SĂN HỒ LY

Tiểu Thúy cùng Anne ngày càng bước lại gần nơi phát ra âm thanh. Họ vẫn rảo bước về trước cho đến khi gặp hàng loạt những bức tường cây cối màu xanh đột ngột hiện ra trước mắt.
“Âm thanh phát ra trong đó.” Tiểu Thúy nhìn Anne, những giai điệu cô vừa nghe đang không ngừng vọng ra từ đây.
“Vâng, thưa thiếu phu nhân. Trước mặt người là mê cung do chúng tôi thiết kế. Đó là yêu cầu của thiếu gia Anthony, ngài ấy không thích bị làm phiền khi đang đánh đàn, cho nên cách vào và ra mê cung này chỉ có ngài ấy và tôi biết mà thôi.” Anne nói.
“Chỉ bà và anh ta biết?”
“Đúng vậy, có khi vì say mê đánh đàn, thiếu gia có thể chơi hàng tiếng liền, lúc đó tôi phải mang thức ăn và nước uống vào cho ngài ấy. Ngài ấy không cho phép bất kì sự xâm phậm nào vào không gian cá nhân của mình.” Anne bình tĩnh giải thích.
“Tôi có thể vào xem anh ấy đánh đàn hay không? Tiếng đàn của anh ấy quả thật rất tuyệt diệu.” Tiểu Thúy vô cùng tò mò không chỉ vì bản hòa tấu Wait kia, mà cả người đàn ông đang ngân nga những giai điệu của riêng mình.
“Chuyện này.” Anne có vẻ vô cùng khó xử, không thể nào đắc tội với người con gái trước mặt này được, cô ấy có đủ khả năng để khiến thiếu gia Xích Triệt trừng phạt vì sự tắc trách của bà. Nhưng thiếu gia Anthony thì sao, ngài ấy cực kì ghét việc bị quấy nhiễu.

“Không sao đâu Anne, bà chỉ cần không xuất hiện và tôi sẽ nói là do hôm nay bà phải phục vụ Xích Triệt nên tôi phải mang thay. Mọi thứ sẽ ổn mà, nếu có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, bà chỉ đứng mép một bên, có thể dễ dàng giúp tôi tháo gỡ khó khăn.” Tiểu Thúy cười tươi nhìn Anne như một con mèo đáng yêu, nụ cười của cô như chất dẫn dụ khiến Anne mềm lòng ngay lập tức.
“Vậy cô phải hứa với tôi là nếu ngài ấy nổi giận, cô phải lập tức rời đi ngay. Có nhiều chuyện tôi không thể nói ra về mối quan hệ giữa thiếu gia Xích Triệt và thiếu gia Anthony, thiếu phu nhân, cô tốt nhất đừng nên khuấy động nó nhé.” Anne mỉm cười. Có rất nhiều thứ phức tạp trong một gia tộc danh giá, giữ mồm giữ miệng chính là cách sống an toàn nhất cho những bậc tôi tớ như bà.
“Được rồi, tôi sẽ nghe theo lời bà mà, yên tâm đi.” Nụ cười trên mặt Tiểu Thúy ngày càng chói lọi, cô muốn biết sự thật những gì đã xảy ra hai mươi năm trước với cha mẹ cô. Hơn nữa, cô nghĩ, thông qua người đàn khúc hòa tấu kia mà có thể biết được đôi chút, tại sao Charles Hunter lại buộc con cháu mình phải săn bằng được nước mắt hồ ly.
Anne dẫn Tiểu Thúy đi vào trong, những bước tường tạo ra vô số những ngã rẻ và các con đường khác nhau, uốn lượn và vòng vo, rất lâu, cô cùng Anne mới đi đến được trung tâm của nguồn phát âm.
Anne nghe theo lời Tiểu Thúy, bà tránh sau một bức tường khác.
Tiểu Thúy trên tay cầm một ly sữa cùng một miếng sandwich thịt hun khói, vượt qua một bức tường nữa để đi về phía Anthony.
Trước mặt cô là hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang dùng những ngón tay của mình khiêu vũ trên các phím đàn. Cây đàn piano kia cũng là một kiệt tác trong khung cảnh đầy tiếng thơ của những nốt nhạc. Chiếc đàn được làm bằng những vật liệu trong suốt, đẹp đến mê mẩn khi những tia nắng rọi vào nó. Ở trên chiếc piano, có một con mèo Anh lông ngắn, nó có màu xám tro, khuôn mặt nó ngái ngủ và cả cơ thể nằm ườn ra lười biếng, thật đáng yêu vô cùng.

Người đàn ông kia ngồi xoay lưng về phía cô, nhưng Tiểu Thúy hoàn toàn có thể nhận ra những đường nét nổi trội trên cơ thể cường tráng ấy. Anh mang mái tóc màu vàng hung khỏe khoắn, rất khác so với mái tóc đen tuyền của Xích Triệt, cả người cao lớn toát lên khí khái vừa mạnh mẽ nhưng lại có phần ôn nhu nho nhã. Có thể nói, Anthony mang đến cho người ta nét thư sinh và sự lãng mạn cần có của một nhạc sĩ tài năng, hơn là sự cường thế và ngông cuồng của một thợ săn.
Tiếng đàn sau khi hòa vào không khí thì cũng đã chậm dận và kết thúc bằng một chuỗi giai điệu day dứt tâm can. Anthony rời khỏi tay trên những bàn phím, đôi tay anh choàng qua con British Shorthair đang lim dim đôi mắt.
“Lại đây, Mozart.” Anthony cất tiếng nói nhẹ nhàng, mắt anh hướng về phía con mèo.
Trong phúc chốc con mèo tên Mozart kia chợt mở mắt, nó ngoan ngoãn tiến về phía vòng tay Anthony, đầu nó cọ cọ vào lòng ngực anh. Anthony ôm Mozart trong tay, anh quay người lại, cặp mắt của anh bình thản nhìn về Tiểu Thúy, không có dấu hiệu giận dữ như những gì Anne đã miêu tả trước đó.
“Cô là người đầu tiên ở đây nghe hết hoàn toàn khúc hòa tấu Wait của tôi, thật có tính kiên nhẫn đấy.” Anthony vô cùng hững hờ, đôi mắt xanh dương không hề có chút Ý cười, lạnh lẽo y như Xích Triệt.
Tiểu Thúy nhìn khuôn mặt trước mắt thì không khỏi tấm tắc khen ngợi, nguồn gen của gia tộc Hunter quả thật quá tốt đi. Vẻ sắc sảo không thể nào nhẫm lẫn với bất kì ai, có thể nói, họ chính là sự nổi trội trong chọn lọc tự nhiên.
“Tại sao lại nói thế?” Tiểu Thúy hỏi, bản hòa tấu được đàn một cách xuất thần như vậy lại không có người thưởng thức sao.

“Rất đơn giản, thứ nhất vì họ không dám lại gần tôi. Thứ hai, để có thể nghe hết toàn bộ Wait, họ cần phải có một tâm hồn thanh sạch, bởi Wait sẽ gợi cho họ nhớ về những hồi ức bi thống nhất, từng nốt nhạc của nó như bóp chết cả trái tim và giải thoát những vết thương đang được che giấu trong cõi lòng.” Anthony vừa vuốt ve Mozart vừa âm trầm nói.
“Cho nên anh mới bảo Anne cấm hết tất cả mọi người đến đây. Bởi vì, anh biết rằng, họ sẽ không nghe hết, và những gì họ biểu hiện khi nghe Wait có thể sẽ làm phiền tâm trạng anh lúc đánh đàn.” Tiểu Thúy nhướng mày hỏi, quả thật từng âm điệu đau buồn của nó quá ám ảnh.
“Chỉ một phần thôi, vì tôi không muốn họ tự sát.” Anthony vẫn hờ hững như không. “Có thể cô không tin, nhưng âm nhạc vẫn có khả năng giết người. Nó gợi nhớ và khiến họ dằn vặt, nó như một con quỷ lật tẩy những nỗi đau to lớn trong họ, cho đến khi sự dằn vặt dần kết tụ to lớn, chiếm lĩnh và xé xác cô ra.”
Những lời nói của Anthony làm cho Tiểu Thúy nỗi da gà, những thứ anh đang giải thích kia có một sức ám ảnh mãnh liệt, rất đáng sợ.
“Tôi đã cố Ý tránh né vào đây để không ai có thể bị ảnh hưởng, nhưng cô lại xâm phạm điều đó. Rất may, cô thật sự có một tâm hồn thuần khiết.” Anthony vẫn ôm Mozart trong tay và ngồi xuống chiếc ghế sharphire đồng bộ với chiếc đàn.
“Nói đi, cô đến đây có việc gì. À, phải nói đúng hơn là cô muốn biết gì từ tôi đây thiếu phu nhân.”
“Anh biết tôi?” Tiểu Thúy chau mày hỏi lại, người đàn ông này quá thần bí, sức sát thương giấu đằng sau sự nho nhã kia thật sự khiến người ta sợ hãi.
“Thứ nhất, trang phục của cô hoàn toàn khác xa với những người hầu ở nơi đây. Thứ hai, điều quan trọng hơn cả, việc Xích Triệt và cô đến đây, tôi đã biết. Cô nghĩ trí óc của tôi tồi đến nỗi không đoán ra cô là ai sao.” Anthony bình thản giải thích, nhưng có một thứ anh vẫn không nói ra, đó là sự thoảng thốt của anh khi nhìn thấy cô. Người con gái này nói về khí chất và dung mạo điều vượt xa những người đã ghé thăm khu nhà tổ này.

“Nếu anh đã biết vậy rồi, tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Có rất nhiều việc tôi muốn hỏi anh.” Tiểu Thúy nhìn Anthony.
Ánh mắt của Anthony bỗng hạ xuống, đôi tay của anh vẫn trượt trên bộ lông mịn màng của Mozart, miệng bỗng nhếch lên một nụ cười rõ thấy. “Vậy phải xin lỗi cô rồi, những bí mật trong gia tộc tôi không có quyền lên tiếng nữa, bây giờ, người có quyền lực tối thượng nhất không phải là Xích Triệt Hunter hay sao, cô hỏi hắn sẽ tốt hơn.”
“Tại sao lại không có quyền, anh được gọi là thiếu gia cơ mà?” Tiểu Thúy thắc mắc.
Anthony nở một nụ cười ngày càng đậm hơn, nỗi chua xót hằn lên đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia.
“Bởi vì tôi bị người khác khóa lại vĩnh viễn trong chiếc lồng vàng, mãi mãi như một lời nguyền suốt đời này.”
Tiểu Thúy trong giây lát ngẩn ra, mãi mãi phải ở đây ư, chẳng lẽ đây là một sự trừng phạt. Xích Triệt nếu làm vậy, chỉ có thể là…
“Anh là con trai của Lập Hoành Hunter sao?” Tiểu Thúy nhìn Anthony thoảng thốt. Xích Triệt không hề có em trai. Hơn nữa, như cô biết, cậu anh – Lập Niên Hunter – không hề có con cái, nhưng Anne gọi anh là thiếu gia, hẳn anh chính là…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi