SAI LOẠN HỒNG TRẦN

Sau khi tiễn chân quận chúa Nam Cung Diễm lưu luyến không rời, Giang Trí Viễn liền vội vã tự mình đi mời Tiết thần y nhân xưng - Tiên Tung Ẩn Sĩ.

...

Trong chính đường có một vị lão nhân tóc trắng xoá, tiên phong đạo cốt đang híp mắt bắt mạch cho một bạch y nữ tử hai mắt nhắm lại sắc mặt tái nhợt...

Xem qua, lão nhân mới đứng dậy thong thả ra khỏi chính đường, lắc đầu thở dài một hơi....

Giang Trí Viễn thấy lão nhân lắc đầu đi ra ngoài cửa, trong lòng lo lắng vội vàng đứng dậy đi theo, thần sắc bất an hỏi lão nhân: "Tiết thần y, rốt cuộc thế nào? Có thể chữa trị được không?"

Lão nhân nâng tay, lắc đầu, lại vuốt nhẹ chòm râu than thở: "Tiểu thư nàng đầu đã từng bị va đập nghiêm trọng, máu bầm ngưng tự ở bên trong, dẫn đến kinh mạch bế tắc, nếu như chậm trễ một thời gian nữa, có lẽ tiểu thư nhà ngươi nhẹ thì quên hết mọi việc, trí lực giảm sút, nặng thì, tâm mạch không thông, chết bất đắc kỳ tử!"


Giang Trí Viễn được nghe lời ấy, trong đầu ông ông, nàng không hề biết chủ tử bướng bỉnh gây sự như hài đồng, thì ra lại bệnh nghiêm trọng như vậy....

Giang Trí Viễn bất chợt lấy lại tinh thần, run rẩy vén vạt áo, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, thần sắc ngưng trọng, bi thương ôm lấy song quyền hướng về phía lão nhân kia khẩn cầu: "Thần y, cầu xin ngài nhất định phải cứu nàng, nàng không thể có việc gì, Trí Viễn tin tưởng ngài nhất định sẽ có biện pháp! Chỉ cần có thể cứu được nàng, ngài muốn ta làm việc gì cũng được!"

Lão nhân nhìn về phía người đang quỳ, vội vàng đưa tay đỡ nàng dậy, nói: "Ai, ngươi cứ tạm thời yên tâm đi, ta còn chưa nói hết! Tiểu thư nhà ngươi mạng lớn, cũng may có một thuộc hạ tận trung như ngươi, không sợ phiền phức một lần lại một lần đến cầu xin lão phu, nếu như chậm trễ một chút nữa, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được! Nhưng, ngươi vẫn phải có một chút tâm lý chuẩn bị, ta có thể thử thi châm thông kinh mạch của nàng, ngoài trừ máu bầm! Nhưng, loại phương pháp trị liệu này vẫn có tính mạo hiểm rất lớn, nếu như không thành công, có thể sẽ mất mạng tại chỗ, các ngươi tốt nhất là nên thương lượng kỹ càng rồi hãy quyết định! Lão phu trở về nhà trước, chờ các ngươi quyết định xong sáng sớm ngày mai hãy lập tức đưa tiểu thư của các ngươi đến chữa trị! Càng chậm trễ càng bất lợi đối với sự khôi phục của cô!"


Dứt lời, lão nhân lại lắc đầu cùng một đồng tử hoạt bát bên cạnh phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại Giang Trí Viễn không biết làm sao...

...

Buổi tối gió lạnh thấu xương, Giang Trí Viễn nhẹ nhàng ôm lấy bạch y nữ tử ngồi trong lương đình bát giác, ôn nhu nói: "Hầu gia, ngươi hiện tại thích nhất là cái gì?"

Giang Ngọc mê man quay đầu nhìn Giang Trí Viễn, mỉm cười nói: "Ta thích Hồng Ngạn ôm ta, cảm thấy rất an toàn, hạnh phúc! Còn có thả diều, nhìn nó bay rất cao, rất cao, rất thú vị, ha ha..."

Hai hàng thanh lệ chậm rãi trượt xuống từ hai má của hắc y nam tử, nàng ôm chặt hơn một chút, nói: "Tốt lắm, sau này, chỉ cần ngươi thích lúc nào muốn cho Hồng Ngạn ôm, Hồng Ngạn đều sẽ nghe ngươi, ngươi thích thả diều, Hồng Ngạn sẽ mỗi ngày cho ngươi thả, muốn cho nó bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu."


Giang Ngọc u tĩnh quay đầu lại, xoay người nhìn người đang ôm nàng sủng ái nàng, mỹ nhan nhu thuận tựa vào vai người đó, nhàn nhạt cười nói: "Hồng Ngạn đừng khổ sở, ta không có việc gì, ngươi chỉ cần ở chỗ này chờ ta trở về là tốt rồi, chúng ta sau này còn phải cùng nhau sống thật khoái hoạt!"

Giang Trí Viễn cúi đầu khẽ hôn lên khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt không huyết sắc, chủ tử như vậy, càng giống như sắp bốc hơi khỏi trần thế....

" Gọi ta Ngọc Nhi đi!" Giang Ngọc chậm rãi nâng mắt, khẽ cười nói: "Ta không thích nghe ngươi luôn gọi ta cái gì mà hầu gia, ta muốn nghe ngươi gọi ta là Ngọc Nhi!"

Giang Trí Viễn thật sâu hít lấy một ngụm lương khí, hai chữ kia là nàng ở trong lòng vô số lần âm thầm lặp đi lặp lại, mà nay nàng ấy cuối cùng cũng để nàng gọi nàng ấy như vậy.
" Ngọc Nhi..." Giang Trí Viễn cuối cùng nhịn không được mãnh liệt hôn lên đôi môi  của nữ tử đã suy yếu không chịu nổi trong lòng mình...

Cuồng phong thổi qua, tiếng ve kêu không dứt, trong đình hai người tựa như sinh ly tử biệt....

Các nàng rất khổ sở, thống khổ, hai người yêu nhau lại có ai đành lòng chia ly cùng người kia?

Nếu như thực sự phải chia ly, vậy, đều sẽ trở thành con diều đứt dây, chao đảo không phương hướng...

...

Ở một nơi cao sơn sâu xa bí ẩn, ngoài nhà tranh thâm u hẻo lánh, Giang Trí Viễn thần sắc trầm nặng, ưu thương đưa Giang Ngọc vào trong nhà.

Lão nhân bảo đồng tử bên cạnh đỡ Giang Ngọc vào trong nhà tranh, lại quay đầu vuốt chòm râu, trầm giọng nói: "Lão phu từ hôm nay trở đi sẽ bế môn bảy ngày để chữa bệnh tiểu thư nhà ngươi, giờ này bảy ngày sau, ngươi liền đúng giờ đến đây đón nàng! Nhưng nhớ, trăm triệu không thể đến quấy nhiễu trước thời hạn!"
Giang Trí Viễn ngẩng đầu thật sâu nhìn vào mắt của chủ tử lúc nàng, nàng làm sao biết, cái nhìn này sẽ là một lần sau cùng....

Giang Trí Viễn chậm rãi thu hồi thần sắc, cúi người cung kính trả lời lão nhân: "Trí Viễn hiểu, Trí Viễn nhất định tuân thủ căn dặn của thần y, tính mệnh của tiểu thư nhà ta toàn bộ nhờ vào thần y! Trí Viễn vô cùng cảm kích! Bảy ngày sau ta nhất định sẽ đúng giờ đến đây đón tiểu thư về!"

Lão nhân mỉm cười gật đầu với Giang Trí Viễn, Giang Trí Viễn lại nghĩ đến chuyện gì đó, nóng lòng hỏi: "Thần y, tiểu thư nhà ta sau khi chữa khỏi, còn có thể nhớ được những chuyện sau khi mất trí nhớ sao?"

Lão nhân nhìn hắc y nam tử một cái, lẩm bẩm: "Có thể là nhớ, cũng có thể là không nhớ, cũng có thể vẫn giống như lúc này! Tất cả còn phải xem tạo hóa của nàng!" Dứt lời, liền xoay người ẩn vào trong nhà tranh, cánh cửa lập tức đóng lại sau lưng lão nhân, có vẻ dị thường quỷ dị..
Giang Trí Viễn sâu thẳm ngước nhìn nhà tranh vô cùng quỷ dị kia, tuy là trong lòng vạn phần lo lắng, nhưng lại ngại vì thần y căn dặn nên không dám đi vào quấy rầy, thoạt nhìn nàng tựa như thất hồn lạc phách mặt ủ mày chau rời khỏi nơi này.

Bảy ngày, đối với nàng mà nói, bảy ngày này gian nan tựa như  bảy năm, vô cùng khó nhịn...

Bảy ngày sau, các nàng sẽ như thế nào? Bảy ngày sau người đó sẽ thế nào?

Giang Trí Viễn lắc đầu, nàng cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không cầu, chỉ cần ông trời có thể để người đó hoàn hảo không tổn hao gì mà trở về, nàng có thể vứt bỏ tất cả để đổi lấy sự tồn tại của người đó!

Nàng chỉ hy vọng, bảy ngày sau, nàng có thể nhìn thấy một Giang Ngọc tràn đầy sức sống, như vậy là đủ rồi...

...

Trên núi một ngày, thế gian ngàn năm, hoa rơi, chim hót...
Hắc y nam tử cưỡi một con tuấn mã bạch sắc, trong tay cầm mã tiên, cấp cấp xuyên toa trên sơn đạo.

Nàng thực nóng lòng, hôm nay nàng có thể nhìn thấy nàng ấy, có thể biết bệnh tình của nàng ấy ra sao rồi...

...

Giang Trí Viễn ở bên ngoài nhà tranh chờ đợi đã lâu, nhìn thấy thời gian trôi qua rất nhanh như trong nhà tranh lại không có nửa điểm động tĩnh, nàng chung qua là có chút không chịu nổi, vội vàng đưa tay gõ cửa vài tiếng, gọi: "Tiết thần y, Tiết thần y? Ta là đến đón tiểu thư nhà ta! Tiết thần y?"

Hồi lâu, cửa phòng khẽ mở, từ bên trong bước ra là đồng tử của vị thần y kia, đồng tử dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói: "Thần y hôm nay đã rời khỏi nhà tranh lên núi hái thuốc, có lẽ phải chờ mấy ngày mới có thể trở về, công tử có chuyện gì không?"
Giang Trí Viễn khẽ nhíu mày, khẩn trương nghi vấn: "Thần y sáng nay đã đi? Vậy, chủ tử của ta đâu? Chính là vị tiểu thư bảy ngày trước được đưa đến chữa bệnh, nàng, nàng thế nào rồi?"

Đồng tử chớp mắt, nâng tay chỉ chỉ vách núi phía trước, thanh giọng nói: "Ngươi là nói vị tiểu thư kia, nàng ở đó, nửa đêm hôm qua nàng đã tỉnh lại, ngươi đến chỗ vách núi tìm sẽ nhìn thấy nàng!"

Giang Trí Viễn nghe đến đây, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng thả lại trong bụng, vội vàng cúi đầu nói một tiếng cảm tạ với đồng tử, liền vội vã hướng về phía vách núi tìm kiếm, nàng rất muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng ấy, chủ tử đã khôi phục lại, hôm nay rốt cuộc thế nào rồi!

...

Trên vách núi cao, một bạch y nam tử đứng lặng, bạch y cùng mái tóc đen vũ động theo gió, nhẹ nhàng tung bay, giữa nơi non xanh nước biếc này, siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân.
Giang Trí Viễn nhìn bóng lưng của người đó, cẩn cẩn dực dực đến bên cạnh, nửa mừng nửa lo nhẹ nhàng gọi nàng: "Hầu gia, thật là ngài sao?"

Bạch y nam tử chậm rãi xoay người lại, biểu tình nặng nề nhìn hắc y nam tử phía sau, nói: "Dĩ nhiên là ta, ngoại trừ ta còn ai vào đây?"

Giang Trí Viễn nhìn dung mạo kia, nhịn không được nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, nàng cuống quít cúi đầu, không dám nhìn thẳng...

Biểu tình kia, thần thái kia, không nghi ngờ gì chính là nàng ấy, không nghi ngờ gì chính chủ tử kêu ngạo, cao cao tại thượng của nàng, nàng ấy thực sự đã trở về, nàng ấy thực sự đã trở lại là nàng ấy của trước kia....

Giang Ngọc khẽ nhíu mày, ngữ khí khó chịu: "Trí Viễn làm sao vậy? Ngươi sợ cái gì?"

Giang Trí Viễn nghe ra ngữ khí của người đó khẽ biến, cuống quít cúi người quỳ một gối xuống, ôm quyền nói: "Xin hầu gia giáng tội, những thống khổ hôm nay hầu gia phải chịu, đều là lỗi của Trí Viễn, hầu gia muốn chém muốn gϊếŧ, Trí Viễn tuyệt không oán trách!"
Giang Ngọc dùng khóe mắt liếc nhìn Giang Trí Viễn một cái, hừ nhẹ nói: "Việc này không thể trách ngươi, muốn trách cũng phải trách đám sát thủ không biết sống chết, ngươi đã tra ra lai lịch của bọn họ?"

Giang Trí Viễn trên trán dần dần toát ra mồ hôi lạnh, cuống quít trả lời: "Khởi bẩm hầu gia, Trí Viễn vẫn chưa tra được, chỉ có thể bằng cảm giác, phán đoán đám sát thủ kia là cùng một bọn với đám người lần trước ám sát hầu gia!"

Giang Ngọc gật đầu, chậm rãi đến gần Giang Trí Viễn, trầm thấp nói: "Đứng lên đi, nói cho ta biết, ta mất tích đã bao lâu?"

Trong lòng Giang Trí Viễn rất hoảng loạn, vẫn quỳ không đứng dậy, trả lời: "Hầu gia đã mất tích hơn hai tháng."

Giang Ngọc thở dài một hơi, nói: "Phụ thân hiện tại thế nào? Trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"

Giang Trí Viễn trả lời trả lời: "Bệnh tình của lão hầu gia đã ổn định, mọi việc trong phủ có thể xem như bình thường! Những chuyện quan trọng, đều  chờ hầu gia trở lại định đoạt!"
Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn con tuấn mã phía sau Giang Trí Viễn, một tia bi thương kéo đến, nàng nhớ đến Mặc Tuấn của nàng.

Nàng khẽ nâng bước, đến gần tuấn mã, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó, con ngựa hí lên một tiếng, Giang Ngọc bi thống lắc đầu nói: "Nó mặc dù cũng tương tự Mặc Tuấn, đáng tiếc lại không có linh tính như Mặc Tuấn, không bằng lúc trước, a ..."

Dứt lời, chỉ thấy bạch y nam tử nâng bước nhảy lên, chốc lát đã ngồi trên lưng ngựa, nói: "Đứng lên đi! Theo ta lập tức trở về hầu phủ!"

...

Bụi đất bay lên, tuấn mỹ cùng chủ nhân phóng mình đi xa...

Giang Trí Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy nhảy lên con ngựa trắng của mình, cũng nhanh chóng đuổi theo chủ tử ở phía trước!

...

Chuyện cũ đã qua, vân đạm khinh phong, có lẽ, người đó đã quên tất cả, chỉ để lại mình nàng giữ lại phần ký ức kia, vẫn tiếp tục ôm ấp phần tình cảm mờ ảo hư huyễn ấy...
...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi