SAO ĐỈNH LƯU CHƯA CHIA TAY TÔI

◎ Mỗi ngày phải nhớ em một trăm lần! ◎

Nửa đêm còn lại, Đường Chi ngủ thật sự rất say.

Giang Chi vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, không có buông ra lần nào nữa.

Suy nghĩ trong anh rối bời, ký ức hỗn loạn giống như những bông tuyết không ngừng tung bay và chợt hiện lên trong đầu anh.

Trạng thái này thật ra rất không ổn, anh cũng không thường lâm vào trạng thái như vậy.

Vốn nghĩ sẽ không quấy rầy Đường Chi, một mình đi ra ngoài trong chốc lát để sắp xếp lại suy nghĩ.

Nhưng giờ anh đang nắm chặt tay cô, lẳng lặng sắp xếp lại tất cả hồi ức trong bóng đêm.

Thế giới bắt đầu sụp đổ không phải từ lúc anh thích Đường Chi.

Mà là khi anh đi theo bước chân cô, cùng đứng trên mái nhà.

Nam chính cũng sắp tuyên bố tử vong, tác giả không thể làm gì khác hơn ngoài bắt đầu điên cuồng xóa bỏ lời văn, những lời gào thét như cách một thế hệ cũng tại thời khắc này, lần thứ hai vang lên bên tai anh --

“Ngươi tin rằng mất đi những thứ này là có thể chấp nhận được sao?!”

“Chẳng sợ trả một cái giá thật lớn cũng không tiếc?!”

“Ngươi thật sự bằng lòng sao? Giang Chi, hào quang mà ngươi có đều là do ta cho ngươi!”

Anh bước ra một bước kia.

Thế giới mới tinh lần nữa mở ra, tác giả tiếp tục sử dụng giả thiết giống nhau như đúc, anh mãi mãi là thiên chi kiêu tử (1), được người người tung hô, còn có Đường Chi lưu luyến say mê anh mà lại mãi mãi bị anh chán ghét.

Bọn họ lần lượt bị xóa sạch ký ức, dựa theo giả thiết đã định bước trên con đường đã vạch ra sẵn, lại lần lượt hấp dẫn lẫn nhau và đến gần nhau, nhưng duy nhất chính là không thể ở bên nhau.

Như vậy hào quang cả nam chính có ý nghĩa gì cơ chứ?

Anh có được sự yêu thích của mọi người nhưng lại chẳng thể ở bên cạnh người mình thích.

Thay vì nói là may mắn, là được tác giả chọn trúng để khen ngợi, chi bằng nói đó là một lời nguyền rủa đáng buồn nhất.

- - Anh mạnh mẽ dùng tình yêu của chính mình để đổi lấy sự mỹ mãn không gì sánh được.

Giang Chi nhắm mắt, trong màn đêm yên tĩnh này, anh rốt cuộc đã tìm thấy được chân tướng đáng buồn ấy.

Thế giới hiện tại là được mọi người trong truyện cầu nguyện mà có, là thế giới không bị tác giả thao túng.

Anh là nam chính được tác giả ưu ái, đang dần dần đánh mất đi hào quang của nam chính.

Ở thế giới này, đả kích lớn nhất chính là lấy mất đi giọng nói của anh.

Việc anh mất giọng có lẽ sẽ mang tính vĩnh viễn.

Bàn tay nắm tay Đường Chi của Giang Chi không thể ức chế được mà run lên.

Cho dù chỉ là một động tác nhỏ khẽ khàng như thế nhưng nhịp hô hấp vững vàng của Đường Chi đã bị đánh gãy ngay tức khắc, bởi vì hai người vẫn đang tay nắm tay, cô mơ màng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay anh như trấn an.

Tay cô ấm áp mà lại mềm mại, một chút rồi lại một chút mà nhẹ nhàng vỗ vỗ, tim anh đau đớn giống như bị kim châm.

Cô tốt như thế.

Trong giờ phút này, anh rốt cuộc thừa nhận mình ích kỷ và ti tiện.

Trong đêm nay, tai hại khi không thể nói chuyện được đã thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, khiến cô sợ hãi, bất an và kinh hoàng.

Nhưng dù vậy, anh vẫn ích kỷ không muốn buông Đường Chi ra.

Bọn họ vất vả lắm mới được một thế giới không bị tác giả thao túng chào đón, có thể tùy ý yêu nhau.

Anh không muốn buông tay.



Chuyện Giang Chi mất giọng lớn như thế, không giấu giếm đại chúng, vậy nên phụ mẫu nhà họ Giang đương nhiên cũng biết, vào lúc sáng sớm, hai người đã trở về.

Triệu Vân Tịch ngày thường hay móc mỉa Giang Chi bao nhiêu đi nữa thì lúc này cũng đau lòng đến mức nói không ra lời.

Dù sao cũng là con trai bảo bối, trước kia còn ngại anh ít lời, bà ấy còn tự diss rằng mình đẻ ra một người câm, giờ lời nói đùa thành sự thật, anh thật sự không nói được nữa.

Giang Chi bình tĩnh mà trấn an bà ấy.

“Con không sao.”

Triệu Vân Tịch trừng anh một cái.

Còn không sao à.

Giờ đến nói chuyện còn phải dựa vào điện thoại di động đấy.

Nếu sớm biết anh sẽ phá cái cuống họng mình thành như bây giờ thì sẽ không cho anh làm ca sĩ. Được nhiều người thích thì sao chứ? Cha mẹ chỉ hy vọng con cái mình khỏe mạnh.

Thôi.

Nếu chuyện đã xảy ra rồi --

Triệu Vân Tịch thở dài một hơi: “Nhân lúc rảnh rỗi này thì tĩnh dưỡng cho tốt đi.”

Giang Chi gật đầu.

Giang Chi chỉ là mất giọng mang tính công năng, khí quan (1) không có bất kỳ bệnh biến sinh lý nào, không cần uống thuốc hay làm phẫu thuật gì cả.

Một giờ sau, bác sĩ đến nhà, chỉ đạo anh cách làm vật lý trị liệu.

Anh là ca sĩ chuyển nghiệp, hình thức phát âm không cần sửa, chủ yếu vẫn là mát xa cho cổ họng và tập luyện thả lỏng cơ bắp.

Trải qua một buổi tối suy ngẫm, Giang Chi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Thế giới này đang dần dần biến thành một thế giới độc lập.

Tất cả những trói buộc về mặt giả thiết và hào quang đang biến mất, như thế có nghĩa là việc anh mất giọng chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn trừng phạt khi đánh mất hào quang mà thôi.

Trong lúc nghỉ ngơi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong vườn, Đường Chi đang ngắm hoa cùng với Triệu Vân Tịch, có một con bướm khẽ đậu trên vai cô.

Tiết trời tháng Sáu, ánh nắng sáng ngời mà rực rỡ, cô cười rộ lên, trên má hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào.

Người anh yêu nhất sẽ không còn gặp bất kỳ gian khổ gì nữa.

Vậy một chút suy sụp xảy đến với anh này lại có là gì đâu.



Bác sĩ nói, phương pháp giữ gìn thanh quản tốt nhất chính là ngủ.

Ngủ sớm ngủ nhiều, thả lỏng tâm trạng, phối hợp với uống thuốc và tĩnh dưỡng gần một tháng nhất định có thể khỏe lại.

Chờ sau khi ăn xong, Đường Chi bèn nhanh nhẹn ấn Giang Chi lên giường.

“Ngủ nhanh lên, tối hôm qua anh ngủ muộn như thế, hôm nay nhất định rất buồn ngủ.”

Trong phòng bật điều hòa, cô sợ nóng nên mặc một chiếc áo may màu vàng cam, bên dưới là một chiếc quần jeans ngắn ngủn, đôi chân lộ ra ngoài vừa trắng vừa thon.

Cô chủ động chui vào chăn anh, vui sướng mà gác chân lên eo anh, duỗi tay vỗ nhẹ cánh tay Giang Chi.

“Mau nhắm mắt, em ngủ cùng anh.”

Giang Chi nhìn cô, nhấp môi cười một cái.

Anh gõ chữ đưa cho cô xem: “Không ngủ được.”

Đường Chi thực ra cũng rất phấn khởi, chẳng hề buồn ngủ chút nào.

Đêm qua có lẽ là do cô thức đêm quá mức nên hôm nay ngược lại rất có tinh thần.

Nhưng cô là cô, Giang Chi là Giang Chi.

Anh là một người bị mất giọng, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, tĩnh dưỡng thật tốt mới đúng.

Cô duỗi tay che mắt anh: “Em mặc kệ, anh không ngủ được cũng phải ngủ, giang Chi, anh phải nghe lời đó! Không thì em sẽ không làm hòa với anh đâu.”

Hôm nay cô mềm mại giống như có thể bóp ra nước vậy.

Ngày thường đều là dáng vẻ làm màu điêu ngoa, hôm nay lại lộ ra cảm giác chim nhỏ nép vào người ở khắp nơi, giọng nói cũng mềm như bông, tựa như đang làm nũng.

Giang Chi nghe lời nhắm mắt lại.

Con người ta vào lúc tỉnh táo nhất thì rất dễ thấy chán, cô chán gần chết, thẳng thắn nhìn Giang Chi chằm chằm.

Trước kia cô vẫn luôn ghen tỵ với anh, nói gì mà “Thượng đế đóng một cánh cửa trước mặt bạn thì sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ khác” hoàn toàn không hề linh nghiệm trên người anh.

Người này từ chiều cao, vóc dáng, đến cả ngũ quan cũng là đẹp nhất.

Nhưng giờ cô không cần phải ghen tỵ nữa rồi, chàng trai đẹp trai thế là bạn trai của cô.

Đường Chi nằm trong lòng anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy lông mi vừa dày vừa mảnh dài của anh, lấy tay khẽ chọt chọt một cái, cảm khái nói:

“Giang Chi, lông mi của anh dài thật đó.”

Lông mi của anh bị cô đột nhiên chạm vào, bỗng nhiên run rẩy.

Sau đó Giang Chi mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm cực kỳ thâm tình.

Đường Chi tủm tỉm rút tay lại, dán mặt đến gần.

Lông mi của anh quét qua khuôn mặt nền mại của cô, cô úi da một tiếng, đã ăn cướp còn la làng:

“Giang Chi, sao anh lại đánh người thế hả~”

Lúc cô nói ra những lời này, âm cuối giơ lên, nũng nà nũng nịu.

Giang Chi cong mắt cười, anh kéo Đường Chi vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, dù không nói nhưng Đường Chi chỉ cần nhìn đôi mắt anh là dường như đã đọc hiểu anh muốn nói gì.

“Anh muốn… bảo em cũng ngủ đi, đúng không?”

Ý cười trong mắt Giang Chi không giảm.

Nào phải ý đó chứ.

Nhưng thấy cô hưng phấn, anh cực kỳ phối hợp mà gật gật đầu.

Đường Chi lại phấn khởi lên.

Đoán đúng những gì anh muốn nói tuyệt thật đó!

Đang lúc định khoe khoang chuẩn bị thử lại lần nữa xem tần sóng của hai người có đồng bộ không thì di động của cô lại vang lên.

Hoàng Bình Chiêu gọi cho cô, đi thẳng vào vấn đề hỏi cô về tình huống của Giang Chi:

“Anh Chi sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

“Tĩnh dưỡng cần có thời gian mà, nhất định không thể nhanh như vậy rồi!”

Đường Chi liếc nhìn Giang Chi một cái, cũng không kiêng dè gì mà trả lời câu hỏi này trước mặt Giang Chi.

Tối hôm qua hai người đã nói hết những gì cần nói rồi.

Đây cũng không phải là chuyện khó gì.

Anh sẽ không cảm thấy tự ti hay chùn bước, mà cô cũng không cần lo sợ đủ đường, sợ anh sẽ rời khỏi cô.

Hoàng Bình Chiêu nói: “Cô hỏi anh Chi xem chuyện tổ chức concert còn phải dời lại tiếp hay sao?”

Đường Chi vội vàng thuật lại một lần cho Giang Chi nghe.

Cô nói xong thì bảo anh không cần ra hiệu: “Anh chờ đã, để em nhìn ánh mắt anh mà đoán!”

Vốn dĩ nghe nhắc đến concert thần sắc Giang Chi có vài phần nghiêm trọng, giờ lại nghe thấy cô bày trò như vậy, chút buồn rầu giữa mày lập tức tiêu tán đi, thay thế bằng ý cười sâu sắc.

Concert là nơi mà anh giao lưu ở khoảng cách gần với các “Diều Giấy”, tất cả những yêu thích mà các fan dành cho anh cũng đều đến từ những bài hát của anh.

Đường Chi mở loa, nói với đầu bên kia của di động:

“Cần nha. Giang Chi nói nếu anh dám tự tiện hủy bỏ concert của anh ấy thì anh chết chắc rồi!”

“-- đây là do chính anh ấy nói đó!”

Hoàng Bình Chiêu: “???”

Há há há há há há há há.

Đây là phong cách nói chuyện của anh Chi đấy sao?! Cô có chắc trong đó không có bất kỳ thành phần gia công nghệ thuật nào không vậy?

Giang Chi ở bên cạnh cũng buồn cười.

Những chuyện tiêu cực khiến người ta ưu sầu và suy sụp đó, dưới sự miêu tả sinh động của cô cũng trở nên không khó đối mặt như thế nữa.

Hoàng Bình Chiêu lại xác nhận tiếp từng công việc trước đó.

Giang Chi đột nhiên mất tiếng quả thật phá vỡ không ít tiết tấu công việc.

Cũng may trọng tâm năm nay đều đặt ở concert nên cũng không sắp xếp quá nhiều các công việc khác.

Trước mắt tất cả các công việc đều tạm ngưng, như thế cũng có nghĩa là Hoàng Bình Chiêu cũng đón kỳ nghỉ thuộc về chính anh ta.

“Em muốn xin nghỉ đi du lịch nước ngoài một tháng.”

Đường Chi nhìn Giang Chi, vừa rồi từ lúc bắt đầu anh vẫn cứ luôn cười, ảnh hưởng đến phán đoán của cô hoài.

Cô nghiêm túc đọc hiểu cảm xúc trong mắt anh, cực kỳ hiểu rõ mà gật gật đầu, ra dấu OK với anh.

“Giang Chi nói là được, nhưng nếu anh dám nhân lúc này mà trèo cành cao khác --"

Âm cuối cùng của cô kéo thật là dài, ngữ điệu sâu kín, không nói lời nào nhưng mà lại như đều đã nói hết rồi.

Hoàng Bình Chiêu: “… Không dám không dám.”

“Tôi và anh Chi đã làm đối tác nhiều năm như thế rồi, hứ! Cô coi tôi là ai chứ hả!”

Lúc này Đường Chi lại không nhìn Giang Chi nữa, cô vui sướng mà thay Giang Chi trả lời một câu cuối cùng.

“À, anh ấy bảo tôi nói với anh là cảm ơn anh.”

“Anh Hoàng, anh là người đại diện tốt nhất!”

Vừa rồi còn dùng ngữ điệu sâu xa kia để dọa chết người ta, giờ lại nâng người lên tận trời cao.

Hoàng Bình Chiêu chỉ trong vài giây đã thể nghiệm một đợt lên trời xuống đất, cực kỳ phập phồng.

Nhưng câu “cảm ơn anh” và “người đại diện tốt nhất” vẫn khắc sâu vào lòng anh ta.

Ai chao ôi.

Đều là đàn ông, ngày thường đều không nói mấy lời buồn nôn này.

Huống chi Giang Chi có tính cách lãnh đạm như vậy, lúc biểu đạt cũng sẽ không nói mấy lời thẳng thắn nhiệt liệt như thế.

Lúc này thuật lại qua miệng Đường Chi không hiểu sao lại khiến người ta thấy phấn chấn: “Anh Chi, anh tĩnh dưỡng cho tốt nha!”

Đường Chi cúp điện thoại, khoe khoang mà liếc mắt đưa tình với Giang Chi: “Sao hả, đúng hết đúng không!”

Giang Chi cười, lần nữa ôm cô vào lòng.

Anh cọ chóp mũi cô, môi dán lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Một tay viết lên lòng bàn tay Đường Chi.

Đường Chi tập trung cảm nhận chữ mà anh viết trong lòng bàn tay mình, cuối cùng đọc ra được lời anh muốn nói --

“Không sai chữ nào.”

Cô không nhịn được mà cười phụt thành tiếng.

Tự nhiên yêu anh quá đi mất.

Là cái kiểu yêu hơn cả hồi xưa á.



Đường Chi ở nhà bồi Giang Chi tĩnh dưỡng, mỗi ngày còn nói chuyện phiếm với Triệu Vân Tịch, cuộc sống hằng ngày trôi qua cực kỳ vui sướng.

Tuy là Giang Chi vẫn không thể nói chuyện được nhưng dựa vào “thuật đọc tâm” cực mạnh của cô thì vốn chẳng hề có một chút chướng ngại nào hết!

Buổi chiều cô phải vào đoàn, Đường Chi thu dọn xong hành lý, đi bằng xe bảo mẫu của mình.

Trước khi lên xe, cô ôm lấy cổ anh, hôn thật mạnh một cái.

“Giang Chi, em đi nhé!”

Anh mỉm cười với cô, khẽ gật đầu.

Đường Chi lải nha lải nhải mà dặn dò anh:

“Phải nhớ em đó!”

“Mỗi ngày phải nhớ em một trăm lần!”

“Còn nữa còn nữa, mỗi buổi tối phải gọi video cho em, không được phép không gọi!”

Anh vẫn luôn cười, cũng vẫn luôn gật đầu.

Khi Đường Chi buông cổ anh ra, nghe anh phát ra một tiếng “Ừm”.

Khác với giọng nói trầm thấp lành lạnh lúc xưa của anh, một tiếng này khàn khàn, thậm chí còn có chút khàn đục.

Nhưng như thế cũng không cản trở Đường Chi mở to hai mắt, vui sướng đến ngẩng mặt lên:

“Giang Chi! Anh… Anh có thể nói được rồi sao?!”

(1) Đứa con cưng của trời, ý chỉ người được cha mẹ cưng chiều quá mức nên kiêu căng ngạo mạn, hoặc là người được ông trời ưu ái

(2) Cơ quan, bộ phận cơ thể

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi