SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Tạ Sơ nhìn chằm chằm tôi một lúc, đột nhiên cậu ấy đưa tay bóp chặt cằm dưới của tôi: “Sau khi ở bên em, không cho anh đi gặp tình nhân cũ, cái gì mà Brown cái gì mà Trần An Tân, anh dám đi gặp bọn họ em sẽ dám nhốt anh lại, không cho anh đi gặp ai hết.”

Tôi có hơi lờ mờ, khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy Tạ Sơ trước mặt mình như bị ai nhập vậy. Đây là Tiểu Sơ luôn im lặng chịu đựng, đáng thương một mình liếm vết thương, luôn dùng ánh mắt thầm mến nhìn tôi sao.

Trong lòng vừa căng thẳng vừa buồn cười, tôi giơ tay đầu hàng: “Anh là của em, toàn bộ đều là của em, không gặp anh Trần An Tân gì đó, nhưng Brown…”

Đột nhiên lực trên mặt lại tăng lên, ánh mắt Tạ Sơ cũng thay đổi, cậu ấy dùng giọng trầm trầm nói với tôi: “Anh cho rằng em không biết lần em về từ bệnh viện năm năm trước, anh vứt em lại là vì Brown kia sao?”

Hử? Sao cậu ấy biết?

Mặt tôi hơi đau, nhưng cũng không thể cựa khỏi tay Tạ Sơ như vậy nên tôi đành để yên, hai tay giơ cao nói: “Khi đó anh nói chuyện điện thoại với anh ấy, anh ấy ở đầu bên kia xảy ra chuyện, anh không thể ngồi yên không quan tâm mà.”

Tạ Sơ cười lạnh, lại vẫn không chịu thả tôi ra: “Cho nên anh vẫn còn muốn gặp anh ta?”

Cậu ấy như đang suy nghĩ, như đang ước chừng độ thật giả trong lời nói của tôi. Thật ra thì với phẩm chất của tôi trong quá khứ, giờ nhất định sẽ mở miệng làm đảm bảo, chứng minh lời mình nói là thật hay giả, dỗ được Tạ Sơ là được, nhưng hiện tại tôi không muốn lừa cậu ấy.

Tôi cố gắng khiến ánh mắt mình tràn ngập chân thành, thậm chí còn nói: “Brown đã có người yêu, anh và anh ấy thật sự chỉ là bạn, với lại năm đó cũng chưa từng tiến triển thành công.”

Tạ Sơ nhướn mày nói: “Không thể tiến triển thành công nghĩa là cũng có lòng tiến triển?”

“…” Còn có thể nói được vậy sao? Tôi câm nín, chỉ có thể liên tục thầm rên rỉ, ngoài miệng tiếp tục cầu xin tha thứ.

Sao biết Tạ Sơ lại kéo tôi qua, tay xoa xoa mông tôi: “Còn đau không?”

Tôi gật đầu, thật sự không muốn bị đè, tôi chỉ muốn đè cậu ấy. Ai bảo cậu ấy không nghe tôi giải thích, ai bảo cậu ấy muốn đi, để hai bên tỉnh táo cái qq, trong lòng tôi cũng tức giận, chỉ là bản thân đuối lý nên mới nhịn.

Nhưng Tạ Sơ lại thêm một câu: “Đau là tốt, không đau thì anh không nhớ được.”

Cái quỷ gì?

Thì ra em là người như vậy sao, Tạ Sơ?

Còn không để tôi tiêu hóa xong, Tạ Sơ đã cười, khóe môi dịu dàng, ánh mắt lại tràn ngập mùi âm mưu: “Cũng không sao, dù sao em cũng rất muốn nhốt anh, để chỉ mình em nhìn thấy được.”

Đừng cười rồi nói ra lời kinh khủng như vậy, khiến tôi cảm giác như đó là thật, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.

Tôi đặt tay lên hông Tạ Sơ: “Cho nên em muốn làm một bà vợ nghiêm khắc sao, rất tốt, anh tình nguyện bị em quản.”

Dứt lời, tôi tưởng tượng để hình ảnh sau này bị Tạ Sơ đuổi theo sau mông, mặc dù trong lòng biết không có chuyện đó nhưng vẫn thấy rất vui.

Còn chưa để tôi tưởng tượng xong tương lai, Tạ Sơ đã đẩy tay tôi ra: “Tay em bẩn, đi tắm trước.”

Vừa rồi Tạ Sơ bóp chặt lon bia nên dính đầy nước, mùi cồn như có như không quanh quẩn chóp mũi, nghe thấy cậu ấy muốn đi tắm, tôi thuận miệng đùa: “Tắm cùng đi.”

Tạ Sơ dừng bước, cậu ấy nhìn tôi, vốn tưởng tôi sẽ bị từ chối, ai biết Tạ Sơ lại gật đầu: “Được, tắm cùng đi.”

A? Tôi kinh ngạc, lại không nghĩ tới Tạ Sơ rất nghiêm túc, cậu ấy cởi áo khoác của tôi xuống, ném sang một bên: “Không phải anh còn đau sao, em sẽ khiến anh còn đau hơn nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi