SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

Chương 67


Đường Chi đau đầu nhớ lại.
Cô vừa xuyên qua thì đã ở trong chương trình tạp kĩ rồi.
Ngoài những cài đặt trong sách ra, là những cảnh báo không được vượt quá làm loạn cốt truyện.
Không biết có phải là do uống quá nhiều không, cô nhìn chằm chằm vào Giang Chi cả nửa ngày trời nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào.
Giang Chi cũng không bất ngờ gì trước phản ứng như vậy của cô.
Giống như cô, trong mơ hồ anh cũng cảm nhận được điều gì đó, dường như giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, nhưng khi muốn nghĩ lại, anh lại không thể nào nhớ ra. 
“Đừng nghĩ nữa.”
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, nghĩ không ra cũng không sao cả.”
Đường Chi vẫn ngồi ngây ra.
Lần đầu tiên cô cảm thấy trống vắng, trong lòng như mất đi một thứ gì đó, trống rỗng và hụt hẫng.
Khi xuyên vào sách, cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, cô vẫn luôn nhắc nhở mình là phải đi theo cốt truyện, tránh việc sai lệch dẫn đến kết cục hủy diệt.
Nhưng cô đến từ đâu?
Cô là ai?
Cô hoàn toàn…
Không thể nhớ nổi. 
Những câu hỏi này lần lượt ập đến trước mặt cô, cô giống như một học sinh yếu kém, ngoài việc bối rối nói câu tôi không biết gì thì cô không còn biết gì nữa. 
Giang Chi nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không nghĩ nữa, ngủ đi, Chi Chi.”
Đường Chi bất mãn trừng mắt nhìn anh.
Rõ ràng là anh hỏi cô, bây giờ lại bảo cô đừng nghĩ nữa. 
Không hiểu nổi vấn đề này, thật đáng sợ.
Nhìn thấy Giang Chi chuẩn bị rời đi, cô hoảng sợ mà kéo anh một cái, do dự: “Anh có thể… ở lại với em không?”
Giang Chi quay lại nhìn cô. Đôi mắt cô ươn ướt giống như một con vật nhỏ yếu ớt vô lực.
“Ngủ ở đây?”
Cô vỗ xuống chỗ bên cạnh trên giường của mình: “Được không?”
Vẻ mặt của Giang Chi có chút kiềm chế, có điều yết hầu của anh lại trượt lên trượt xuống lộ ra chút căng thẳng.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt của anh. Ánh mắt người đàn ông trầm mặc mang theo sự nhẫn nại và kiềm chế.
“Em có biết mình bây giờ đang nói gì không?”
“Em sợ mà…”
Đường Chi tưởng anh từ chối, nhỏ tiếng lầm bầm.
“Thật sự sợ?”
Có thể thấy rượu vào giúp người ta can đảm hơn, sự can đảm đó cũng đều vì người trong lòng.
Cô gật đầu lia lịa.
Anh lại hỏi: “Ngày mai thức dậy có nhớ được những gì mình nói đêm nay không?”
Đây là sợ cô lại chối bỏ.
Đường Chi bất mãn phồng má, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì rượu: “Anh không tin em hả Giang Chi!”
Khi cô hành động như một đứa trẻ, âm cuối sẽ kèm theo chút tinh nghịch. Giọng nói sau khi uống rượu vào lại ngọt như mật.
Giang Chi bị cô chọc cho bật cười: “Được rồi, tôi ở lại với em.”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thật ư?”
Ánh mắt Đường Chi lóe sáng lên, cô cười tủm tỉm nói với anh những lời tử tế: “Anh thật tốt bụng, Giang Chi!”
Giang Chi không giống cô, nghe những lời này sẽ bị lung lay.

Anh nhìn dáng vẻ mềm mại, dễ thương của cô rồi bất lực thở dài.
Xem ra vẫn là chưa tỉnh rượu.
“Được rồi. Ngủ đi.”
Trước khi đi ngủ, cả hai nói lời chúc ngủ ngon cho nhau.
Đường Chi nằm xuống, chẳng mấy chốc ý thức đã trở nên mơ hồ.
Cô ồn ào cả đêm, lại uống nhiều rượu, đầu óc vừa mệt lại vừa choáng.
Đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng, hình như ôm phải một chiếc gối ấm áp có chút cứng.
Trên chiếc gối này lại có một mùi thơm sạch sẽ, giống như có thể xóa đi mọi lo lắng và phiền não trong lòng cô.
Đường Chi ôm gối thoải mái, trong lúc mơ màng lại nghe thấy một giọng nói ấm áp rơi xuống: “Ngủ ngon.”
Ngủ ngon.
Đầu cô bây giờ rất choáng, không còn hơi sức đâu mà trả lời anh.
Giang Chi tội nghiệp cả đêm nửa tỉnh nửa mơ.
Hương thơm mềm mại trong cánh tay tỏa ra. Trong bóng tối, anh nhắm mắt nhẫn nhịn.
Bàn tay đặt bên cạnh phải kiềm chế rất nhiều mới có thể kiểm soát được ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Cái giá của việc cả đêm làm Liễu Hạ Huệ(1), chính là vừa mới sáng sớm đã bị Đường Chi đá một phát. 
Sự thật chứng minh rằng thỏa thuận với một cô gái say rượu là điều tồi tệ nhất mà Giang Chi từng làm. 
Giang Chi nhíu mày đau đớn, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt như nhìn thấy ma của Đường Chi.
Cô mở to đôi mắt ra, lấy chăn bông che mình lại, giống như một cô gái ngây thơ vừa bị xâm hại, trong giọng nói có chút bất lực: “Giang Chi… sao anh lại ở đây…”
Đường Chi không dám tin vào mắt mình, trong đầu hiện lên bốn chữ “thừa nhân chi nguy”(2).
Giang Chi đau đầu, tay xoa xoa hai huyệt thái dương: “Không nhớ được chút gì à?”
Không nhớ cái gì?
Đường Chi lại càng thêm bối rối.
Giang Chi vừa mới tỉnh, giọng nói có chút gợi cảm: “Quên những gì em đã làm đêm qua rồi sao?”
Đường Chi: “...”
Phải, quên hết rồi.
Giang Chi không có tâm trạng cùng cô nhớ lại những hình ảnh tối qua, liền đứng dậy giục cô: “Mau mặc quần áo vào, tôi đưa em về.”
Nghe giọng điệu này, cô hơi chần chừ.
Đường Chi vốn dĩ có chút bất mãn nhưng nghĩ đến việc cô ngủ với anh bao nhiêu lần, anh cũng chưa bao giờ lợi dụng lúc người khác nguy khốn, lại do dự “ờ” một tiếng.
Khi anh đứng dậy mặc quần áo, Đường Chi núp mình trong chăn nhìn anh.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên ngủ chung nhưng cũng hiếm khi thấy anh mặc quần áo.
Vì anh thường dậy sớm hơn cô.
Cô lại cẩn thận nhớ lại những chuyện tối qua.
Chính là dừng ngay lúc cô và Tư Tiểu Trân gọi điện cho nhau, quá điên rồi!
Và sau đó thì…
Cô không thể nhớ được gì cả.
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Đường Chi lại dồn vào Giang Chi đang cài cúc áo. 
Tại sao người đàn ông này, chỉ mặc quần áo thôi cũng có thể đẹp đến như vậy?!
Vừa cấm dục lại vừa gợi cảm.
Tiếp tục nhìn nữa, cô cũng cảm thấy đêm qua là do cô chủ động trước, được chưa?
Sau khi sửa soạn xong, trên đường Giang Chi đưa cô về.
“Về đâu? Nhà hay công ty?”
Đường Chi ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu suy nghĩ: “Công ty đi!”
Vốn dĩ hôm nay Tống Sơ Tuyết sẽ đến đón cô, nhưng tối qua trước khi uống rượu với Tư Tiểu Trân, cô đã chào tạm biệt với Tống Sơ Tuyết. Vì vậy, hôm nay Tống Sơ Tuyết sẽ không đến.

Lúc này đi nhờ xe của Giang Chi về, ngược lại cũng tốt.
Có điều, vì sự việc sáng nay mà bầu không khí trong xe bây giờ có chút gì đó khó xử.
Đường Chi cả đường rụt rè, câu được câu không mà trò chuyện với anh.
Trong lòng rối bời nhớ lại những chuyện tối qua, hình như mơ hồ nhớ ra đã tỏ tình với anh, nhưng hình như lại không phải.
Đầu óc rối bời chỉ có thể cẩn thận thám thính: “Tối hôm qua em… có nói gì lung tung với anh không?”
Giang Chi đang nhìn về phía trước, khẽ nhướng mày: “Ví dụ?”
“Ví dụ…”
Đường Chi ngập ngừng, chuyện này làm sao có thể?
Đường Chi phồng má, do dự một hồi rồi quyết định nói ra sự thật: “Chính là, em có nói với anh rằng chúng ta đang ở trong một cuốn sách không?”
Nói xong cô lại giả vờ nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt lại cẩn thận nhìn sắc mặt của anh.
“Có.”
Giang Chi bình tĩnh đáp, không có chút gì kinh ngạc.
Tim của Đường Chi như muốn bay lên cuống họng. 
Nói! Rồi!
Đó không phải là…
Biết hết tất cả rồi ư?
Phía trước có đèn đỏ, Giang Chi chậm rãi dừng xe.
Anh quay mặt lại, nghiêm túc nhìn cô, đem những gì anh tiếp thu được hợp thành một câu theo cách mà cô có thể tiếp thu: “Đây là một quyển sáng, tôi là nam chính, em là nữ chính, chúng ta số mệnh đã định là ở bên cạnh nhau.”
Chỉ là không biết vì lý do gì nên đã quên sạch.
Đường Chi: “...”
Cô bị rối loạn rồi. 
Đây…
Cô rốt cuộc là có nói hay không vậy?
Làm sao lại có người trả lời nửa đúng nửa sai đây.
Giang Chi có phải nghe những điều cô nói rồi lại giễu cợt cô? Hay là vẫn chưa nghe thấy những điều vô nghĩa kia?
Cô không nói nữa, trong xe lại yên lặng trở lại.
Đèn đỏ trước mặt lại chuyển màu xanh, Giang Chi lại khởi động xe, nhẹ nhàng lái về hướng thành phố.
Đường Chi vẫn còn đang chìm đắm, tìm kiếm lại những mảnh vỡ ký ức rời rạc. Cô chưa kịp nhận ra thì xe đã chạy đến dưới tầng của công ty cô.
Đường Chi trở về công ty, Tống Sơ Tuyết mang đến cho cô rất nhiều tin tốt.
Dù mới tham gia vào nhóm nhưng độ nổi tiếng của Đường Chi vẫn có nhiều lượt tìm kiếm nhất. 
Có một ngày, thậm chí còn có người thở dài, nghĩ rằng các chương trình tạp kỹ hiện nay không hay, tất cả đều tràn ngập mùi vị kịch bản.
Lúc này, người chuyên phản lại kịch bản, Đường Chi, đều bị mọi người nhắc đến.
Mọi người nghĩ đến hành động đi ngược với kịch bản của cô mà cảm thấy hay. Thậm chí còn có người sửa lại không ít các cảnh quay trong chương trình tạp kỹ của cô.
Như vậy còn chưa đủ, có người vì muốn xem hành động của Đường Chi mà xem lại “We Are In Love”.
Sau khi mọi người xem hết không còn tư liệu gì, lại chỉ đành gõ tên cô lên mạng tạo nên hot search. Hy vọng các chương trình tạp kỹ có thể xem xét cô gái thần kỳ này mà mời cô về tham gia. Đây chính là mật mã rating thỏa đáng!
Tống Sơ Tuyết hào hứng thông báo cho cô về những tin tức hợp tác mới trong những ngày này: “Bây giờ em đang rất nổi tiếng, mấy vụ hợp tác cũng tìm đến không ít.” 
“Đây là đại diện thương hiệu Carol.”
Carol là thương hiệu mỹ phẩm nhất nhì trong nước, có thể nhận được sự tán thành của bọn họ, chứng minh giá trị thương vụ của Đường Chi vô cùng cao.
“Còn có buổi lễ long trọng cuối năm của ‘CHIO’, phỏng vấn của tạp chí ‘Cô/Anh/Nó’…”
Tống Sơ Tuyết nói tới công việc.
Đường Chi nhìn vào mớ hợp đồng mời hợp tác, người làm công thích nhất là xem những khoản số, sớm đã cao hơn mấy chục lần so với trước kia cô tham gia ‘We Are In Love’.”

Đây quả thực là điều rất vui!
“Chị Tống, có việc thật tốt, tôi yêu công việc!”
Tống Sơ Tuyết thở phào một hơi, vui vẻ nói: “Em thích là được, tiếp tục phát huy.”
Hiện tại Giang Chi theo đuổi Đường Chi một cách trắng trợn, Tống Sơ Tuyết chỉ sợ một ngày nào đó, trái tim Đường Chi bị lung lay, lại trở về trạng thái yêu đương bỏ quên công việc.

Carlo đưa ra chủ đề quảng cáo, tên là “Sắc xuân trong mùa đông lạnh giá”.
Vừa hay hiện tại là mùa đông, kịch bản quảng cáo đã gửi đến hộp thư của Tống Sơ Tuyết.
Đường Chi bỏ ra cả một buổi tối để xem và hiểu, ngày thứ hai qua đó để quay. 
Cô đóng vai một cô gái không đủ tự tin, thông qua việc sử dụng mỹ phẩm, từ mộc mạc hoàn toàn hoá thân thành nữ thần.
Quả thực, kịch bản này không hợp với Đường Chi lắm, vì ngũ quan của cô quả thật rất đẹp.
Cho dù nhân viên hóa trang đã cố gắng trang điểm nhạt nhoà cho cô. 
Nhân viên trang điểm khóc: “Chi Chi, lớp nền này của em tốt thật!”
Nhưng mà Đường Chi cũng không cần thiết phải hoàn toàn xấu, lấy cái xấu để tôn lên vẻ đẹp, không phù hợp với triết lý của họ. 
May mắn thay, kỹ thuật diễn xuất của Đương Chi rất tốt, khi cô diễn vai thiếu tự tin, ánh mắt trở nên ảm đạm. Cô đã sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình để tạo ra sự tương phản giữa trước và sau. 
Sau khi quay xong quảng cáo, Đường Chi còn thực hiện chụp thêm một bộ ảnh khác theo chủ đề “Sắc xuân trong mùa đông lạnh giá”. 
Đêm đó, phía bên Carol đã đăng trên weibo, @Đường Chi giới thiệu quảng cáo mỹ phẩm cùng tên “Sắc xuân trong mùa đông lạnh giá”, ba ngày sau sẽ lên sóng. 
Đường Bột nhanh chóng chạy đến trang web, nhấp vào những bức ảnh mà Carol đã phát lên.
Đường Chi đứng trong bầu trời đầy tuyết, hoặc là đứng trong tuyết, lòng bàn tay giơ về phía trước đón lấy những bông tuyết phiêu bay…
Mỗi một bức ảnh trông cô đều tỏa sáng.
Dù chỉ là trang điểm nhẹ, cũng không giấu đi được vẻ đẹp của cô mà còn hòa hợp với nền tuyết lạnh giá, uy nghiêm.
Cô chính là sắc xuân nở rộ trong đêm đông lạnh giá.
[Chi Chi đẹp quá woo woo woo!]
[Hình dáng tiên nữ.]
[Chờ đợi quảng cáo với sản phẩm ra mắt! Ví tiền đã sẵn sàng.]
[Mùa đông này cùng Chi Chi ngắm tuyết.]
Ngay sau đó, một blogger đã chuyển tiếp những bức hình, phát ra cuộc bình chọn, hỏi người qua đường về hình ảnh cô chụp đại diện cho Carol được bao nhiêu điểm.
Phản ứng của người qua đường cũng rất thực tế, thang điểm 8-10 được bình chọn nhiều nhất kéo ra một khoảng chênh lệch với những điểm số thấp. Ngoại trừ một số bình luận của antifan thì hầu hết đều là những lời khen ngợi.
Đường Chi vừa ăn cơm vừa lướt weibo, vui đến không ngậm được miệng.
Tống Sơ Tuyết vẫn luôn lo lắng tâm trạng của cô.
“Em bình tĩnh một chút, đừng có ngày nào cũng vui vẻ khi có người khen. Nếu như có người mắng chửi, không phải tâm lý của em sẽ bị suy sụp sao?” 
Đường Chi không để ý nói: “Trước đây cũng có rất nhiều người mắng tôi, không phải cũng cứ như thế mà qua đấy sao?”
“... Ừ…”
Tống Sơ Tuyết không nói nên lời.
Hình như là thế.
Không những thế mà những lời mắng chửi trước đây đều rất khó nghe. 
“Được rồi! Tôi chỉ là nhắc nhở em thôi.”
Tống Sơ Tuyết không ngừng khen ngợi: “Hôm nay em phát huy tốt lắm, tiếp tục làm tốt nhé.”
Đường Chi vui vẻ gật đầu với cô ấy.

Một bên khác, Giang Chi về đến phòng làm việc, Hoàng Bình Chiêu cũng nói lịch trình sắp xếp công việc với anh. 
Đa số đều là những hoạt động không liên quan đến ca hát, trong đó có liên quan nhất thầy dạy thanh nhạc của cuộc thi tuyển chọn tài năng “PICK ME”.
“Đây là buổi lễ long trọng cuối năm của ‘CHIO’, anh ra sân biểu diễn ở tiết mục cuối. Đây là lịch trình của họ gửi.”
“Hay là, anh không phải muốn theo đuổi lại Đường Chi sao? Sao không thử lấn sân qua làm diễn viên? Vừa hay đạo diễn Tần có một vai nam chính rất vừa ý anh. Nói không chừng anh chuyển qua làm diễn viên rồi, về sau lại có nhiều cơ hội tiếp xúc với Đường Chi hơn.” 
Hoàng Bình Chiêu cảm thấy ý kiến này của mình cũng không tồi, anh Chi nhất định sẽ thích.
Giang Chi nghe xong vẫn vô cảm, giọng điệu lại càng lạnh lùng hơn: “Vậy còn album và concert thì sao?”
Hoàng Bình Chiêu khó xử nói: “Giọng anh không phải vẫn chưa khỏi sao? Em chỉ muốn giải khuây cho anh thôi.”
“Tôi nói rồi. Chỉ là do bài hát đó tôi hát không nổi, không có nghĩa là giọng tôi hoàn toàn phế.” Giọng điệu của Giang Chi lạnh lùng chưa từng thấy, anh xoa chân mày: “Tôi là ca sĩ.”
Giang Chi mấy ngày nay từ chối hết thảy các hoạt động không liên quan, Hoàng Bình Chiêu còn nghĩ là do anh đang yêu. 
Nhưng bây giờ lại chợt nhận ra rằng, Giang Chi luôn nhấn mạnh với anh ta là muốn làm âm nhạc.

“Music Star” cũng là một chương trình âm nhạc.
Trước đây Giang Chi thà đến đó đứng sau hậu trường chỉ đạo Đường Chi và Tống Chấp hát, còn hơn là trở thành loại người đại diện thương hiệu mà người người ngưỡng mộ, chói lọi trên thảm đỏ.
“Nhưng nếu anh để người hâm mộ biết…”
Hoàng Bình Chiêu do dự nói: “Giang Chi, đó là kiệt tác của anh!”
Nếu để người hâm mộ biết ca sĩ mà họ yêu thích, lúc này đã không còn thể trình diễn lại những kiệt tác đó, thậm chí là phát hành album mới, cũng không thể vượt qua thành tựu trước đây, phải tự rút mình ra khỏi giới thần tượng.
Đến lúc đó, mọi thành tích và danh hiệu của anh sẽ bị hai chữ “hết thời” xóa sạch.
Giang Chi bĩu môi: “Vậy đi.”
Đây là sự kiên trì và ý niệm ban đầu cuối cùng của anh với tư cách là một ca sĩ.
Những cảm xúc tích tụ trong lòng khiến trái tim của Giang Chi có chút khó chịu, anh dụi mắt, đột nhiên cảm thấy muốn nghe thấy giọng của Đường Chi.
Lúc điện thoại kêu lên, Đường Chi đang ăn tối cùng Tống Sơ Tuyết.
Nhìn thấy màn hình sáng lên hiện dòng chữ Giang Chi, ánh mắt cô sáng lên, đợi Tống Sơ Tuyết nói xong rồi gật đầu: “Tôi nghe điện thoại chút.”
Cô chạy đến một góc trong phòng nghỉ ngơi, nghe điện thoại: “Giang Chi?”
Đầu giây bên kia, người đàn ông trầm giọng hỏi: “Đang bận à?”
“Ừm, hôm nay em vừa chụp xong hình đại diện cho Carol, bây giờ đang ở công ty ăn cơm với chị Tống.”
“Em bận lắm đó nha, mấy bữa nữa còn phải đi thảm đỏ, bây giờ em là một nghệ sĩ lưu lượng đó.”
Đường Chi khoe thành tích với anh, giọng nói có chút ấp úng.
Giang Chi hỏi: “Của ‘CHIO’?”
“Ơ, sao anh lại biết?”
Giang Chi nghẹn lại.
Bởi vì anh vừa từ chối lời mời ở đó.
Đường Chi vẫn luôn không nghĩ nhiều, Giang Chi trong giới lâu hơn cô. 
Cô chỉ có chút lo lắng về chuyện lễ phục: “So về độ đẹp, em không thể thua được.”
Cô, bình hoa di động AKA, không biết bao nhiêu người chửi mắng, chê bai cô, thậm chí ngay cả anti-fan cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của cô.
Nếu như không thể nổi bật ở thảm đỏ thì thật là mất mặt.
Giang Chi khẽ bật cười: “Ừm, em sẽ không thua.”
Đường Chi biết rõ mà còn hỏi: “Tại sao?”
Có phải anh cũng nghĩ cô xinh đẹp chăng?
Hì hì hì~
Đâu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp của người đàn ông: “Dù gì thì em cũng là tiên nữ.”
“Trên người có luồng ánh sáng riêng biệt, là một tiên nữ có giọt nước mắt bảy màu.”
?
Đây không phải là lời kịch trí mạng mà trước đây Tần Miểu giễu cợt cô bị anh nghe thấy sao?
Gợi cho cô nhớ lại ư?
“Tút!”
Điện thoại bị cúp máy một cách giận dữ.
Đường Chi giận dữ sửa tên Giang Chi trong danh bạ thành con chó đáng đời độc thân cả đời.
Sửa xong vẫn chưa hết bực, bèn kiếm Tần Miểu than thở. 
Giang Chi bị cúp máy, tâm trạng chán nản của anh bây giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Anh gọi điện cho Hoàng Bình Chiêu: “Hoạt động của ‘CHIO’, nhận đi”
 Hoàng Bình Chiêu: “Hả?”
“Không phải nói là không vui à? Không sao đâu anh Chi, lúc trước là do em nghĩ chưa chu đáo. Nếu anh không muốn đi thì cũng không cần làm khó mình…”
“Không có làm khó.”
Giang Chi nhẹ giọng nói: “Đúng lúc có thời gian.”
Hoàng Bình Chiêu: ??? 
Có quỷ mới tin anh.
Trước đây không phải anh thề thốt sự kiên trì và ý niệm ban đầu của một ca sĩ sao?
Cho chó ăn rồi?

 

Chương 68


◎ Công chúa đang chạy trốn ◎

Giờ ở trong giới Đường Chi có lưu lượng cao, nhưng tài nguyên trong giới thời trang thì vẫn có hơi hạn hẹp.

Lúc trước Tống Sơ Tuyết đã liên hệ xong với nhãn hiệu BD, khi sắp đến ngày ký hợp đồng, người mà cô đã móc nối trước cũng có vài phần thờ ơ, chiếc váy đã định trước đã bị người mượn mất, bảo các cô tranh thủ lần sau.

Tống Sơ Tuyến bên này vừa mới ra khỏi tòa nhà BD, Lương Tinh Tinh ở bên kia đã đăng tin tức hợp tác thành công với BD, sẽ mặc lễ phục của họ tham dự thịnh điển (1) cuối năm của “CHIO”.

Trước đó Lương Tinh Tinh vẫn luôn dẫn dắt Đường Chi sai tiết tấu, thấy tình thế trên mạng không ổn thì mới sửa miệng, sau đó khi thấy mình bị mắng thì lập tức rời show, giờ chạy ra làm cái trò nẫng tay trên này chung quy là có ý muốn trả thù.

Miếng ăn đến miệng mà còn bị người cướp mất, chuyện này rơi xuống đầu ai thì cũng đều không dễ chịu.

Tống Sơ Tuyết tức giận bất bình: “BD đúng là cái thứ tồi tệ, lúc trước còn rất khách sáo, hôm nay lại giở quẻ.”

“Giới thời trang quả là còn thích gắp thức ăn trong mâm người khác hơn so với giới giải trí.”

Đường Chi vô tư nên chẳng có cảm giác gì.

Có thể bị cướp đi thì có nghĩa là bộ lễ phục này ngay từ đầu đã không một trăm phần trăm thuộc về cô, mượn bộ khác là được.

Tống Sơ Tuyến lục lọi danh bạ hết một lần, cực kỳ tiếc nuối nói: “Vốn dĩ hợp tác với BD là tốt nhất đó.”

Muốn cao ngạo mà trả đũa thì nên liên hệ với nhãn hiệu càng cao cấp hơn so với BD, nhưng hiển nhiên là địa vị của Đường Chi đúng là có phần xấu hổ.

Giờ Đường Chi được “CHIO” mời chủ yếu là vì bên họ nhìn trúng lưu lượng và lượng đề tài rất lớn trên người cô.

Nhưng nếu muốn nói đến tác phẩm tiêu biểu gì đó thì hơi thiếu một chút.

Đường Chi lại rất vô tư: “Nhãn hiệu này không được thì đổi nhãn hiệu khác. Chúng ta là tiên nữ mà, mặc quần áo gì chẳng đẹp chứ.”

Hôm qua bị Giang Chi diss xong thì da mặt cô đã dày hơn không ít, lúc này bốc phét cũng mặt không đỏ tim không đập.

Tống Sơ Tuyết tim như đao cắt: “Chỉ sợ em bị người ta chế giễu…”

“Đừng nghĩ nhiều thế mà, trong cái giới này, không nổi tiếng chính là có tội. Nhưng mà chị Tống, chị phải chịu uất ức rồi!”

Đường Chi bắt đầu lật xem kịch bản đã được đưa đến tay mình: “Tôi sẽ nỗ lực hơn nữa!”

Lương Tinh Tinh đến trước Đường Chi một bước, mượn được lễ phục của BD thì vô cùng đắc ý.

Trước đó trên chương trình giải trí khi cô ta dẫn dắt tiết tấu khiến cho Đường Chi bị flop, cho dù sau đó đã khen Đường Chi nhưng vẫn không thể vớt vát được gì, giờ danh tiếng với người qua đường kém đi rất nhiều.

Hơn nữa lần trước Lương Tinh Tinh cũng muốn kiếm danh hiệu tiên nữ, mua đủ kiểu bài tâng bốc nhưng tiếc là không bao nhiêu người tin, đều nói là treo đầu dê bán thịt chó, lúc nhấp vào còn tưởng là Đường Chi, cô ta đọc bình luận mà tức đến cắn răng.

Lúc này nhân buổi lễ long trọng của “CHIO”, Lương Tinh Tinh muốn mượn cơ hội này để kéo dẫm Đường Chi, thuận tiện vả mặt các fan của Đường Chi một chút.

Cái loại có già vị (2) thấp như Đường Chi mà cũng có thể so sánh với cô ta à?

Phải biết rằng Đường Chi phải cực khổ cầu xin mới có thể mượn được lễ phục của BD, cô ta chỉ cần một câu là đã có thể giải quyết xong xuôi, cô ta còn thuận tiện ký luôn hợp đồng làm người phát ngôn khu vực châu Á – Thái Bình Dương năm sau của BD.

Bên này Lương Tinh Tinh đã viết xong bài thông cáo kéo dẫm, chỉ còn chờ đến ngày tổ chức thịnh điển để xem Đường Chi xấu mặt!

Rất nhanh sau đó, các blogger chuyên đưa tin đã truyền tin tức này ra.

Dù toàn là dùng biệt hiệu nhưng manh mối cung cấp thật sự quá rõ ràng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

L và T từng có đụng chạm trên một chương trình hẹn hò, những người đọc được tin nóng trước hết đoán là Nhan Vô Ưu và Đường Chi, nhưng hiển nhiên hai người có mối quan hệ rất tốt, ngày thường còn sẽ nhấn like cho nhau, không giống như là tình chị em cây khế, vậy nên cuối cùng có người đưa ra phán đoán hợp lý rằng sao nữ L là Lương Tinh Tinh.

Các Đường Bột đọc tin xong thì thấy giận hết sức, vốn dĩ là trên show Lương Tinh Tinh định hướng bậy cho Đường Chi mới dẫn đến không ít làn sóng chỉ trích, giờ còn muốn cướp lễ phục của Đường Chi, thật là một lời khó nói hết.

Vốn chỉ là than phiền trong một phạm vi nhỏ, nhưng các “Bánh Bột Lọc” fan của Lương Tinh Tinh cũng việc nhân đức thì chẳng nhường ai mà trào phúng lại:

[Lêu lêu lêu, không có năng lực thì trách nhà ai cướp hả? Có giỏi thì bảo Đường Chi mượn đồ xịn hơn đi!]

Các Đường Bột giận ghê gớm, tuy họ cũng Phật hệ (3) giống như Đường Chi nhưng cũng không có nghĩa là bị người kéo giẫm thì sẽ không buồn.

Nhưng cao cấp hơn BD thì chỉ có các nhãn hiệu lam huyết (4) hoặc là hồng huyết (5) đúng không?

Thế thì thật sự không dám khoác loác thay Đường Chi.

Cuối cùng mọi người chỉ đành phải tự an ủi chính mình:

[Chúng ta cũng đâu phải vì cái này mới thích Chi Chi, mọi người đừng để bị dắt mũi!]

[Không sao hết, Chi Chi mặc gì cũng đẹp!]

[Tin tưởng Chi Chi! Người đẹp thì vốn đâu cần những giá trị phụ gia do đủ loại nhãn hiệu mang lại!]

Bên này Tống Sơ Tuyết còn đang phát sầu không biết tìm lễ phục đâu ra cho Đường Chi thì không bao lâu sau, điện thoại của LV đã gọi đến.

LV là một trong số các nhãn hiệu thời trang lam huyết đắt đỏ trứ danh, cấp cao hơn BD hẳn mấy level, đối phương ở đầu dây bên kia thành khẩn biểu đạt ý muốn hợp tác khiến cho Tống Sơ Tuyết được thương mà sợ, há to miệng, hết nhìn Đường Chi lại nhìn điện thoại, cảm thấy hướng phát triển của chuyện này cũng thần kỳ quá đi.

Không biết bao nhiêu sao nữ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ để mượn một bộ lễ phục đã qua quý của LV.

Nhưng giờ LV lại chủ động đề xuất sẽ cung cấp bộ trang phục mới trong quý này cho Đường Chi, hy vọng hai bên có thể hợp tác vui vẻ.

“Em đây là… không cầu mà được, không ước mà nên à.”

Sau khi cúp máy, Tống Sơ Tuyết lẩm bẩm: “Người của LV cũng rất tinh mắt.

Đường Chi rất tự tin với hình tượng của chính mình: “Tôi xinh đẹp mà.”

Mỗi năm lễ phục của các sao nữ khi đi trên thảm đỏ đều sẽ trở thành đề tài được đông đảo các netizen nghị luận, ai mượn được trang phục định chế cao cấp của nhà ai, ai mà lại chỉ có thể mặc nhãn hiệu gì.

Có người không mượn được mà lại muốn mặc, đoàn đội thậm chí sẽ còn đi tìm hàng nhái, cuối cùng bị vả mặt thê thảm, bị cả trong giới lẫn ngoài giới cười nhạo.

Nhận điện thoại của LV xong, Tống Sơ tuyết bắt đầu kiên định mà nhận định, trên top hot search của năm nay nhất định lại sẽ có một vị trí nhỏ dành cho Đường Chi. 

Đường Chi quả thật xinh đẹp, dáng người cũng tốt, sự nghiệp đang vào giai đoạn thăng tiến, tuy rằng thực tích (6) thoạt nhìn có phần ít đến chỉ giắt được bên eo nhưng có lẽ thứ mà LV nhìn trúng chính là tương lai của Đường Chi.

Điển lễ cuối năm của “CHIO” diễn ra trong một buổi tối chủ nhật được hàng vạn người để mắt đến.

Là tạp chí đứng đầu trong số năm tạp chí lớn trong nước, buổi lễ cuối năm tổ chức mỗi năm một lần, “CHIO” sẽ mời các nghệ sĩ có đề tài thảo luận cao nhất đương thời đến, từ tuyến A trở đi, mục đích chính xác rõ ràng, đề tài lớn sẽ mang đến vô số những thảo luận, truyền thông các bên đều sẽ sợ đến sau mà chú ý đến, mà các khách mời cũng sẽ sôi nổi chuẩn bị sẵn bản thảo truyền thông, chậm rãi chờ đợi được đem ra ánh sáng.

Từ một tháng trước đã bắt đầu tuyên truyền mạnh mẽ, “CHIO” cũng cực kỳ hiểu rõ đại chúng muốn xem gì, cũng phát sóng trực tiếp tại hiện trường toàn bộ quá trình tiến hành điển lễ.

Đương nhiên, trình tự bước trên thảm đỏ của mỗi một vị khách mời cũng rất được chú trọng.

Càng về sau, già vị càng lớn.

Lúc trước có không ít người vì giành thứ tự lên sân khấu mà giành giật nhau cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Khán giả ngồi canh phòng phát sóng trực tiếp, chán chết mà lướt bình luận live, vốn tưởng rằng những người trước đó đều là người có già vị nhỏ, đều mong chờ tạo hình của sao nữ nào hôm nay sẽ càng xinh đẹp hơn, cứ thế mà câu được câu không trò chuyện.

Lúc này bên khu truyền thông bên kia truyền đến một trận xôn xao không nhỏ.

Tất cả mọi người ngẩng đầu kiễng chân nhìn về phía chiếc xe tiếp theo đang lái đến, giống như đang thành kính chờ đợi người nào đó đến.

Khứu giác của các phóng viên là nhạy bén nhất, ngôi sao nào xứng với phản ứng gì, nghệ sĩ có thể làm cho bọn họ hồi hộp như thế, trong giới giải trí này chẳng có mấy ai.

Bình luận live cũng hồi hộp theo: [Sao thế? Hạng nhất năm nay là ai vậy? Sao ngay cả giới truyền thông cũng hồi hộp thế?!]

[Má, tui cũng tò mò lắm!]

[A a, khiến tui cũng hồi hộp theo nè!!]

Ba phút sau, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm ghế sau của xe, các nhiếp ảnh gia càng giơ cao camera hơn, chỉ để chụp được khoảnh khắc người nọ xuống xe.

Rất nhanh, xe đã dừng lại.

Cửa xe ở ghế sau mở ra, trong khoảnh khắc có vô số ánh đèn flash sáng lên.

Giang Chi xuống xe, trong nháy mắt bật mở nhiệt tình của toàn trường.

Ngũ quan của anh sắc sảo, thân hình cao gầy thẳng tắp, vai rộng eo nhỏ chân dài. Hôm nay anh mặc một bộ tây trang đen tràn ngập quý khí, giống như một chàng hoàng tử kiêu ngạo bước ra từ trong chuyện cổ tích.

Trên người Giang Chi có hai loại khí chất gần như mâu thuẫn nhau, vừa có sự trong sáng của thiếu niên, lại dường như chứa đầy sự tỉ mỉ và khắc chế của người trưởng thành.

Đôi mắt đào hoa kia còn sâu hơn so với người thường, khi đối mặt với ống kính thì vừa lễ phép lại vừa xa cách.

Bất kể là các phóng viên hay là các đạo diễn chỉ đạo ống kính phát sóng trực tiếp đều phóng đại màn ảnh, tặng cho ngũ quan không hề có một góc chết nào của anh một cảnh đặc tả, khiến cho vô số thiếu nữ trước màn hình phát sóng trực tiếp phải gào thét chói tai.

[Giang… Giang Chi?!]

[Anh Chi a a a! Đẹp trai! Đẹp trai quá đi!]

[Đậu mía, người có già vị lớn nhất năm nay lại được đi trước à?]

[Giang Chi đi đầu tiên? “CHIO” điên rồi sao? Năm vừa rồi người đi đầu tiên đều là những người có già vị thấp mà… Mấy chị Diều Giấy không xé nát “CHIO” à?]

[Năm nay thật sự thay đổi rồi nhỉ! Nhưng mà anh Chi đẹp trai quá! Hít hà hít hà!!]

“Đậu má?! Giang Chi mà lại được đi đầu tiên, “CHIO” chỉ sợ là điên thật rồi!”

Trong xe, Tống Sơ Tuyết cầm ipad, nhìn người đàn ông mặt mũi lạnh lùng trên màn hình, theo bản năng lẩm bẩm.

Đường Chi vốn đang sửa sang lại váy áo, cô là người có già vị thấp được mời đến, xếp hàng thứ hai.

Sắp đến lượt cô, vẫn rất hồi hộp.

Nhưng khi nghe thấy tên Giang Chi, cô vẫn liếc mắt nhìn về phía màn hình của Tống Sơ Tuyết.

Giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, người đàn ông nhìn về phía ống kính.

Bọn họ cách một màn hình, xa xa nhìn nhau.

Tầm mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chạm nhau, ngón tay sửa sang lại váy áo của Đường Chi hơi cuộn lại, hơi thở cũng khựng lại một nhịp.

Rõ ràng biết đôi mắt này của anh nhìn anh cũng thâm tình như vậy, lúc này những người ở trước màn hình đều có thể nhìn thẳng vào anh mà sinh ra ảo giác.

Nhưng một giây đó, trái tim cô vẫn không thể ức chế được mà đập nhanh mấy nhịp vì anh.

“Không nên như thế chứ.”

Tống Sơ Tuyết nhéo nhéo cằm, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao Giang Chi lại bị đặt ở vị trí đầu tiên.

Rõ ràng hẳn là người áp trót mà lại đến mở màn.

Trừ phi…

Tống Sơ Tuyết trộm liếc Đường Chi một cái.

Tống Sơ Tuyết rất nhanh đã bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.

Giang Chi là một người khiêm tốn như vậy, vì Đường Chi mà lại bằng lòng huênh hoang mà xuất hiện trước mắt đại chúng như thế…

Lại nhớ đến những tin tức mà anh phát ra trước kia, thế tiến công theo đuổi như thế, ai mà chống cự được chứ?

Xe của họ đang từ từ tiến gần về phía hiện trường, Đường Chi lại vội lấy gương soi, lần thứ mấy mươi trong hôm nay hỏi Tống Sơ Tuyết:

“Chị Tống, tôi có đẹp không?”

Hôm nay cô dậy thật sớm đến SPA để trang điểm, cố gắng đạt tới tạo hình hoàn hảo nhất cho khán giả, xét về giá trị nhan sắc Đường Chi chưa từng thua ai, huống chi lúc này còn mặc lễ phục mới nhất của LV, cô đem hết tôn trọng và tâm ý ra.

“Đẹp.”

“Em đừng căng thẳng, sau này khi em thành nữ minh tinh đỉnh lưu rồi thì đây sẽ là những trường hợp xuất hiện phổ biến thôi.”

Tống Sơ Tuyết an ủi cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đường Chi vừa lòng hả dạ buông gương xuống: “Được!”

Xe chậm rãi chạy vào trong sân, Đường Chi đẩy cửa xe ra, ở cuối của thảm đỏ đầy ánh đèn rực rỡ, MC cầm micro, kích động nói: 

“Giờ từ đầu bên kia đi về phía chúng ta chính là..."

“Đường Chi!”

[Cái lùm mía? Đường Chi?]

[Thật hả? Đường Chi à?!]

[Hú hú hú! Là Đường Chi đó!!]

Bình luận live đoán nửa ngày trời tiếp sau Giang Chi, già vị chỉ thấp hơn Giang Chi một chút sẽ là ai, một đám người nghĩ đủ tên nhưng lại không thể ngờ được sẽ là Đường Chi.

[Dù là hint BE cũng…]

[Hu hu hu, fan “Kẹo Gừng” tan nát cõi lòng có ai hiểu?]

[Anh Chi vì theo đuổi vợ mà cố ý sắp xếp vị trí đầu tiên, là để dọn đường cho Chi Chi sao? Hu hu hu, gặm được rồi!]

[Cầu xin “Kẹo Gừng” mau tái hợp lại đi a a a!]

Đạo diễn quay phim di chuyển nhanh theo lời MC nói.

Thiếu nữ có đôi chân dài trắng nõn tinh tế, một góc váy dạ hội lộ ra sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Chỉ liếc mắt một cái thôi mà đã tràn đầy cảm giác chờ mong.

Các khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp đều nhón chân mong chờ, nhìn cô chậm rãi bước xuống xe.

Phong cách lễ phục của LV cực kỳ sang trọng mà lại không khoa trương.

Đương Chi mặc một bộ lễ phục chiffon phết đất màu da, làn váy lụa mỏng theo gió mà dịu dàng tung bay.

Trên thân váy áp dụng công nghệ thêu chìm, thoạt nhìn thì không hề có tính toán gì nhưng khắp nơi lại thể hiện rõ cơ mưu, từng đóa hoa thêu chìm trên thân váy theo bước chân sẽ biến hóa thay đổi hình dạng.

Trên đầu cô đội một chiếc vương miện công chúa lấp lánh, mái tóc dài đến ngang vai được vấn thành búi tóc, những lọn tóc mái ở hai bên uốn cong, khuôn mặt có hình dạng hoàn hảo chống lại vô số ống kính tử thần, trên tai là một đôi hoa tai trân châu hồng nhạt nhỏ nhắn xinh xắn.

Giống như một cô công chúa kiêu căng bước ra từ trong chuyện cổ tích.

Bão bình luận bùng nổ.

[Chi Chi cực kỳ xinh đẹp luôn!]

[Chắc chắn là tiên nữ ở nhân gian rồi!]

[Không, hôm nay Chi Chi là một cô công chúa đang chạy trốn nha!]

[Có ai chú ý tới nguyên tố trên váy Chi Chi không, có phải cùng một series với tây trang của anh Chi không vậy…]

[Là lễ phục tình nhân hả?! Đệt, là linh hồn CP nhà ai bùng cháy lên thế!!]

[Là “Kẹo Gừng” chứ ai!!!]

[Hint là ngon nhất á trời ơi!!]

Ở hiện trường khắp nơi đều là ánh đèn flash chói mắt, Đường Chi dưới sự yêu cầu hết lần này đến lần khác của nhiếp ảnh gia, hữu cầu tất ứng.

Cô để ý nhất là hình tượng, cố gắng đạt đến vẻ đẹp không góc chết.

Gió đêm tháng Mười hai lạnh đến tận xương, nhưng cô run cũng không tun, bước chân vững vàng, đối diện với ống kính vừa tự tin vừa hào phóng, tươi cười rực rỡ vô cùng.

Ai cũng biết cô thích đẹp, huống gì đêm nay cô quả thật rất xinh đẹp.

Các nhiếp ảnh gia ở hiện trường cũng cực kỳ cố gắng quay chụp Đường Chi một hồi, cô trong ống kính xinh đẹp diễm lệ không gì sánh được.

Đường Chi ký tên xong, xoay người đi xuống khỏi sân khấu.

Lúc này cô mới thấy Giang Chi đứng ở cuối sân khấu ký tên.

Khoảnh khắc hai người đối diện nhau.

Đôi đồng tử sậm màu trước nay lạnh lùng hờ hững của người đàn ông lập tức đong đầy ý cười.

Khóe miệng hơi cong lên, độ cong bên môi dịu dàng mà lại có ma lực khiến người ta mê muội.

Khóe miệng cô cũng hơi hơi giương lên, tràn ngập ý cười mà bước về phía anh.

Các Diều Giấy trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trong khoảnh khắc này, thấp thoáng nhìn thấy người đàn ông mà bọn họ mong nhớ ngày đêm.

[A a a! Anh Chi! Là anh Chi đúng không! Cuối cùng tui có thể lại nhìn thấy anh Chi rồi!!!]

[Anh Chi đang đợi Chi Chi à?]

[Hai người bọn họ vừa rồi mới nhìn nhau đúng không! Chi Chi cười ngọt ngào quá đi!]

[Quá xứng đôi rồi hu hu! Xin hai người tái hợp được không vậy!]

Nhưng mà lập tức sau đó, đạo diễn quay phim đã chuyển ống kính đến chỗ khách mời sắp sửa lên sân khấu tiếp theo.

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức kêu r3n thấu trời.

[Có thể học tập bên chương trình giải trí kiếm VJ quay riêng cho từng người không vậy!] 

[Tức ghê quay lại cho tui coi! Tui muốn xem “Kẹo Gừng”! Xin luôn á!]

[Có ai ở hiện trường không vậy? Tui muốn biết “Kẹo Gừng” kế tiếp ra sao hu hu hu!]

Đường Chi đi thẳng một đường đến bên sân khấu.

Giang Chi vươn tay với cô, Đương Chi cũng cong môi cười với anh.

Sau khi xuống sân khấu, anh dẫn đầu đi về phía Tống Sơ Tuyết.

Đường Chi nhìn trái ngó phải, bảo đảm không có bất kỳ camera nào đang quay về phía mình thì mới vui sướng tròng áo khoác quân đội trong tay Tống Sơ Tuyết lên, đắc ý nói: “Hu hu hu, chị Tống, cũng may là chị đem theo áo khoác quân đội, tôi sắp chết cóng rồi!”

Đường Chi thích đẹp nhưng mà cái kiểu thời tiết này thực sự là “đẹp tới độ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo”, cô gồng suốt một đường trên sân khấu, giờ này khoác chiếc áo khoác quân đội này lên, cảm giác ấm áp bao vây lấy cô, Tống Sơ Tuyết lại đưa cho cô một chén trà nóng, cô bưng nó trong tay, hạnh phúc gần chết.

Giang Chi vẫn luôn cho rằng Đường Chi bảnh chọe, thời trang phang thời tiết, hôm nay thấy cô như thế cũng không khỏi tức cười.

Lương Tinh Tinh được xếp thứ mười lăm, vốn còn có chút đắc chí, Nhan Vô Ưu gần đây sau khi lên “We Are In Love” thì có độ nổi tiếng khá tốt còn xếp ở trước cô ta cơ.

Cô ta cho rằng tạo hình của mình nhất định sẽ đẹp át mọi hoa thơm cỏ lạ, thậm chí khi cô ta bước lên thảm đỏ cũng đã bảo người thả bản thảo truyền thông đã soạn ra.

Bộ lễ phục mà cô ta mượn được là kiểu mới trong show thời trang của BD năm nay, công nghệ gia công không cần phải nói, váy hồng nhạt, thiết kế theo kiểu đầm hai dây trễ vai, ở đầu vai là từng đóa hoa màu trắng khoa trương, tạo hình bắt mắt, là công chúa không thể nghi ngờ.

Chờ cô ta đi thảm đỏ xong thì mới mở hot search.

Hashtag #Công chúa Lương Tinh Tinh# mà cô ta mua không tăng mà ngược lại còn rớt xuống, xấu hổ xếp hạng hai mươi tám, mà hashtag #Đường Chi công chúa đang bỏ trốn# lại khí thế bừng bừng mà treo ở top ba hot search, hơn nữa độ hot còn đang liên tục tăng.

Chà.

Hot search mà Đường Chi mua này chắc phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?!

Lương Tinh Tinh nhấp vào hot search.

Trong ảnh gốc, Đường Chi mặc trang phục định chế cao cấp của LV, biến ảo tưởng diễm áp (7) mà cô ta ảo tưởng mấy ngày nay thành một trò hề.

Cùng là định hướng công chúa nhưng thể hiện lại hoàn toàn khác nhau…

Nếu nói tạo hình của Đường Chi thoạt nhìn hoàn toàn giống một cô công chúa nhỏ của một quốc gia giàu có được nuôi bằng cơm ngon áo đẹp;

Vậy thì Lương Tinh Tinh nhất định là một cô công chúa quê mùa giống như nhà giàu mới nổi của một quốc gia nhỏ vậy…

Dù cho khán giả có chậm chạp đến mấy đi chăng nữa thì dưới sự so sánh rõ ràng như thế cũng có thể nhìn thấy được ngay, lễ phục trên người Đường Chi từ kỹ thuật đến chi tiết và phẩm chất đều áp đảo Lương Tinh Tinh!

Thậm chí có người còn đào được ra rằng bộ lễ phục trên người Đường Chi này chính là của LV!

Hơn nữa còn là kiểu mới nhất, thậm chí còn chưa được lên sân khấu catwalk!

Phải biết rằng LV là nhãn nhiệu có danh xưng “cao quý nhất”, cho dù là nữ minh tinh hạng A muốn mượn lễ phục của bọn họ cũng phải phí không ít sức lực, nhưng Đường Chi vậy mà lại có thể tùy tiện lấy được sao?!

Cô lấy lễ phục LV ở đâu ra thế?

Chẳng lẽ là… hàng nhái?!

Nhưng mà hàng nhái này… cũng còn rất giống thật.

Lương Tinh Tinh nhìn lễ phục của Đường Chi trên màn hình, đố kỵ đến mức sắp cắn nát răng.

Mà các Đường Bột thì lại càng hãnh diện, cố ý đăng Weibo tag các fan của Lương Tinh Tinh.

[Cảm ơn Lương Tinh Tinh đã cướp lễ phục, không thì không thể được ngắm công chúa nhỏ Chi Chi cao quý như thế rồi!]

[Cảm ơn Lương Tinh Tinh đã cướp lễ phục, váy của BD quê quá đi mất, giờ tui sẽ đi đặt hàng của LV, còn BD tui đã cho vô sổ đen rồi!]

[Cảm ơn Lương Tinh Tinh đã cướp lễ phục…]

Lương Tinh Tinh nhìn những lời châm chọc mỉa mai trên màn hình, thực sự tức điên cả người.

Cô ta lập tức sai người tung những tấm ảnh chụp Đường Chi mặc quần áo xấu xi kia ra.

Cô ta cất di động, cười lạnh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Để xem cô ta còn khoác lác mình là công chúa thế nào!”

Trước khi hashtag #Đường Chi công chúa đang bỏ trốn# bị đẩy lên top hot search, có paparazzi đã đăng một tấm ảnh chụp có tạo hình tương phản cực lớn của Đường Chi, kèm theo một dòng caption có ý dắt mũi cực kỳ rõ ràng: [Đây là công chúa đang bỏ trốn trong truyền thuyết à?! Cũng hơi bình dân quá rồi đấy!]

Vô số netizen click mở bức ảnh kia, chợt thấy Đường Chi khoác áo khoác quân đội, trong tay bưng một cốc trà bốc hơi nóng lượn lờ, biểu cảm mờ mịt nhìn xa xăm về phía sân khấu, giống như một cụ ông qua đường chuẩn bị xem náo nhiệt vậy.

Phần bình luận im lặng ba giây sau đó nghênh đón đợt sóng bình luận bùng nổ.

[????]

[Ha ha ha có người thoạt nhìn là một nữ minh tinh để ý hình tượng ở khắp nơi, trên thực tế chỉ hận không thể khoác áo khoác quân đội trên người hả??]

[Cừi ói, trên sân khấu là tiên nữ, dưới sân khấu là đại gia, cảm giác phản tra manh (8) này cũng tuyệt quá rồi Chi của tui ơi!]

[Có ai có cùng điểm chú ý với tui không? Tay bên trong ảnh là của anh Chi đúng không vậy! Manchette (9) hoàn toàn trùng khớp. Tui chỉ muốn nói rằng anh Chi thật là thảm! Chi Chi thà rằng cần áo khoác quân dụng cũng không cần nắm tay bạn trai cũ ha ha ha ha ha ha!]

(1) Buổi lễ long trọng

(2) Chỉ địa vị và độ nổi tiếng trong giới thời trang

(3) Không tranh cãi, không màng đến những lời chê bai chỉ trích hoặc thậm chí là khen tặng

(4) 6 thương hiệu thời trang cao cấp dành cho quý tộc: Louis Vuitton, Chanel, Dior, Gucci, Prada và CK (Calvin Klein)

(5) Các thương hiệu thời trang dành cho các siêu mẫu: Burberry, Givenchy, Giorgio Armani, Hermes, Lanvin, Saint Laurent, Valentino, Versace, Balenciaga, Dolce &Gabbana và Fendi

(6) Thành tích thực tế, được chứng minh trực tiếp nhất qua việc đoạt cúp và giải thưởng.

(7) Chỉ vẻ đẹp của một sao nữ nào đó lấn át một hoặc nhiều sao nữ khác

(8) Chỉ sự đáng yêu sinh ra từ các chi tiết trái ngược và mâu thuẫn với hình tượng ban đầu

(9) Cúc măng-sét gài ở cổ tay áo âu phục

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi