SĂN HỒ LY

“Sao em nghĩ cô ta không phải là Mei?” Xích Triệt nhìn về Tiểu Thúy tỏ vẻ thú vị.
“Là do món ăn cô ta chuẩn bị, đó là một tín hiệu SOS.” Tiểu Thúy quả quyết là vậy, cô tin là không sai.
“Món ăn? Nói tiếp đi!” Anh khẽ cười cao hứng.
Tiểu Thúy ôn tồn nói ra: “Tất cả các món ăn điều bình thường, chỉ duy nhất có món bánh bao là bất thường, vì anh không muốn ăn món đó.” Tiểu Thúy tiếp tục nhìn sâu vào mắt Xích Triệt: “Dì ta sống với anh từ nhỏ, không thể không biết lí do tại sao anh lại tránh món này. Chỉ có một sự giải thích duy nhất, chính là vì sợ các anh nhận ra mùi vị không giống do Mei làm, lũ người kia bằng cách nào đó đã ép Mei làm ra các món đó, nhưng trong lúc làm chúng, cô ta đã gửi vào đó một bí mật.”
Xích Triệt cuối xuống nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia cười “Sao em biết tôi tránh món bánh bao?”
Tiểu Thúy lúc này chảy mồ hôi hột. Lúc còn ở Muôn Trượng, có lần cô làm cho anh một số món trong đó có bánh bao, rõ ràng động tác đũa của anh là tiến về đĩa đó, nhưng chỉ trong một giây xẹt qua, anh lại đánh qua món khác, điều này chứng tỏ, không phải anh không thích mà trong tiềm thức có sự ngăn cản. Lí do như thế nào cô cũng không muốn hỏi, vì quá khứ mà một người cố tình cất giấu, nếu như mở ra như thể lại cứa vào lòng họ một nhát dao nữa. Lúc này, Tiểu Thúy cũng rối rắm, không lẽ buộc cô nói ra sao. Không thể nào! Đành bịa ra một cớ vậy.
“Là do lúc anh hướng đũa về phía đó lại xẹt qua món khác nên em nghĩ vậy.”
Xích Triệt cười cười nham hiểm: “À, vậy sao?” Sau đó, mặt hướng về Tiểu Thúy nói: “Tôi nghĩ, chắc em cũng biết thứ tín hiệu SOS mà Mei gửi vào đó. Mei đã từng là một trong những ninja bậc nhất của đại gia tộc Furihasama, nhưng trước khi cô ta phục vụ cho gia tộc, có một khoản thời gian, cô ta đã được gửi đến tập huấn trong đội chữa cháy Nhật Bản. Cho nên, cô ta sử dụng tín hiệu của đội phòng cháy chữa cháy để cầu cứu chúng ta.”

Tiểu Thúy gật đầu đồng tính: “Đúng vậy, trong khi em học về cấu tạo kiến trúc và vật liệu Nhật Bản, giáo sư Magnet ngoài nói về kết cấu của những toà nhà vững chắc của quốc gia động đất này, ông cũng có kể cho em nghe những điều thú vị về các ám hiệu của đội chữa cháy. Nếu căn cứ theo số lượng bánh bao mỗi tầng thì ám hiệu Mei muốn thông báo chính là 953 - nguyên nhân của hỏa hoạn do nghịch lửa.”
Không để Tiểu Thúy nói gì, Xích Triệt nhanh chóng cỏng cô trên lừng, vùn vụt tiến vào rừng. Tiểu Thúy mất hồn trong vài giây, khẽ ngượng ngùng.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi không nghĩ, nhìn dĩa bánh bao đó cùng hành động của tôi lúc gắp bánh mà em có thể suy ra, không phải em cũng vì đã nghe việc Hiroshi làm cháy căn nhà lúc ăn vụng bánh hay sao.” Xích Triệt vừa cõng Tiểu Thúy, vừa phóng như một con báo vượt qua những chướng ngại vật.
“Vậy dì ấy bị nhốt trong căn nhà kia sao?”
“Đúng vậy, cô ta có một trí thông minh trời ban, cho nên cô ta sẽ không quên những gì tôi đã từng nói, vĩnh viễn, nên cô ta chắc chắn là ở đó.” Xích Triệt quả quyết.
Tiểu Thúy nằm trên vai Xích Triệt, khẽ vòng qua cổ anh, ôm thật chặt, người đàn ông này quả rất nhạy bén cùng thông minh, cô không thể nào theo kịp anh được. Nhưng trong đầu của Tiểu Thúy chợt lóe, nếu người kia là Mei giả, quả thật cô phải khâm phục khả năng diễn xuất của cô ta. Nếu không phải là người sống cùng với Mei trong một khoảng thời gian dài, thì không thể nào biết được tính tình, cách ăn nói của dì ấy để dễ dàng qua mặt bọn người Hiroshi như thế. Điều này chứng minh, cái bẫy đã được tung ra từ lâu, không phải là sự sắp đặt ngày một ngày hai. Vậy nếu như anh và cô đi một mình đến đó, thì không phải cực kì nguy hiểm hay sao.
“Anh không báo cho bọn người Hiroshi à?”

Dường như hiểu được những gì Tiểu Thúy lo lắng, Xích Triệt khẽ trầm ngâm, nghiêm giọng nói: “Người giả thành Mei không phải kẻ bình thường, nếu đá động hết cả bọn Hiroshi, ngay lập tức sẽ bức dây động rừng, hậu quả sẽ không ngờ được. Hơn nữa, chúng ta lại lấy cớ ra ngoài, tên kia hẳn sẽ không có quá nhiều nghi ngờ.” Xích Triệt vừa nói vừa phi qua một rễ cây cao lớn.
Tiểu thúy nghe phân tích của Xích Triệt thì cũng an tâm đôi chút, có lẽ mọi thứ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của anh.
“Anh nghĩ là ai bày ra kế hoạch này?”
“Em nghĩ sao?” Xích Triệt vừa di chuyển, cũng quay đầu lại nhìn Tiểu Thúy.
“Em không nghĩ là do gia tộc Eagle ra tay, sau vụ lần trước, em không tin họ còn tiếp tục manh động.” Tiểu Thúy cẩn thận phân tích.
“Tôi cũng không nghĩ là lũ người của tộc Eagle.” Sau đó chậm rãi gằn ra từng chữ: “Nếu là bọn người kia ra tay, thì lần này tôi sẽ tẩy sạch lũ thú đội lốt người đó.”
Xích Triệt vừa nói xong, thì Tiểu Thúy hoàn toàn có thể ngửi được mùi vị của sát khí nồng nặc. Bọn người anh nói là ai, có liên quan gì với anh, tất cả chỉ trong lòng anh hiểu, đối với Tiểu Thúy, vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng.
Có thể nói là thân thủ của Xích Triệt không thể chê vào đâu được, vừa cõng cô trên lưng nhưng những động tác rất nhanh nhẹn và chuẩn xác, từng mỏm đá, rễ cây, con suối điều không là đối thủ của anh. Cuối cùng, chưa đến nửa tiếng, họ đã đến được căn nhà gỗ bị cháy năm xưa.

Căn nhà kia mang một thiết kế rất đặc biệt, cả căn nhà nằm trên một con suối nhỏ ngày đêm róc rách chảy, toàn bộ tổng thể được trụ đỡ bằng kết cấu cột chống phía dưới có nhiệm vụ nâng toàn bộ kiến trúc lên không trung. Bốn bề được bao bọc bởi những cây sồi cao to hùng vĩ, tán rộng sum sê, hình thù độc đáo. Ngôi nhà được thiết kế rất đơn giản, bằng gỗ, có vài cửa sổ thông ra ngoài theo hướng ánh sáng, có ống khói, cũng không phải rộng lớn, nhưng rất ý vị.
“Em không thấy nó giống như bị cháy nhỉ?” Tiểu Thúy nằm trên lưng Xích Triệt, tò mò hỏi.
Xích Triệt nhìn cô khẽ xoa đầu, dịu dàng nói: “Nhóc con, em nghĩ với việc đêm ở đây xuống gần tới 0 độ, thì nhà cháy rồi chúng tôi không biết cách xây lại mà để chết cóng sao.”
Hơi đỏ mặt vì bị chế nhạo, Tiểu Thúy làm ngơ câu nói của anh, tập trung nhìn về ngôi nhà, khẽ đăm chiêu.
“Rất lạ!” Tiểu Thúy trầm ngâm.
“Lạ như thế nào?”
“Nếu là giữ một con tin quan trọng như vậy, đáng lẽ phải có rất nhiều người canh gác chứ, trừ phi lũ bắt cóc có một chiêu khác mà vẫn đề phòng được chúng ta.”
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy, khóe môi cong cong vểnh nhẹ. “Không sai, bọn chúng chơi một trò chơi rất nhàm chán.” Sau đó, từ túi của mình, anh lấy một cặp kính đeo vào. Quả nhiên đoán không sai, căn nhà bị bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp tia hồng ngoại, đừng nói là người, muỗi cũng không vào nỗi.
“Bọn chúng văng chằng chịt tia hồng ngoại vào rồi, sẽ rất khó khăn nếu tự ý bước vào.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Thúy lo lắng, nếu thời gian bọn họ đi ra ngoài quá lâu, tất nhiên đối thủ sẽ nghi ngờ mà ra tay ngay tức khắc.
“Tôi nói nếu tự thân bước vào sẽ rất khó khăn, nhưng có nó thì chắc hẳn có thể làm được.”
Từ trong chiếc áo khoác đen, Xích Triệt lấy ra một vật hình lập phương, kích thước rất nhỏ, miệng cười đắc ý: “Từ sau khi có được thiết bị mô phỏng của bọn Eagle mà tên Dị Dung dùng để đánh lạc hướng chúng ta, tôi đã bảo Arsenè căn cứ vào đó để chế ra một loại thiết bị gây nhiễu có khả năng tương tự như vậy.”
Tiểu Thúy nhìn nhìn hồi lâu, cũng tấm tắc: “Vậy nó có khả năng gây nhiễu các thiết bị ghi hình, làm hình ảnh đứng lại trong một khoảng thời gian cố định phải không?”
“Không chỉ tạo ra một hình ảnh giả che mắt đối phương, nó còn có thể triệt tiêu sóng từ trong vòng 5 phút, đủ để chúng ta có thời gian đi vào mà hệ thống hồng ngoại của chúng không báo động.” Xích Triệt nhìn nhìn vào kết quả nghiên cứu thú vị của Arsenè.
“5 phút ư, anh còn cái nào nữa không?” Tiểu Thúy lo lắng, 5 phút liệu đủ chứ.
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy một cái, hướng thẳng xuống môi côi, hôn thật triền miên không muốn buông ra.
“Nhóc con của tôi, 5 phút đủ cho tôi cứu cô ta ra sau đó…hôn em một bận nữa đấy.” Sau đó anh cười cười, quẳng thiết bị đó vào bậc cầu thang. Ngay lập tức, thiết bị được mở tung ra, một thanh cảm ứng xuất hiện, chớp chớp. Xích Triệt không chần chờ, lôi Tiểu Thúy vào trong, trong lòng khẽ tính thời gian từng bước.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi