SĂN HỒ LY

đột ngột trùng xuống, cô có thể cảm giác rõ ràng rằng, anh rất không vui khi nhắc lại người ông này. Tiểu Thúy tự hỏi, không lẽ, không chỉ có bên họ ngoại làm tuổi thơ anh ám ảnh, mà cả bên dòng họ nội cũng tạo nên bi thương hay sao.
“Có chuyện gì với ông ấy ư?” Tiểu Thúy ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh đang dần dần u ám, đôi mắt ấy trở nên ngày càng tăm tối, giống hệt như lúc anh kể với cô chuyện liên quan đến Sharupoi và gia tộc Furihasama vậy.
“Em có lẽ muốn biết nhiều chuyện về anh nhỉ?” Anh cười, nhưng không tồn tại một chút hài hước nào.
“Cũng dễ hiểu thôi, giống như anh rất muốn biết thế giới của em có những gì trong đó vậy, tuy nhiên, do nó quá thanh sạch và không dơ bẩn, nên gần như anh không hề mất công để tìm kiếm.” Tiểu Thúy cố gắng làm cho bầu không khí dịu lại, mấu chốt là mặc dù cô muốn khơi gợi, nhưng nhất thiết là không làm cho anh bị tổn thương.Tim anh đã quá nhiều vết sẹo rồi, mỗi lần anh bị cứa đau, cô cũng không có cảm giác dễ chịu, vô cùng thống khổ và xót xa.
“Anh đã từng nói với em rằng, có một nơi còn xa hoa hơn ốc đảo Mặt Trời, đúng vậy, đó là nhà tổ của gia tộc Hunter. Tuy nhiên, anh cũng đã nói là anh không muốn đến đó, rất đơn giản, vì anh không muốn gặp ông ta.” Xích Triệt từ từ nói ra.
Nhận thấy lòng anh đã mở với mình, Tiểu Thúy tiếp tục hỏi. “Vì sao vậy?”
“Vì hai mươi năm trước, ông ta cũng gián tiếp hại chết cha mẹ anh. Chắc Mei cũng đã kể với em tại sao cha anh lại bị đưa vào ngục tối rồi phải không? Ông ta tại thời điểm đó đã khoanh tay làm ngơ và bỏ mặc cha anh cho lũ người trong dòng họ phán xử. Ông ấy bảo vệ danh dự và uy tín của mình để hi sinh đi đứa con trai, thật là hèn mọn và căm phẫn. Anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên giây phút, ông ta rũ bỏ lời van xin của mẹ anh, và đưa cha anh cho số phận quyết định.” Xích Triệt vừa nói, đôi mắt anh đã hằn lên những tia máu vì tức giận.
“Nhưng ông ta may mắn hơn lũ người của gia tộc Furihasama, ông ta đã đứng yên quan sát, đó là lí do tại sao lúc này ông ta vẫn còn chưa xuống mồ. Nhưng lũ sâu bọ phán quyết trong gia tộc không được may mắn như vậy, họ muốn lợi ích phải không, anh cuối cùng đã làm cho bọn họ chết sạch trong lợi ích.” Xích Triệt vừa nói vừa trở nên căm phẫn, mà sát khí đã kích thích anh tột độ.

Tiểu Thúy trong phút chốc ôm chầm lấy anh, đôi tay cô đặt trên mặt anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai viên băng âm lãnh đang từ từ phát lạnh, con quỷ kia lại trở về rồi, cô phải nhanh chóng giết chết nó thôi.
“Triệt, nhìn em!” Cô cố định đầu anh. “Quá khứ đã qua rồi, anh đã sống lại, đừng chìm ngập trong sự thỏa mãn vì việc trả thù nữa, có những thứ khiến anh vui vẻ và hạnh phúc hơn điều đó rất nhiều.”
Cả người anh dần dịu lại. “Xin lỗi đã làm em sợ.” Anh ôm chặt cô hơn, hơi ấm và tư vị của cô làm anh trở nên dễ chịu và thả lỏng. “Anh sẽ không như vậy nữa, giúp anh Tiểu Thúy, mãi bên cạnh anh.” Giọng anh mềm mại như nước của những dòng dòng sông êm dịu.
“Đưa em lại đó nhé, em muốn đến đó.” Tiểu Thúy quả quyết.
Mắt anh nheo lại như không hiểu cô muốn gì. “Tại sao?”
“Vì em cần biết những gì đã làm anh bi thương, không chỉ ở Nhật Bản, em muốn biết tất cả, mọi thứ, khi đó em mới đủ lòng tin giúp anh đối mặt.”
“Em thật muốn vậy?” Xích Triệt nhìn vào ánh mắt cô lần nữa.

Tiểu Thúy gật đầu quả quyết. “Đúng, em muốn, một trò chơi không đoán được bài tẩy của đối phương, giống như đánh trận mà em không biết một chiến thuật nào vậy. Chắc chắn thua, nhưng em không muốn, em muốn thắng, ít nhất cũng phải làm anh thấy được ánh sáng.”
Xích Triệt nhìn ánh mắt mê hồn kia, đôi môi ánh mấp máy, muốn nói gì nhưng lại thôi. “Được, ngày mai chúng ta sẽ quay về đó. Anh muốn xem, em sẽ đánh một trận hoành tráng như thế nào.”
Chỉ một câu nói nhưng cả Xích Triệt lẫn Tiểu Thúy đều không nghĩ tới, lần đi này sẽ là định mệnh đối với cả hai người họ. Họ không ngờ rằng, rong rủi trong trò chơi số phận, sẽ là vô số những cạm bẫy và nỗi đau đến tột độ. Chịu đựng và có thể vượt qua nổi không, tất cả chỉ là những ẩn số mà không ai đoán được.
Sau khi Tiểu Thúy rời khỏi tầng chín lên tầng mười, Xích Triệt ngay lập tức gọi cho Arsenè.
“Arsenè, ngươi vào đây!”
Arsenè xuất hiện và nhanh chóng nhiệm vụ được ban xuống. “Ngày mai ta sẽ về nhà tổ, ngươi đi chuẩn bị đi, nhưng ta muốn ngươi biết một điều, hãy dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ có liên quan đến chuyện 20 năm trước, tuyệt đối và vĩnh viễn cũng không được cho Tiểu Thúy biết thứ gì đã xảy ra cả.” Xích Triệt trở nên lạnh giọng hơn.
Arsenè lập tức tuân lệnh, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một sự hoài nghi nào đó, tại sao Tiểu Thúy lại có liên quan đến chuyện 20 năm trước chứ, và bất ngờ rằng, đây là lần đầu tiên chủ nhân của anh chủ động muốn đến nhà tổ của gia tộc Hunter.

Đợi cho Arsenè rời khỏi, Xích Triệt nhắm mắt lại, anh day day trán, lúc này anh mới nhận ra rằng, giấu một bí mật mệt mỏi gấp trăm ngàn lần việc phải giải quyết nó. Nhưng anh phải làm vậy, nhất định phải thế. Chợt nhớ đến những lời Tiểu Thúy vừa nói lúc nãy, anh khởi động màn hình 3D trước mặt, nhanh chóng đường liên lạc đả thông, tín hiệu được nối truyền với văn phòng làm việc của Katon. Tiểu Thúy nói đúng, dù sao anh cũng phải có cái kết ọi thứ, trọn vẹn và đáng lẽ.
Phòng họp đã trống trơn, chỉ còn một hình bóng già nua và mệt mỏi. Hakitama vẫn ngồi ở đó, đôi mắt ông nhuốm màu bi thương cực độ. Bỗng nhìn thấy cuộc gọi của Xích Triệt, sự mừng rỡ của ông như bùng phát mãnh liệt.
“Triệt, cuối cùng con cũng đã chịu gặp ta rồi.”
“Ta sẽ không nói nhiều nữa, ta sẽ chỉ giữ lại Katon nhưng với hai điều kiện.” Xích Triệt thong thả nói.
“Con nói đi!”
“Đừng mừng rỡ như thế, tôi không biết ông sẽ còn cười nổi hay không khi nghe điều kiện của tôi nữa đâu. Thứ nhất, ta sẽ mua lại hoàn toàn Katon, biến nó thành công ty con của Hunter World, dĩ nhiên, ông muốn tôi giữ lại danh hiệu cho gia tộc Furihasama và tôi sẽ không đổi tên của nó. Tuy nhiên, cam kết là, tôi có quyền thanh lọc tất cả mọi u nhọt của nó, điều này đồng nghĩa với việc, tôi sẽ có thể sa thải những ai tôi muốn, hoặc toàn bộ.”
“Ta chấp nhận. Ta có thể khẳng định rằng, cho đến thời điểm này, con là hậu duệ ưu tú nhất của Furihasama. Cho nên, ta rất tin tưởng, nó dưới tay con, mọi thứ sẽ trở nên phát triển và hưng thịnh.” Hakitama trong một lúc trở nên thanh thản, ông phải thừa nhận năng lực vượt trội của đứa cháu này. Hắc bạch lưỡng đạo nó đều nắm giữ, sự bọc lót và thế lực chống lưng đủ một sức đẩy chắc chắn ọi công ty nó điều khiển.
“Đừng mừng sớm như vậy, ta vẫn chưa nói điều kiện thứ hai với ông mà.” Xích Triệt khẽ nhếch môi cười thâm độc.
“Con nói đi!” Hakitama lên tiếng, ông có cảm nhận rằng, thứ mà anh yêu cầu sau đây sẽ rất khó mà chấp nhận được.

“Ta sẽ giữ lời hứa của mẹ mình, ta sẽ cho ông yên ổn sống hết đời trong gia tộc Furihasama, nhưng ông phải chịu sự trừng phạt, mãi mãi không bao giờ được ra khỏi đó nữa. Ta sẽ đảm bảo mạng sống của ông cho đến cuối đời. Tuy nhiên…” Xích Triệt khẽ dừng lại.
Hakitama đổ mồ hôi lạnh.
“Tuy nhiên, tên Ottona kia sẽ không được may mắn như ông đâu. Ta chỉ duy nhất đảm bảo cho ông và đó là giới hạn, hắn sẽ không còn gì cả, một xu dính túi, và phải chịu sự trừng phạt bởi những gì hắn gây ra, thậm chí là bị người khác đánh chết.” Xích Triệt cười một cách đầy âm lãnh. Anh là một người có nhân tính, anh sẽ không ra tay, đó là một mức chịu đựng lớn nhất rồi, nhưng những kẻ tạo nghiệt phải bị trừng trị, còn hình phạt như thế nào thì phải do ông trời quyết định rồi.
“Triệt, nó là chú con đấy, hãy tha cho nó đi, ta đảm bảo, ta và nó cả đời sẽ không bao giờ bước ra khỏi gia tộc nửa bước.” Hakitama gần như cầu xin anh trong vô vọng, ông cũng thừa biết, một lời nói ra của kẻ trước mặt sẽ không hề thay đổi, nhưng ông có lí do để cầu xin, không phải nó đã chịu gặp mặt ông hay sao, đó là thứ khiến cho những đám lửa còn le lói cháy.
“Hắn đã phạm phải hai điều, thứ nhất hắn đã dám đem tro cốt của Xích Nguyên ra đùa giỡn với ta, đó là một cấm kị, hắn phải biết trước kết quả của mình rồi. Thứ hai, hắn dám có Ý nghĩ dâm đãng đối với nữ chủ nhân của gia tộc Hunter, đó là tội chết và ta sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám đụng vào cô ấy. Đừng van xin ta, hãy biết ơn người con gái kia đi, vì nếu không có cô ấy, đừng nói là Katon, ngay cả gia tộc Furihasama cũng sẽ không còn dù là một mảnh.” Xích Triệt nói trong khát máu.
Đôi mắt Hakitama gần như thất thần, cô gái mà cháu ông nhắc đến ư, thật là cô ấy có một địa vị rất quan trọng trong lòng nó, không chừng…
“Đừng bao giờ có Ý nghĩ cầu xin cô ấy, ta không muốn ai quấy rầy sự bình yên này. Ta sẽ bảo Arsenè chuyển một bản thỏa thuận cho ông, hoặc kí hoặc không, ông biết hậu quả thế nào rồi chứ.”
Đó là những từ cuối cùng Xích Triệt thốt ra, từng chữ từng chữ như đánh sập đi mọi phòng tuyến của Hakitama. Ông ngồi bệch xuống ghế, ánh mắt xa xăm phóng ra bên ngoài cửa sổ, những áng mây chầm chậm trôi qua như cuộc đời của ông vậy, hết lòng vì gia tộc, hi sinh cả đứa con gái và đứa cháu trai, cuối cùng, kết quả vẫn là đống tro tàn. Cuối đời, thay vì con cháu sum họp quây quần, nhưng ông phải chịu sự cô đơn và ghẻ lạnh cho đến chết. Cuộc đời này rất kì diệu không phải sao, có nhân ắt có quả.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi