SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Tạ Sơ nghe được những lời này thì vô thức nói: “Đừng đùa!”

Tôi oan uổng: “Không đùa mà.”

Tạ Sơ như không muốn nói với tôi thêm nữa, cầm phần cơm đã nguội lên, lại nói để em mua một phần nóng mang lại cho. Tôi đỡ cái hông bủn rủn, nhìn Tạ Sơ trịnh trọng ra khỏi phòng làm việc, trong đầu lại nổi lên suy nghĩ kéo cậu ấy về làm thêm một trận.

Sói con, miễn cưỡng giả vờ tin cũng không muốn, vừa mới làm xong, cậu ấy có thể hiểu chút lãng mạn không chứ! Rốt cuộc tôi thích cậu ấy ở điểm nào! Thật sự là bị quỷ ám mà!

Tôi đỡ thắt lưng ngồi trên ghế thở ngắn than dài, đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên người cửa. Tôi vội vàng đứng lên, chịu đựng bước tới sau bàn làm việc, còn nhanh chóng móc gương ra, nhìn trên người mình có dấu vết nào rõ ràng không.

Tiếng giày cao gót rõ ràng cho thấy trợ lý của ba tôi đang đi bên ngoài, chỉ là không biết đây là người ba ít khi tới đây hay chỉ là trợ lý của ông ấy mà thôi.

Nhưng cửa phòng làm việc bị đẩy ra lại là một nhân vật mà tôi không ngờ tới.

Mẹ kế của tôi đi thẳng vào phòng, bà ấy lịch sự gật đầu chảm cảm ơn trợ lý. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi đừng lên tiếp đón, để mẹ kế ngồi xuống ghế, tôi đi pha trà cho bà.

Mẹ kế tôi trang điểm khéo léo, thân thiết cười với tôi. Không hiểu sao, tôi lại đánh hơi được chút chuyện không tốt. Nhưng tôi lại thầm cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, dù sao Tạ Sơ mới tới làm không lâu, biết đâu chẳng qua là người ta tới thăm con trai mình một chút.

Bà ấy và tôi nói chuyện một lúc, sau đó bà đột nhiên nhướn mày: “A Dã, phòng làm việc của con có hơi bí, nên mở thông gió một lúc đi.”

Bí? Tôi đang khó hiểu thì đột nhiên sáng tỏ. Tôi đứng lên đi đến trước bàn làm việc cầm điều khiển lên, để kính tự động trong văn phòng mở ra, gió thổi vào.

Tôi cố ra vẻ lười biếng: “Vừa rồi có một người bạn tới, con tiếp một hồi, cho nên…”

Lời nói mập mờ dừng lại, khóe môi tôi hơi nhướn lên, lộ ra nụ cười mẹ biết mà. Mẹ kế của tôi hiểu rõ ồ một tiếng, âm cuối kéo dài, mang theo rất nhiều vẻ khinh thường, nhưng bà không biểu hiện ra, chỉ là đổi một tư thế, từ từ đưa ly trà trong tay tới bên mép, đang muốn uống một ngụm. Lúc này cửa phòng làm việc đột ngột bị mở ra, Tạ Sơ xách túi đi vào: “Lần này lấy cho anh cũng giống phần cơm vừa rồi, anh ăn nhân lúc còn nóng.”

Nụ cười trên mặt tôi cứng lại, động tác uống trà của mẹ kế cũng cứng lại, chúng tôi cùng dời ánh mắt lên người Tạ Sơ.

Tạ Sơ đứng ngay ngoài cửa, nhìn bọn tôi một cái, như đang xem xét tình huống lúc này.

Chỉ mất mấy giây, cậu ấy đã vô cùng tự nhiên đi đến trước mặt tôi, thả hộp cơm xuống, sau đó nói: “Mẹ, sao mẹ tới đây.”

Dứt lời ánh mắt cậu ấy rơi lên người tôi, ra hiệu tôi ăn cơm.

Đã là lúc nào rồi, còn ăn cái gì mà ăn, bây giờ ngay cả nước tôi cũng nuốt không trôi.

Tôi nghĩ mẹ kế cũng mang tâm trạng giống tôi, bà ấy đặt ly trà xuống bàn, nụ cười trên mặt biến mất, nhưng bà vẫn miễn cường nói: “Tiểu Sơ ngoan quá, còn biết đưa cơm cho anh trai con.”

Tạ Sơ ngồi xuống cạnh mẹ cậu ấy, đưa tay khoác lên vai bà, thân mật nói: “Sao tới đây lại không nói cho con một tiếng.”

Tôi thấy mẹ kế đang muốn nói gì đó lại bị Tạ Sơ cắt ngang: “Mẹ, ăn cơm chưa, đi ăn với con đi.”

Tôi ngồi sau bàn làm việc, nhìn Tạ Sơ thuyết phục mẹ kế, hai người cùng nhau đứng lên, chuẩn bị rời đi. Tôi biết Tạ Sơ muốn kéo mẹ cậu ấy đi, có lẽ cũng là muốn dời lực chú ý của bà ấy.

Nói cho cùng cũng là vì tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu.

Vì vậy tôi hất hộp cơm trên bàn xuống đất, giả tạo nói: “Aiya, không cẩn thận, con cũng không còn đồ ăn nữa, để con đi cùng hai người đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi