SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN?

Edit: Hinh

Beta: Cyane



Bữa cơm này Nhan Lộ Thanh ăn rất ngon miệng.

Cô vốn đã định chọn ngành Mỹ thuật tạo hình rồi, giờ nghe bọn họ kể đến mấy chuyện thú vị lúc đi học thì lại càng thấy thích hơn. Còn có vô số chuyện chỉ sinh viên Mỹ thuật mới hiểu được, hai đàn anh Bình Rượu và Răng Nanh kia thấy cô hứng thú vậy thì lại càng kẻ xướng người họa như đang tấu nói: “Lúc bọn anh giới thiệu bản thân thì không bao giờ nói là sinh viên ngành Mỹ thuật tạo hình gì hết á.”

Nhan Lộ Thanh: “Vậy nói gì ạ?”

Bình Rượu: “Chúng tôi là họa sĩ nghèo.”

Mọi người cười ha ha, sau đó Răng Nanh lại nói: “Đàn em này, em biết họa sĩ nghèo bọn anh ghét nghe câu gì nhất không?”

Nhan Lộ Thanh tò mò: “Câu gì?”

Răng Nanh: “Ghét nhất là có người hỏi “Sinh viên mỹ thuật như cậu chắc thi Đại học dễ lắm nhỉ?”.”

Lại thêm một tràng tiếng cười phụ họa.

Một bữa cơm mà tiếng cười nói vui vẻ cứ không ngừng được, chỉ có mỗi một đàn chị không hiểu sao lại tức giận với cô kia tâm trạng luôn không tốt, liên tục cho cô thêm mấy giá trị màu đỏ.

Có lẽ là do tức giận, thế nên cô ta đi rất sớm, còn chưa ăn được một nửa đã nói có việc rồi rời khỏi. Bánh Quai Chèo Nhỏ vui vẻ quá trời, Nhan Lộ Thanh lại hơi thấy tiếc nuối vì không thể thăng cấp màu đỏ lên được nữa.

Sau khi Makka Pakka thông báo chỉ số màu đỏ xong thì nói với cô: “Maria, nhiệm vụ “Vui vẻ giúp đỡ người khác” đã hoàn thành viên mãn, phần thưởng đến rồi đây, giờ đang cài đặt nha ~”

Nhan Lộ Thanh tỏ vẻ đã biết, sau đó lại nhớ đến chuyên hôm nay mình còn hai giờ chưa dùng, thế là cô lại mở hiệu ứng đặc biệt của khung chat ra, muốn xem hoạt động tâm lý của mọi người để tăng hứng thú.

Sau đó cô lập tức nhìn thấy khung chat xuất hiện trên đầu của mỗi người trước mặt.

Lần trước hiệu ứng đặc biệt cô làm cho Ngôi sao thời trang Từ Từ là thiên nga đen và thiên nga trắng, cuối cùng chọn thiên nga trắng.

Loại hiệu ứng vừa có vương miện vừa có cánh thiên nga này còn có vầng hào quang màu trắng xinh đẹp nữa, đặt trên người Cố Từ trông vô cùng hài hòa, cứ như công chúa thiên nga ấy.

Ai ngờ trên bàn cơm này chẳng ai có thể khống chế được nó cả.

Nhan Lộ Thanh nhìn mọi người, cô không nhìn ra bóng dáng gì của công chúa thiên nga cả, ngược lại còn bị hiệu ứng đặc biệt lấn át khiến giao diện nhìn vô cùng đen, nhìn cứ như một đám thiên nga đen giả thiên nga trắng thất bại ấy, xấu một cách đáng yêu.

Vì thế cô âm thầm lên án hành vi giẫm đạp của mình, tự xin lỗi mọi người trong lòng rồi lại xóa giao diện đi, dùng khung chat đơn giản ban đầu.

Bên tay trái của Nhan Lộ Thanh là Bánh Quai Chèo Nhỏ, bên tay phải là một đàn chị thân quen khác. Trong lúc ăn cơm, cô có vô tình liếc nhìn điện thoại một cái, đàn chị kia nhìn thấy ảnh màn hình điện thoại của cô thì vô cùng kinh ngạc kêu lên: “Wow… Đàn em này, người trên màn hình điện thoại của em đẹp quá!”

Nhan Lộ Thanh sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của chị ấy, đó chính là tấm ảnh cô chụp công chúa đang đội vương miện hoa.

Tấm ảnh này đại khái là một sự tồn tại dù đặt ở đâu cũng sẽ khiến người khác lóa mắt.

Giống như con người Cố Từ vậy.

Nhan Lộ Thanh cười cười: “Đúng là rất đẹp.”

Nhan Lộ Thanh luôn cảm thấy thứ như ảnh màn hình khóa thì nhìn quen là được, sau khi cô đặt rồi sẽ rất ít khi đổi.

Bình thường cô cũng chỉ đổi ảnh màn hình và màn hình khóa lúc mới mua điện thoại thôi, cũng không phải là chung tình hay gì, chỉ đơn giản là không nhớ đến nó.

Nhưng bây giờ có người nhắc đến, cô mới phát hiện mình dùng ảnh của Cố Từ làm màn hình khóa cũng được một khoảng thời gian rồi.

Ban đầu là bởi vì anh không cho cô show ảnh chụp, nhưng lúc đó cô lại vô cùng muốn tất cả mọi người phải nhìn thấy ảnh Từ công chúa đội vòng hoa. Cô còn suy nghĩ đến phản ứng của Từ công chúa sau khi biết tấm ảnh này bị mọi người nhìn thấy sẽ ra sao, thế nên liền nhanh tay đổi thành ảnh màn hình khóa điện thoại.

Đương nhiên, cô cũng đã trả một cái giá đắt vì hành vi này của mình, giải đề suốt cả đêm.

Mà chính vì sự trừng phạt đó nên cô lại càng không muốn đổi, nếu không thì công sức giải đề đổ sông đổ biển hết chắc?

Sau đó ảnh màn hình này lại khiến trà xanh Vưu Tĩnh hiểu lầm, mà chính hiểu lầm này lại vô thức cứu cô một mạng. Nếu không có nó, có lẽ lúc này Cố Từ đang bị Vưu Tĩnh theo đuổi, cô lại bị phạt vì sửa chữa cốt truyện.

Rồi sau đó nhìn quen thì không muốn đổi nữa, cũng không có ảnh nào hợp hơn để đổi.

Đàn chị vẫn đang hỏi: “Đây là ngôi sao nào hả? Hình như chị chưa thấy bao giờ…”

“Không phải ngôi sao, là…”

Nhan Lộ Thanh vừa nói một nửa, Bánh Quai Chèo Nhỏ đã chú ý đến hai người đang thì thầm với nhau, cô ấy liền chen lại hỏi: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Sau đó cô ấy cũng thấy được ảnh màn hình đang được hai người thảo luận, lập tức trợn to mắt.

“Mẹ nó!” Bánh Quai Chèo Nhỏ nhỏ giọng kêu lên: “Đây chẳng phải anh đẹp trai ở chung với cậu sao? Ảnh màn hình của cậu lại là anh ấy hả? Trước giờ tớ chẳng chú ý kỹ đến ảnh màn hình của cậu gì hết!”

Đàn chị cũng chửi tục: “Mẹ nó, ở chung? Đây là bạn trai em?”

Nhan Lộ Thanh: “…” Lại đến rồi lại đến rồi.

Nhan Lộ Thanh không thể không giải thích với đàn chị: “Không phải, đàn chị à, anh ấy là bạn em, chỉ là tạm thời ở trong nhà em thôi, ảnh này thật ra là…” Cô tạm dừng một lát rồi nói thật: “Hình như là do em giận anh ấy nên mới đổi. Bởi vì lúc đó anh ấy không thích đội vòng hoa này…”

Bánh Quai Chèo Nhỏ tấm tắc khen ngợi mấy lần, sau đó bị người bên cạnh kéo đi nói chuyện. Đàn chị lại cảm thán với Nhan Lộ Thanh: “Hóa ra là vậy à, nếu cậu ấy thật sự là bạn trai em thì hai người chính là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao nhất chị từng thấy luôn ấy.” Chị ấy dừng lại một chút rồi hỏi: “Em nói hai người tạm thời ở chung, cùng nhau thuê phòng à?”

“Cũng không…” Nhan Lộ Thanh vốn định phủ nhận, nhưng lại cảm thấy nói thế thì không có cách gì giải thích cả, đành thừa nhận: “Cứ coi là vậy đi, dù sao không đến 10 ngày nữa là anh ấy phải dọn đi rồi.”

Nói đến hai chữ dọn đi, nghĩ đến chuyện sau này trở lại biệt thự sẽ không thấy Cố Từ nữa, không hiểu sao cô lại sinh ra chút mất mát.

Nhưng không đợi Nhan Lộ Thanh nghĩ thêm, đàn chị lại nói: “Lần trước có bạn học cho chị xem một tấm ảnh, nói là có rất nhiều người tâng bốc thành “Tiên nam” gì đó. Mẹ kiếp, giờ nghĩ lại thì tên đó chẳng là gì cả! Thật muốn đưa ảnh màn hình của em cho bọn họ em! À…” Dường như nhớ đến chuyện gì đó, chị ấy nhỏ giọng: “Ảnh này không photoshop đấy chứ?”

Nhan Lộ Thanh: “Đương nhiên không rồi!”

Từ công chúa của chúng ta ở bên ngoài đẹp hơn nhiều!

“Hơn nữa không phải tiên nam.” Nhan Lộ Thanh cười thần bí, sửa đúng lại: “Là công chúa!”

“Ha ha ha, đây là tên gọi kỳ lạ gì thế…”

Hai người nói đùa xong liền tán dóc về đề tài khác với những người xung quanh.

Nhưng Nhan Lộ Thanh không hứng thú như lúc đầu nữa, cô có hơi thất thần.

Về ảnh màn hình… Hình như bình thường ngoại trừ ảnh ảnh nền phong cách, thì ảnh hình người đều là dùng ảnh của nhân vật 2D hoặc là ảnh idol của mình.

Dùng ảnh của một người bạn làm ảnh màn hình… Hành động này quả thật rất dễ bị hiểu lầm.

Có nên đổi không nhỉ?

Hình như không muốn đổi cho lắm.

Nhưng Nhan Lộ Thanh nhanh chóng cho mình một lý do.

Không đổi đương nhiên là bởi vì nó rất đẹp rồi!

Cô có tìm thấy người đẹp nào đẹp hơn nữa đâu, vậy không đổi chẳng phải là chuyện rất bình thường à?

*

Đối với Nhan Lộ Thanh mà nói, chỗ tiếc nuối duy nhất trong bữa cơm này chính là mấy nhà nghệ thuật ngồi ở đây không giỏi uống rượu cho lắm, tất cả đều một ly là gục.

Cuối cùng cả bàn nhiều người như thế mà chỉ khui một chai bia. Nhan Lộ Thanh uống một ly đầy, không biết là bia này trộn nước hay là giờ cô đã chịu được độ cồn, mà ngoại trừ nhiệt độ trên mặt hơi cao ra thì không hề có chút gì là say cả.

Lúc cơm nước xong, xe của biệt thự tới đón cô đã chờ ở bên ngoài.

Tất cả mọi người đều phải về trường học, chỉ có Nhan Lộ Thanh về nhà mình. Trước khi đi, Bình Rượu và Bánh Quai Chèo Nhỏ đều mời cô đến vào ngày mai: “Mấy bức tranh hôm này đều chuẩn bị cho hoạt động ngày mai, bọn anh chuẩn bị mở một khu triển lãm bên ngoài, nếu em không có việc gì bận thì đến tham gia chung nhé?”

Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Cậu xem cậu bỏ nhiều công sức như thế, dù sao cũng phải đến xem thành quả, nghe một chút lời khen chứ!”

Nhan Lộ Thanh hơi do dự: “Vậy để tớ suy nghĩ đã…”

Bánh Quai Chèo Nhỏ hất bím tóc của mình, nháy mắt ra hiệu: “Nếu được thì dẫn luôn vị kia ở nhà cậu đến luôn đi~”

“…”

Nhan Lộ Thanh bị cách nói của cô ấy làm nóng cả mặt, nhưng “vị kia ở nhà cô” đúng thật là ý trên mặt chữ, không thể phản bác. Chẳng phải Cố Từ chính là “vị trong nhà kia” ư?

Cô nói lời tạm biệt với mọi người, sau đó đi về phía chiếc xe đen cách đó không xa, nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng chạy lại rất gần, cùng với một giọng nam trong trẻo:

“Đàn em này…”

Hôm nay Nhan Lộ Thanh đã bị kêu “Đàn em” cả ngày rồi, giọng nói của từng người cô đều nhận ra được.

Đây nhất định là đàn anh Răng Nanh.

Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy được nụ cười của anh ta. Gương mặt của anh ta thiên về kiểu mặt baby, kiểu đáng yêu, chiếc răng nanh nhỏ kia trong đêm có vẻ rất trắng, rất hấp dẫn lực chú ý.

“Đàn em, em…”

Anh ta chưa kịp nói gì thì chiếc xe vốn đang im lặng dừng lại trước mặt Nhan Lộ Thanh đột nhiên phát ra tiếng, cô và Răng Nanh đồng thời nhìn qua đó. Cửa kính sau xe từ từ kéo xuống, hiện ra người ngồi bên trong.

Cửa kính xe dần được kéo xuống, gương mặt của người nọ cũng từ từ lộ diện, đặt trong màn đêm lại càng xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc. Cho dù là mỗi ngày đều gặp, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn vô thức ngừng thở.

Cố Từ thản nhiên nhìn cô rồi nói: “Lên xe.”

Nhan Lộ Thanh theo bản năng làm theo lời anh, nhưng vừa định cất bước lại nhớ tới phía sau mình vẫn còn có người, vì thế cô nói với Cố Từ: “Chờ một chút.”

Cô quay đầu lại: “Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì không?”

Ban nãy Răng Nanh vừa chạm phải tầm mắt của người trong xe.

Thật ra trên mặt đối phương không có nhiều cảm xúc lắm, nhưng không hiểu sao trong lòng anh ta cứ thấy lạnh lạnh.

Nhan Lộ Thanh thấy đàn anh Răng Nanh hơi sửng sốt, sau đó anh ta chầm chậm cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Đây là bạn trai em hả?”

“…”

Nhan Lộ Thanh bị hỏi câu này rất nhiều lần rồi, ban đầu cô còn sững sờ, đỏ mặt nóng đầu, thẹn thùng, nhưng bây giờ chỉ quen thuộc xua tay: “Không phải không phải, anh ấy là…”

Nhưng Răng Nanh không nghe cô giải thích, nghe thấy hai từ “Không phải” liền cười tươi, ngắt lời cô: “Anh cũng không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ muốn hỏi ngày mai em có thể tới hay không thôi.”

“Vừa rồi bọn họ có hỏi em rồi.” Nhan Lộ Thanh vẫn trả lời y đúc: “Em sẽ cố gắng đến.”

“Vậy em mau về nhà đi, cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Răng Nanh cười nói tạm biệt với cô rồi sau đó xoay người chạy về tìm đám người kia.

Nhan Lộ Thanh ngồi vào ghế sau xe.

Cô vừa kéo cửa kính xe lên, vừa hỏi Cố Từ: “Sao anh lại đến đây?”

“Mua chút đồ.” 

“À.” Nhan Lộ Thanh gật đầu. Cô nhìn một vòng xung quanh, thấy ghế sau trống trơn, bên cạnh đôi chân dài của anh cũng không có vật gì, liền thắc mắc: “Vậy đồ anh mua đâu?”

“Cửa hàng đóng cửa rồi, không mua được.” Cố Từ cũng quay đầu đối diện với cô, trên mí mắt hơi mỏng như có một lớp ánh sáng: “Bởi vì bây giờ muộn quá rồi.”

Đáng tiếc, người nào đó không thể hiểu được thông tin bên trong.

Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Ra vậy, tiếc quá nhỉ, hôm khác anh nhớ đi sớm một chút nhé.”

“…”

Bên trong xe rơi vào yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này chưa duy trì quá năm giây đã bị tiếng thở dài của Nhan Lộ Thanh phá vỡ.

“Haiz…” Cô ngửa đầu tựa vào ghế, trong giọng nói có chút oán giận nho nhỏ: “Anh không biết lần trước anh đến trường đón tôi khiến cả trường xôn xao bao nhiêu đâu, còn có bao nhiêu người hiểu lầm quan hệ của chúng ta nữa… Cứ như vị đàn anh ban nãy vậy, tôi giải thích cũng không giải thích hết được.”

“Vậy à?” Cố Từ nhớ lại cảnh tượng ban nãy, đột nhiên nở nụ cười: “Xem ra vẫn chưa đủ nhiều.”

Vừa nãy có một chiếc xe thể thao chạy ngang qua phía Nhan Lộ Thanh, một tiếng kêu lớn bao trùm giọng nói của Cố Từ, cô không nghe được gì hết.

Nhan Lộ Thanh buồn bực hỏi: “Ban nãy anh nói gì vậy? Cái gì đủ nhiều không cơ?”

“Không có gì.”

Ngay sau đó, ý cười trên mặt Cố Từ vẫn chưa biến mất, không biết là trêu ghẹo hay là cà khịa người khác: “Ngạc nhiên thật đó, sao hôm nay không uống say đến không biết trời trăng mây gió gì vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Nhan Lộ Thanh cũng rất mất hứng xua tay: “Đừng nói nữa, chỉ uống có tí tẹo thôi, tất cả bọn họ đều không uống rượu được. Rõ ràng là đàn anh đàn chị của tôi, ai ngờ đều là em trai hết!”

Cằn nhằn xong, Nhan Lộ Thanh lại nhớ đến mình còn một thành tựu vĩ đại chưa khoe với anh, liền quay đầu lại nhìn Cố Từ, trông cô có vẻ rất hưng phấn: “Đúng rồi Cố Từ! Tôi có nói với anh tôi là thiên tài chưa?”

“…” Cố Từ quay sang, không mặn không nhạt dùng ánh mắt kiểu “Xin hãy định nghĩa thiên tài một lần nữa” mà nhìn cô.

Nhan Lộ Thanh nhớ đến chuyện nếu bàn về thiên tài thì hình như vị trước mặt này mới là thiên tài chính gốc, vì vậy cô hơi ngại ngùng bổ sung thêm: “À, tôi quên không thêm lĩnh vực… Khụ khụ, ý tôi là, tôi chưa nói với anh, tôi chính là thiên tài của lĩnh vực hội họa đó.”

Ánh mắt của Cố Từ khôi phục về bình thường: “Chưa từng nói.” Dừng một chút, anh lại nói: “Bây giờ cô có thể nói rồi.”

Nhan Lộ Thanh lập tức nói như cái máy nói: “Chiều nay tôi có đi chữa cháy cho bạn tôi, cậu ấy là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật á. Hôm nay câu lạc bộ của bọn họ muốn vẽ lên một bức tranh tường, nhưng có bốn người chủ lực chạy ra ngoài chơi bị tai nạn, tay chân bị thương không thể tham gia vào quá trình vẽ được, thế nên là kêu tôi qua đó hỗ trợ…”

“… Bla bla blo blo…” Trong khoảng thời gian kế tiếp, Nhan Lộ Thanh vô cùng hưng phấn kể lại cho anh nghe mình đã dùng cách gì, vẽ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy như thế nào, nắm bắt màu sắc xuất sắc ra sao, cuối cùng tổng kết một câu với Cố Từ: “Sao hả, tôi lợi hại lắm đúng không!”

Lúc vẽ tranh Nhan Lộ Thanh được người trong câu lạc bộ mỹ thuật khen, sau khi vẽ xong bức tranh lại càng được khen nhiều hơn. Câu trả lời của cô thường sẽ nói đùa mình là họa sĩ dân gian hoặc là xấu hổ, khiêm tốn từ chối nói mình chỉ vẽ theo ảnh thôi mà.

Cứ mãi nghe người khác chân thành khen tặng, cô có hơi mất tự nhiên. Bởi vì cô biết một người không chuyên nghiệp như mình đã khiến bọn họ bất ngờ, cho nên mới thế này. Ưu điểm của cô là vẽ tranh tương đối hoàn chỉnh mà lại còn nhanh, thật chất thì chi tiết cũng không xuất sắc đến thế, kém xa so với những đàn anh đàn chị chuyên nghiệp.

Nhưng sau khi thấy Cố Từ, loại tâm lý này lại vô thức thay đổi.

Anh không tham gia vào khoảnh khắc sáng giá nhất của cô hôm nay, Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Vì thế muốn khoe khoang với anh, muốn kể cho anh nghe hôm nay rốt cuộc mình đỉnh thế nào.

Cô theo bản năng muốn chủ động kể việc này cho Cố Từ nghe.

*

Cố Từ nhìn người vẫn luôn nói không dứt miệng, cứ như không biết mệt.

Ánh mắt của cô gái trong chiếc xe tối đen phát sáng đến lạ thường, đen trắng rõ ràng, tất cả cảm xúc vừa nhìn một cái đã có thể nhìn thấu, không thèm giấu diếm mà nói với anh rằng: Tôi đang tranh công.

Có lẽ còn một câu nữa: Mau khen tôi đi.

Dường như trên đầu cô có hai cái lỗ tai lông xù đáng yêu vô hình ấy.

Từ trước đến giờ, Cố Từ rất ít khi xác định được tâm trạng mình tốt hay là kém, vì cảm xúc của anh trước giờ không thể hiện rõ.

Nhưng vào lúc hơn 6 giờ chiều hôm nay, khi nhìn thấy Wechat của cô, khi nghe thấy bài hát mất hứng do con trai bảo vệ của cô mở, khi chỉ có một mình ngồi trên bàn ăn ăn cơm thì tâm trạng của anh vô cùng tệ.

Nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả những cảm xúc không đâu vào đâu đó dường như đã từ từ phai nhạt.

Nghe xong lời miêu tả trầm bổng lại vô cùng khoa trương của cô, bị cô dùng ánh mắt đó nhìn mình, Cố Từ đột nhiên sinh ra một xúc động muốn chạm vào đầu cô.

Hai mắt anh tối sầm, cuối cùng vươn tay, giúp cô bẻ cái cổ áo vì kích động khoa chân múa tay mà cong lên trở về ban đầu.

Sau đó thuận theo ý cô, khen ngợi: “Ừ, thật lợi hại.”

Bầu không khí bên trong xe lập tức trở nên vui vẻ thoải mái.

Nhan Lộ Thanh được khen đến vui vẻ, líu ríu kể rất nhiều chuyện thú vị cho Cố Từ nghe, cứ như muốn chia sẻ hết thảy những chuyện vui vẻ trong ngày của mình cho anh.

Bởi vì quá vui vẻ, khi cô nhớ đến hoạt động ngày mai còn thuận miệng mời Cố Từ: “Ngày mai có buổi triển lãm của câu lạc bộ mỹ thuật, anh có muốn tham gia không?”

Tuy nói là mời, nhưng Nhan Lộ Thanh cảm thấy loại triển lãm của câu lạc bộ này nhất định anh sẽ không muốn đi.

Ai ngờ, Cố Từ lại gật đầu: “Muốn.”

Bên tai truyền đến giọng nói thản nhiên, Nhan Lộ Thanh kinh ngạc nhìn anh: “… Tôi tưởng anh không hứng thú với chuyện này chứ.”

“Đáng lẽ là không có hứng thú, chủ yếu là…” Cố Từ hơi ám chỉ: “Tôi nghe phản hồi của cô, hình như hoạt động này rất có sức hấp dẫn, tôi cũng muốn thử trải nghiệm xem “chơi tới bến” là cảm giác thế nào.”

Chủ nhà chơi tới bến: “…”

Xe nhanh chóng trở về biệt thự.

Nhan Lộ Thanh ra ngoài đi chơi cả ngày, hơn nữa buổi tối còn uống tí rượu, lên xe lại ngồi nói chuyện vui vẻ với Cố Từ, thế nên hiện tại cô cũng không để ý đến nguyên nhân rời nhà của mình ban đầu nữa rồi, gần như đã giảm đi 80%.

Bây giờ khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, cô lại nhớ đến dáng vẻ buồn ngủ của anh lúc sáng sớm.

Cô vừa đổi giày vừa hỏi: “Đúng rồi, tôi quên hỏi nữa, hôm nay anh dậy lúc mấy giờ thế? Ngủ đến khi tự tỉnh dậy hay sao?”

“6 giờ.” Cố Từ thong thả nói: “Về phần có phải tự tỉnh hay không…”

Anh hơi tạm dừng một chút, trên mặt xuất hiện một nụ cười theo thói quen, nhưng lại dường như có ý sâu xa khác.

“Cái đó thì phải hỏi con trai Tiểu Hắc của cô rồi.”

Nhan Lộ Thanh dừng bước chân:??? Sao anh ấy biết mình xem Tiểu Hắc như con trai của mình nhỉ???

Cố Từ chỉ bỏ lại câu đó, đương nhiên Nhan Lộ Thanh rất tò mò.

Cô lập tức tìm được Tiểu Hắc, đi thẳng vào vấn đề: “Hắc à, cậu nhớ lại xem 6 giờ chiều nay cậu đã làm gì?”

“Tôi…” Tiểu Hắc cẩn thận nhớ lại: “Lúc đó, tôi có mở nhạc rất lớn ở trong nhà.” Sau khi nói xong, giọng điệu của cậu ta rất tủi thân: “Cố Từ còn nói bài hát tôi bật thật khó nghe.”

“…” Nhan Lộ Thanh thầm nói trong lòng, không đến mức đó chứ, sao Cố Từ lại nhỏ mọn vậy được? Tiểu Hắc ngu ngốc thế này, hình như anh vẫn chưa từng ghét bỏ mà.

Cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc là cậu bật bài gì?”

Tiểu Hắc thành thực báo cáo danh sách bài hát của mình: ““Mua bán tình yêu”, “Không thể tha thứ”, “Yêu một người không trở về nhà”…”

“…” Nhan Lộ Thanh chỉ nghe mấy cái tên thôi đã vô cùng khiếp sợ, cô vội vàng kêu dừng: “Không phải chứ, thanh niên chưa mảnh tình vắt vai nào như cậu lại nghe mấy bài đó à???”

Vậy dựa theo cách nói của Cố Từ, có khi nào anh bị cay lỗ tai rồi không?

Cô lập tức thấu hiểu, cũng càng thêm thương cảm.

Khó có thể tưởng tượng được, khi công chúa Từ tỉnh lại từ trong giấc ngủ rồi nghe thấy mấy bài hát đó sẽ có tâm trạng như thế nào.

Nhan Lộ Thanh dặn dò: “Tiểu Hắc, sau này bật đừng mở loa ngoài nữa, vừa không có lợi cho việc tìm đối tượng của cậu, cũng vừa có hại cho sức khỏe của bọn tôi. Nếu muốn quá thì cậu có thể tự đeo tai nghe điện thoại rồi nghe, nhưng đề nghị của tôi là đừng nghe nữa…”

Tiểu Hắc: “?”

Nhan Lộ Thanh: “Nghe lời đi, hãy phong ấn mấy bài hát này đi.”

Nói xong cô liền xoay người lên tầng.

Tiểu Hắc đứng tại chỗ, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nghĩ sao cũng không hiểu nổi. Cậu ta đi tìm Đại Hắc kể khổ, sau khi nói hết đầu đuôi câu chuyện, lại vô cùng tủi thân nói: “Nhưng trước kia tôi cũng bật nhạc mà, lúc đó Nhan tiểu thư có nói gì đâu, sao Cố Từ vừa nói khó nghe thì lại bắt tôi phong ấn danh sách bài hát chứ?”

Đại Hắc bất đắc dĩ, dùng gương mặt “em trai ngu ngốc của tôi” nhìn cậu ta: “Chẳng phải ngày nào cậu cũng bám theo tôi nói hai người bọn họ yêu nhau à?”

Tiểu Hắc khó hiểu: “Bọn họ yêu nhau có liên quan gì tới chuyện này à? Tại sao trước kia cô ấy cho tôi bật, bây giờ lại không cho?”

“Cậu nói năng gì như người đang say vậy…” Đại Hắc thở dài: “Cậu xác định cậu muốn so sánh với Cố Từ à?”

Tiểu Hắc: “…”

Hóa ra mình được cưng chiều đều là ảo giác cả.

*

Trở về phòng, Nhan Lộ Thanh thông báo cho Bánh Quai Chèo Nhỏ một tiếng là mai mình sẽ dẫn “vị trong nhà kia” đi chung.

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Mai tớ sẽ đi.]

[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Dẫn theo cả anh đẹp trai cậu nhớ mãi không quên nữa.]

[Bánh Quai Chèo Nhỏ:!!!]

Nhan Lộ Thanh nhìn ba dấu chấm than này là biết ngay Bánh Quai Chèo Nhỏ còn có thể gửi thêm 300 cái nữa. Cô không nhìn hàng loạt trợ từ ngữ khí đó, trực tiếp đổi quần áo đến phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra ngoài liền nằm úp lên giường lướt xem video ngắn.

Cộng thêm đủ loại nhân tố khác, cô lướt lướt một hồi liền ngủ mất.

Đợi khi cô tỉnh lại, do bị cảm giác muốn đi WC làm tỉnh giấc. Nhan Lộ Thanh vừa mơ mơ màng màng đi về phía nhà vệ sinh, vừa nghe tiếng Makka Pakka kêu tên mình trong đầu.

“Maria! Cô có muốn xem phần thưởng không!”

Tinh thần của Nhan Lộ Thanh đã tỉnh táo lại một chút, cô từ từ gật đầu: “Ok, xem thử thế nào.”

Làm cô bận cả một buổi trưa, đương nhiên là phải tò mò rốt cuộc phần quà của nhiệm vụ “Vui vẻ giúp đỡ người khác” này là gì rồi.

Giọng Makka Pakka có hơi mất mát: “Lần này vậy mà lại là thưởng lớn…”

“Không phải chứ, mấy người hào phóng vậy à?” Nhan Lộ Thanh hơi khó hiểu: “Vậy chẳng phải sau này tao đi nhặt mấy miếng rác cũng có thể được thưởng lớn à?”

“Không không không, rất nhiều phần quà chỉ là tăng thêm chỉ số của bàn tay bàn, là do vận may của cô rất tốt…” Dáng vẻ của nó trông cũng hơi mất mát: “Tôi thật sự không biết tại sao lần nào cũng có thể mở được phần quà cao cấp nhất. Maria, cô từng chơi rút thăm chưa? Có khi nào cô là Âu Hoàng* không?”

(*Ý chỉ người rất may mắn.)

Nhan Lộ Thanh: “… Chơi rút thăm mặc kệ có may mắn hay không đều cần đến tiền, tao chỉ chơi loại game không cần tiền cũng có thể chơi được như Vương Giả Khuất Nhục thôi.”

Makka Pakka “Ồ” một tiếng: “Tự cô xem thông tin giới thiệu đi, có thể thử nghiệm bất cứ lúc nào.”

Nhan Lộ Thanh nhìn mấy chữ trước mắt.

[Maria thân ái, thế giới này thật may mắn khi có cô. Xin hãy mở phần thưởng của nhiệm vụ “Vui vẻ giúp đỡ người khác” của cô ở bên dưới.]

[Thần bút Mã Lương]

“…?”

“… Mẹ kiếp!” Cơn buồn ngủ của Nhan Lộ Thanh bốc hơi mất hết, cô kích động chửi tục: “Là vẽ tranh!”

“Đúng vậy, phần thưởng sẽ có liên quan đến nội dung “Vui vẻ giúp đỡ người khác” á~”

Thần bút Mã Lương? Có phải là vẽ cái gì sẽ thành thật giống y như trong truyện cổ tích không?? Vậy chẳng phải cô là vô địch rồi à!!! Cô sắp trở thành Nhan Mã Lương rồi!!!

Trong lòng kích động, bàn tay run rẩy, Nhan Mã Lương che miệng lại cẩn thận nhìn nhìn dòng giới thiệu dưới bốn chữ… Lập tức bình tĩnh trở lại.

Quả nhiên không nghịch thiên đến vậy.

Thứ nhất là: [Thần bút Mã Lương: Thứ bạn vẽ sẽ trở thành vật phẩm thật tồn tại trong thế giới thật.]

Nhưng nhìn xuống phía dưới, tất cả đều là điều kiện hạn chế của cái nền móng này.

Đồ trong tranh của cô có thể trở thành thật, nhưng chỉ có xác xuất 1% sẽ trở thành vật phẩm thật sự xuất ra từ trong tranh, 99% còn lại đều là xuất hiện bằng đủ loại hình thức khác.

Ví dụ như tranh của cô là một quả cà chua 100%, thì 99% trong đó có thể là giấy dán làm bằng cà chua, kẹo vị cà chua, giấy vệ sinh cà chua, quần áo cà chua… Nhưng chỉ có 1% là sẽ xuất hiện quả cà chua thật sự.

Nói tóm lại là vô cùng ngẫu nhiên. Nhưng đúng là bởi vì sự ngẫu nhiên này, tuy rằng nó không đến nỗi nghịch thiên, nhưng cũng có thể coi là một thứ đồ chơi không tồi.

Bây giờ Nhan Lộ Thanh không còn muốn ngủ nữa, cô nhanh chóng ngồi trên sàn nhà bắt đầu vẽ tranh.

Bảng vẽ này có thể tùy ý điều chỉnh lớn nhỏ, có thể biến mất xuất hiện bất cứ lúc nào, hơn nữa còn giữ yên tiến độ, hình dạng của bút vẽ thì tùy ý chọn, màu vẽ cũng không hạn chế. Nhan Lộ Thanh cảm thấy nhất định là do ông trời đã đọc được lòng yêu mỹ thuật tạo hình của mình rồi, thế nên mới có thể thưởng cho cô một bàn tay vàng phù hợp với ý cô như thế.

Đầu tiên cô thử vẽ một chiếc vương miện, chính là dạng vương miện thủy tinh cô cực kỳ muốn cho Cố Từ đội ấy.

Đợi vẽ xong, cô nhấn vào [Hoàn thành], thứ xuất hiện bên cạnh là một cái bảng nhựa hình vương miện.

Sau đó, cô lại vẽ một cái vương miện khác màu khác kiểu dáng, nhấn vào [Hoàn thành], bên cạnh xuất hiện một cái bánh quy hình vương miện.

Nhan Lộ Thanh cầm bánh quy lên ngửi ngửi, mùi vị vậy mà cũng không tệ lắm, là vị bánh quy vô cùng ngọt ngào.

Sau đó cô lại đổi thứ khác.

Nhan Lộ Thanh vẽ một cục phân, rồi sau đó nhấn [Hoàn thành].

Xuất hiện bên cạnh cô là một cái… tượng sáp hình cục phân.

Cực kỳ rõ ràng, 360 độ không góc chết, có thể nói là một cái tượng sáp hình cục phân hoàn mỹ!!!

Nhan Lộ Thanh cười ná thở.

Sau đó cô vẽ thêm rất nhiều thứ kỳ lạ, nào mà người máy, điện thoại, máy tính, tiền giấy của các quốc gia. Cuối cùng thông qua công tác thống kê, cô phát hiện xác suất xuất hiện móc chìa khóa, bảng nhựa và giấy dán là nhiều nhất.

Cô cực kỳ hoài nghi vị xây dựng bàn tay bàn là một người đam mê mấy thứ vật phẩm quanh người.

Xác suất xuất hiện đồ vật thật sự cực kỳ thấp, chỉ có 1/100, gần như chỉ có thể dựa vào vận may. Nhan Lộ Thanh vẽ nhiều vật phẩm như thế nhưng chỉ có một lần xuất hiện đồ vật thật sự, đó là bông hoa trắng nhỏ khi cô vẽ lên tường vào buổi chiều hôm đó, sau đó bên cạnh lập tức xuất hiện một bông hoa.

Tay trái Nhan Lộ Thanh cầm hoa, tay phải cầm bút vẽ, đang nghĩ ngợi xem tiếp theo nên vẽ tranh gì, nhưng bỗng nhiên ngòi bút của cô dừng lại.

Nãy giờ cứ mãi vẽ đồ vật, chưa nghĩ đến con người.

“Nếu tao vẽ người thì sẽ thế nào?” Nhan Lộ Thanh bắt đầu suy nghĩ, trong đầu đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ có thể gọi được người thật?”

Makka Pakka: “… Cô không đọc kỹ phần [Ghi chú] ở phía dưới hả? Cho dù có vẽ vật còn sống thì cũng không thể gọi vật sống được đâu. Tính ngẫu nhiên của bàn tay vàng này mạnh đến thế, lỡ có sai sót rồi xuất hiện quái vật thì làm sao?”

Nhan Lộ Thanh: “À, cũng đúng.”

Tuy rằng không thể gọi vật sống, nhưng gọi mấy cái khác cũng được mà!

Bây giờ cô quyết định gọi Từ công chúa!

Nhan Lộ Thanh bắt đầu vẽ mặt Cố Từ.

Bởi vì theo đuổi tốc độ, nên bức vẽ đầu tiên của cô là kiểu vẽ chibi, khi vẽ xong liền nhấn [Hoàn thành] ở phía trên bên phải.

Bên cạnh cô xuất hiện giấy dán. Tổng cộng có sáu cái đầu chibi in ở phía trên, một hàng hai cái, tổng cộng ba hàng, mặc kệ là chất lượng hay màu sắc đều khá hoàn mỹ, có lẽ bỏ tiền đi làm cũng không làm ra được giấy dán xịn sò thế này.

Nhan Lộ Thanh cầm cuộn giấy dán nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy thật thú vị.

Cái này gọi là gì nhỉ? Cái này gọi là tự tay sản xuất vật phẩm hình Cố Từ à?

Cô lại vẽ mặt anh tiếp, sau đó phát hiện bàn tay vàng này còn có hệ thống tự động hoàn thành, đối với hình vẽ từng được vẽ, chỉ cần dùng vài nét bút ít ỏi là đã có thể tự động hoàn thành khuôn mặt kia.

Ban đầu ý định của Nhan Lộ Thanh là mấy “đồ vật xung quanh”, vì thế cô liền lấy mặt Cố Từ làm cơ sở để sản xuất mấy cái móc chìa khóa, ốp điện thoại có in mặt anh, có giấy dán sổ, có bảng nhựa… Đặt một đống xung quanh, còn có thêm một đống trên giường nữa.

Cô nhìn nhìn đống vật dụng nhỏ xinh này, lại muốn vẽ Cố Từ nguyên người.

Một bức tranh toàn thân sẽ xuất hiện thứ gì đây?

Tinh thần của Nhan Lộ Thanh vô cùng hưng phấn, chơi đến quên thời gian, hoàn toàn không chú ý đã mấy giờ.

*

Tuy rằng Cố Từ đồng ý mai sẽ ra ngoài, nhưng buổi tối thức đêm thì vẫn phải thức.

Anh mở phần mềm giám sát giấc ngủ trong tay ra.

Hai người về nhà vào lúc 10 giờ hơn, lúc đó lần lượt trở về phòng, trên phần mềm hiển thị 11 giờ Nhan Lộ Thanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc đó Cố Từ cũng không để ý lắm.

Dù sao kết quả kiểm tra qua tối qua tốt đến thế, hôm nay lại ngủ sớm vậy, có là sẽ là một đêm ngon giấc. Hơn nữa cô còn uống một chút rượu, rất có khả năng sẽ nhận được danh hiệu thần ngủ luôn.

Vì vậy anh tắt thông báo điện thoại, chăm chú nhìn những dòng chữ trong máy tính, nghe người bên trong nói chuyện.

Cho đến khi nghỉ ngơi giữa giờ, Cố Từ tiện tay mở điện thoại, thấy được ghi chép ở trên đó.

Trong ghi chép ghi lại Nhan Lộ Thanh ngủ lúc 11 giờ, 12 giờ rưỡi thức dậy, sau đó không ngủ tiếp, nhưng lại không kiểm tra ra số liệu của triệu chứng bệnh gì cả. Chứng tỏ không phải là không ngủ, mà là không ở trên giường.

Bây giờ là 2 giờ rưỡi sáng.

Đã hai tiếng trôi qua rồi.

Thái dương hai bên trán Cố Từ giật mạnh, số liệu này mà đặt trên một người từng bị mộng du, vậy thì ý nghĩa của nó như thế nào cũng đã quá rõ ràng rồi.

Anh tắt máy tính, cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Đi đến nhà ăn phòng bếp cô từng vào lúc mộng du trước, rồi lại dạo một vòng quanh tất cả các nơi ở tầng một, không phát hiện ra người.

Anh lên tầng hai, bước chân gần như là không có âm thanh, tiếp tục tìm xung quanh dưới ánh đèn tuy tối nhưng vẫn đủ chiếu sáng xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của ai cả.

Cuối cùng Cố Từ dừng lại trước cửa phòng Nhan Lộ Thanh.

Cô không thể ra khỏi biệt thự, vậy thì cũng chỉ có thể ở trong phòng.

Mộng du cũng có thể chỉ hoạt động trong phòng.

Anh đợi một lát, tập trung yên lặng lắng nghe, không nghe thấy bất cứ tiếng động gì trong phòng cả. Bên trong im lặng đến kỳ lạ, thậm chí không có tiếng đi lại.

Bất giác, có một dự cảm kỳ lạ bao phủ trong lòng.

Cố Từ nhẹ nhàng gõ cửa.

Nếu Nhan Lộ Thanh không mộng du, chỉ là thức dậy đơn thuần thì nhất định sẽ mở cửa cho anh.

Nhưng lại không có.

Anh không nhịn được mà nhíu mày, gần như không tiếng động mà vặn lấy nắm tay cửa phòng cô, sau khi vặn đến cuối, anh từ từ đẩy cửa ra.

Đèn trong phòng sáng trưng.

Cố Từ liếc nhìn người mình đang tìm, bây giờ cô đang ngồi trên sàn nhà cách giường không xa, mặc áo ngủ, đeo tai nghe điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng vẫy qua lại, như đang làm phép, cũng giống như đang thi triển tà thuật gia truyền nào đó.

Ngay sau đó, mắt anh chợt lóe, hơi dời tầm mắt, rồi lại thấy được một đống đồ dường như có mặt người đặt ở bên cạnh Nhan Lộ Thanh, còn có một… cục phân vô cùng bắt mắt.

“…”

Cho dù lý trí biết rõ đó hẳn là một món đồ chơi giả nào đó, nhưng ánh mắt Cố Từ vẫn khựng lại, lập tức chuyển hướng về chỗ khác. Vừa mới chuyển hướng, anh lại nhìn thấy chiếc giường khiến người khác không thể bỏ qua của Nhan Lộ Thanh.

Trên chiếc giường kia đặt rất nhiều thứ lộn xộn, cũng không khác gì với đống trên mặt đất.

Mà thứ đặt ở giữa giường rõ ràng là một cái gối ôm hình người có chiều cao bằng người thật.

Gối ôm hình người còn được đặt ở trên gối, cứ như là đang nằm trên giường bình thường.

Cố Từ híp mắt nhìn.

Sau đó phát hiện… hình in trên gối ôm rõ ràng là mình.

“…”

Nhan Lộ Thanh vẽ tranh nhiều như biển, đeo tai nghe nghe nhạc, đắm chìm trong vẽ tranh, trong tranh vẫn là Cố Từ như cũ.

Mặc dù có chức năng giúp tự động hoàn thành, nhưng chi tiết thì mình vẫn phải tự vẽ, hơn nữa tranh toàn thân là phức tạp nhất. Nhưng loại vật dụng ngẫu nhiên xuất hiện này lại khiến cô thích thú, không thấy mệt tí nào.

Mà khi Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu lên trong lúc vẽ, lại phát hiện Cố Từ người thật không biết đã đứng ở cửa từ khi nào. Tay anh đặt trên nắm tay cửa của cô, dùng gương mặt… không nhìn ra là có biểu cảm gì nhìn cô.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, dường như có thứ gì đó vỡ vụn bên tai cô.

Nhan Lộ Thanh không thể tin được mà há mồm, giọng nhỏ đến nỗi chỉ có thể tự mình nghe.

“Chẳng phải nói là… không thể gọi vật sống à?”

Sao có thể lừa dối Maria như thế???

Nhan Lộ Thanh lập tức tháo tai nghe điện thoại xuống, rồi phát hiện bên môi Cố Từ có một độ cong nho nhỏ, cười như không cười, tầm mắt của anh dời từ người cô lên giường của cô.

Đúng hơn là, dời lên cái gối ôm hình người trên giường.

Đó là lần thử nghiệm đầu tiên của cô với hình vẽ Cố Từ nguyên người, còn chưa ra lò được bao lâu.

“Anh đừng hiểu lầm!” Nhan Lộ Thanh vội vàng đứng lên, vung tay loạn xạ: “Đây không phải tìm người làm đâu, là tự tôi vẽ á!”

“…”

Hiểu lầm còn lớn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi