SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Sau khi Đường Chi và Giang Chi ngồi lên xe, tổ đạo diễn lại tỉ mỉ đem quy tắc và quy trình nhiệm vụ hôm nay nói lại cho hai người một lần nữa.

Nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, có thể nhận được năm sao. Hoàn thành thứ hai có thể nhận được ba sao. Hoàn thành cuối cùng sẽ không có bất kỳ sao nào.

Nếu nhiệm vụ thất bại thì trừ một sao, hơn nữa sẽ ở tại chỗ 30 phút mới có thể đi tới nhiệm vụ tiếp theo.

Tất nhiên, nếu bạn cảm thấy nhiệm vụ quá khó khăn, mỗi nhóm sẽ có một cơ hội để chủ động pass nhiệm vụ. Muốn pass nhiệm vụ thì sẽ phải ở lại đó trong vòng 30 phút.

Nghĩ như vậy, cho dù xuất phát khác nhau, đối với loại nhóm tụt lại đằng sau như bọn họ là có lợi, có không gian tập kích ngược có thể vượt qua nhóm thứ nhất, cơ bản có thể bảo đảm mỗi nhóm xuất phát ban đầu có thể nhận được phần thưởng 5 sao.

Đường Chi nghiêm túc tính toán.

Tổng cộng có 4 nhiệm vụ, nghĩa là, cô và Giang Chi ít nhất phải hoàn thành ba nhiện vụ đầu tiên, mới có thể giành được quyền ưu tiên lựa chọn phòng.

Và đối với tình hình của họ tại thời điểm hiện tại, để đạt được những gì cô nghĩ, là khó khăn không nhỏ.

"Không sao, chúng ta có thể làm được!" Đường Chi thấp giọng thì thầm với Giang Chi.

"Không phải là làm nhiệm vụ sao? Em là một người làm nhiệm vụ siêu siêu giỏi! " Cô nói xong, liếc mắt nhìn Giang Chi đầy tình tứ.

Từ khi lên xe, anh đã luôn luôn cầm bản đồ mà tổ tiết mục đưa cho xem rất chăm chú.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng rất kiên định:

"Giang Chi, anh không được kéo chân em! Chúng ta phải thắng. "

Cô dừng lại, vì mục tiêu của mình, nhắc nhở anh: "Em vì tương lai của chúng ta mà suy tính." "

Thành phố này lạnh như băng vậy, nếu ngủ trong một căn phòng không có hệ thống sưởi, cả hai đều lạnh đến chết, cô thật sự vì anh suy nghĩ.

[Đường Chi có nghiêm túc không vậy? ]

[ Chi ca kéo chân cô ta, lời này cũng nói ra được sao?! ]

[ Khả năng chơi game của Đường Chi quả thật không yếu, tôi đã thử đi thổi bong bóng, nhưng không thể thổi được! ]

Giang Chi nghiêng mặt nhìn cô.

Tối hôm qua khi cô đến, cô vẫn còn mặc một chiếc váy không tay, hôm nay cô ngay lập tức thay đổi thành áo khoác lông vũ.

Trên đầu còn đội một cái mũ trắng lông xù, từ bên cạnh mũ buông xuống hai quả cầu lông màu trắng, theo động tác của cô mà lắc qua lắc lại.

Giống như một con búp bê sứ chạm khắc tinh xảo.

Nếu là trước kia, Đường Chi nhất định sẽ lựa chọn lâu đài được điêu khắc bằng băng kia.

Anh gật đầu nhẹ: "Được." "

Đường Chi liền nhếch môi, cười ngọt ngào với anh. Cô dường như trở nên thích cười hơn trước rất nhiều.

Giang Chi bất động thanh sắc thu lại phản ứng của cô vào đáy mắt.

* Bất động thanh sắc: Mặt không biểu tình, không chút biến sắc.

Một giờ sau, chiếc xe đến điểm khởi hành.

Đạo diễn thông báo với họ rằng tiếp theo, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất kỳ phương tiện giao thông nào nữa.

Đường Chi trợn tròn mắt: "Nói cách khác, tất cả nhiệm vụ chúng tôi đều phải tự mình nghĩ biện pháp đi?! "

"Đúng là ý này." Đây quả thực là một tin dữ.

"Vậy tất cả lộ trình chúng tôi đều phải đi qua sao?"

Đạo diễn nhắc nhở: "Tất cả các địa điểm sẽ có nhiệm vụ công cụ du lịch tương ứng cho bạn, làm nhiệm vụ thay đổi công cụ hoặc đi qua một mình, tùy thuộc vào chính bạn." "

Đúng là thật biết cách làm khó người khác.

Đường Chi xuống xe, sau đó liền muốn tranh nhau từng giây từng phút chạy về phía làm nhiệm vụ.

Bọn họ vốn xuất phát chậm hơn các nhóm khác, lại còn chọn được điểm xuất phát xa nhất, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn bất lợi.

Nhưng vừa xuống xe, cho dù cô mặc áo lông dày, vẫn bị gió thổi lạnh thấu xương, lạnh đến run rẩy một chút.

Hôm nay gió rất lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô rất nhanh bị gió thổi đến đỏ bừng. Gió lạnh như đao, thổi qua gương mặt non nớt của cô, còn có chút đau đớn.

Đường Chi hít hít mũi, nhìn về phía Giang Chi.

Người đàn ông mặc một bộ áo gió dài màu đen, cho dù gió lạnh như thế nào, anh vẫn điền nhiên, mặt mày xa cách, khí chất cùng thời tiết dung hợp vừa vặn.

Anh vừa xuống xe liền hấp dẫn ánh mắt đông đảo của người qua đường, vốn chỉ là nhìn thấy camera, cùng với người đàn ông đẹp trai này, không khỏi dừng bước nhìn, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, trong đám người thưa thớt bộc phát ra tiếng thét chói tai không thua gì trong ngày ghi hình đó...

"Giang Chi!!!"

Giang Chi nghe thấy âm thanh, từ phương hướng thét chói tai kia nhàn nhạt nhìn một cái.

Nữ sinh kia tự biết mình đã làm phiền quá trình ghi hình, che miệng vẻ mặt kinh ngạc, đỏ mặt, không ngừng hướng nhân viên tổ tiết mục vẫy taybảo mình không phải cố ý.

Trong lúc bối rối, đã thấy người đàn ông trước nay luôn lãnh đạm kia, đối với cô ấy hơi gật đầu, bên môi nở nụ cười.

Nụ cười này ấm áp, như xua tan đi băng giá, cây cối đâm chồi nảy lộc.

Người đàn ông lạnh như băng, cởi bỏ vẻ ngoài lạnh như băng xa cách, lễ phép mà khiêm tốn.

Nữ sinh thoáng cái nhìn đến ngây người, nước mắt không khống chế được tuôn ra.

Trên màn hình cũng là một trận a a a a.

[ Ô ô ô hâm mộ tỷ muội kia! ]

[ Người chị em này là fan thật, phản ứng kia quá chân thật, là tôi cũng muốn khóc theo. ]

[ Chi ca thật sự rất cưng chiều fan! Mọi người muốn anh cười nhiều hơn, mỗi khi anh nhìn thấy fan sẽ cười! ]

[ Ah, ai chụp màn hình! Tôi muốn lưu lại tất cả nụ cười của Chi ca! ]

Đường Chi đi bên cạnh Giang Chi, tất nhiên là cô cũng thấy được nụ cười của anh.

Bỏ qua bước đệm nhỏ này, hai người tiếp tục tiến về phía trước, cô có chút không phục hỏi anh:

"Em cũng là fan nhỏ của anh, vì sao anh không cười với em." Mỗi ngày bày ra mặt Diêm Vương đối với cô, cô cũng áp lực có được không.

Nghe vậy, người đàn ông nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cô một cái, vân đạm phong khinh nói: "Bởi vì là cô."

*云淡风轻Vân đạm phong khinh: (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Đường Chi vốn tưởng rằng anh sẽ không để ý tới cô, không nghĩ tới anh mở miệng trả lờ. Nhất thời nghẹn lại, không nghĩ nên nói cái gì, chỉ quay đầu lại "hừ" một chút.

Trên màn hình toàn là tiếng cười:

[ Hahahahahaha bị bạn trai mình ghét bỏ .jpg ]

[ Cười chết tôi, đây là lần đầu tiên  tôi nhìn Chi Chi bị nghẹn đến không còn gì để nói! ]

Đường Chi và Giang Chi cạnh nhau một lát, thầm nghĩ quần áo của mình vẫn mặc quá ít. Trời rét đậm, chỉ một đoạn đường ngắn, tay chân cô đều lạnh lẽo, toàn thân cứng ngắc.

Vẫn còn mười phút nữa mới đến, cô nảy ra một ý tưởng, bước chân đi chậm lại, bám theo sau lưng Giang Chi.

Vai người đàn ông rộng lớn, vừa vặn có thể ngăn cản gió lạnh giúp cô.

Đường Chi nhắm mắt đi theo sau lưng anh hai bước, gió ở phía trước bị ngăn cản, so với vừa rồi còn tốt hơn nhiều.

Cô được chiếm được tiện nghi của anh, nên nói những lời tốt đẹp cho anh nghe: " Giang Chi anh thật tốt. "

"Trên đời này chỉ có bạn trai tốt, bạn trai của em là bảo bối ~"

[ Ha ha ha! Bảo bối của Chi Chi là tuyệt thế thông minh! ]

[ Tôi sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại, đây là giai điệu "Trên đời chỉ có mẹ tốt", Đường Chi lại có thể biến thành thể này, 233333! ]

[ Hahaha: Tôi coi cô như bạn gái, cô coi tôi như tấm chắn gió thịt người thì sao? ]

Bước chân Giang Chi chậm lại, không hiểu Đường Chi đang nói cái gì, lúc dừng bước xoay người, Đường Chi thiếu chút nữa đụng trúng anh, sợ tới mức trợn tròn mắt: "A, anh tiếp tục đi đi, đột nhiên dừng lại rất dễ đụng phải. "

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bị gió thổi lạnh đến đỏ bừng, Giang Chi mím môi dưới, lần nữa xoay người đi về phía trước.

[ Ô ô ô, tôi cũng muốn trốn ở phía sau Chi ca! Để anh ấy tránh gió cho tôi! ]

[ Thật ngọt, ngọt ngọt! ]

Lúc này trong lúc phát sóng trực tiếp có người mang theo tiết tấu:

[ "Giang Đường" CP fan tắm sạch rồi đi ngủ đi, tay cùng không nắm, nói ngọt cái gì? ]

[ Chính là, hai cặp khác đi lại đều nắm tay nhau, rất tự nhiên. Cho nên tại sao Giang Chi không nắm tay Đường Chi? ]

[ Tất nhiên là vì không thích! KKK, khuyên fan Đường Chi ít ở chỗ này trói buộc Chi ca, bọn họ nhất định sẽ chia tay! ]

Fan CP và Đường phấn đều xui xẻo, trên màn đạn nhất thời lại dấy lên trận chửi bới tanh phong huyết vũ.

Hoàng Chiêu chỉ mới nhìn điện thoại di động trong chốc lát, không chú ý hướng bình luận, lại ngước mắt lên liền nhìn thấy trong phòng livestream, ba nhóm người đang ầm ĩ cãi nhau, không thể giải thích, vội vàng ý bảo người phía dưới tới thanh lọc lại bình luận.

Thái dương lại đột nhiên nhảy lên.

Đường Chi làm chút chuyện gì cũng sẽ nhấc lên thể chất huyết vũ tanh phong, nếu chia tay với Chi ca, không có bọn họ ra tay trợ giúp, rợ rằng sẽ nhận rất nhiều bạo lực mạng.

Nhưng may mắn, anh nhìn thoáng qua số lượng fan weibo của Đường Chi.

Đã thay đổi từ 500 ban đầu thành 20.000. Cũng có rất nhiều người, thích Đường Chi, rất tốt.

-

Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ chương trình sắp xếp là trốn thoát trong phòng kín Ice House.

Bọn họ cần một bên giải mã mật thất, còn phải nghĩ biện pháp tìm manh mối nhắc nhở nhiệm vụ trạm thứ hai.

Đây không phải là thế mạnh của Đường Chi, cô vừa mới đón mấy trận gió lạnh, đầu óc cô giống như một khối băng, phản ứng chậm chạp, nhìn thấy đề giải mã sửng sốt một lúc lâu, Giang Chi bên kia đã tính ra đáp án.

Khóa cửa đầu tiên kèm theo tiếng "rắc rắc" vang lên, cảnh mới lại xuất hiện trước mặt hai người.

Đường Chi kinh ngạc: Cái này cũng quá nhanh đi!

[ Ha ha ha, biểu cảm hiện tại của tôi giống như Đường Chi vậy. ]

[ Điều này cũng quá nhanh, tổ tiết mục《 mật trốn 》mau đi quay anh đi! ! Tôi muốn nhìn thấy Chi ca trên TV mọi lúc! ]

[ Ô ô ô mặc dù biết rất khó, nhưng mà... Tôi vẫn muốn xem! ]

Đường Chi vẻ mặt ngây ngốc, bị Giang Chi mang theo toàn bộ hành trình.

Khi cô còn đang cao hứng vì vừa tìm được manh mối nhắc nhở nhiệm vụ của trạm thứ hai, Giang Chi đã thuận lợi mở khoá toàn bộ mật thất.

Anh quay lại và hỏi cô: "Manh mối đã được tìm thấy chưa?" "

Đường Chi lắc đầu: "Còn có hai manh mối không tìm được..."

Vừa dứt lời, liền cảm giác không khí trong phòng liền ngưng trệ một chút, người đàn ông xoay người chuẩn bị lục lọi, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mặt cô, lạnh lẽo hỏi:

"Kéo chân?"

Anh thậm chí còn lấy những gì cô nói để châm chọc cô!! Ôi, ôi! Tức chết mất!

Nhưng cô đuối lý, chỉ có thể mím môi dưới không thể phản bác, dưới chân ngược lại nhanh hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không ngừng nhìn qua các chỗ khác tìm kiếm, thế là muốn tìm đủ tất cả manh mối cho Giang Chi xem!

Màn hình đều là những tiếng cười điên cuồng:

[ Chi ca thế nhưng lại rất thù dai! ]

[ Ha ha ha, tôi đã nói a, năng lực chơi game của Đường Chi không được lắm, vậy mà lúc ấy còn bảo Chi ca không được kéo chân cô ấy, hiện tại bộ dáng nghẹn khuất kia tôi cười muốn phun ra! ]

[ Chi ca: Lúc trước nhường cho cô, sao bây giờ không khoe khoang nữa vào? ]

Đường Chi cảm giác mình bị Giang Chi hạ thấp.

Cô lại lục lọi trong chốc lát, trong lòng lại lo lắng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Thẳng đến khi thanh âm nhàn nhạt của Giang Chi cách đó không xa truyền đến:

"Đi thôi."

Cô nghe thấy anh lên tiếng liền ngẩng mặt lên, thấy trong tay anh đang cầm hai tấm bảng manh mối còn lại.

Ánh mắt người đàn ông vẫn thản nhiên như lúc ban đầu, nhưng Đường Chi luôn cảm thấy trong mắt anh có vài phần thoải mái, giọng nói nhạt nhẽo mà nói: "Tìm được rồi. "

"......"

A a!

[ Ha ha ha ha ha, Chi ca thật sự giỏi quá đi! "Giang Đường" mau xông lên cho tôi! ]

[ Chi Chi: Bây giờ chính là không tốt lắm, cả người cũng không tốt lắm.jpg. ]

Hai người ra vào mật thất, chỉ dùng 25 phút, chính xác là 20 phút —— năm phút cuối cùng toàn bộ đều dành cho việc tìm manh mối trạm thứ hai.

Nhân viên công tác chờ ở ngoài phòng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Quá nhanh a!

Mật thất này đã được nhân viên của họ kiểm tra, nhanh nhất cũng mất năm mươi phút.

- Chúc mừng hai người là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!

Giang Chi hữu lễ gật đầu về phía bọn họ, đem thẻ manh mối trong tay cùng Đường Chi hợp nhất lại.

- "Điểm dừng tiếp theo: Hồ Thiên Nga. "

Đường Chi đang luống cuống tay chân cầm bản đồ, chuẩn bị nhìn xem đi như thế nào, Giang Chi đã trực tiếp nói: "Chúng ta đi thuyền qua."

Đường Chi cả kinh lại mở to hai mắt.

Lúc ở trên xe, tổ đạo diễn cũng không nói cho bọn họ biết địa điểm của nhiệm vụ, chẳng lẽ Đường Chi chỉ nhìn bản đồ, liền đoán ra công cụ du lịch tối ưu sao?

Hai người cùng nhau chạy đến bến tàu du lịch.

Quả nhiên, từng chiếc du thuyền cập bờ, nơi này có nhân viên tổ tiết mục ở đây, khi hai người đi qua trước đã dọn ra một lối đi riêng, hai bên đường vây kín fan nghe tin mà đến, đều rất có trình độ, ngoại trừ khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện, dẫn đến một trận xôn xao nho nhỏ ra, không còn xảy ra loại sự kiện quấy nhiễu chương trình quay phim nữa.

Đường Chi nhìn người hâm mộ từng người một, trên mặt bọn họ đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, lặng lẽ vì Giang Chi tiếp ứng.

Nguyên chủ có thể khiến fan có trình độ cao bất mãn, quả thật rất đáng ghét.

Cô đang định dời mắt đi, chợt nhìn thấy một người hâm mộ trong đám đông cũng đang nhìn mình.

Cô gái đó với vẻ mặt phấn khích, trong đám đông lặng lẽ hét lên với cô: "Chi Chi, cố lên!"

Bước chân của Đường Chi đột nhiên dừng lại, cô ngơ ngác cúi đầu xuống, trong lòng như có một con nai đang chạy

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi