SAO CẬU CÓ THỂ NHƯ THẾ, CHÚNG TA CHỈ LÀ HUYNH ĐỆ

Cách đây một thời gian, một biên tập viên của nhà xuất bản liên lạc với tôi và nói rằng muốn đem chuyện của tôi thành sách để xuất bản, tôi đã đấu tranh trong vài ngày và gật đầu đồng ý. Thành thật mà nói, một phần là vì có phí viết bản thảo, vả lại trước đây tôi cũng từng nói, đối với những chuyện chưa thử thì con người luôn tò mò, hai là viết sách thì sẽ lưu trữ được lâu hơn so với viết bài. Bất kể tương lai phát sinh ra chuyện gì, thì đây vẫn là cuốn sách của tôi và Z, đối với tôi mà nói đây cũng là một loại kỷ niệm. Sau đó nội dung trong sách có một chút mới, nội dung tôi vẫn chưa đăng lên đây. Cuối cùng, Z biết được cuốn sách đó, nhưng lại không biết về bài đăng, và tôi sẽ dùng số tiền đó để đi du lịch, hoặc có thể là tôi và Z, hoặc có thể cùng với bạn bè cậu ấy.
Nơi tôi và Z ở thường có các lễ hội âm nhạc thành phố, nhưng chúng tôi chỉ đến đó một lần. Lý do cũng không khác xa với lý do từ trước đến nay chúng tôi không nuôi động vật, cậu ấy thích nghe nhạc rock, mà tôi lại thích nghe nhạc pop.
Cuối cùng có một năm diễn ra lễ hội âm nhạc, có nhóm nhạc rock cậu ấy thích và nam ca sĩ mà tôi thích, tôi lập tức đặt vé trực tuyến, sau đó chạy đến địa điểm của lễ hội âm nhạc vào chiều thứ bảy. Đêm đó cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao một số người nói rằng nhất định phải xem ít nhất  một buổi hòa nhạc trong đời. Tất cả mọi người bị k1ch thích bởi những bài hát bốc lửa trên sân khấu, loại kh0ái cảm đó gọi là điên rồ, không có được ở bất kỳ nơi đâu, và nó không thể sánh được với những thú vui khác.
Sau khi nghe âm nhạc của nhóm nhạc Z hâm mộ, vẫn còn một lúc nữa mới đến nam ca sĩ tôi thích hát, Z kéo tôi băng qua các nhóm người đến ngoại vi của khu vực âm nhạc - khu ẩm thực. Z đưa nấm nướng lên miệng tôi và nói một cách hững hờ: “Hương vị ổn, thử đi.”
Tôi không biết có phải vì tôi đói không mà cảm thấy hương vị không tệ. Sau đó chúng tôi ăn mỳ lạnh, đậu phụ thối, trái cây… còn có rất nhiều món ăn khác mà tôi muốn ăn.
Khi tôi trở lại trung tâm của lễ hội, đúng lúc nam ca sĩ của tôi lên hát. Tôi có một cô bạn từng đi nghe anh ấy biểu diễn, nhiều lần nói với tôi rằng, nghe anh hát trực tiếp và nghe đ ĩa là hoàn toàn khác nhau. Nhưng có lẽ đàn ông sinh ra không có đặc tính phát cuồng như phụ nữ, nên lễ hội âm nhạc lần đó là lần đầu tiên tôi nghe trực tiếp. 

Nếu nghe hát được ví như nghe tiếng nước chảy róc rách trong rừng, nghe đ ĩa thì như ngồi giữa mấy phiến đá. Ngoại trừ mấy tiếng nước xa xa, mắt không nhìn thấy hoa lá xung quanh, bầu trời chót vót cũng dày đặc sương mù, cây cối, côn trùng và yêu tinh, thậm chí tiếng nước chảy cũng không biết từ đâu ra; nhưng nghe trực tiếp thì lại khác, chính là được đắm mình trong thiên nhiên, còn có thể thấy nước dội vào đá, hoa tươi đua nhau nở, nhìn thấy côn trùng nhảy nhót trên lá, sự tận hưởng này làm cho người ta cảm thấy như đang ở trên thiên đường. Nói tóm lại, nhân sinh gói gọn trong một buổi hòa nhạc.
***
Hai ngày trước Z bất ngờ nói muốn đi du lịch nhưng lo rằng không có thời gian và tiền bạc, tôi nghĩ lại và nói về cuốn sách sắp xuất bản, nói không chừng lúc đó sẽ có tiền nhuận bút, nhưng tôi nói lý do với cậu ấy rằng, đây là biên tập viên đã đề cập với tôi, vừa hay lại là việc tôi chưa bao giờ thử.
Sau khi xác định xong thời gian, tôi và Z đã bắt đầu thảo luận về địa điểm đi chơi, cậu ấy muốn đi Đức, tôi muốn đi Pháp. Chúng tôi mỗi ngày đều cố gắng thuyết phục nhau, nhưng không ai thuyết phục được ai. Tối qua trước khi đi ngủ, tôi bỗng nhiên nghĩ, có lẽ là do tôi thuyết phục không đủ cứng rắn, vì thế tôi gửi tin nhắn thoại trên wechat cho Z: “Tớ giờ có lý do mới, cậu muốn nghe không?”
Z nhắn lại rất nhanh: “Nói đi.”
Tôi nói rất nhiều, cuối cùng rút ra kết luận: “Tớ muốn đi Pháp không phải vì Pháp tốt, mà bởi vì đơn giản là tớ muốn đi, rất muốn đi, cậu có thể nào vì tớ mà để lần sau đi Đức, được không?”
Z không động: “Cảm thấy nước Pháp không tốt, sao cậu lại muốn đi?”
Trong lúc trò chuyện với Z, tôi vẫn đang trò chuyện với Lão Đại và Lão Nhị. Kết quả tôi đã gửi nhầm tin nhắn thoại cho vào trong nhóm. Lão Đại và Lão Nhị rất thích thú, lập tức liên tục hỏi chúng tôi chuẩn bị đi đâu, nếu họ đi cùng thì có làm xáo trộn thế giới của tôi và Z không.
Tôi một đầu đầy mồ hôi nói: “Nếu mọi người muốn đi thì cứ nói, không cần phải nói nhảm.”

Z hỏi ngược lại: “Hai người có thời gian không?”
Lão Đại đáp, “Xem ra không muốn chúng ta đi theo rồi.”
Tôi… nếu như tôi có thể chui qua điện thoại, tôi sẽ dùng băng kéo dán miệng Lão Đại lại, điều làm tôi không ngờ nhất, là Lão Nhị gửi tin nhắn thoại cùng với Lão Đại. Cuối cũng cuộc thảo luận giữ bốn chúng tôi không những không có kết quả, mà lại đi sang một vấn đề khác.
Hồi còn học Đại học, tôi có thói quen đi mua sắm, thích mua sắm lặt vặt, theo lời của Z, mỗi lần đi cùng tôi, giống như rút đi một nửa sinh mệnh của cậu ấy. Khi tôi bắt taxi về nhà, Z có lẽ đã quá mệt và ngủ gục ngay trên vai tôi. Lúc đầu tôi không để ý, nhưng sau đó đột nhiên phát hiện tài xế đang lén nhìn chúng tôi, tôi ngập ngừng hỏi tài xế: “Sư phụ, anh luôn nhìn lại sau, có chuyện gì sao?”
Tài xế lập tức lắc đầu nói: “Không có, không có, tôi chỉ nghĩ hai người quan hệ rất tốt. Cậu ngồi thẳng như vậy để bạn của cậu thoái mái hơn à?”
Mặc dù tôi đã giải thích rất thành khẩn, nhưng tôi vẫn nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt bác tài, dở khóc dở cười, liền nói với bác tài: “À, đây là em trai tôi.”
Thật ra, tôi không tài nào đoán được, hai người phụ nữ làm gì ngoài đường thì cũng chỉ coi là chị em, chứ đàn ông như chúng tôi thì không, sẽ thu hút những ánh nhìn hiếu kỳ.

Sau khi ra khỏi xe, tôi nói với Z về phản ứng của tài xế thì Z cười nói: “Bị hiểu nhầm là quả báo của cậu. Ai bảo cậu lôi tớ vào chỗ chết cả ngày trời.”
Tôi nói: “Tớ sẽ cùng cậu dạo phố.”
Z vô cùng kinh ngạc, nói: “Cậu có gan cùng tớ dạo phố?”
Tôi biết rằng tôi đã sai, liền thay đổi chủ đề “Cậu có sợ bị hiểu nhầm không?”
Z nói: “Da mặt tớ không mỏng như cậu, chưa kể, nếu như lúc nào cũng quan tâm đ ến lời nói của người khác, sống không mệt mỏi sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi