Edit: annhie
Beta: Đậu Xanh
*
Lúc ấy Phó Hi nhìn rất trong sáng, giống như một tờ giấy trắng tinh, lại cả ngày bị người của Phó Tuyết ức hiếp, cũng không dám hé răng nói gì.
Phó Tuyết cũng không ngăn cản những người đó, làm cho cả trường đều biết, Phó đại tiểu thư không thích người em gái này.
Bạch Đồng lúc đấy chính là một giáo bá, trong nhà mở công ty, cũng có tiền và địa vị tự nhiên cũng biết chuyện của Phó gia, thương hại thì cũng thương hại cho Phó Hi, gương mặt của Phó Hi cũng rất hợp gu cô nhưng Bạch Đồng cũng không có tâm tư đi lo chuyện bao đồng.
Hai người vẫn có giao lưu nhưng đều không làm phiền toái đến đối phương, một hôm Bạch Đồng nằm trên bàn ngủ thì bị nhưng người đang ức hiếp Phó Hi đánh thức.
Vốn dĩ cô cũng không phản ứng, chỉ thay đổi tư thế ngủ, không nghĩ mấy người kia càng lớn tiếng, Bạch Đồng thực sự không chịu được, không kiên nhẫn đạp bàn một cái: “Ồn ào cái quỷ gì thế, muốn ăn đập à?”
Đại tỷ đã nói nên không ai dám không nghe, mấy người kia sợ tới tới mức vội chạy đi.
Bạch Đồng trừng mắt liếc nhìn Phó Hi, vừa lúc cô cũng quay lại nhìn, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Phó Hi rất đẹp, theo lời Bạch Đồng mà nói chính là ăn kem Cornetto mà lớn lên, còn hợp với thẩm mỹ của Bạch Đồng, đáng tiếc chính là quá yếu đuối.
Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Đồng mới phát hiện trong mắt của Phó Hi không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn mang theo ý trào phúng.
__Giống như là người cầm quyền trêu trọc sủng vật của mình vậy.
Sau này hai người cũng thân với nhau hơn, Bạch Đồng cũng biết tiểu gia hỏa này không dễ bị bắt nạt, không nhịn được mà hỏi: “Nếu mẹ kế của cậu là tiểu tam, tại sao còn mang theo con gái vào ức hiếp cậu chứ?”
Cô còn nhỡ rõ lúc đó Phó Hi gợi lên chút ý cười, ngữ khí lười biếng: “Phó Tuyết sao? Là tớ để cho cô ta tiến vào Phó gia.”
Phó Hi nhìn ảnh chụp trên điện thoại, đáy mắt thâm trầm: “Thật là một lũ khốn nạn, không biết xấu hổ!”
Bạch Đồng lúc đó không nói gì, nhưng cũng không thể quên được lời Phó Hi nói.