SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN

Các biểu tiểu thư, lang quân và nữ quyến đều được mời ra ngoài, dưới mái hiên, gió thổi đèn lồng va vào nhau. Ánh sáng giao thoa chồng chéo, Giang Uyển Nghi vừa tỉnh lại cùng các nữ lang bước xuống thềm đá, các nàng ngoái đầu, thấy sau rèm là bóng hình lang quân và nữ lang ngồi bên cửa sổ.

Đương nhiên đó chính là Lục Quân và La Linh Dư.

Lục lão phu nhân cho người đi ra, nói Lục tam lang và La nữ lang cãi nhau ồn ào, nên lão nhân gia muốn đích thân khuyên can.

Lục Quân dựa vào cửa sổ, Giang Uyển Nghi chỉ thấy gió đêm thổi bay bức rèm, tam lang có sống lưng cao ráo, cùng mặt bên tuấn tú khiến người ta nhìn mãi không quên;

Còn La Linh Dư ngồi đối diện chàng, cúi đầu nức nở uống lệ, nước mắt đọng trên má, nom yếu đuối khiến người ta thực xót xa.

Hai mắt Giang Uyển Nghi tối đi, nghĩ nếu mình khóc, chưa chắc đã có dáng vẻ mong manh buồn tủi, làm người ta cảm động như La Linh Dư. Bản tính nàng ta mềm mỏng dịu dàng, không khóc được như vậy. Không phải các biểu tiểu thư nói La Linh Dư được là “tranh cường háo thắng”, sao có thể có nhiều nước mắt như vậy? Giang Uyển Nghi mơ màng nghĩ mãi không ra, nhưng dù vậy, trong đầu nàng ta vẫn quanh quẩn toàn là câu nói “cháu muốn cưới nàng” của Lục tam lang trước khi ngất xỉu.

Trong nhà có nhiều biểu tiểu thư như vậy, cũng quen biết chàng nhiều năm rồi… Mà La nương tử mới đến chưa được nửa năm, chàng lại muốn cưới…

Giang Uyển Nghi chực khóc, trong lòng rất khó chịu, chỉ hận không thể đối diện La Linh Dư mà khóc, so xem ai khóc ấm ức hơn.

Lúc này Lục lão phu nhân không rảnh quan tâm đến tâm trạng của các biểu tiểu thư, bà bị một câu “cháu muốn cưới nàng” của Lục Quân làm cho choáng váng, dù chưa tới giờ dùng cơm tối mà đã không buồn ăn. Sau khi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại nữ quân đương gia Lục phu nhân. Bấy giờ, Lục lão phu nhân mới thành khẩn khuyên Lục Quân và La Linh Dư:

“Tuổi tác còn nhỏ, gấp gáp thế làm gì. Chưa nói tới việc La nương tử còn có hôn ước, cho dù không có, tam lang cháu ở đó nói bậy nói bạ, ta cũng không đồng ý cho hai đứa thành thân. Bây giờ hai đứa cãi nhau ầm ĩ như vậy, nếu ngày sau ở bên nhau thật, không phải Lục gia sẽ bị hai đứa hủy cả sao?”

“Tam lang cháu muốn bắt nạt biểu muội đúng không! La nương tử còn nhỏ lại hoạt bát, thích đùa vui, sao cháu có thể xem là thật? Lại còn mắng La nương tử khóc? Dù gì cũng là người thân nhà ta, cháu mà như thế, người ta sẽ nói Lục gia thất lễ, xem thường tình cũ.”

“Thôi, ta coi như hôm nay hai đứa chỉ cãi cọ, không được có lần sau. Cũng không được nói cái gì mà cưới hay không cưới nữa, La nương tử là người đã có hôn phu, tam lang cháu phải nghĩ cho danh tiếng của con bé.”

Lục lão phu nhân không ngờ cháu trai mình lại muốn cưới một nữ lang sĩ tộc không có gia thế, nên bà trực tiếp coi đây là trò vui giữa hai đứa trẻ. Lục phu nhân ngồi cạnh bĩu môi, là người từ lâu chú ý đến tình hình của Lục tam lang và La nương tử, bà điều tra lâu như vậy, biết rõ quan hệ của hai người tốt hơn Lục lão phu nhân nghĩ nhiều. Có điều mẹ chồng đã nói như vậy, bà cũng không thể dỡ sân khấu của mẹ chồng được.

Nói tóm lại, sau một hồi được Lục lão phu nhân khuyên nhủ, cuối cùng Lục Quân và La Linh Dư đã thôi cãi nhau, còn quay sang làm hòa.

Đợi tới khi Lục Quân và La Linh Dư đứng dậy xấu hổ xin lỗi, sau đó cùng rời khỏi đây, Lục lão phu nhân mới thoáng thở phào. Cho đến lúc thị nữ ở bên ngoài quay vào, báo với Lục lão phu nhân và Lục phu nhân là “tam lang đưa biểu tiểu thư về”, hai người trong nhà mới hoàn toàn thả lỏng —— coi như chuyện này đã kết thúc.

Nhưng suy cho cùng, lần này La Linh Dư đã khiến Lục lão phu nhân phải để tâm.

Lục Quân nói muốn cưới La Linh Dư làm Lục lão phu nhân rất không thích. Như có một cây gai đâm sâu vào lòng, khiến bà khó lòng quên đi.

“Cái gì, cái gì? Con đã bỏ lỡ chuyện gì vậy? Tam lang muốn cưới Linh Dư nhà con sao?” Lục lão phu nhân đang thảo luận chuyện hôn sự của Lục Quân với con dâu, Lục phu nhân còn đặc biệt đưa danh sách các nữ lang danh môn Kiến Nghiệp cho mẹ chồng xem, thì đúng lúc này, ngoài bức mành truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Mành được vén lên, Lục Anh mặc y phục cưỡi ngựa, chân đi giày cao cổ, diễm lệ tứ phía, bà tò mò vào phòng, ngồi xuống gần mẫu thân, vươn cổ chờ giải thích.

Lục phu nhân *a* lên: “Hôm nay tiểu cô về sớm thật, còn kịp giờ dùng cơm tối đấy.”

Lục Anh coi thường đại tẩu, chỉ hỏi chuyện mình tò mò: “Con vừa mới về, nghe nói tam lang muốn cưới La Linh Dư? Linh Dư nhà con có sức hấp dẫn thật, tuy có hôn ước mà vẫn có thể đả động được con tim sắt đá của tam lang. Ha, trước kia chưa thấy tam lang thất thố như vậy lần nào. Nó không muốn danh tiếng nữa hả?”

Lục lão phu nhân mắng con gái: “Con nói bậy bạ gì đấy hả? Không được đồn đãi chuyện này lung tung, nếu bên ngoài nghe được bóng gió, ta sẽ tìm con hỏi chuyện! Tam lam và La nương tử chỉ là hai đứa trẻ cãi nhau, lại bị mấy đứa nói như có chuyện gì đó thật. Bá mẫu con bình thường không quan tâm cháu gái, bây giờ mới nhớ đến hả?”

Lục Anh đưa mắt nhìn đại tẩu hả hê, lúng túng đáp: “Thì không phải con đang hỏi đây sao.”

Ngay đến con ruột của mình bà còn không để tâm, thì hơi sức đâu lo cho La Linh Dư ngoài mặt là cháu gái, nhưng thực tế không có chút huyết thống nào với mình?

Lục lão phu nhân lật giở sách trong tay, xem được một lúc thì đặt sách sang bên cạnh. Bà thở dài nói: “Các nữ lang ở Kiến Nghiệp có ai mà tam lang không quen, nếu có tâm tư gì thì đã có từ lâu rồi. Ta nghĩ không nên chỉ dừng lại ở Kiến Nghiệp, cũng cần xem thêm các nữ lang thế gia ở những nơi khác. Con viết thư cho nha đầu Thanh Dực, hỏi bên con bé có nữ lang nào trong sạch thích hợp không, để giới thiệu cho tam đệ nó.”

“Thế gia như chúng ta, không thể để lang quân nhà mình phải tủi hờn được. Lấy vợ không chỉ môn đăng hộ đối, mà phải xem lang quân có hài lòng không. Con nhớ nói rõ với Thanh Dực, đừng để người ta tưởng chúng ta không quan tâm đến suy nghĩ của lang quân.”

Lời này là nói với Lục phu nhân, Lục Thanh Dực là con gái lớn của bà, hiện tại được gả đến Hán Trung. Nữ lang Lục gia thế hệ này chỉ có một người đó, Lục lão phu nhân nghĩ ngay đến cô cháu gái Thanh Dực.

Lục phu nhân gật đầu.

Lục lão phu nhân nghĩ ngợi một hồi, rồi lại gọi các nữ quyến được gả vào nhà đến xem giúp. Lục gia không có nữ lang, nhưng thân thích thì không thiếu. Có quan hệ họ hàng, ắt sẽ chọn ra được người Lục Quân thích. Lục lão phu nhân lại nghĩ đến La Linh Dư, thở dài: “Ta thấy Giang nương tử hết hy vọng rồi. Trước kia chúng ta cũng cho tam lang gặp không ít nữ lang, hoạt bát có, đằm tính có, mắc cỡ có, dũng mãnh có… Muôn hình muôn trạng. Nhưng nó không thích ai. Hay là nó thích kiểu như La nương tử? Chúng ta có thể dựa theo La nương tử mà tìm. Nhưng kiểu như La nương tử là kiểu nào?”

Ngực Lục phu nhân thít lại, không nói rõ được. Bà và La Linh Dư tính tình tương khắc, bình thường luôn có thành kiến về hành vi của nữ lang này. Nhưng bà lại cảm thấy La Linh Dư rất giỏi xử lý mọi chuyện, mấy bữa tiệc nhỏ trong nhà, La Linh Dư tổ chức không tệ chút nào. Lúc mình chọn con dâu, La Linh Dư cũng có thể giúp bà giải quyết. Tâm trạng Lục phu nhân khá phức tạp, không biết nên đánh giá La Linh Dư thế nào.

Lục Anh nghe rõ lời mẫu thân và đại tẩu. Bà nhướn mày, uể oải nói: “Muốn tìm kiểu giống Linh Dư sao? Con khuyên hai người đừng bận lòng nữa, kiểu nữ lang như Linh Dư, nói thật, cũng chỉ có một người như con bé. Hai người có chọn tiếp, cũng chưa chắc chọn được người mạnh hơn nó.”

Lục lão phu nhân nhìn con gái.

Chỉ thấy con gái xòe tay ra: “Từ nhỏ cô cháu gái này của con đã rất xuất sắc, học gì cũng nhanh, còn muốn hơn người không chịu thua kém. Nhà gặp biến cố, con cũng tưởng chắc chắn con bé không sống được, không ngờ con bé có thể dẫn muội muội đi từ Nhữ Dương đến Nam Dương, tìm đến La thị nhờ cậy. Năm đó án diệt môn La gia lớn như vậy, ngay đến con còn gặp ác mộng suốt một năm liền, không tài nào ngủ ngon. Nhưng con bé sống ở Nam Dương rất khá, lại còn tìm cho mình một hôn phu. Ha, Phạm thị Nam Dương, cũng là đại thế gia không kém hơn Lục gia là bao.”

“Mỗi lần đến ngày lễ ngày tết, con bé đều nhớ tặng quà cho con, luôn miệng gọi bá mẫu bá mẫu. Tính con vốn lười quan tâm, trước giờ không để ý đến những chuyện này. Nữ tử khác mà gặp con, nếu con không để ý một hai lần, trong lòng nó sẽ tự khắc biết con xem thường, lần sau sẽ không đến gần nữa. Nhưng Linh Dư thì không như vậy… Con bé có thể mặt dày thân thiết gọi con bá mẫu, cố gắng để con phải nhớ nó.”

Lục Anh nửa cười nửa không: “Nó gặp chút chuyện ở Nam Dương, đến Kiến Nghiệp nhờ cậy. Nếu không phải nhiều năm như thế nó vẫn luôn viết thư tặng quà cho con, con cũng sẽ không tự chuốc rắc rối như thế.”

“Miệng lưỡi rất ngọt, biết lấy lòng người khác, tâm tư minh mẫn. Có chút tâm cơ, tuổi còn nhỏ nên không che giấu được, có điều làm người không ai hoàn mỹ, chỉ cần không làm chuyện xấu thì cũng không hại gì ai.”

“Con bé rất nghiêm khắc với bản thân. Nhà tiểu thúc của con ra đi đã mấy năm rồi? Lúc nó rời Nhữ Dương chỉ mới mười tuổi, nhưng bây giờ nhìn nó xem, những điều mà quý nữ cần học cần biết, nó cũng không thua kém một ai. Cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, chơi đùa thưởng thức… Một ngày nó chia thời gian thành bao nhiêu phần thì mới học được như ngày hôm nay, mẫu thân đã từng nghĩ đến chưa?”

Mấy người Lục lão phu nhân trầm tư.

Lục Anh chống cằm, thở dài: “Còn Lục tam lang nhà chúng ta, tính tình thanh cao, ai cũng xem thường. Nếu nữ lang da mặt mỏng, thật sự không thể nói chuyện được mấy câu với nó. La Linh Dư tính tình xởi lởi, khéo ăn khéo nói, ở với nó không bao giờ thiếu đề tài nói chuyện, ngay tới các biểu tiểu thư trong nhà, tuy có chú ý dè dặt, nhưng cũng không ai trở mặt với La Linh Dư. Theo lẽ mà nói, với vẻ đẹp của La Linh Dư, nữ lang không thích nàng, hẳn phải nhiều gấp mấy lần so với chúng ta nhìn thấy.”

“La Linh Dư xinh đẹp như vậy, thanh nhã nhưng không kém phần rực rỡ. Mà từ xưa đến nay phàm là mỹ nhân tuyệt sắc, tuy đám lang quân ngoài miệng nói ‘hại nước hại dân’, nhưng có ai không muốn nhìn thêm mấy lần? Tam lang chúng ta có kiêu ngạo tới mấy, thì cũng là nam lang bình thường.”

“La Linh Dư ngực nở eo thon, cử chỉ yểu điệu dịu dàng. Có lẽ vì từng tập múa, nên thần thái hay dáng vẻ của con bé đều rất tốt. Đến Kiến Nghiệp chưa tới nửa năm, nhưng thật sự không thẹn với cái danh Hoa thần. Bây giờ các lang quân nữ lang ở Kiến Nghiệp, có ai mà không biết nó? Có ai chưa từng nghe đến đại danh của nó?”

Lục Anh cười: “Lục tam lang thích nữ lang phong lưu như thế. La Linh Dư phát huy phong cách của mình đến đỉnh điểm, nâng cao tầm mắt của Lục tam lang… Mấy người còn tìm gì nữa? Hoạt bát nhưng chưa chắc đẹp bằng con bé, có đẹp cũng chưa chắc có vóc dáng đẹp như nó, mà được vóc dáng như nó thì tài nghệ chưa chắc nhiều bằng… Ha ha ha.”

Lục Anh vừa nói vừa cười, nhìn vẻ mặt đặc sắc của Lục lão phu nhân và Lục phu nhân ở đối diện. Tuy mình và cháu gái không phải ruột thịt, nhưng có lẽ vì La Linh Dư từng tặng nhiều quà cho bà, nên đến lúc mấu chốt, Lục Anh vẫn sẽ khen La Linh Dư không ít lời. Có thể thấy, bình thường dụng công chưa chắc khiến người ta luôn tỏ vẻ thân thiết với mình, nhưng chắc chắn đến lúc mấu chốt sẽ có hiệu quả.

Lục lão phu nhân nghe con gái nói thế, cũng cảm thấy La Linh Dư rất tốt. Lục tam lang không giống Lục nhị lang, Lục nhị lang có cha mẹ lo liệu cho hắn; nhưng Lục tam lang đã mất cha mẹ từ nhỏ, vợ của tam lang, tất cần phải một tay quán xuyến. Lục lão phu nhân tìm vợ cho cháu, chọn các nữ lang danh môn không chỉ là vì lợi ích hôn nhân, mà còn vì nữ lang danh môn có tầm nhìn rộng, kiến thức nhiều, có thể đối phó nhiều chuyện, không kéo chân sau cho cháu trai. Chứ như hàn môn mấy năm nay bắt đầu nổi lên, Lục lão phu nhân không coi trọng, dù gì thì nội tình cũng quá kém, hai bên không có gì đáng để nói.

Chỉ có điều là La Linh Dư…

Lục lão phu nhân nói: “Con bé cái gì cũng tốt, có điều gia thế kém quá. Cưới nó cũng như không. Chẳng những không giúp được tam lang, mà La thị Nam Dương còn phải nhờ cậy vào thằng bé. Tam lang vốn đã không cha không mẹ, sau này bên vợ cũng không giúp được nó. Tam lang đường đời ngang trái, nhưng xưa nay vốn đa tài. Vất vả lắm thằng bé mới tự mình trở thành danh sĩ đương thời, là tổ mẫu của nó, ta không nỡ nhìn thằng bé phải đi vào con đường khổ sở, không nỡ nhìn nó trắc trở hơn các lang quân vốn thua kém.”

Lục Anh thờ ơ nhún vai. Theo bà thấy, lang quân thế gia sao có thể vất vả được? Nhưng bà không thể nói như vậy, nói ra thì mẫu thân lại mắng bà lạnh lùng, không thương cháu trai.

Cuối cùng, mấy người bàn bạc với nhau, giọng dần yếu đi. Lục lão phu nhân thở dài: “… Chúng ta cứ xem thêm vậy.”

***

Đêm đó trời đổ mưa, hạt mưa tí tách rơi lên cửa sổ, La Linh Dư dùng cơm tối trong viện. Thời tiết lạnh đi, muội muội La Vân Họa nghe nói nàng gây gổ với Lục Quân, chớp mắt quan tâm hỏi han. Tiểu nương tử bị tỷ tỷ xoa đầu, thấy tỷ tỷ cười đắc chí: “Yên tâm, tỷ tự có tính toán.”

La Vân Họa quấn lấy tỷ tỷ một đêm, tỷ tỷ nhìn cô bé viết chữ. Tiểu nương tử nằm trên bàn, lén lút nhìn tỷ tỷ. Nhìn La Linh Dư mới đầu còn làm vẻ ổn định, sau đó cứ không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn bảo thị nữ ra ngoài sân xem sao. La Linh Dư dần lo lắng, tiểu muội muội quan sát nửa buổi, bất chợt sáng dạ: “… Tỷ à, có phải tỷ lại đắc tội với tam biểu ca không?”

La Linh Dư khựng lại: “…”

Nàng búng vào trán muội muội: “Thế nào gọi là ‘lại’ hả? Đừng có nói nhảm.”

Liếc thấy tỷ tỷ có vẻ mất mặt, La Vân Họa thở dài như người lớn: “Muội biết rồi, nhất định tỷ lại lợi dụng người ta chứ gì. Tỷ à, tỷ đúng là quen lợi dụng người để đạt được mục đích. Nhưng tam biểu ca lại không để ý đến mặt này. Nếu tỷ nói rõ với người ta, có khi người ta sẽ giúp tỷ mà. Nhưng đằng này tỷ không nói không rằng, bảo lợi dụng là lợi dụng, dĩ nhiên người ta sẽ không vui rồi.”

“Hơn nữa hai ngày qua, muội cảm thấy tỷ không tốt với tam biểu ca đâu nhé. Có nhiều biểu tiểu thư đến nhà, suốt ngày tỷ chỉ biết có các tỷ muội. Hiếm khi thấy tam biểu ca về nhà một chuyến, huynh ấy tìm tỷ nói chuyện, tỷ lại bảo không có thời gian. Tỷ không rảnh cũng được, nhưng tới lúc cần người ta thì lại rảnh rỗi. Tỷ xem, tam biểu ca sẽ nghĩ như thế nào đây?”

La Vân Họa vạch bút viết chữ: “Tỷ à, cẩn thận tam biểu ca không cưới tỷ đó.”

La Linh Dư thẹn quá hóa giận: “Cái gì mà không cưới hả?! Huynh ấy chưa bao giờ nói có cưới tỷ hay không cả!”

“Con nít con nôi thì biết cái gì? Tỷ đang lạt mềm buộc chặt! Đối phó với nam nhân, phải…”

La Vân Họa bắt chước nàng: “Đối phó với nam nhân, phải vừa mềm vừa cứng.”

Tiểu muội muội làm mặt quỷ, nhưng lại nói thật: “Nhưng người mà tỷ muốn vừa mềm vừa cứng là tam biểu ca đấy! Là Lục tam lang tiếng tăm lừng lẫy!”

Nàng là người có tâm cơ nặng, còn chàng bụng dạ hẹp hòi. La Linh Dư cúi đầu kiểm điểm mình, có phải hai hôm rồi mình có quá đáng không, có phải chỉ lợi dụng Lục Quân mà không quan tâm chàng không. Nghĩ đến đây, nàng càng thêm bất an. Biểu tiểu thư Giang Uyển Nghi mới đến, nàng chỉ một lòng muốn khiến Giang Uyển Nghi nhận thua, xem Lục Quân là công cụ để đấu đá. Lục Quân cho nàng mặt mũi, nhưng…

La Linh Dư ảo não: chàng nể mặt nàng trước mặt mọi người, nhưng lúc không có ai thì sẽ không.

Giấc mộng hôn nhân sắp sụp đổ của nàng… Vì sao Lục Quân nói với tổ mẫu chàng là muốn cưới nàng, thì nàng lại thấy bất an thế này?

Nghe muội muội nói mà hoảng hốt, La Linh Dư đứng ngồi không yên. Nàng tức giận đứng dậy đi lại, mấy lần muốn che dù ra ngoài. Nhưng hồi chiều vừa cãi nhau, bên Lục lão phu nhân càng để ý chặt hơn, hơn nữa hai viện cũng cách nhau quá xa…. Khi La Linh Dư còn đang chần chừ không biết có nên tìm người hay không, thì trong viện có động tĩnh.

Cẩm Nguyệt mỉm cười nói vọng vào nhà: “Nữ lang có nhà không? Lang quân nhà chúng nô tỳ bảo nô tỳ đến đưa đồ cho người.”

Lại tặng đồ?!

La Linh Dư đứng sau cửa phòng, không kích động vội vã mở cửa. Tảng đá trong lòng nàng đã được đặt xuống, muội muội đứng cạnh rón rén ló đầu ra. La Vân Họa cười hì hì đùa tỷ tỷ: “Ây da, tam biểu ca lại đưa đồ tới hả? Xem ra tam biểu ca đúng là đồ ngốc, thật sự không biết mình bị tỷ chơi xỏ.”

“Ăn nói lung tung!” La Linh Dư đẩy muội muội ra, “Đi tập viết chữ đi! Đừng có để ý đến chuyện của người lớn.”

Hạ thấp giọng xua muội muội vào phòng, La Linh Dư ho khan, sau đó dè dặt đứng sau cánh cửa, gạt mấy sợi tóc xõa trên mặt: “Lại tặng quà cho ta à… Lúc chiều mới vì quà mà cãi nhau mất hứng ở chỗ lão phu nhân, ta không dám nhận quà của biểu ca nữa đâu. Cẩm Nguyệt tỷ tỷ đem về đi.”

Nhưng trong lòng La Linh Dư lại gào thét: đừng đem về mà!

Cẩm Nguyệt như nghe thấy tiếng lòng của nàng, cách một cánh cửa, nàng ta bật cười nói: “Tam lang bảo nô tỳ đưa sổ sách đến cho người… Nô tỳ không biết chữ, đọc cũng không hiểu gì, nếu không ngại, nương tử có thể mở cửa xem là gì được không? Vốn tam lang muốn đến, nhưng ngài ấy vừa dùng cơm xong thì bị người của Trần vương gọi đi, hình như nói gì mà phương Bắc lại công thành… Tam lang nhắn lại, bảo nô tỳ đưa sổ sách đến cho người. Đợi ngài ấy về, ngài ấy sẽ đến tìm người.”

Cái gì?

Lục Quân nói chờ chàng về, chàng sẽ tự đến tìm nàng?

Hai chân La Linh Dư nhũn cả ra vì sợ hãi, ban nãy được muội muội nhắc nhở, nàng còn sợ sẽ bị Lục Quân tìm… La Linh Dư nhắm mắt mở cửa ra, dịu dàng mỉm cười: “Sổ sách gì cơ? Ta không biết tỷ nói gì hết, có điều trời mưa lớn thế này, tỷ tỷ vào nhà trước đi.”

Cẩm Nguyệt dẫn thị nữ đưa đến cho La Linh Dư mấy cuốn sách dày cộp. La Linh Dư đầu óc mơ hồ, không hiểu dụng ý của Lục Quân. Nhưng dưới ánh mắt sùng bái của thị nữ, nàng làm ra vẻ rất hiển nhiên, như thể mình và Lục Quân có ước định gì đó vậy. Huống hồ lúc La Linh Dư đối đáp với Cẩm Nguyệt, tiện tay lật giở sổ sách, thấy trên sổ là những khoản tiền thu nhập chi tiêu kếch xù… Nữ lang nắm lấy mép sách, không nỡ buông tay.

Trong lòng khiếp hãi: nhiều tiền quá đi!

Nhiều quá trời ơi!

Quá quá quá nhiều luôn!

Thấy con số lớn như thế, bất kể là thu hay chi, La Linh Dư cũng không nỡ trả chúng lại. Nàng vui mừng hớn hở, kích động tới mức mặt đỏ ửng: không phải Lục Quân cho nàng hết tất cả những thứ này đấy chứ? Chẳng lẽ đây là tài sản của phòng nhỉ? Cho nàng cả sao?

Chàng, chàng, chàng… Nàng nguyện ý đời này, đời sau, và cả mười tám đời nữa đều gả cho chàng, chàng nói gì thì là nói đó, nàng nguyện dâng hiến hết!

Sau khi Cẩm Nguyệt ra về, muội muội học bài xong thì được dẫn đi ngủ, La Linh Dư đốt đèn ngồi vào bàn. Nàng đặt mười mấy cuốn sổ lên bàn, không có tâm trạng rửa mặt đi ngủ. Nữ lang ngồi xuống cầm bàn tính, bắt đầu tính toán những khoản kê trong sổ sách. Càng xem càng mừng rỡ, càng xem càng chóng mặt… Chàng có nhiều tiền quá!

La Linh Dư vô cùng kích động: tuy Lục Quân có hơi khó nói chuyện, nhưng chắc chắn chàng là phu quân thích hợp với nàng nhất rồi. Không có lang quân nào cho nàng số tiền lớn như chàng cả… Phần lớn đều là đất đai, trang viên, thu nhập, còn nhiều hơn gấp mấy lần so với số tiền mà cửa hàng son phấn kiếm được.

Cơn mưa ngày hạ rơi tí tách, La Linh Dư ngồi dưới ngọn đèn suốt hai canh giờ, trong nhà chỉ nghe thấy tiếng sột soạt gảy bàn tính. Nữ lang ngồi yên không nhúc nhích, cũng không biết mệt là gì. Không biết đã qua bao lâu, mưa róc rách ngoài nhà nối thành dòng suối nhỏ, *két* một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Nhưng La Linh Dư không chút cảm nhận.

Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng nam như cười như không vang lên ở sau lưng: “Muội yêu tiền quá nhỉ, dù nhà có bị đốt, ban đêm có hái hoa tặc tới, sợ là muội cũng không biết.”

Lục Quân!

La Linh Dư ngạc nhiên, quay đầu đứng dậy. Một cái bóng vụt qua trước mắt, nàng vừa mới mỉm cười thì đã bị người ta ôm eo, bế bổng lên. Chàng ôm ngang nàng, mặt nàng dính vào vạt áo ẩm ướt trước ngực. Hoa thắng trên tóc nữ lang đung đưa, nàng la oai oái, ngẩng cổ lên, vòng tay ôm lấy người.

Được lang quân lập tức ôm lấy, tim đập thình thịch, mặt đỏ như thiêu đốt. Nhưng đồng thời, La Linh Dư vẫn lưu luyến không ngoái đầu: “Huynh đặt muội xuống đi! Để muội xem thêm sổ sách…”

Lục Quân cúi đầu nhìn nàng, nàng chỉ muốn vùng vẫy đi tìm sổ sách của mình.

Lục Quân vẫn bình tĩnh, tròng mắt đen như mực. Nhìn nàng nửa buổi, chàng bật cười: “Dư Nhi muội muội đừng được voi đòi tiên.”

“Vở diễn hồi chiều, ta đã giúp muội diễn rồi đấy. Muội đã làm phách nhiều ngày, khí thế kia, cũng nên dẹp đi được rồi chứ?”

“Muội muốn ép ta phải cưới đến mức đó, lấy ta làm công cụ đấu đá với các tỷ muội, chỉ biết tặng quà cho các tỷ tỷ muội muội của mình, không hề đặt ta trong lòng…. Đến lúc này rồi, trong đầu vẫn chỉ có tiền…”

La Linh Dư lập tức nằm im, nhổm mình dậy ôm chặt chàng. Nàng ngẩng đầu lên, hôn chụt vào môi chàng. Hơi thở của Lục Quân như dừng lại, sau đó vừa mới mở miệng, thì La Linh Dư vội vã hôn chàng. Nàng không cho chàng nói, nàng ôm cổ lang quân, cạ vào eo chàng, vừa xấu hổ lại to gan dụ dỗ chàng.

Trong phòng ấm áp, Lục Quân cúi đầu, tóc rơi lên môi nàng. Nàng mở miệng ngậm lấy tóc chàng. Vẻ đẹp của nàng vào những lúc thế này, khiến tròng mắt Lục tam lang càng thêm đen.

Chàng dịu dàng hôn nàng từng chút một, rồi lại nhiệt tình ôm hôn.

Khói trầm hương lượn lờ trên nừ, chẳng biết từ khi nào, nàng đã được chàng ôm lên giường trong trướng. Lưng vừa chạm xuống giường, nàng mới giật mình hô lên, chàng lập tức tiến đến đè lên người nàng. Nữ lang rên rỉ, chàng hổn hển hôn tiếp.

Dán vào mặt lang quân, hơi thở rối loạn, giọng La Linh Dư mềm như nước: “Tuyết Thần ca ca…”

Con mắt Lục Quân bùng lên ngọn lửa.

Chàng véo má nàng: “Món nợ chiều nay, muội có nhận không?”

La Linh Dư đỏ mặt chột dạ, ngón tay vuốt ve vùng da ở gáy chàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vệt nước ẩm ướt đọng trên lông mi chàng. Cơ thể nàng như lơ lửng, chỉ ngắm mãi gương mặt tuấn tú trước mắt. Nàng duỗi tay sờ vào mặt chàng, bị chàng mê hoặc: “Nhận…”

Hơi thở nam nữ như giao hòa cùng nhau, bóng người trong trướng đung đưa. Ý xuân đượm nồng hỗn loạn, nửa thực nửa giả. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đỏ bừng của chàng, nàng như đắm chìm trong đôi mắt lấp lánh ánh sao của chàng. Nghe Lục Quân nói nhỏ, âm thanh giữa bờ môi khàn khàn đầy mị hoặc, nhưng lại rất tỉnh táo: “Vậy thì ta muốn nhận được lợi ích hơn nữa. Có thể không?”

Gặp phải một người, đúng là khiến ranh giới cuối cùng hạ thấp dần đi. Nếu ngày trước nàng mà làm vậy với chàng, nhất định chàng sẽ trở mặt bỏ đi. Nhưng hiện tại, Lục Quân cũng chỉ bình tĩnh nói ra, là muốn nhận được lợi ích tốt hơn —— nếu được lợi, chàng sẽ không giận nữa.

Vừa xấu hổ vừa tê dại, trong lòng còn vô cùng mềm mại, nàng cảm nhận được chàng đã tha thứ cho mình. Nàng làm ổ trong lòng chàng, ánh sáng trong trướng mờ mờ, lúc này ai còn nhớ nợ nần gì nữa. Bị lang quân đè dưới người hôn lên gò má, nữ lang co quắp thân hình, dưới sự dẫn dắt của chàng, La Linh Dư như hóa thành vũng nước xuân, mắt lấp lánh ánh nước, bị chàng hôn lên. Giọng nàng run run: “Có… thể!”

“Tuyết Thần ca ca… Tuyết Thần… ca ca!” Tay nàng nắm chặt vòng ngọc trong tóc chàng, ngửa cổ về sau, cơ thể mềm mại bị chàng kéo chặt lại gần, dần hướng lên trên.

Chàng cúi xuống, đẩy cổ áo nàng ra, môi răng chiếm hữu ngực nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi