SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Nam Cung Diễm hàn lãnh thống khổ nhìn phía Giang Ngọc, nàng không hiểu, người nọ thế nào có thể thương tổn nàng thế này....

Giang Ngọc hoảng loạn lắc đầu, lời nói khẩn thiết:

- Diễm nhi, không phải như vậy, Ngọc nhi thực sự là rất yêu ngươi, cho nên mới không dám đối với ngươi nói ra thực tình, Ngọc nhi rất sợ Diễm nhi giống như hiện tại không chấp nhận Ngọc nhi, rất sợ! Diễm nhi chẳng phải đã nói bất luận Giang Ngọc ta là nữ tử, hay là nam tử đều cũng thế yêu Ngọc nhi sao? Ngươi thế nào không nhớ rõ?

Nam Cung Diễm có chút bất thường cười khổ đáp:

- Cáp ~! Xem ra Nam Cung Diễm ta chỉ xứng để ngươi dùng lời nói vui đùa nhất thời, chuyện đã qua rồi! Nam Cung Diễm ta thực sự là dùng sai tình, hiểu sai ý, nên thành trò cười ngoạn vật trong mắt của ngươi, cáp....,thảm thương cho ta vì ngươi mà ly hương bối cảnh ( ý nói bất đắc dĩ mà rời khỏi quê nhà), toàn tâm toàn ý đi theo ngươi, nhưng đổi lại của ngươi là vô tận dối lừa a!

Giang Ngọc có phần tức giận, nàng chưa từng thấy qua một Nam Cung Diễm dịu dàng nhu thuận sẽ lại có biểu hiện thất thường như vậy, hai tay nàng gắt gao ôm lấy hai vai Nam Cung Diễm, gắng sức lay động gào thét:

- Ngươi đang nói cái gì? Giang Ngọc chẳng phải đã nói Diễm nhi không được tự hạ thấp bản thân mình! Giang Ngọc chưa bao giờ chê cười qua Diễm nhi! Thế gian này chẳng lẽ không nên phân ra cái gì là nam nữ mới có thể yêu nhau sao? Chỉ cần hai người chân tình chân ái với nhau không phải là được rồi sao? Vì cái gì còn quản kiến giải thế tục kia?

Nam Cung Diễm lúc này đã vô tâm nghe người tổn thương tâm thần của nàng trăm điều biện giải, nàng thầm nghĩ phát nhanh lên rời khỏi nơi này, rời khỏi người làm cho nàng vô địa tự dung* (không còn mặt mũi nào).....

Nàng cùng nàng ấy thời gian chung sống gần một năm, mà nàng lại lứa nàng lâu đến như vậy!

Nàng có thể vì nàng vứt bỏ người nhà, vứt bỏ tự tôn, cho đến khi từ bỏ tất cả....

Nhưng nàng thì thế nào? Hiện tại nàng đã không thể tin tưởng tình yêu từ trong lời nói xuất phát từ miệng của nàng ấy, rốt cuộc là thật, hay là giả! Nàng lúc này chỉ cảm thấy lòng tràn đầy lừa gạt cùng trêu đùa!

Nam Cung Diễm băng lãnh giơ ngọc thủ run rẩy lên, cố sức đẩy nữ tử đang ôm lấy mình ra, vô lực muốn rời khỏi chiếc giường khiến nàng buồn cười...

Giang Ngọc trầm tĩnh nhìn thay đổi của nàng kia, nội tâm của nàng buồn bực đến tột cùng, lửa giận đáng sợ ấy, thiêu đốt toàn bộ trái tim nàng! Nàng thế nào cứ như thế mà rời đi! Không thể, nàng sẽ không buông thả cho nàng rời đi! Quyết không thể!

Giang Ngọc phẫn nộ vươn tay, một tay nắm lấy nữ tử dự đỉnh muốn bỏ nàng đi mạnh mẽ kéo trở lại, lớn tiếng tức giận nói:

- Diễm nhi đây là muốn đi đâu a?

Nam Cung Diễm thê hàn nhìn nữ tử giữ lấy mình một cái, lạnh nhạt nói:

- Buông ta ra, ta không muốn lại bị ngươi liên tục lừa gạt tiếp....

Giang Ngọc cười lạnh nói:

- Diễm nhi đã nhân tâm như thế đối với ta? Lẽ nào tình yêu của chúng ta chính là không trải qua được thử thách? Diễm nhi chẳng phải đã đáp ứng qua tối nay phải bồi bạn cùng Ngọc nhi ư? Sao có thể nói mà không giữ lời!

Nam Cung Diễm cười vô lực, nghiêng đầu nói:

- Tình yêu của chúng ta? Tình yêu của ngươi có thể tính được sao? Ngươi nói như thế, chẳng lẽ không thấy ác tâm ( buồn nôn)?

Giang Ngọc đột nhiên lùi lại hít một ngụm khí lạnh, hai chữ cuối cùng kia, không ngờ, từ trong miệng nữ tử nàng yêu thương nhất nói ra! Lòng của nàng dường như trong nháy mắt bị loạn tiễn đâm xuyên qua, từng giọt tiên huyết sắc đỏ tươi chảy xuống, đến khi đau đớn nhập vào nội tâm của nàng....

- Cáp ~, ác tâm, ta rất ác tâm, nguyên lai Diễm nhi cảm thấy Giang Ngọc ta như vậy, thực sự là sinh hình tượng ví dụ tốt a!

Giang Ngọc hoảng hốt cuồng tiếu, nàng rất đau lòng, nàng ấy làm sao có thể nói nàng như vậy!

Tâm thần nàng phi thường hoảng loạn, lửa giận đã thiêu sạch nàng không ngừng run rẩy, bỗng nhiên nàng dồn sức đem mỹ nhân yếu đuối kia áp đảo xuống dưới thân, tràn đầy tức giận cưỡng ép hôn lên nữ tử lệ thủy đang chảy.

Tâm tình của nàng đã có phần điên cuồng bất kham! Mặc kệ ra sao,nàng cũng không để nàng rời đi thế này, quyết không muốn, nàng là của nàng, vĩnh viễn đều là vậy! Cho dù nàng có nguyện ý hay không, nàng cũng phải đạt được nàng!

Nàng đích thực là ích kỉ, đây không trách được, nhưng lại có bao nhiêu người, có thể đối với ngươi yêu thương, sẽ thực sự đại công vô tư* (chí công vô tư) chứ?

Nàng điên cuồng hôn lên nữ tử tuyệt mỹ kia, đưa tay cuồng bạo chạm lên làm da của nữ tử yếu đuối ấy, Nam Cung Diễm ra sức đẩy đánh vào người lúc này đã mất đi lý trí, trong mắt của người nọ đã là nhìn không thấy nửa phần yêu thương, có thì chỉ là bị nộ hỏa kíƈɦ ŧɦíƈɦ lên một mảnh hồng triều.

Nữ tử liên tục gào thét, nàng rất muốn làm cho mấy động tác vô cùng điên cuồng kia ngừng lại!

Thế nhưng, một con mãnh thú đã điên lên, thì thế nào có tâm suy nghĩ đến, con mồi kia lúc này muốn thoát khỏi nàng thì sẽ có ý nghĩ như thế nào đây!

Nữ tử từ từ vô lực buông bỏ hết thảy đấu tranh, mặc cho người trên người của mình tùy ý đòi lấy, xâm phạm, hôn mạnh...

Chẳng biết nàng rốt cuộc khiến cho nàng giữa đau đớn cũng như khoái nhạc bồi hồi bao nhiêu lần, bấy nhiêu lần!

Tối hậu, người nọ cuối cùng đình chỉ động tác vô tận điên cuồng kia, yêu thương cúi đầu hôn nhẹ lên chỗ tuyệtt mỹ nọ, ngọt ngào nồng đậm pha lẫn mùi tanh của máu, quấn quanh bên cánh môi của Giang Ngọc rất lâu không tiêu tan, thần trí của nàng cuối cùng đã trở lại vài phần!

Nàng ngây ngốc đờ đẫn cứ thế nhìn về nơi nào, nàng rốt cuộc là đang làm cái gì?

Nàng lại như vậy đem nàng cưỡng bức, làm nhục!

Biểu tình Giang Ngọc si dại, chờ đợi khẽ cuối xuống trên nàng kia, ôn nhu hôn môi nữ tử tê liệt ở trong lòng, chậm rãi vừa hôn vừa bò lên trên nữ tử hồng nhan ấy, khẩn cầu ai thanh:

- Xin lỗi, xin lỗi, Ngọc nhi không nên như thế đối với ngươi! Đều là lỗi của Ngọc nhi, cầu xin ngươi tha thứ cho Ngọc nhi! Cầu xin ngươi!

Nam Cung Diễm khẽ nghiêng đầu sang một bên, nàng không biết phải đối mặt như thế nào, rốt cuộc là muốn nàng phải làm sao?

Đả kích hôm nay đã gần như làm cho nàng tan vỡ rồi. Còn muốn đòi hỏi  điều gì nữa?

Nàng đúng là yêu nàng ấy, bất kể thế nào, cũng yêu nàng ấy.

Nhưng, nhưng oán hận kia cũng là như thế, giống như thế mà tăng thêm....

Giang Ngọc đau lòng nhìn Nam Cung Diễm lúc này không đếm xỉa nàng, cơn tức giận trong đầu lại tăng lên, nàng thẹn quá hoá giận dùng tay chuyển khuôn mặt của Nam Cung Diễm qua, bá đạo hôn lên anh thần tái nhợt kia, nàng muốn dùng phương thức này cướp đoạt toàn bộ thành luỹ của nàng ấy.....

Một trận cảm giác đau đớn trong nháy mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ Giang Ngọc đang hôn mãnh liệt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nhìn lên mỹ nhân dưới thân.

Nàng ấy cắn nàng, môi cả hai đều dính đầy tiên huyết của nàng, tiên huyết màu sắc đỏ tươi kia ánh chiếu lên nữ tử hình dáng hoàn mỹ nọ, lộ ra càng thêm tuyệt mỹ mê người....

Thần tình nữ tử băng lãnh lạnh giá nhìn vào nữ tử đang làm nhục nàng, hận ý tràn đầy trong lòng từ lâu đã lộ ra không thể nghi ngờ...

Giang Ngọc tâm hôi hận liền ngồi dậy, gập chân trái chống đỡ mình, nhẹ nhàng cười lạnh, khua cánh tay dùng y sam bạch sắc lau đi huyết thủy ở khóe miệng. Nàng cười khẽ nói:

- Là ta sai rồi, là ta sai rồi, ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ hiểu ta, ta cứ cho rằng ngươi sẽ lý giải ta, ha ha, kết cục là, lại thành phúc thủy nan thu* (gương vỡ khó lành)! Diễm nhi đã nhìn đủ chưa, Ngọc nhi mệt mỏi, tổn thương, nếu ngươi thực sự chán ghét Giang Ngọc ta, ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi....

Giang Ngọc dứt lời, đem cẩm bị trên giường choàng lên người ái nhân, đứng dậy nhảy xuống dưới giường, lẳng lặng đem y vật cùng xuyên đái, đi về phía cửa, bỗng dừng cước bộ lại, thở dài một tiếng nói:

- Người ta không muốn thương tổn nhất chính là ngươi, mà nay lại thực sự tổn thương đến ngươi! Ngọc nhi không cầu ngươi tha thứ, chỉ cầu ngươi đừng đem thân phận của Ngọc nhi tiết lộ ra ngoài, điều này liên quan đến tính mệnh trăm nhân khẩu Giang gia! Giang Ngọc tại đây cầu xin ngươi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi tốt ở đây, ta, ta đi ra ngoài đây....

Nói xong một mảnh bạch sắc vụt qua, thân ảnh thương sầu, liền vội vã đẩy cửa rời đi....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi