SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Cả người Đường Chi đều không tốt lắm.

Sự va chạm kéo dài trong năm giây này, đã vỡ hết tưởng tượng khi được ở trong căn phòng lớn của cô, giờ cô chỉ cảm thấy xấu hổ.

Giang Chi đen mặt dừng ngựa lại.

Đường Chi nhanh chóng từ trên người anh ngồi xuống, ngồi cũng không được, xuống đất cũng không dám. Sống lưng chỉ có thể cứng đờ, hai tay đặt trên yên ngựa, không thể động đậy.

Tiếng châm chọc quen thuộc từ đằng sau truyền đến:

"Cả ngày trong đầu cô đều nghĩ lung tung cái gì vậy?"

Đường Chi đuối lý, không nói, mệt mỏi nói một tiếng xin lỗi.

Giang Chi: "Cô nói gì, tôi không nghe được. "

Đường Chi cảm thấy nghẹn ở ngực, buồn bực muốn chết. Cô cảm thấy xấu hổ nên buồn bực, âm thanh được cao lên, anh dũng mà hét: "Xin lỗi! "

Một tiếng xin lỗi này, hét lên như khẩu hiệu huấn luyện quân sự, vừa vang dội vừa to.

Lần này anh mà không nghe thấy nữa, anh có thể đi kiểm tra tai của mình được rồi nhỉ!

Con ngựa dưới thân bị cô làm cho kinh hãi, vung cái đuôi loạn xạ.

Cảm giác mất trọng lượng ập đến, tim Đường Chi run lên, một trái tim vọt lên cổ họng.

Về sau cưỡi ngựa, sẽ nằm vào danh sách đen, danh sách những điều không bao giờ làm cho đến cuối đời.

Giang Chi vốn quả thật tức giận.

Lúc này lại bị cô lớn tiếng xin lỗi, cỗ tức giận trong lòng lại thoáng cái tản đi hơn phân nửa.

"Hô to như vậy, cô còn cảm thấy rất vinh quang."

Đường Chi cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Nhưng là người mà, mất mặt nhiều lần rồi, cũng đã thành thói quen.

Với khuôn mặt dày, cô quyết định bất chấp tất cả nói: "Đúng vậy, là em thèm thân thể của anh, nên muốn ngồi trên đùi của anh. Anh nói đi, giải quyết thế nào."

Nói xong, cảm thấy giọng điểu của mình điển hình như một tên cặn bã.

Sự khác biệt hiện tại giữa cô và cặn bã, là trong tay còn thiếu một điếu thuốc.

Giang Chi nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi lâu, im lặng không nói gì, lần nữa thúc đi về phía trước: "Ngồi yên đi."

Tất nhiên cô biết cô phải ngồi yên.

Đường Chi còn mượn lực của yên ngựa, lôi kéo mình di chuyển về phía trước.

Quá khó khăn quá khó khăn, làm nhiệm vụ này thật là quá khó khăn.

Họ đã vượt qua nhiệm vụ này một cách thuận lợi và nhận được phần thưởng là ba sao.

Lúc nào hoàn thành nhiệm vụ cô đều rất hưng phấn, nhưng lúc này lại không có.

Sau khi từ trên ngựa đi xuống, cô vẫn luôn uể oải, bước nhỏ đi theo phía sau Giang Chi, trái tim vẫn còn đập loạn xạ.

Da mặt cô có dày đến đâu, tất cả những gì phát sinh trên lưng ngựa vẫn sẽ bị ghi nhớ kỹ càng.

Trực tiếp dành lấy vòng nguyệt quế đứng đầu trong lòng cô, nhưng cô chỉ muốn đem ký ức này vứt đi hết ...

Thật sự là tạo nghiệt rồi.

Lúc Giang Chi phát hiện cô không đuổi kịp, hai người đã cách xa nhau một khoảng lớn.

Anh ở tại chỗ chờ cô đi tới, thấy cô cúi đầu, vẫn như cũ uể oải, như bị rút cạn linh hồn, rõ ràng nản lòng, "Chậc" một tiếng hỏi: "Khóc? "

Đường Chi không muốn để ý tới anh.

Đường Chi không muốn nói chuyện với anh. Bây giờ nhìn thấy anh, đầu cô toàn là hình ảnh vừa rồi, sự xấu hổ của cô trực tiếp bùng nổ.

Một chút cũng không có lợi cho sự phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần của cô.

Cô không nhìn anh, tiếp tục cúi đầu về phía trước.

Nhìn thấy cô khác thường như vậy, Giang Chi kéo tay cô một cái: "Thật sự khóc à? "

Đường Chi muốn đi tiếp, nhưng cổ tay bị anh lôi kéo lại, cô bước được hai bước rồi lại lui về.

Lần này có chút thẹn quá hóa giận. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Không. "

"Em ăn đậu hũ của anh, em cho dù khó cũng là vì vui sướng mà khóc."

Giang Chi buông tay cô ra: "Có thể nói chuyện đàng hoàng được không. "

"Em làm sao không nói chuyện đàng hoàng?" Đường Chi tiếp tục trừng anh: "Vậy anh thề anh sẽ quên đi hình ảnh vừa rồi! "

Thì ra còn đang vì chuyện vừa rồi mà để ý.

Giang Chi đồng ý: "Được. "

Đường Chi không tin hỏi lại: "Thật sự?"

Giang Chi không để ý tới cô, vòng qua cô đi thẳng về phía trước.

Đường Chi bớt uể oải hơn trước, vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo anh, nhất định phải nghe lại câu trả lời này một lần nữa : "Thật sự?!"

Bước chân Giang Chi chợt dừng lại, ngữ khí lạnh lẽo, trào phúng: "Quên mất không lưu lại cảm giác vừa rồi? "

Cách này đúng là những gì Đường Chi mong đợi.

Cảm xúc tiêu cực của cô cuối cùng hoàn toàn biến mất, "ồ" một chút, rất phối hợp trả lời anh: "Xem ra chỉ có mình em mới nhớ lại được. "

Miệng toàn bốc phét.

Giang Chi lười để ý tới cô.

Khi hai người đến điểm nhiệm vụ thứ tư, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi bên kia cũng vừa vặn xuống xe.

Nhìn thấy Đường Chi, Hạ Thu Thu sửng sốt một chút, kinh hãi nói: "Chi Chi, hai người cũng nhanh quá đi?!"

Trình tự xuất phát buổi chiều vẫn dựa theo xếp hạng số sao để sắp xếp thứ tự xuất phát.

Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi rời đi trước, so với Đường Chi và Giang Chi sớm hơn 10 phút, ở phân đoạn chốn khỏi mật thất, cô ta cũng dựa vào nhắc nhở trên bình luận, nhanh chóng cùng Phó Hoàn Chi vượt qua cửa ải.

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ là thuận lợi vị trí đầu tiên, ai biết Đường Chi và Giang Chi dĩ nhiên so với bọn họ còn nhanh hơn nhiều!

Đây vẫn là hố đen trò chơi Đường Chi sao?

"Đúng."

Đường Chi nở nụ cười, trong lòng nói nếu không có tình tiết chết chóc hít thở không thông kia, cô và Giang Chi còn có thể nhanh hơn một chút.

Nhân viên bên kia lấy ra bảng sao, trên đó ghi rõ số lượng ngôi sao của hai nhóm.

"Giang Đường" CP: 17 ngôi sao.

"Cuối mùa thu" CP: 19 ngôi sao.

Nếu Đường Chi và Giang Chi dẫn đầu hoàn thành nhiệm vụ thứ tư, như vậy bọn họ sẽ đạt được ba ngôi sao, lấy 20 ngôi sao suýt thắng Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi, bước cuối cùng của nhiệm vụ siêu nghịch tập.

Máu toàn thân Đường Chi trên dưới đều bốc cháy! Cố gắng một ngày, thành công hay thất bại nằm ở vòng này!

Đạo diễn công bố nhiệm vụ thứ tư, đó là chạy xe máy trên tuyết.

Hạ Thu Thu vừa nghe đến nhiệm vụ này, nhất thời vui mừng, tự hào nói: "Phó lão sư của chúng ta đã đoạt giải trong cuộc đua xe máy. Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ giành chiến thắng! "

Phó Hoàn Chi khiêm tốn sờ sờ mũi: "Nghiệp dư, nghiệp dư, hơn nữa xe máy tuyết này cũng khác với xe máy, chưa chắc tôi lái nhanh. "

Anh ta vừa nói vừa nhìn Giang Chi một cái: "Cậu thì sao? "

Giang Chi thản nhiên nói: "Tôi cũng từng chơi qua một chút. Không tính là quá tệ."

"Không có việc gì, đợi lát nữa tôi nhường cậu một chút." Phó Hoàn Chi cười, ngữ khí mang theo vài phần tự tin.

Giang Chi nói xong, dư quang thoáng nhìn thấy Đường Chi ở một bên vụng trộm cười.

Trong Đường Chi thầm nói, Phó lão sư thật sự quá khinh địch rồi!

Nếu đó là nhiệm vụ hai người, khả năng thắng bại còn chưa rõ. Nhưng nếu là loại nhiệm vụ chỉ cần một mình —— đặc biệt là một mình Giang Chi là có thể hoàn thành, vậy nhất định sẽ không thua.

Bởi vì... Nam chính là toàn năng! Vòng này, bọn họ nhất định phải thắng.

Giang Chi hỏi cô: "Cô cười cái gì vậy."

"A?"

Đường Chi đang mải nghĩ tay nắm túi xách, chần chờ ngẩng mặt lên, không nghĩ tới lời này của Giang Chi thật sự là đang hỏi cô.

Cô thành thật trả lời: "... Em nghĩ Phó lão sư quá coi thường anh. "

Giang Chi nhíu mày.

Dù sao cô cũng không thích ứng được với hạng mục không có cảm giác an toàn gì này, cố gắng bảo anh chậm mà chắc: "Anh phát huy bình thường là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng phát huy vượt bình thường. "

Hiệu suất phát huy của nam chính sẽ vượt qua người thường, khẳng định phải phá kỷ lục bảy tám phần gì đó.

Vậy đồ trang trí là cô ngồi ở ghế phụ có thể chân mềm nhũn không thể xuống được.

Giang Chi bị sự tín nhiệm vô lý của cô chấn động: "Tín nhiệm tôi như vậy sao? "

Đường Chi chớp mắt với anh: "Bạn trai em mà, là người lợi hại nhất thế giới! "

Giang Chi mặt mày bình tĩnh, đối với cái rắm cầu vồng này của cô đều đã miễn dịch.

Phòng phát sóng của "Cuối mùa thu" còn mở, nghe nói Phó Hoàn Chi còn đoạt giải trong cuộc đua xe, đều nhao nhao thán phục nói ——

[ Phó lão sư nhiều tài năng như vậy sao? ]

[ Cuộc đua xe máy giành giải thưởng, kỹ thuật đó phải rất tốt! Phó lão sư cũng quá khiêm tốn! ]

[ Quá mong chờ! Thật muốn "cuối mùa thu" giành được vị trí đầu tiên, đi chọn lâu đài pha lê! Công chúa nhỏ mùa thu sẽ sống trong lâu đài pha lê! ]

[ "Cuối mùa thu" phải vượt qua "Giang Đường"! ]

Hai nhóm cùng nhau mặc trang bị an toàn, bầu không khí trò chuyện thoải mái, nhưng vô hình trung, vẫn có sự cạnh tranh đang diễn ra.

Đường Chi vừa rồi đội mũ bảo hiểm an toàn, cũng không thể cài nút.

Không biết vì cái gì, cái khóa này đặc biệt hẹp nhỏ, hơn nữa đây là thiết kế bảo vệ khuôn mặt, dây đai hai bên cũng không đủ dài, muốn kéo thêm một chút cũng không kéo được.

Hai tay cô chạm vào hai dây đeo kia, mũ bảo hiểm an toàn khổng lồ che khuất tầm mắt phía dưới kín mít.

Cô cúi đầu, muốn thử nhắm hai bên, nhưng tầm nhìn bị ngăn cách, mặc cho hai tay cô đã dán lên, giữ chặt, tình huống tốt nhất cũng chỉ cắm vào một phần, còn có nửa bên cũng vừa vặn ở bên ngoài.

Bên kia Hạ Thu Thu chỉ hô một tiếng "Phó lão sư", Phó Hoàn Chi liền giúp cô ta.

Vội vàng cẩn thận che tóc cô ta, đội mũ bảo hiểm an toàn cho cô ta, và nhẹ nhàng buộc nút cho cô ta.

Trong màn đạn lại là một trận điên cuồng:

[ "Cuối mùa thu" siêu ngọt ngào, đây là núi đường sống di động! ]

[ Điên cuồng cho "cuối mùa thu" đánh call! "Cuối mùa thu" phải luôn ngọt ngào như vậy! ]

Đường Chi bị màn thể hiện ân ái tại hiện trường này làm cho sững sờ.

Đang sững sờ, Giang Chi bên kia đã mặc xong, thấy cô còn đứng sững sờ, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, "Nhanh lên. "

Đường Chi: "...". Đúng là đối lập nhau.

...Sự khác biệt giữa các cặp đôi thật và cặp đôi plastic.

Khán giả trong buổi livestream "Cuối mùa Thu" cũng để mắt đến cảnh này, nhao nhao chửi bới:

[ Cặp đôi này không ngọt một chút nào! ]

[ Trước đây tôi thấy họ có nhiều fan CP hơn, tôi nghĩ rằng họ rất ngọt ngào! ]

[ Nhìn như vậy thật sự không thể so sánh với "Cuối mùa Thu". ]

Đường Chi lại cố gắng một chút, vẫn không cách nào cài lại được, vốn muốn đi tìm nhân viên giúp đỡ, suy nghĩ một chút, Giang Chi cách cô gần nhất, đành phải hỏi Giang Chi: "Anh giúp em chút đi. "

Anh lại đây giúp cô.

Đường Chi bị trùm trong mũ bảo hiểm an toàn thật lớn, chỉ có thể khẽ ngửa đầu lên nhìn anh.

Làn da của anh cũng thuộc loại trắng nõn tinh tế, trong một mảnh tuyết trắng tinh có vẻ đặc biệt chói mắt, hàng mi dài buông xuống, ánh mắt dừng ở cổ cô, bàn tay thon dài nắm lấy nửa khóa nhỏ nối liền hai bên mũ bảo hiểm của cô, lúc kéo thẳng dây đeo, đầu ngón tay không cẩn thận dán nhẹ lên cằm cô.

"Rắc" một tiếng, nhẹ nhàng cài lại.

Đầu ngón tay anh rời đi ngay lập tức.

Nhưng nơi anh vừa mới đụng tới, giống như là bị một mảnh lông vũ nhẹ nhàng đảo qua, không biết có phải là bởi vì đem đầu đặt trong mũ bảo hiểm hay không, xúc cảm, thính giác, đều trở nên nhạy bén không ít, vành tai Đường Chi đột nhiên nóng lên.

Đợi đến khi tất cả các thiết bị bảo hộ an toàn đều được mặc xong, hai nhóm đồng loạt ngồi vào trong xe.

Nam nhân tựa hồ trời sinh hiếu chiến, chỉ riêng tiếng gầm rú của hai chiếc xe, đều mang theo tư thế ngươi đuổi theo ta muốn đè lên đối phương một đầu.

Khi vang lên tiếng nổ vang, không biết có phải là bởi vì có thêm một nhóm cùng cạnh tranh hay không, tế bào toàn thân Đường Chi đều đang kêu gào kích thích.

Trọng tài đứng bên cạnh đếm ngược.

"Ba ——"

"Hai ——"

"Phốc——"

Nương theo tiếng còi ngắn và mạnh mẽ, hai chiếc xe máy nhanh chóng chạy ra, trong nháy mắt liền mơ hồ thành hai bóng dáng nho nhỏ đi xa trong màu tuyết.

Khán giả trong phòng phát sóng của "Cuối mùa thu" hô hào quá mức...

[ Cái này, không giống lúc tôi đua xe? ]

[ So với tàu lượn siêu tốc còn nhanh hơn nhiều! ]

[Này cũng thật là, Phó lão sư thật mạnh, tôi cũng không nhìn thấy cặp Giang Chi cùng Đường Chi ở nơi nào! ]

[ Bị Phó lão sư bỏ lại sao? ]

[ Phó lão sư cũng quá trâu bò đi! ]

Đợi đến khi ống kính không còn lay động nữa, trong phòng livestream cũng bắt đầu đánh cược.

[ Tôi đặt cược vào Phó lão sư! Căn bản không nhìn thấy cặp Giang Đường kia! ]

[ Bởi vì đây là phòng phát sóng của "Cuối mùa thu", ống kính không thể lia tới " Giang Đường" nha.]

[ Tôi không quan tâm, tôi cảm thấy chắc chắn Phó lão sư sẽ giành chiến thắng! ]

Hạ Thu Thu bị xóc đến thất điên bát đảo, người đều bị lắc như muốn ngất đi.

* Thất điên bát đảo: Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt

Lúc này nhìn xuống thấy những bình luận này, trong lòng các người hãy ngồi vào vị trí của cô ta!

Lúc trước cô còn tưởng rằng Giang Chi cũng không xuất thân chuyên nghiệp, có thể dành phần thắng được bao nhiêu?

Chiếc xe máy của Giang Chi chạy đến mức không thể đuổi kịp.

Không phải nói là nhường một chút sao? Phó lão sư chính là người từng tham gia cuộc đua xe máy, nên chắc không đuổi kịp anh!

Cái này được gọi là chỉ nhường một chút sao?

Mợ nó, thật là khó chịu mà!

Cô vừa chửi bới xong, phát sóng trực tiếp vừa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi