dụ Hạ chớp chớp mắt: "Ngon không?"

Vu Phong Dương giống như bị giọng nói với thần thái của cậu làm tê cả da đầu, nhếch môi cười gượng: "Ngon, anh cũng uống đi."

Canh đút tới miệng, Dụ Hạ tự nhiên há miệng nhận lấy, hai người giống như cặp tình nhân không coi ai ra gì, ngọt ngào mà tận hưởng thế giới hai người.

Mãi đến khi Thích Tầm Chương xuất hiện ở phía sau Vu Phong Dương, một tiếng "Dụ Hạ" vang lên.

Dụ Hạ không một chút lúng túng chột dạ khi bị bắt quả tang, cười chào hỏi anh: "Chú, chú đến rồi à? Chú ngồi đi, tụi cháu vừa mới bắt đầu ăn không bao lâu, chú xem thử có cần gọi thêm đồ ăn không?"

Vu Phong Dương quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ ràng người đứng ở sau mình là ai, bối rối chớp mắt, vô thức đứng lên, cứng người tại chỗ.

Thích Tầm Chương không để ý tới cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Dụ Hạ, trầm giọng hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"

"Chú Thích..." Vu Phong Dương muốn giải thích, bị Dụ Hạ ở dưới bàn đá một cước, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trán, do dự một hồi rốt cuộc cũng không nói thêm gì.

"Không làm gì hết ạ, tụi cháu đùa giỡn mà." Dụ Hạ cợt nhả, cũng không thừa nhận quan hệ với Vu Phong Dương.

Thích Tầm Chương lạnh nhạt nhìn Vu Phong Dương, nam sinh cúi đầu bất mãn, anh không tiếp tục truy hỏi nữa, ngồi vào bàn, kêu nhân viên phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa.

Cả người Vu Phong Dương ủ rũ, kinh sợ đến không dám nói câu nào, Thích Tầm Chương cũng không nói, chỉ trầm mặc ăn đồ ăn, chỉ có Dụ Hạ tựa như vô tri vô giác, thỉnh thoảng thân thiết gắp rau cho Vu Phong Dương, Vu Phong Dương giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhét đồ ăn vào mồm, trong lòng đã sớm âm thầm thăm hỏi hết một lượt mười tám đời tổ tông của Dụ Hạ.

Sớm biết cái này là diễn cho bố Thích Du xem, đánh chết cậu ta cũng sẽ không đến.

Cuối cùng người tính tiền vẫn là Thích Tầm Chương, ăn cơm xong, anh lái xe đưa hai đứa nhỏ tới trường, sau khi dừng xe, quay đầu nhìn Vu Phong Dương ngồi sau ra hiệu: "Cậu xuống xe trước đi vào đi."

Vu Phong Dương như được đại xá, gấp gáp ôm cặp sách xuống xe chạy trốn, đóng ầm cửa xe, để Dụ Hạ một câu "Lát nữa ra chơi tôi đi tìm anh" ở lại trong xe.

Ánh mắt Thích Tầm Chương rơi xuống trên người Dụ Hạ, mang theo mấy phần ý tứ sâu xa, Dụ Hạ cười với anh: "Chú, mau mở cửa đi, chú còn không chịu thả cháu xuống xe à?"

"Chơi vui không?" Thích Tầm Chương lãnh đạm hỏi.

Dụ Hạ giả ngu: "Cái gì chơi vui không?"

"Sao cậu biết thằng nhóc Vu Phong Dương kia? Cũng là bởi vì Tiểu Du?"

"Chú, cháu xin chú, đừng nói quan hệ của cháu với cậu ấy cho bố mẹ cậu ấy biết, tụi cháu vừa mới bắt đầu, còn chưa muốn công khai."

Thích Tầm Chương bỗng nghiêng người qua, chóp mũi như có như không sượt qua má Dụ Hạ, khoé miệng Dụ Hạ còn chưa kịp vung lên nụ cười, Thích Tầm Chương đã tháo dây an toàn xong giúp cậu, lui về.

"Xuống xe đi."

"Chú..."

Mắt Thích Tầm Chương nhìn về phía trước: "Đi học trước đi, chuyện khác tối tính với cậu sau."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi