SÁNG LÊN TRƯỜNG, TỐI LÊN GIƯỜNG



“Em đi nấu cơm đây.”
Mạn Nghiên loay hoay trong bếp, nấu một bàn ăn đơn giản.

Khẩu vị Tôn Bách Thần rất kén, có nấu nhiều hắn cũng chẳng ăn.

Lạch cạch một hồi lâu, cô đói hết cả bụng.

“Ăn nhiều lên.”
Tôn Bách Thần tự nhiên chu đáo, còn gắp thức ăn cho Mạn Nghiên.

Cô đang ăn thì nhớ đến chuyện hồi chiều, liền liếc mắt sang dò hỏi:
“Tôn Bách Thần, lúc ở nhà đa năng anh vội vàng kéo em đi như vậy, là vì ghen có phải không?”.


“Không” Hắn quăng lại một chữ duy nhất.

Xùy! Cô lại tự mình đa tình rồi.

“Cuối tuần tôi đưa em về Tôn gia dùng bữa tối.

Mẹ tôi đặc biệt nhấn mạnh phải đưa em về đó.”
“Hả? Sao đột ngột vậy” Mạn Nghiên hơi cuống lên.

Tôn Bách Thần lườm cô một cái.

Ăn một bữa tối thôi, cô sao phải hốt hoảng như vậy? Không phải từng đến nhà Vương Phong ăn tối rất vui vẻ sao? Xem như đã có chút kinh nghiệm rồi.

“Yên tâm đi, mẹ tôi cũng đâu có ăn thịt em.”
Hắn ăn xong rồi, dọn dẹp bát đũa.

Tôn Bách Thần bảo Mạn Nghiên đi lên phòng, còn hắn sẽ rửa bát.

“Anh biết rửa sao? Hay là để em làm cho.”
“Thừa thãi.

Em nghĩ bình thường tôi ăn xong vứt luôn bát đũa, hửm? Tuy tôi rất giàu nhưng chưa điên đến mức đó.”
Khoe mẽ gì chứ? Mạn Nghiên bĩu môi.

Cô lên phòng ngủ, nằm dài trên giường chơi game.

Xui xẻo làm sao điện thoại của Mạn Nghiên hết pin, buồn chán chết mất!

“Bách Thần, cho em mượn điện thoại của anh nhé.

Điện thoại em hết pin rồi, chỉ muốn chơi game một chút thôi.” Cô đứng dưới chân cầu thang, nói vọng vào trong bếp.

“Ở trong túi áo khoác ngoài phòng khách.” Hắn đáp.

Tôn Bách Thần dễ dàng đồng ý, Mạn Nghiên hí hửng đến tìm điện thoại của hắn.

Trên màn hình yêu cầu mật khẩu, cô thoáng suy tư, nhập lại mật khẩu Cũ.

“0105” Quả nhiên có thể mở!
Là ngày sinh nhật của Mộc Trà, cô biết chứ.

Mạn Nghiên nằm luôn ở ghế sofa ngoài phòng khách, bắt đầu khám phá điện thoại của Tôn Bách Thần.

Từ giao diện đến ứng dụng đều rất đơn giản, nếu không muốn nói thẳng là chán òm.

“Đúng là điện thoại của giáo sư có khác, chẳng thú vị gì cả.”
Cô lướt lướt một hồi, lại chạm ngay phải thư mục chứa ảnh.

Bức ảnh đầu tiên hiện ra, là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.

Trái tim của Mạn Nghiên hẫng mất một nhịp...!
Ngón tay cô run run, lướt sang xem một tấm ảnh khác.

Tôn Bách Thần chụp cùng với Mộc Trà, rất đẹp đôi! Tấm này, tấm ảnh sau, và cả sau nữa, đều là ảnh của chị ấy và hắn.


Khuôn mặt xinh đẹp đầy khả ái này, Mạn Nghiên từng được chiêm ngưỡng trên bia mộ.

Cộng thêm thân hình mảnh mai yểu điệu này, thật khiến người khác muốn che chở, bảo vệ.

Đến Mạn Nghiên thấy còn mê mẩn, huống chi là Tôn Bách Thần!
Có lẽ Tôn Bách Thần thích kiểu con gái dịu dàng, trưởng thành, chứ không phải kiểu trẻ con như cô.

Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần chưa từng có một tấm ảnh chụp chung, dù cô từng năn nỉ rất nhiều lần, nhưng hắn nếu không gắt gỏng thì cũng lơ đi, chưa từng chiều lòng cô.

Hai mắt Mạn Nghiên đờ ra, buồn đến xót cả ruột gan.

Trong lúc không cần thận đã xóa mất một tấm ảnh.

Cô cắn mạnh vào môi, trách mình thật bất cần!
Đúng như Tôn Bách Thần nói, cô chẳng làm được gì ra hồn.

Cũng may Mạn Nghiên nhớ rõ điện thoại có chức năng khôi phục ảnh bị xóa.

Cô mò mẫm một lúc, đã tìm ra thư mục thùng rác trong điện thoại.

Tôn Bách Thần rất ít khi xóa ảnh, ngoại trừ tấm ảnh hắn chụp cùng Mộc Trà bị Mạn Nghiên vô tình xóa, còn lại duy nhất một tấm...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi