SẮC HOA ANH ĐÀO - ĐÀO TỬU THẤT

Thời gian quay ngược trở lại vào năm ấy, một mùa hè đầy nắng.

Trường trung học cơ sở Trường Trạch.

Những con đường ở Trường Trạch lúc đầu không hề sầm uất, những bởi vì sự thành lập của trường trung học cơ sở này mà khu vực xung quanh dần trở nên sôi động náo nhiệt, trường trung học cơ sở Trường Trạch cũng trở thành trường chuyên cấp ba của thành phố này.

Vô số bậc cha mẹ nhà có điều kiện muốn đưa con mình cô đây để được nhận những nguồn tài nguyên giáo dục hàng đầu.

Năm đó Phó Hoài mười bốn tuổi, cứ như vậy bị đưa đưa vào trường trung học cơ sở của Trường Trạch.

Lúc đó, anh vừa mới được gia đình nhà họ Phó nhận về, cha ruột của anh là một người vừa phụ bạc lại vừa lạm tình, ông lấy rất nhiều vợ, anh cũng không nhớ nổi rằng mình đã có bao nhiêu người mẹ kế nữa. Điều duy nhất anh nhớ rõ là--

Người gần đây nhất, bà mẹ kế này đối với anh rất quan tâm chăm sóc, còn nói rằng bà sẽ coi anh như con đẻ của mình, bên ngoài bà ta đã làm rất nhiều thứ nhưng sau lưng lại hận không thể khiến anh chết đi.

Mọi người đều biết Trường Trạch là một trường trung học trọng điểm, còn ca ngợi người mẹ kế của anh có tấm lòng nhân hậu, tốt bụng lại thiện lượng, hiền lành.

Nhưng ai đã từng nghĩ về việc tại sao mà một Phó thị to như vậy, đường đường là một công ty đứng đầu ở địa phương, lại không gửi con của mình đến một ngôi trường quý tộc xuất sắc và toàn diện?

Ở bề nổi thì anh không bị bỏ rơi ở bên ngoài, nhưng chỉ có mình anh biết rằng mẹ kế lo lắng anh sẽ quá mức ưu tú, lo lắng anh sẽ hòa nhập vào vòng luẩn quẩn kia, sẽ tham gia vào cuộc chiến giành tài sản thừa kế và uy hiếp đến địa vị của bà ta.

Thử hỏi một đứa trẻ nhỏ tuổi bình thường làm sao có thể ảnh hưởng đến một công ty lớn như vậy chứ?

Vì điều này mà anh cực kỳ chán ghét những người có lòng dạ hiểm độc, anh thà rằng họ không cần giả vờ còn tốt hơn là thối rữa một cách không kiêng kị ở trong bóng tối.

Thủ tục chuyển trường trong một tháng đã được xử lý xong, khi đó anh còn nhỏ tuổi, không có người để dựa vào. Vệ sĩ không cho phép anh rời khỏi phòng, không cho phép anh đọc sách, điều duy nhất anh có thể làm là ngẩn người và ăn cơm.

Lúc đó anh vẫn còn rất khỏe mạnh, ngoại hình, dáng người cùng chỉ số thông minh vượt trội hơn nhiều so với những người bạn cùng tuổi, có lẽ vì cái dạng này nên mới càng lộ ra nguy hiểm uy hiếp người khác. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao chỉ một thủ tục đơn giản như vậy lại mất hơn một tháng để hoàn thành—

Vì trong tháng đó, mắt của anh có vấn đề, đột nhiên thị lực trở nên mờ mờ, rất khó mà nhìn rõ mọi vật.

Mọi thứ trước mắt đều là một lớp sương mù mờ ảo, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ không nhìn thấy có vấn đề gì.

Trước khi chuyển trường, người mẹ kế của anh đã khóc lóc một cách điên cuồng trước truyền thông, bà ta khóc đến lê hoa đái vũ: "Cha mất rồi, mà con thì khóc nhiều quá cho nên mắt cũng bị ảnh hưởng một chút. Không sao cả, nếu như con cảm thấy khó chịu thì chúng ta không cần đi học nữa."Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Anh đối với người phụ nữ kia cười lạnh một cái, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi nhưng nụ cười lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Lúc trước, khi anh vừa mới đến nhà họ Phó không phải là một bộ dáng này, nhưng bây giờ anh dường như lớn lên chỉ trong một đêm.

Anh ý thức được rằng bản thân mình phải trưởng thành, anh phải trở nên mạnh mẽ mới có thể thoát ra khỏi nhà tù khủng khiếp này.

Anh bắt đầu bằng mặt không bằng lòng, anh không còn ăn thức ăn do gia đình nhà họ Phó cung cấp cho nữa, hoặc là sau khi ăn xong sẽ uống một cốc nước máy lớn, lúc không có ai anh sẽ vào nhà vệ sinh mà nôn hết ra, bởi vì người hầu chuẩn bị nước cho anh đầy đủ nhưng anh không còn tin tưởng nữa.

Chính bởi vì như thế mà anh bắt đầu gầy đi một cách nhanh chóng, cơ thể cũng trở nên kém hơn bình thường, thị lực đã hồi phục được một chút nhưng vẫn khó có thể nhìn rõ được chữ trên bài tập.

Thân phận của anh mẹ kế cũng không tiết lộ, hơn nữa anh chỉ còn một thân một mình, sau này lại ngồi trên xe lăn, giai đoạn anh học cấp hai, cấp ba là thời gian anh bị bạo lực học đường, đặc biệt là những người thân xung quanh anh còn vô tình hay cố ý bao che, dung túng – anh biết rằng việc này là do mẹ kế của anh bày mưu đặt kế.

Anh không thích nói chuyện, nhìn thoáng qua vẻ ngoài có chút quái gở lại còn kiêu ngạo, nhưng anh có cái gì để kiêu ngạo chứ? Những người đó mắng mỏ anh, cười nhạo anh, thậm chí còn dùng đá ném anh, mắng anh là một kẻ xui xẻo, một kẻ giết cha mình.

Khi đó, có một cô gái nhỏ đã xuất hiện vào lúc đó.

Anh không thể nhìn rõ hình dáng của cô, nhưng anh có thể nghe thấy giọng nói của cô, một giọng nói cao vút, kiện định, âm thanh như xuyên qua mọi thứ, âm thanh trong trẻo của —

"Các người có bệnh hả!"

"Có thể tôn trọng người khác hay không, trong nhà không dạy các người lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào sao?"

Rõ ràng cô chỉ là một cô gái nhỏ, trong giọng nói vẫn còn sự non nớt của trẻ con, nhưng những người đó dường như rất sợ cô, một câu cũng không dám lên tiếng nói lại.

Ngay sau đó, anh thấy cô làm vài động tác ném, đám người kia đứng im tại chỗ, trong miệng không ngừng rên rỉ.

" Âm thanh gì vậy?" Cô làm như thấy rất kỳ lạ mà hỏi: "Là do cảm thấy đau sao? Hoá ra các người vẫn biết là rất đau nha."

Mấy nam sinh kia giống như những con gà con, xếp thành một hàng đứng ở đầu bức tường.

Cô nắm lấy cục đá trong tay: "Ngẩn người làm gì? Không định xin lỗi sao?"

Sau đó, cô gái nhỏ lại dám ấn đầu bọn họ xuống, ép những người đó nói ra lời xin lỗi với anh.

Trên thực tế, thỉnh thoảng đôi khi anh cũng nhận được những sự giúp đỡ như thế này nhưng nó thường sẽ không kéo dài. Khi anh nghĩ rằng cô sẽ rời đi thì mới nhận ra rằng cô đang nhấc chân đi về phía mình.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Vừa đi cô vừa quay đầu lại "dạy dỗ" những người đó một lần nữa:

"Nếu còn để cho tôi nhìn thấy các người ném đá lần nữa, thì ngày mai tôi sẽ lấy bài thi cuối kỳ của các người bọc vào đá rồi ném xuống đáy hồ đấy."

"Có phải tôi miêu tả rất tỉ mỉ hay không? Bởi vì tôi sẽ thực sự làm như vậy, không phải chỉ là lời đe dọa đâu."

Những người bị cô hung hăng cảnh cáo một lần nữa, lúc này mới chạy tán loạn như chim thú.

Cô gái nhỏ này có vẻ không cao lắm, so với với anh đang ngồi trên xe lăn thì cũng chỉ miễn cưỡng lắm mới có thể cao bằng mà thôi.

Cô đột ngột ghé sát vào anh, mang theo hơi thở có mùi hương của cây hoa dành dành mùa hè, nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh bằng những ngón tay nhỏ mềm mại của cô.

"Chỗ này hình như bị trầy da rồi." Cô nói, "Có đau không?"

Anh lắc đầu.

"Nói dối, làm gì có vết thương nào mà không đau." Cô không quan tâm đến câu trả lời của anh, lẩm bẩm mở miệng nói tiếp: "Ở đây tôi không có băng keo cá nhân, tôi lấy cho anh thứ khác nhé, được không? "

Anh chợt sửng sốt.

Cô xé mở túi giấy ăn mang theo bên mình, làm ẩm nó bằng nước rồi cẩn thận lau sạch bụi bẩn quanh miệng vết thương của anh.

Lực của cô rất nhẹ, đó là lần đầu tiên anh biết được, hoá ra sức lực của cô gái nhỏ lại nhẹ như vậy.

"Trên cánh tay cũng có." Cô nói: "Nơi này cũng đang chảy máu đây nè."

Nói xong, không đợi anh phản ứng lại, cô đã trực tiếp ấn tờ khăn giấy trong tay lên, sau đó tháo dây buộc tóc của mình xuống, ngón tay cứ vòng hết vòng này đến vòng khác buộc cổ tay anh lại, cố định tờ khăn giấy.

Trên tóc của cô vẫn còn lưu lại hương thơm của mùi dầu gội, trong thế giới mơ hồ của mình, anh nhìn thấy mái tóc dài của cô xõa xuống, nhẹ vuốt ve cái trán của anh.

Rất mền, lại còn ngứa.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là rung động.

Lần gặp thứ hai là trên sân thượng.

Vất vả lắm anh mới có thể tìm được một nơi yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng anh cũng không thể ngờ rằng những tên côn đồ cắc ké kia cũng sẽ lên lầu với mình.

Nhưng những người đó chưa kịp làm gì thì đã thấy một tiếng hét lớn: "Đi mau đi màu, ủy viên kiểm tra kỷ luật của nhà trường lại đến rồi!"

Ủy viên kiểm tra kỷ luật là ai? Anh cau mày nhìn về hướng cửa thì nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ôm một cặp lồng giữ nhiệt.

Khi cô nhìn thấy anh, liền sửng sốt, sau đó cô ngồi xuống nền xi măng bên cạnh anh, dường như rất quen thuộc với anh và nói: "Anh cũng ở đây à."

Đúng vậy, anh cũng ở đây.

Cô mở cặp lồng giữ nhiệt ra, cũng không quan tâm anh không trở lời mình, bĩu môi, không hài lòng mà lấy quả ớt trong hộp cơm ra, liền than thở với anh: "Chán ghê, sáng nay mưa cả buổi sáng, lại ngay hôm em ra ngoài mà không mang theo ô. Mẹ của em cũng không nhớ rõ là em không ăn cà rốt với ớt nữa."

"Thật là bực bội mà." Cô lại nói tiếp: "Ngày hôm qua, em lấy dây buộc tốc buộc miệng vết thương cho anh, bởi bì không buộc tóc nên em liền bị bố phạt viết kiểm điểm ba ngàn chữ, tới mười hai giờ đêm mới được đi ngủ đấy!"

Những phiền não của cô quá mức chân thật, vậy mà anh lại không có lương tâm cười thành tiếng.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn


"Anh cười cái gì vậy? Em cứu anh, bởi vì anh cho nên mới bị phạt, thế mà anh còn cảm thấy buồn cười à?" Cô khó có thể tin được, chọc chọc chiếc kính trên sống mũi của anh: "Anh không có lương tâm sao?"

Cô tức giận thở phì phò một lúc, rất nhanh đã bình thường lại, tiếp tục thân thiện cùng anh trò chuyện: "Nhưng mà, có ba làm hiệu trưởng cũng có rất nhiều ích lợi nha, ví dụ như có rất nhiều người không sợ ai cả nhưng lại chỉ sợ mỗi một mình em thôi."

Cô nói với anh: "Sau này nếu bọn họ bắt nạt anh thì anh cứ bắt nạt lại bọn họ, nếu không được thì anh tìm em, em sẽ nói cho ba em biết."

Anh: "......"

Một lúc lâu sau, chàng thiếu niên rốt cuộc cũng giãn mày dưới ánh mặt trời thiêu đốt, thản nhiên cười một tiếng, nói: "Vậy thì cám ơn em."

Mắt cô trừng lớn, bộ dáng dường như rất ngạc nhiên: "Giọng của anh nghe rất hay nha." Ăn xong hai miếng cơm, cô hỏi lại anh: "Anh tên gì vậy?"

Anh lại mím chặt hai cánh môi, không lên tiếng nói thêm nữa.

Cô hỏi: "Không thể nói được à?"

Không phải. Là xấu hổ khi nói ra.

Anh chỉ là một đứa con ngoài giá thú, vừa trở về đã bị hãm hại làm cho gãy chân, đôi mắt của anh lại như thế này, thật sự anh không có cách nào để nói tên mình trước mặt cô.

Dường như luôn cảm thấy sắp mất đi cô, nhưng cô cũng không có cảm thấy khó chịu hay tức giận, chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình: "Vậy thì gọi anh là Tiểu Hạt Tử* đi."

*Văn gốc là 小瞎子, 小 là tiểu tức nhỏ, 瞎子 có nghĩa là người mù, mù loà.

Anh cảm thấy hẳn là bản thân mình nên tức giận, ba chữ này hoàn toàn nghe không lọt tai chút nào, nhưng khi nghe giọng nói trong trẻo của cô, trong lòng anh lại có cảm giác nở hoa.

Có một cái tên, có nghĩa anh đã không còn là người xa lạ nữa, cho dù trong mắt cô, anh tên là Tiểu Hạt Tử (nhỏ mù lòa) đi chăng nữa.

"Tiểu Hạt Tử, anh đã ăn cơm chưa." Cô nhìn anh: "Vừa mới tan học, có lẽ là chưa đâu nhỉ, ngăn dưới cùng là mẹ em làm thêm đấy, bà ấy sợ em sẽ lấy cơm chia cho bạn bè."

"Đã như vậy thì chia cho anh nhá, nhưng thìa em đã xài qua rồi, anh đừng có ghét bỏ nha."

Anh đột nhiên muốn cười: "Nếu anh ghét bỏ thì sao?"

Cô gái nhỏ vẫn luôn có tình tính tốt lúc này dường như giật nảy cả mình: "Vậy thì anh cứ ăn rắm đi!"

Thật dễ thương.

Đây là điều anh chợt nghĩ đến khi cầm lấy chiếc thìa ăn miếng đầu tiên trong hộp cơm, nhìn thấy cô vì tức giận mà cánh tay cứ vẫy tới vẫy lui, trong lòng đột nhiên nảy ra ý tưởng đó.

Sau đó, họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cô nói rằng bởi vì một người bạn tốt của mình đã chuyển trường, nếu không cô cũng không có thời gian để mà ở cùng với anh, anh không tức giận khi mình chỉ là người thay thế, khi cô nghe tiếng anh mà không thể hiểu được, anh sẽ phân tích đáp án của đề cho cô.

"Đoạn trước có nói là The only indoor game i & # 039; ve never play discards, cho nên chọn B."

Bởi vì cô không mang theo tai nghe cho nên mới nghe bằng loa ngoài, giữa trưa cho nên lớp học ồn ào, rồi cô nghĩ đến chỗ này làm bài tập, không ngờ lại gặp được một thầy giáo ở đây.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Anh nói tiếng Anh cũng rất dễ nghe nha." Cô nói: "Tiếng Anh tốt lắm phải không?"

"Cũng tạm." Anh thản nhiên nói: "Nhưng dùng để dạy em thì vẫn dư dả."

"..."

Cô ấy im lặng nửa giây rồi nói: "Thật tự đại cuồng."

Sau đó, dần dần sự ăn ý giữa anh và cô hình thành một cách âm thầm. Anh dạy cho cô những câu hỏi mà cô không thể làm được trong bài tập. Cô sử dụng tài nguyên của cha mình để tìm các bài học trực tuyến trên băng dĩa cho anh, còn bí mật giúp anh lén sao chép bài thi cấp cao, suýt nữa đã bị giáo viên bắt được.

Anh cho rằng, sở dĩ bản thân mình có thể kiên trì trong khoảng thời gian u ám đó, có lẽ là bởi vì, cuối con đường vẫn luôn có một mảng màu tươi sáng như vậy.

Cô luôn mặc đồng phục học sinh bình thường, nhưng buộc tóc lại rất sặc sỡ. Cô thích nhất là màu vàng và màu hồng nhạt, giống như để thể hiện sự phản kháng đối với quy định cứng nhắc của trường học.

Anh bắt đầu cảm thành tích của mình có dấu hiệu tăng lên đáng kể, nhưng không thể để người trong nhà phát hiện, nên anh bắt đầu bỏ trống một hai môn... Cuối cùng, cậu chỉ làm hai bài thi, tổng điểm số sẽ giống như trước đây.

Tiến độ, chỉ mình anh biết là đủ.

Chiều hôm đó trường bị cúp điện, nên được tan học sớm, cô thần thần bí bí đợi anh ở cửa lớp và nói rằng muốn đưa anh đến một nơi.

Cô cố ý che mắt anh lại, khi bàn tay của cô buông xuống, đập vào mắt anh chính là một mảnh trắng tinh cùng mùi thuốc khử trùng.

Bệnh viện.

Có một nơi khiến anh không thể không sợ hãi chính là nơi này, bởi vì thuốc làm tổn thương mắt của anh, chính là mẹ kế đưa cho mỗi khi đi khám sức khoẻ hàng tuần. Bởi vì đôi chân của anh, chính vì bệnh viện thông đồng với bà ta, mà bác sĩ đã phán tử hình cho nó, tên lang băm kia nói, trị không được, ngồi xe lăn đi.

Anh không thể phản kháng, phản kháng chính là biểu hiện của việc chưa hoàn toàn bị thuần hóa, anh chỉ có thể ghi hận ở trong lòng, chờ ngày thoát ra được sẽ đem trả lại hết cho bọn họ.

Nhưng vào ngày hôm đó, bên ngoài trời mưa nhẹ bầu trời có chút âm u, lạnh lẽo chui vào tận xương tuỷ, cô gái vỗ nhẹ lên đầu anh, dùng giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ mà nói với anh: "Bác sĩ là chú của em, ông ấy chỉ khám thôi, anh đừng sợ."

Anh đã thực sự không còn run nữa. Có lẽ là cô đột nhiên muốn làm điều này, bác sĩ thậm chí còn không biết rằng cô sẽ đến, ông ấy nhìn anh ngồi trên xe lăn và hỏi cô đây là ai.

Cô nói: "Bạn của cháu."

Chỉ ba chữ thôi, nhưng anh lại không kiểm soát được lòng bàn tay lập tức nóng lên.

Chân của anh cũng không khó chữa trị, hơn nữa còn có cô cùng anh tập luyện, chỉ sau ba tuần anh khôi phục, có thể đi lại bình thường. Lần đầu tiên đứng lên ở trước mặt cô, cô dùng giọng điệu ngưỡng mộ mà kêu lên: "Tiểu Hạt Tử, chân của anh rất dài nha."

Nhưng anh vẫn ngồi trên xe lăn như cũ.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Cô rất thông minh, chưa bao giờ cô tiết lộ bất kỳ thông tin nào ra bên ngoài rằng anh đang trở nên tốt hơn.

Anh hỏi cô: "Vì sao em lại không hỏi anh nguyên nhân?"

Cô nói: "Anh làm như vậy chắc chắn là có lý do riêng của mình, đến lúc muốn nói thì tự nhiên anh sẽ nói cho em biết, không nói cũng không sao, em sẽ giúp anh giữ bí mật chuyện này."

Nhưng đôi mắt của anh lại rất khó chữa, chú của cô nói rằng cần phải ra nước ngoài, dùng thiết bị y tế tiên tiến để chữa trị.

Rốt cuộc, anh dựa vào điện thoại của cô gọi một cuộc gọi tuyến dài, kể lại một lần toàn bộ tình hiện tại mà anh đang gặp. Không mất nhiều thời gian, bác hai của anh đã hoàn thành các thủ tục chuyển trường cho anh.

Khi đó, trong mắt mẹ kế anh đã là một kẻ vô dụng rồi, thành tích luôn duy trì ở hơn hai trăm điểm, không thích nói chuyện lại lạnh lùng, đôi mắt chỉ thấy được những thứ cản đường, chân cũng không thể đứng lên, dường như chỗ nào cũng có khuyết điểm.

Vì vậy, mẹ kế đã để cho anh đi.

Trước tiên, anh muốn ra nước ngoài để chữa khỏi đôi mắt của mình.

Vào đêm trước khi chia tay, anh mất ngủ cả một đêm, không biết nên nói lời chia tay ngắn ngủi như thế nào với cô, nhưng niềm vui lại nhanh chóng lấn át nỗi buồn kia, vì anh nghĩ rằng anh sẽ sớm quay lại, chờ khi anh trở nên tốt hơn lại mạnh mẽ hơn, anh sẽ dùng trạng thái tốt nhất để gặp lại cô.

Trong ngăn kéo của anh không có nhiều đồ vật lắm, bởi vì anh không thể biểu hiện ra ngoài việc yêu thích học tập của mình, cho nên mọi thứ đều ở trên sân thượng. Giữa trưa, khi đang thu dọn đồ đạc, cô đứng phía sau anh.

"Em không thể ra khỏi trường được, cho nên em tiễn anh ở đây vậy." Cô ra vẻ như ghét bỏ mà nói: "Anh đừng có mà nhớ em nhiều quá nha."

Anh muốn cười, anh muốn nói rằng trong vòng nửa năm nữa anh sẽ quay trở lại, nhưng khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vang lên, vẫn không nhịn được mà siết chặt nắm tay lại.

Anh thấp giọng nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức".

Tài xế đem đồ đạc đã thu xếp xong mang xuống lầu cất vào trong xe, sân thượng trống trải, anh cố hết sức nhịn xuống sự đau nhức nơi mũi mình.

"Cho anh chạm vào em một chút."

Khi đó cô còn rất trong sáng, ngây thơ, khuôn mặt cô liền nghiêng qua, lông mi chọc vào đầu ngón tay của anh, chớp chớp mà đâm vào tay anh.

Anh từ từ cảm nhận mọi thứ về cô, lông mày của cô, đôi mắt của cô, đường nét trên gương mặt cô, bên môi cô là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Nếu nói điều tiếc nuối duy nhất của anh là gì, thì chính là cô của năm đó có lẽ rất xinh đẹp nhưng anh lại không thể nhìn rõ.

Đáng lẽ năm đó anh nên nói ra tình cảm của mình, nhưng lại không cách nào mở miệng.

Anh nói: "Chờ khi nào anh trở nên lợi hại hơn, anh sẽ quay lại tìm em."

Cô suy nghĩ một chút, mặt nhăn lại nói: "Không cần quá lợi hại đâu, nếu như tốt quá mức thì em sẽ có áp lực đấy."

Anh đồng ý.

Đó là dấu chấm hết cho cuộc chia ly của họ.

Khi đó vẫn còn nhỏ chỉ tạm biệt qua loa, nghĩ rằng vẫn còn nhiều thời gian và vẫn còn cơ hội để gặp lại nhau. Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Nhưng khi anh quay lại, khi anh trở nên ưu tú hơn, đứng trong đám người lập tức khiến xung quanh trở nên mờ nhạt thì cô đã không còn học ở trường này nữa.

Nghe nói rằng sau khi anh đi không bao lâu thì cô cũng chuyển trường vì lý do gia đình.

Người lớn trong nhà cô thiếu tiền, sau này cô lại đổi tên lại, nhưng gọi là gì thì không thể tìm được, bọn họ chuyển nhà đi, ngay cải di động của cô cũng không còn. Mọi phương thức liên lạc mà cô từng sử dụng trước đây đều vô dụng, không một người nào biết cô đã đi đâu.

Trung Quốc rộng lớn như vậy, anh phải tìm ở đâu đây.

Bác hai đối với anh có sự kỳ vọng rất cao, cũng không cho phép anh ở đây để hao phí thời gian của mình cho chuyện tình cảm thế này, anh chỉ có thể tự dùng cách của mình để đi tìm, nhưng hiệu quả lại rất chậm. Buổi tối anh trằn trọc, liền lấy tấm hình duy nhất có cô khi chụp chung với lớp ra nhìn, bên tai lại xuất hiện giọng nói của cô.

"Tiểu Hạt Tử, cơm rang trứng ăn ngon không?"

"Tiểu Hạt Tử, món này do chính tay em làm sáng nay đấy. Em ăn xong rồi còn cố ý làm thêm cho anh nữa, anh đây là có ý gì, ghét bỏ đồ ăn em nấu sao?"

"Tiểu Hạt Tử, từ nay về sau mỗi ngày em sẽ đều mang cơm cho anh ăn nhé, anh phải cười nhiều hơn nữa đó."

"Tiểu Hạt Tử, chú em nói rằng chân của anh cần phải đi lại thường xuyên mới có thể nhanh chóng hồi phục được, để em đỡ anh, em sẽ ở bên anh, anh không được bỏ cuộc đâu nha."

"Tiểu Hạt Tử, nếu anh bỏ kính ra thì bên trong sẽ như thế nào?"

"Em đã nhận nhầm người ở nhà ga ngày hôm nay đấy. Em phát hiện ra rằng em không hề biết anh trông như thế nào. Cặp kính này đã che gần hết khuôn mặt của anh rồi. Sau này, trong một đám người liệu em có thể có cơ hội nhận ra anh không?"

...

Không ai biết, lần đầu tiên anh khóc, là vì cô.

Cũng không ai biết rằng, lần đầu tiên lặn lội đường xa đi tìm một người, cũng là vì cô.

Năm đó anh mười tám tuổi, giống như một món quà mừng lễ trưởng thành mà cả thế giới dành cho anh, cuối cùng anh cũng tìm được tin tức của cô.

Cô sống ở Ứng Thành, khi học lớp 10 cô đã đổi tên lại. Cô học tại một trường chuyên cấp ba, xinh đẹp, thành tích lại rất tốt, vẫn là một bộ dáng chính trực nhưng cũng nổi loạn.

Nhưng anh nghĩ rằng, phải đợi từ từ, chờ một chút nữa, quyền lực nhà họ Phó anh vẫn chưa nắm được trong tay, nếu như lúc này anh đi tìm cô, anh cũng không thể cho cô được bất cứ thứ gì.

Sau vô số ngày đêm, cuối cùng anh cũng nắm quyền kiểm soát quyền lực của nhà họ Phó, một lần nữa gột tẩy lại công ty, tống mẹ kế vào tù ngục, người đã hãm hại anh cũng đến lúc phải nhận báo ứng rồi.

Vô số người tìm đến anh mà phủ phục anh, cúi đầu trước anh.

Đã từng đối xử với anh một cách lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại tỏ ra bản thân mình thực yêu mến anh, kính trọng anh, trân quý anh, trong đó có cả Úc Văn.

Nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ buổi chiều hôm đó, trên sân thượng ngày đó, cô gái nhỏ tức giận mắng anh vì anh nói ghét bỏ nước miếng của mình.

Không ai giống cô ấy.

Không ai có thể thay thế được cô ấy.

Trong những năm không ai coi anh như một con người, cô đã cứu anh và là ánh sáng duy nhất của anh ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi