SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Sau khi tôi và ba cãi nhau mấy ngày, tôi đã hoàn toàn dọn ra khỏi nhà. Trước khi đi còn ký một bản hiệp ước, về tài sản.

Như lời ba nói, tôi sẽ không được thừa kế một phần tài sản nào của ông ấy.

Thực ra tôi cũng không để ý lắm, nhưng vẻ mặt như trời sập của ông ấy lúc tôi rời đi khó tránh khỏi khiến tôi có hơi áy náy. Thực ra tôi biết là ông ấy chỉ mạnh miệng, ông ấy chỉ muốn tôi yếu thế trước mà thôi.

Nhưng dù sao tôi cũng là một người trưởng thành, dù không dựa vào người nhà, việc nuôi sống mình cũng không phải cái gì khó, không cần để những thứ tài sản kia khiến mình từ bỏ điều tôi thật sự mong muốn.

Tiền có thể kiếm được, vụt mất Tạ Sơ thì không còn gì nữa.

Sau khi biết tôi từ chức, Tạ Sơ lập tức dời ra ngoài tới ở chung với tôi, cậu ấy cũng không tới công ty ba tôi thực tập nữa, cậu ấy tới công ty của ông ngoại cậu ấy, dù sao giờ cậu ấy cũng là người nắm giữ cổ phần trong công ty.

Biết chuyện tôi ký bản hiệp ước về tài sản kia, Tạ Sơ vẫn luôn bồn chồn lo lắng.

Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy cũng băn khoăn giống tôi, cậu ấy sợ sau này tôi hận cậu ấy vì những thứ tôi từng từ bỏ.

Một lần, tôi hút điếu thuốc, nói: “Đừng nghĩ nhiều, làm việc ở công ty ba thì cũng giống làm việc ở chỗ khác mà.” Hơn nữa, thực tế tôi cũng không thấy hứng thú với thứ kia lắm.

Thực ra tôi muốn mở một quán bar, bản thân tôi cũng có suy nghĩ này từ lâu, vì tôi lo lắng tên nhóc Tạ Sơ luôn không có cảm giác an toàn lại kín miệng này sẽ tức giận, cho nên khi cậu ấy hỏi tôi muốn làm gì, tôi đều trả lời cho qua.

Đến sau khi biết cậu ấy giấu tôi về nhà cầu xin ba, tôi vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Đừng lo, anh vẫn đang làm việc của mình, không có suy sụp.”

Tôi và Brown đã bí mật ra ngoài mấy lần xem xét địa điểm, ông anh người Đức nhà Brown đúng lúc có người bạn muốn qua tay một quán bar, tôi tới xem mấy lần, khu vực và dân số cũng coi như không tệ, sửa sang lại chút nữa là được.

Nhưng vì còn chưa thương lượng với Tạ Sơ, cho nên chuyện này vẫn luôn bị kéo dài. Người bạn kia cũng muốn nhanh chóng qua tay, lại thấy Tạ Sơ thế này, hết cách, tôi vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tiểu Sơ, anh muốn mở một quán bar, em thấy thế nào?”

Tạ Sơ ngẩn ra một lúc mới nhanh chóng đáp: “Chuyện tốt mà?”

“A?” Lần này lại đến lượt tôi kinh ngạc.

Thấy tôi kinh ngạc, Tạ Sơ cười nói: “Sao, anh cảm thấy em sẽ ngăn cản sao?”

Tôi hơi thất vọng nói: “Cũng không phải, anh còn cho là em sẽ ghen, tuyệt đối không đồng ý chứ.”

“Cần vốn không?”

Tôi rút điếu thuốc ra buồn bực cắn: “Không cần, anh có tiền.” Dù sao mấy năm nay cũng có đầu tư, trong tay cũng có tiền dư.

Tạ Sơ nhìn đồng hồ, cậu ấy đứng dậy chuẩn bị đi làm cơm, tôi ngồi trong phòng khách một lúc lại vẫn cảm thấy buồn bực, một lúc sau tôi mới theo vào phòng bếp, ôm lấy Tạ Sơ từ phía sau: “Sao em lại không ghen?”

“Hử?” Cậu ấy thái đồ ăn, không để ý tới tôi.

Mà tôi vẫn ngây thơ nói: “Không phải trước kia em còn muốn khóa anh lại không cho ai nhìn thấy sao, giờ lại không lo lắng nữa?”

“Anh sẽ bị bắt cóc?”

“Sao thế được!”

“Sao lại không được.”

Thực ra tôi cảm giác mình có hơi vô lý. Trước kia lúc Tạ Sơ không tin tưởng tôi, tôi lại buồn bực sao cậu ấy không tin tôi, giờ cậu ấy yên tâm như vậy, tôi lại bắt đầu buồn bực có phải cậu ấy đã không yêu tôi như trước kia nữa không.

Buổi tối lúc ngủ, Tạ Sơ ôm chặt lấy tôi từ phía sau lưng, tay nắm chặt tay tôi: “Anh mở quán bar, em sẽ mở một tiệm thịt nướng ngay cạnh chỗ anh.”

“Em làm ông chủ?”

“Ừ… buổi tối mà rảnh thì em sẽ qua.”

“Ha ha ha, đừng đùa, em còn chưa đủ bận với việc ở công ty sao?”

“Có bận hơn cũng phải đi.”

Tôi vui vẻ quay người lại nhìn Tạ Sơ: “Không phải em rất yên tâm về anh sao?”

“…”

“Đồ cuồng ghen.”

“Là ai đến gây chuyện chỉ vì một tấm hình.”

Nói đến ảnh chụp, tôi bật người dậy: “Trước đó là vì quá kinh ngạc nên mới bị em lừa cho qua, rốt cuộc ánh mắt em nhìn bạn gái Tống Dung là thế nào?”

Cậu ấy nhìn tôi, đáy mắt tràn ngập những điều khiến tôi rung động. Tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Vì nhớ anh, người bên cạnh em có thể nghe em chia sẻ những điều này, chỉ có hai cô ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi