SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Chuyện đã qua, nhớ lại cũng khiến con người ta phiền lòng, tôi châm thuốc, đứng dậy nhìn hành lang thẳng tắp bên ngoài, hơi do dự lấy di động ra.

Trong những tình sử nổi loạn của tôi trước kia, ngoại lệ duy nhất chính là người trong lòng của cậu em trai này của tôi.

Cậu ấy là tình nhân nhỏ tuổi nhất của tôi, còn là học sinh, ngày đó không biết có phải đầu của tên cầm thú tôi đây bị vào nước hay không.

Nói thật, khác với việc cắt đứt liên lạc với những bạn giường kia, đàn em coi như là một người tôi đối xử thật lòng.

Thế nhưng tôi không biết trái tim tôi đặt ở đâu, có lẽ tôi biết, chỉ là tạm thời không muốn thừa nhận mà thôi.

Cho dù là ở bên đàn em, từ đầu đến cuối tôi luôn ở trong trạng thái linh hồn có thể bay đi bất cứ lúc nào.

Phản ứng rõ ràng nhất không ngoài việc tôi vô cùng thờ ơ với những người theo đuổi cậu bé ấy.

Ban đầu đàn em còn rất vui vẻ, cảm thấy tôi là người không thích dây dưa, biết đạo lý, đẹp trai dịu dàng, biết quan tâm, là một tình nhân hoàn mỹ.

Thời gian lâu dần mới cảm thấy có gì đó không đúng, tôi quan tâm chỗ nào chứ, rõ ràng là không đặt cậu ta trong lòng, cho nên không ghen, cũng không để ý.

Đàn em đau lòng không cố gắng học lên đại học, học theo những thiếu niên phản nghịch kia. Vì chữa trị vết thương lòng mà học hút thuốc uống rượu, mỗi ngày đều lăn qua lộn lại trong xa hoa trụy lạc.

Thật ra thì tôi cảm thấy cậu ta ngây thơ, gần như lạnh lùng nhìn cậu ta từ một người thường hay xấu hổ biến thành một người sa đà vào trụy lạc.

Khi đó không biết có phải cảm thấy nhàn rỗi hay không, mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng mỗi ngày tôi vẫn đi theo sau lưng đàn em, đề phòng cậu ta gặp chuyện.

Thật ra thì tôi nghĩ, nếu để Tạ Sơ biết người mà mình vẫn luôn đặt ở đầu trái tim bị người ta làm nhục thành như vậy, chắc chắn sẽ trực tiếp bay từ nước ngoài về giết chết tôi.

Nhưng tôi cảm thấy sau này đàn em còn gặp được rất nhiều người, trong giới này, người cặn bã hơn tôi ở khắp nơi, chẳng lẽ mỗi lần như vậy cậu ta đều sẽ đau lòng đến mức đó sao? Dùng cách thức tổn thương bản thân đi trả thù người khác, nếu người đó quan tâm còn tốt, không quan tâm thì chỉ biết biến bản thân thành một trò cười.

Tuy tôi không có tư cách nói những lời này, có điều… ai bảo tôi là cặn bã chứ.

Cũng may cuộc sống đó của đàn em cũng không kéo dài bao lâu đã kết thúc trong một lần gây chuyện trong quán bar.

Trong quán bar không ít người biết tôi và đàn em quen nhau, hôm đó có một tên ngu ngốc muốn tán tỉnh cậu ta, có vẻ là biết tôi là tên cặn bã đàn em từng thích, cậu ta hùng hổ chạy đến trước mặt tôi, nắm lấy cổ áo tôi kêu tôi cút.

Tôi lạnh nhạt phun nước bọt lên mặt cậu ta, nói: “Để tự Lý Phục đến nói với tôi.”

Tiếp tên đó lập tức đẩy tôi ngã lộn nhào, tôi cảm thấy sai lầm lớn nhất của tôi chính là cho rằng một tên say rượu còn có lý trí.

Đương nhiên thái độ của tôi đắc tội với người này, tiếp đó, chai rượu đập lên trán tôi.

Khi tôi tỉnh lại trên giường bệnh, phản ứng đầu tiên của tôi lại không phải là báo thù, mà là…

“A… gương đâu? Nhan sắc của tôi có bị phá hủy không?”

Lời của tôi khiến đàn em tỉnh dậy, mái tóc đối phương rối bời, sau đó cậu ta chôn mặt vào ngực tôi, giọng nói khàn khàn, cậu ta nói cậu ta sẽ không làm loạn nữa, chỉ cần tôi tiếp tục ở bên cậu ta, cậu ta không thể không có tôi.

Tôi nghe cậu ta nói như vậy không khỏi có chút khó hiểu, loại cặn bã như tôi có gì hay để lưu luyến? Chẳng lẽ vì kỹ thuật của tôi quá tốt?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi