SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



Vì sự cố ngoài ý muốn, Tôn Bách Thần đích thân ra mặt xin cho Mạn Nghiên được làm lại bài thi cuối kỳ môn Logic Học.

Tôn Bách Thần sắp xếp cho cô thi hai môn cùng một ngày, bài thi Logic Học sẽ làm trước bài thi môn của hắn.
Lão Bách còn ủy quyền cho hắn coi thi, làm Mạn Nghiên cảm thấy hơi lo sợ.

Một giờ chiều thi môn lão Bách, ba giờ thi môn của Tôn Bách Thần.

Hiện tại chỉ có mình cô và hắn ở trong phòng thi, là hình thức thi một sinh viên – một giám thị.
Đề lần này cũng không dễ dãi hơn là mấy, Mạn Nghiên ngồi mãi mới làm được một câu.

Tôn Bách Thần còn ngồi đối diện với cô, khoảng cách rất gần.

Hắn chống cằm, nhìn chằm chằm về phía Mạn Nghiên.

Cô bị ánh mắt kia làm cho phân tâm, đầu óc quay cuồng.
“Thầy tránh ra.”
“Em đang đuổi giám thị ra khỏi phòng thi sao?”

Mạn Nghiên bất mãn, tiếp tục cúi gằm mặt vào tờ giấy thi, hí hoáy ghi chép.
“Sai rồi, làm thế này chi bằng trực tiếp đóng tiền học lại đi.”
Cô mặc kệ những lời hắn nói, tiếp tục phân tích câu trả lời.

Tôn Bách Thần bị cô ngó lơ, vẫn kiên trì dụ dỗ:
“Tôi giúp em làm bài.”
Cô vẫn im lặng.
“Ông đây miễn phí giúp em làm bài, xem như chịu thiệt không cần đền đáp.”
Cô hừ nhẹ một tiếng.

Hắn thiệt chỗ nào?
“Làm sao? Không cần đúng không?”
“Cần.” Cô dẩu môi lên nói.
Tôn Bách Thần từ tốn đọc đáp án để cô chép vào.

Có sự giúp đỡ của hắn, cô làm bài thi xong còn thừa tận hai mươi phút.
“Ăn bánh đi, lấy sức làm bài môn tiếp theo.”
Hộp bánh ga-tô hắn mang theo từ lúc mới vào phòng, hóa ra là dành cho cô.

Mạn Nghiên ăn một nửa, còn một nửa để cho Tôn Bách Thần.
“Thầy cũng ăn một chút đi.”
“Em đút tôi sẽ ăn.”
“Tại sao chứ?” Cô nói.
“Hai hôm trước, vai trái của tôi bị con cún nào cắn đến đau đến mức không nhấc lên được.”
“Con cún” trong lời hắn nói không phải cô sao? Mạn Nghiên lườm lườm hắn, cầm muỗng xúc luôn phần bánh còn lại, một mạch ăn hết.
“Ăn từ từ thôi.

Cái kiểu chống đối của em lạ lùng thật!”
Tôn Bách Thần bật cười.

Hắn đưa tay lên, chùi đi những mẩu bánh vụn dính trên miệng cô.

Đôi mắt Mạn Nghiên tròn xoe nhìn hắn, khiến lồng ngực của Tôn Bách Thần trào lên một luồng khí nóng.

Hắn cúi thấp người, ngang nhiên chiếm trọn đôi môi nhỏ.

“Ưm… ưm…”
Mạn Nghiên né tránh, đẩy hắn ra.

Những lời Tôn Bách Thần nói mấy hôm trước, cô vẫn còn để trong lòng.
Cô càng chống đối, hắn càng muốn chiếm cho bằng được.

Chưa đợi một giây sau, môi hắn lại dán chặt lấy môi cô.

Hai tay Mạn Nghiên bị hắn vòng ra sau, giữ chặt ở lưng dựa ghế.
“Ưm...!đồ vô sỉ.”
“Còn không phải do em lẳng lơ, câu dẫn tôi sao?”
Tôn Bách Thần vừa dứt lời, Mạn Nghiên liền cắn chặt vào vai hắn.

Một bên vai áo sơ mi của hắn nhăn nhúm lại, còn dính đầy nước bọt của cô.

Tuy không chảy máu, nhưng lực sát thương không tồi.

Hắn véo mạnh lên mũi Mạn Nghiên, nghiến răng nói:
“Cún con, thích cắn người từ bao giờ thế?”
“Hừ, thầy gọi em là cún, không phải muốn em cắn sao?” Cô khụt khịt mũi.
Tôn Bách Thần gác chân lên bàn trước mặt cô, người hơi nhoài ra sau.

Hắn thư thái chỉnh lại cổ áo, ánh mắt nhìn lơ đễnh, không rơi vào một điểm cố định.
“Tôi muốn em là một con cún ngoan ngoãn, ở bên tôi chỉ được vẩy đuôi mừng rỡ thôi, có biết chưa?”
Mạn Nghiên xị mặt, không thèm tranh luận thêm với hắn.

Cô đứng dậy đi rót nước, chuẩn bị tinh thần thi môn Xác Suất Thống Kê.
Cô quay lại chỗ ngồi, thấy hắn khép hờ mắt, hình như hơi mệt nên tranh thủ nghỉ ngơi.

Mạn Nghiên đặt chai nước lọc xuống bàn, rồi vòng ra đằng sau Tôn Bách Thần, xoa nhẹ hai bên thái dương cho hắn.
Tôn Bách Thần hít thở đều đều, tận hưởng cảm giác thư giãn.

Được một lúc, hắn chầm chậm mở mắt, kéo Mạn Nghiên về phía trước, ngã nhào vào lòng mình.
“Một lát nữa thi, bây giờ đang tranh thủ lấy lòng tôi sao?”
“Ai mà thèm.”

Cô chống tay đẩy ngực hắn, nhưng bị hắn kéo lại, ôm thật chặt.

Tôn Bách Thần vùi đầu vào mái tóc cô, tham lam hít hà mùi hương thơm ngát trên làn tóc đen mượt, khuôn mặt dịu dàng hiếm thấy.

Tựa hồ như một gã nghiện gặp được thuốc, lâng lâng trong cơn say không muốn dứt ra.
Mạn Nghiên thừa lúc hắn thả lỏng người, chui ra khỏi vòng tay hắn.

Cô với chiếc gương trong hộp đựng bút, soi chỉnh lại mái tóc rối bời.
“Sắp đến giờ thi rồi, lỡ như có sinh viên đi vào phòng bắt gặp chúng ta thì sao?”
“Em sợ cái gì? Tôi chưa cho vào, kẻ nào cả gan bén mảng đến.”
Mạn Nghiên không trả lời hắn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng sẽ bị người khác thấy được những hành động không đứng đắn này.

Biết đâu có kẻ to gan lớn mật như cô, liều lĩnh xông vào văn phòng tìm tên ác ma này để trao đổi điều kiện qua môn, giống như cô chẳng hạn?
Còn nữa, nếu thật sự có người khác đồng ý trèo lên giường với hắn, liệu Tôn Bách Thần có dễ dãi đồng ý như đối với cô? Người đàn ông ở trước mặt cô phong tình đến mức nào, Đồng Mạn Nghiên cũng không thể biết hết được.
“Bách Thần, đã từng có sinh viên nào gặp riêng để xin xỏ thầy để được qua môn chưa?” Mạn Nghiên rụt rè hỏi hắn, cố né tránh đi vấn đề nhạy cảm kia.
“Chưa từng.

Em là người đầu tiên dám đặt điều kiện với Tôn Bách Thần ở cái đại học Bắc Thành này đấy.”
“Vậy nếu người khác muốn trèo lên giường thầy để đổi lấy thành tích, thầy có đồng ý không?” Cô mạnh dạn hỏi thêm.
Tôn Bách Thần quan sát thái độ của Mạn Nghiên, liền biết cô gái này đang nghĩ gì trong lòng.

Hắn để cô đợi thêm một lúc, mới bình thản nói vài câu:
“Cho dù không trao đổi bằng thành tích, nếu tôi muốn, cả hàng tá cô chân dài, ngực khủng, mông cong hơn em, cam tâm tình nguyện xếp hàng để được trèo lên giường tôi đó.

Đồng Mạn Nghiên, cho em nằm dưới thân tôi để đổi lại thứ em cần, quả là quá hời cho em rồi.”
Dù hắn không thẳng thừng trả lời câu hỏi của Mạn Nghiên, nhưng với những lời hắn nói, kẻ không ngốc đều có thể đoán được đáp án.

Mạn Nghiên khẽ mỉm cười, cô phải xem mình là kẻ may mắn sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi