SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Đường Chi đã ngủ rất say, đang ngủ ngon thì cô nghe thấy vài tiếng lộp bộp, âm thanh chân thực, giống như âm thanh 4D, cô tưởng là động đất, vội vàng mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Giang Chi.

Ban đầu, ánh sáng bên trong lều rất mờ, nhưng do bị sập nên một chút ánh sáng từ bên ngoài lọt ra ngoài.

Giang Chi bảo vệ cô dưới người, và các thanh chống đỡ lều rơi trên người anh ta.

Anh không hề than một tiếng, chỉ nhìn cô: "Sợ à?"

Đường Chi mở to mắt, nhất thời không phản ứng kịp.

Nếu đây là khi xem một bộ phim truyền hình dài tập, cô ấy chắc chắn sẽ kéo chăn bông và gáy tiếng gà...

Đây là một khung cảnh lãng mạn làm sao!

Theo như cảnh quay này thì nó phải quay 360 độ theo mọi hướng, kết hợp với kịch bản nhất kiến chung tình và bgm*, nam nữ chính nhìn nhau, trái tim rung động. Nữ chính cảm động, nan chính cúi đầu, hai người tình cảm mãnh liệt trao một nụ hôn nồng nàn.

*bgm: Backgroud music (nhạc nền), ý nói nhạc nền trong phim.

Lần mạo hiểm ngoài ý muốn này lại làm co hai người rung động, là kịch bản ngọt ngào thu hút khán giả - có thể khiến cô hưng phấn đến như vậy, xem đi xem lại trên Weibo, và viết 500cmt khen ngợi thủ đứ các loại!

Nhưng vào lúc này, trong cổ họng cô không kiềm chế được mà hét chói tai.

Gặp quỷ!

Ai nói cho cô biết...

Tại sao—

Giang Chi lại ở trên người cô?!

"A..."

Âm thanh rung trời này vang lên, Giang Chi bình tĩnh đến đâu cũng phải cau mày khi nghe tiếng hét của cô.

Nhóm người Trương Minh Liên thất thần nhìn nhau, chần chừ không biết có nên chạy tới hỏi xem có gì chuyện xảy ra.

"Anh Phương, anh có muốn ... đi xem một chút ... xem một chút ..."

Vẻ mặt Trương Minh Liên ngượng ngùng: "Nếu không ... đợi ... đợi một chút?"

Ít nhất, hãy cho họ một chút thời gian để mặc quần áo? !

Một nhóm người cứng đờ ngồi chờ một lúc, và một lần nữa họ nghe thấy tiếng lều bắt đầu chuyển động—

"Chúng ta... bây giờ chúng ta có thể đi qua được không?"

"Bây giờ ... chắc là ... được rồi!"

Khi Trương Minh Liên và một vài người chạy tới và kéo lều ra, họ nhìn thấy Đường Chi đang kinh hoàng kéo chăn bông, giống như một cô gái lớn bị lợi dụng vào lúc nửa đêm.

Ngược lại Giang Chi vẫn tỏ vẻ thờ ơ như mọi khi, một tay cầm cột lều, vừa vặn chống đỡ để chiếc lều không bị sập đè lên người hai người họ.

Trương Minh Liên vô thức liếc nhìn quần của Giang Chi.

Đã mặc quần áo.

Khóa kéo quần ...

Cũng được kéo lên.

Thật may mắn.

Anh ta là một người đàn ông to lớn, và hơi khó xử khi nhìn chằm chằm vào dưới đất, nửa ngày không nói ra được chữ nào, cuối cùng cũng lắp bắp nói một câu: "Cái kia...mặc xong quần áo đã ..."

Máy quay bên ngoài còn chưa có tắt đâu!

Vừa nói xong, liền nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo.

Đường Chi không nói nên lời.

Đạo diễn không biết lại bị gì nữa rồi?! Không quan tâm đến việc lều có sập hay không, nhưng lại xem hai người cô có mặc quần áo hay không. Ai lại trần truồng ngủ vào ban đêm trong lều trong thời tiết lạnh giá như vậy?!

Ngay từ đầu, Giang Chi đã cảm thấy Trương Minh Liên nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

Lại nghe hiểu ý nghĩa những lời nói của Trương Minh Liên ...

Vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh của người đàn ông cũng lộ ra một chút vết nứt.

Trương Minh Liên: "..."

Này nhìn có vẻ giống như có sựu cố xảy ra, hai người họ ăm mặc chỉnh tề, càng giống như là giấu đầu lòi đuôi, làm cho lòng ông ta bị cào cho ngứa ngáy.

Xem ra bát quái là bản tính của mỗi người, nó đi sâu vào xương tủy, không phân biệt nam hay nữ.

Chờ đến khi Đường Chi và Giang Chi đều ra khỏi lều, mấy người bọn đều nỗ lực dụng lều nhanh nhất có thể.

Đường Chi buồn ngủ lơ mơ ngáp dài, gió lạnh thổi tới, cô không còn buồn ngủ chút nào, mặc dù đã tỉnh dậy nhưng tính khí ròi giường chuẩn bị tới rồi.

Cô lôi kéo Trương Minh Liên lý luận:

"Đây có phải là một tai nạn chương trình?!"

Trương Minh Liên: "..." Sao cô lại có thể nói như vậy chứ?

"Chúng tôi cũng không muốn điều này. Chủ yếu ... chủ yếu là ... lợi hại!"

Đường Chi lại hỏi thêm một câu hỏi tra tấn linh hồn khác:

"Nếu cái lều lại sập một lần nữa thì sao bây giờ?!"

Trương Minh Liên nhẹ giọng dỗ dành cô: "Sẽ không đâu, lần này chúng tôi nhất định sẽ dựng chắc chắn cho cô."

Đường Chi bị mắc mưu, lại nói: "Hơn nữa tôi đang ngủ ngon, nhưng lều bị sập! Làm nhiễu loạn giấc mơ đẹp của tôi thì tính thế nào?! Ngày mai chúng tôi phải ngắm mặt trời mọc và đi công viên giải trí chơi. Vậy mà mấy người hết năm lần bảy lượt quấy rầy, chắc chắn ngày mai thức dậy, mặt tôi sẽ bị sưng cho xem! "

Đường Chi càng nói càng tức giận.

Cứ tưởng tượng ngày mai mặt mình sưng vù như vậy, toàn bộ quá trình sẽ được truyền hình trực tiếp cho khán giả cả nước xem, điều này còn tệ hơn cả cái chết...

Vốn dĩ cũng chỉ có một danh hiệu bình hoa duy nhất được chứng nhận quốc gia, bây giờ tổ tiết mục lại làm như vậy, giờ cô còn phải làm một người khiến người ta chán ghét, ôi tan nát hết cả cõi lòng!!

Tính khí của cô càng ngày càng lớn, lời nào cũng là sự thật, câu nói nào cũng làm cho người ta đau lòng.

Trương Minh Liên chống đỡ không được đành phải nhìn Giang Chi cầu cứu, nhưng anh ta đã cầu cứu Giang Chi rất lâu, Giang Chi cũng im lặng đứng ở một bên không muốn ngăn cản Đường Chi đang khóc nháo nữa, nghiêm túc dựng lều.

Cuối cùng, Trương Minh Liên chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy thì nói ... buổi tối cô muốn ngủ như thế nào?"

Nhất định Đường Chi sẽ không ngủ trong lều.

Cô rất vất vả mới có thể chấp nhận ngủ trong chiếc túi ngủ xấu xí này, kết quả lều sập đã đánh thức cô!

Lúc này, từng cơn gió lạnh thổi qua đến rung cả người.

Cô nhìn xung quanh, ngoại trừ lều trại, chỉ còn lại có du thuyền đưa hai người họ đến đây.

Nhớ tới nhiệt độ ấm áp trên thuyền, Đường Chi chỉ vào thuyền: "Bồi thường cho chúng tôi ngủ trong đó đi!"

Khi Đường Chi nói xong, Giang Chi cũng nhướng mắt nhìn theo hướng đầu ngón tay của cô chỉ.

Ý cô là chiếc thuyền.

Anh không dấu vết mà nhếch miệng.

Trương Minh Liên thấy Đường Chi muốn ngủ trên thuyền,choáng váng. Trên thuyền thật ra vẫn còn một phòng trống, đó là phòng dành cho tình nhân, giá cả rất xa xỉ.

Thấy anh ta im lặng, Đường Chi bĩu môi bất mãn, bắt đầu phàn nàn: "Đây là chương trình về tình yêu, một hai phải bắt khách mời ngủ trong lều, ngủ trong lều còn chưa tính, đã thế lều còn sập, chậc chậc chậc... "

"Nếu tôi là khán giả, tôi sẽ cảm thấy chương trình nhất định có vấn đề, có rất nhiều nguy hiểm ngầm, thế mà còn có thể yên tâm cho khác mời ngủ trong lều. Hơn nữa, khách mời này vừa mới hết bệnh cách đây năm ngày, một nữ khách mời yếu đuôi, phải ngủ trong lều lạnh băng này... "

Cô càng nói càng hăng hái.

Trương Minh Liên bất lực xua tay: "Được, được rồi, là sai lầm của chúng tôi, đêm nay bồi thường cho hai người ngủ trong khoang thuyền được chưa?!"

Anh ta vừa nói xong, Đường Chi lập tức dừng lại những lời buộc tội hùng hồn của cô, cực kỳ hiểu chuyện đáp "Được", sau đó ngẩng đầu lên, nháy mắt với Giang Chi, đôi môi mở rộng, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Đây là cách quen thuộc mà cô muốn người khác khen mình. Lơ đãng, anh nhìn cô, đuôi mắt cũng ôn nhu nhẹ nhàng cong lên.

Trương Minh Liên dẫn cả hai vào cabin và mở cửa phòng cho họ.

Trong cabin không có mùi ẩm ướt, trong phòng thoang thoảng hương hoa hồng.

Phòng tắm và phòng vệ sinh trong phòng đều có sẵn, trên khăn trải giường màu trắng, cánh hoa hồng được rắc thành hình trái tim, và một ngọn đèn màu cam trên đầu trang trí cho căn phòng trở nên gần gủi và ấm áp.

Cách bố trí trong phòng giống hệt như phòng dành cho các cặp đôi mới cưới đi hưởng tuần trang mật.

Bỏ qua những điểm này, thì nó tốt hơn rất nhiều so với việc phải ngủ trong lều.

Đường Chi được tiện nghi còn muốn ra vẻ thông minh, nhìn lén Trương Minh Liên: "Có căn phòng tốt và đẹp như vậy không cho chúng tôi ngủ, lại muốn chúng tôi ngủ trong lều, tổ chương trình cũng quá keo kiệt rồi! "

Trương Minh Liên: "..."

Cô có biết ngủ một đêm trong đây có giá bao nhiêu không!

Nguồn kinh phí của tổ chương trình đang bị đốt cháy! A A A!

Nhưng mà...

Anh ta liếc nhìn Giang Chi, người lúc nào cũng không thể hiện điều gì trên mặt, sau đó nhìn đến Đường Chi, người có vẻ mặt hưng phấn.

Nghe nói căn phòng có phong thủy đặc biệt tốt, cứ 10 cặp vợ chồng đến ở đây thì có 9 cặp vợ chồng hạnh phúc mang thai, có thể thấy việc yêu đương trên thuyền quả nhiên là khác biệt.

Một khi những suy nghĩ không được trong sáng được mở ra, có muốn ngăn cản không suy nghĩ cũng không được.

Trước khi Trương Minh Liên rời đi, anh ta nhìn Đường Chi một cái nhìn uốn nói lại thôi. Nếu trải nghiệm ở đây tốt, anh cũng muốn đưa vợ đến thử.

Đường Chi không hiểu đóng cửa lại, đi tới gần hỏi Giang Chi: "Anh có thấy đêm nay đạo diễn có gì đó kỳ lạ không?"

Giang Chi đang cởi cúc áo gió: "Sao vậy?"

Đường Chi nghẹn ngào: "Chỉ là..."

Đường Chi diễn ta cho anh: "Gióng như việc mặc quần áo vào ấy."

Giang Chi cười một tiếng và thúc giục cô mau đi ngủ.

"Đi ngủ."

"Ồ."

Sau đêm trằn trọc này, sau nửa đêm Đường Chi ngủ rất sâu.

Ba giờ sáng, trên biển đen kịt. Giang Chi đúng hẹn xuất hiện trước mặt tổ đạo diễn.

Trong chuyến đi này, ngoài việc các khách mời phải chịu khổ, thì những người đứng sau hậu trường cũng phải chịu khổ cùng họ, Trương Minh Liên bảo mọi người đi ngủ đi, camera vẫn đang mở, và điều chỉnh vị trí máy quay, trong mắt anh ta đều là tia máu.

Trương Minh Liên cho rằng Đường Chi đến trễ một chút, đợi một hồi không thấy cô đi ra, bèn hỏi Giang Chi: "Đường Chi đâu?"

"Chưa dậy."

Giang Chi ý bảo Trương Minh Liên ngồi xuống: "Đừng gọi cô ấy."

Sau hai giây nhìn chằm chằm vào nhau, Trương Minh Liên, cũng là một người đàn ông, ngay lập tức hiểu ra.

Tổ đạo diễn thật sự không yêu cầu ảnh chụp chung của hai người họ.

Thời điểm này là lạnh nhất, bầu trời tối đen như mực, nhưng gió biển vẫn rất lạnh và mạnh liệt thổi, anh ngồi xuống, quấn mình trong chiếc áo khoác dày cộp, nhìn bộ quần áo mỏng của Giang Chi: "Cậu mặc ít vậy, có lạnh không?"

Giang Chi lắc đầu: "Không lạnh."

Trương Minh Liên cười và nói, "Người trẻ tuổi thật tuyệt vời."

Giang Chi hỏi hắn, "Sao anh không đi ngủ?"

Trương Minh Liên lắc đầu: "Dù sao thì cũng phải có người theo dõi."

Giang Chi lễ phép gật đầu với anh ta: "Vất vả."

"Tôi đang kiếm tiền. Tôi cũng đang đợi mặt trời mọc để chụp ảnh cho vợ", Trương Minh Liên bật cười. Khi nói về vợ, anh ta như được tiếp thêm sức lực, ánh mắt vô thần do thức trắng đêm lại sáng lên: "Hay là quay video cho cô ấy, trở về cho cô ấy xem chắc chắn sẽ khen tôi!"

Giang Chi cười nhẹ.

Hai người im lặng ngồi đợi một lúc, sắc trời từ từ sáng lên một chút, phía xa hiện ra một màu đỏ sậm trên bầu trời.

Người đàn ông bấm nút chụp vào khoảnh khắc bình minh.

Bức ảnh bình minh tuyệt đẹp đó đã được lưu giữ trong điện thoại rất lâu.

Đến khi Đường Chi tỉnh dậy, trời đã hửng sáng.

Cô ngủ dậy nhìn có chút ngốc, đầu tóc bù xù, cô kinh hãi ngồi bật dậy, nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn đọc báo, vội vàng nhảy ra khỏi giường.

"Giang Chi, chúng ta quên xem mặt trời mọc !!!"

Giang Chi quay mặt lại đáp lại, nhìn thấy cô đi chân trần trên thảm vì vội, không có xỏ giày, ý bảo cô cô yên tâm quay lại giường.

"Chụp rồi."

Đường Chi còn chưa hiểu gì, ngây ngốc đáp: "Hả?"

"Đã chụp lại rồi, không cần lo lắng."

Trái tim nhỏ bé của Đường Chi lệch một nhịp, mặt mày cô ấy tràn đầy vui sướng: "Vậy thì chúng ta..."

Anh cảm nhận được cô sắp nói gì, liền gật đầu đáp lại: "Công viên giải trí."

"Ồ!"

"Tuyệt quá!"

Trên đời này làm sao có thể có một người đàn ông hoàn hảo như vậy?!

Khi cô đang ngủ, cô không thể dậy sớm và chịu lạnh, một mình anh đã đi hoàn thành nhiệm vụ?

Bây giờ, trong mắt Đường Chi, Giang Chi đã cao gần 2,8 mét!

Cô phấn khích giơ hai tay lên, sự ngưỡng mộ của cô dành cho anh gần như trào dâng, cô điên cuồng vỗ về cái rắm cầu vồng của Giang Chi –

"Giang Chi, anh là một người đàn ông thông minh."

"Thật sự, anh quá tuyệt vời, anh rất tuyệt vời!"

"Ai yêu đương với anh, chính là phúc khí ba đời nhà người đó phù hộ mà!"

Khi cô vui, thì cả thể giới đều biết.

Khóe môi Giang Chi từ từ nhếch lên, nhưng khi nghe đến câu nói thứ ba của cô, môi anh mím chặt lại.

Một trái tim như ngừng đập, như có ai đó đang bóp chặt trái tim anh. Chỉ vì "ai" trong câu thứ ba của cô ấy. Có thể là bất kỳ người nào. Nhưng lại không có cô, cô từ đem chính mình loại ra ngoài.

-

Hôm nay là ngày cuối cùng ghi hình tập 3 《 Chúng ta yêu nhau 》, đồng thời cũng là ngày phát sóng tập 2 《 Chúng ta yêu nhau 》 (Phần 2).

Vào lúc tám giờ tối, chương trình 《 Chúng ta yêu nhau 》 đã được phát sóng, tất cả mọi người đang chờ đợi, đúng giờ online.

Phần đầu với màn gay cấn tranh đoạt vị trí của CP "Giang Đường" và CP "Cuối mùa thu" tranh nhau vị trí thứ 1. Ở tập này, ngoài phần đối đáp gay cấn, phần phát sóng trực tiếp củaCP "Giang Đường" ngày hôm sau cũng được phát sóng.

Mọi người đều biết rằng Đường Chi bị cảm lạnh ở Băng Thành.

Nhưng không ai biết, tại sao Đường Chi, người sống trong một căn phòng có hệ thống sưởi hiện đại, lại có thể bị cảm lạnh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi