SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Triệu Nguyên khoanh tay hỏi Chúc Tinh Dạ: “Tối qua cậu đi đâu hả?”

Mọi người nín thở để nghe anh giải thích, Chúc Tinh Dạ lại rất thản nhiên: “Đi vệ sinh.”Triệu Nguyên nghẹo đầu sang một bên, im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Lộ Hy thở dốc, thật sự không ngờ đến đáp án này.Đạt mập bị dọa tới mức đứng phắt dậy: “Không không không tới mức đó chứ! Trữ gần 1 năm, chuyện này… Không đâu, nếu bỏ vào kho đông lạnh thì có lẽ là có thể, nhưng đó chỉ là lý thuyết vật lý mà thôi! Người bình thường ai lại giấu được thi thể 1 năm trời chứ!”Lộ Hy hơi chột dạ hắng giọng: “Hình như là hơi cũ, nhưng…”

Triệu Nguyên hơi tức giận: “Cậu lừa ai hả! Cậu đi lâu như thế, sau đó cũng không về nữa!”Vừa rồi Triệu Nguyên nói trúng rất nhiều motip suy luận thường thấy trong tiểu thuyết, rất nhiều tội phạm mô phỏng giết người cũng vì mục đích này, giấu tội ác của mình phía sau tội ác của kẻ khác.“Thải Thải, người đó đã nói với em như thế nào? Em có manh mối gì về thân phận của hắn không?”

Chúc Tinh Dạ liếc nhìn anh ta: “Sao anh biết sau đó tôi không về? Do máy quay của anh hết pin thì có.”Đạt mập giật mình: “Làm gì được! Anh không biết 5 điều cấm à! Cục cảnh sát không phải nơi ai muốn vào là vào được, dù tôi có là người nhà cũng không được! Hơn nữa tôi, tôi căn bản có quen biết đàn chị Đinh Diệu Diệu khi ấy đâu!”Triệu Nguyên hơi tức giận: “Cậu lừa ai hả! Cậu đi lâu như thế, sau đó cũng không về nữa!”

Triệu Nguyên chỉ vào thanh độ dài video bảo anh nhìn: “Sau khi cậu đi 40 phút nó mới hết pin, lẽ nào cậu ở trong nhà vệ sinh những 40 phút à?”Triệu Nguyên lườm anh ta một cái: “Cậu còn tin là thật à? Chắc chắn cậu ta đang nói dối đấy!”Chúc Tinh Dạ: “…”Đinh Thải Thải ngập ngừng lắc đầu: “Tôi… Tôi không có thấy thi thể của chị ấy, cha mẹ sợ tôi đau khổ nên không cho tôi nhìn.”

Đến lông mày Chúc Tinh Dạ còn không thèm động đậy: “Bị tiêu chảy.”Ánh mắt Lộ Hy nhìn anh ta hơi phức tạp, Triệu Nguyên lúng túng ngẫm lại lời của mình rồi dè dặt hỏi cô: “Gì nữa? Tôi nói gì không đúng à?”

Đạt mập quan tâm hỏi: “Cần uống thuốc không, tôi có chuẩn bị thuốc tiêu chảy đây.”Thầy Giang thở dài: “Thôi, đừng giấu nữa. Đúng là Thải Thải có một chị gái sinh đôi, từ khi nhìn thấy bức ảnh đó là tôi đã biết rồi, đó là… thi thể của Diệu Diệu.”

Triệu Nguyên lườm anh ta một cái: “Cậu còn tin là thật à? Chắc chắn cậu ta đang nói dối đấy!”“Khụ.” Lộ Hy suy nghĩ xem nên giải thích thế nào để chữa ngượng cho bản thân, “Dù anh ta không ở trong phòng nửa đêm cũng rất khả nghi, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh ta cũng đâu có động cơ chứ, trừ khi là — Biết được thân phận của nạn nhân, xác định được anh ta có liên quan tới nạn nhân.”Lộ Hy thở dốc, thật sự không ngờ đến đáp án này.

Chúc Tinh Dạ nhìn lại: “Sao anh biết?”Chúc Tinh Dạ: “Từ những thứ hiện tại tìm được, rõ ràng không phải là việc mà một người bình thường làm đâu.”Bầu không khí lại bắt đầu nồng nặc mùi thuốc súng.Đạt mập quan tâm hỏi: “Cần uống thuốc không, tôi có chuẩn bị thuốc tiêu chảy đây.”

Triệu Nguyên hơi nghẹn họng: “Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra!”Chúc Tinh Dạ liếc nhìn anh ta: “Sao anh biết sau đó tôi không về? Do máy quay của anh hết pin thì có.”

Chúc Tinh Dạ thản nhiên quay đầu về: “Vậy anh giỏi thật đấy.”“Dù tôi nghĩ là không thể nào nhưng cũng hết cách rồi.”

Cứ thế đôi co qua lại, chẳng ai chịu nhường ai.Thầy Giang hút một hơi thuốc, nét mặt thoáng chút u sầu: “… Tôi nợ Diệu Diệu, vì thế muốn thay cô ấy chăm sóc cho em gái cô ấy thật tốt. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là do Thải Thải làm nên muốn giúp em ấy giấu giếm, mãi tới khi Hạ Kiều có chuyện… Tôi mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.”

Lộ Hy nhức đầu xoa huyệt thái dương, cô nghĩ Chúc Tinh Dạ trở thành nghi can số 1, 80% là do thái độ, còn 20% thì…Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lộ Hy thử dò hỏi: “Vậy Hạ Kiều thật sự…”

Lộ Hy nhìn anh đầy phức tạp.“Đủ rồi!” Đinh Thải Thải hét lớn, ôm mặt bật khóc, “Đừng nói nữa, đừng nói gì hết!”

Chúc Tinh Dạ: “Cô nhìn gì tôi?”Đinh Thải Thải gục đầu xuống: “Hắn gọi điện thoại cho em, dùng máy biến âm nên không nghe ra được giọng của người đó. Em có lưu số điện thoại lại, nhưng hẳn là sim rác rồi. Hắn chỉ bảo em yên lặng theo dõi tình hình, hung thủ chắc chắn sẽ ló đuôi…”

Lộ Hy vô thức thốt lên: “Đang nghĩ sao anh lại tự tìm đường chết vậy chứ.”Lộ Hy nhìn anh đầy phức tạp.Lộ Hy nhíu mày: “Trong suốt quá trình đó cô có phát hiện ra ai bất thường không? Những bức ảnh này chắc chắn phải là người có thể tiếp xúc gần với người chết mới chụp được, trừ nhân viên cảnh sát ra cũng chỉ có người thân thôi.”

Chúc Tinh Dạ: “…”“Lúc tôi chạy tới hiện trường thì chị ấy đã không còn ở đó nữa, cảnh sát đã đưa chị ấy về. Họ nói với chúng tôi có rất nhiều người trông thấy chị ấy rơi xuống, trên mái nhà của tòa dạy học còn tìm thấy được 1 chiếc giày của chị ấy. Trên người chị ấy không hề có dấu vết bị bạo lực hay bức ép gì, không có chỗ nào khả nghi, nhà trường và cảnh sát sợ làm to chuyện sẽ phiền phức nên xác định đây là tự tử.”Lộ Hy lắc đầu: “Không có, anh rất thông minh.”

“Khụ.” Lộ Hy suy nghĩ xem nên giải thích thế nào để chữa ngượng cho bản thân, “Dù anh ta không ở trong phòng nửa đêm cũng rất khả nghi, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh ta cũng đâu có động cơ chứ, trừ khi là — Biết được thân phận của nạn nhân, xác định được anh ta có liên quan tới nạn nhân.”Lộ Hy vò vò ống tay áo của mình, không mấy tin tưởng vào cái cớ này của cô ta.

Đinh Thải Thải lén liếc sang Triệu Nguyên, Triệu Nguyên mờ ám trừng mắt ra hiệu cho cô ta không cần nhiều lời, sau đó nhìn sang Lộ Hy: “Chúng tôi không biết người trong ảnh có liên quan gì tới cậu ta, nhưng đúng là Hạ Kiều có quan hệ với cậu ta đúng không? Nói không chừng là quan hệ thường ngày đấy. Tôi không nói cậu ta là kẻ áo đen kia, nhưng dù thế nào việc của Hạ Kiều cậu ta không tránh khỏi được đâu!”Chúc Tinh Dạ lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy sao xảy ra chuyện rồi mà cô vẫn không nói?”Lộ Hy vô thức thốt lên: “Đang nghĩ sao anh lại tự tìm đường chết vậy chứ.”

“Cậu ta nhân lúc mọi người đều đang để ý tới kẻ áo đen đã lén giết Hạ Kiều, sau đó vứt cái nồi này cho kẻ đó!”Tất cả mọi người đều bị hành động của cô thu hút, đầu ngón tay của Lộ Hy hiển thị ký hiệu, cuối cùng tạo ra một câu —Lộ Hy khẽ thở phào, nhưng Chúc Tinh Dạ vẫn nhìn cô chằm chằm: “Sao cô biết là chị gái sinh đôi chứ không phải em gái?”

Ánh mắt Lộ Hy nhìn anh ta hơi phức tạp, Triệu Nguyên lúng túng ngẫm lại lời của mình rồi dè dặt hỏi cô: “Gì nữa? Tôi nói gì không đúng à?”Lộ Hy nhức đầu xoa huyệt thái dương, cô nghĩ Chúc Tinh Dạ trở thành nghi can số 1, 80% là do thái độ, còn 20% thì…

Lộ Hy lắc đầu: “Không có, anh rất thông minh.”

Vừa rồi Triệu Nguyên nói trúng rất nhiều motip suy luận thường thấy trong tiểu thuyết, rất nhiều tội phạm mô phỏng giết người cũng vì mục đích này, giấu tội ác của mình phía sau tội ác của kẻ khác.

Nhưng ít ra bây giờ cô đã nhìn ra được 1 chuyện, Triệu Nguyên này và Đinh Thải Thải đều biết chuyện bên trong, hơn nữa còn có vẻ như… đang tính toán chuyện gì đó.Ngón tay Lộ Hy giật giật, quyết định đánh cược một phen.

Nếu không có thông tin gì mới thì xem ra hiện tại Chúc Tinh Dạ là người khả nghi nhất.“Cậu ta nhân lúc mọi người đều đang để ý tới kẻ áo đen đã lén giết Hạ Kiều, sau đó vứt cái nồi này cho kẻ đó!”Triệu Nguyên châm chọc đầy ẩn ý: “Chuyện này ai mà biết được, nói không chừng mấy người qua lại với nhau trong âm thầm thì sao.”

Ngón tay Lộ Hy giật giật, quyết định đánh cược một phen.

Cô đưa tay chỉ: “Sự thật chỉ có một!”

Tất cả mọi người đều bị hành động của cô thu hút, đầu ngón tay của Lộ Hy hiển thị ký hiệu, cuối cùng tạo ra một câu —Đây là kỹ năng cho biết mà! Nó là sự thật, sự thật, sự thật đấy!

“Nạn nhân là chị gái song sinh của Đinh Thải Thải.”

Đạt mập sửng sốt: “Thế mà lại là chị em song sinh à?”

Lộ Hy hơi chột dạ hắng giọng: “Hình như là hơi cũ, nhưng…”Lộ Hy nhanh chóng phản ứng lại: “Vì 1 năm trước có sinh viên năm 3 nhảy lầu, Đinh Thải Thải năm nay cũng học đại học năm 3… Ủa từ từ, 2 người không phải sinh đôi sao? Sao cô lại nhỏ hơn cô ta 1 khóa?”

Đây là kỹ năng cho biết mà! Nó là sự thật, sự thật, sự thật đấy!Nói tới đây, cô ta không nhịn được mà mỉm cười, xem ra quan hệ giữa 2 chị em rất khắng khít.

Lộ Hy hơi khó nói, không biết nên thuyết phục họ thế nào.

Thầy Giang thở dài: “Thôi, đừng giấu nữa. Đúng là Thải Thải có một chị gái sinh đôi, từ khi nhìn thấy bức ảnh đó là tôi đã biết rồi, đó là… thi thể của Diệu Diệu.”

Lộ Hy khẽ thở phào, nhưng Chúc Tinh Dạ vẫn nhìn cô chằm chằm: “Sao cô biết là chị gái sinh đôi chứ không phải em gái?”

Cô giật mình, tại sao á, tại kỹ năng nói chứ sao trăng gì nữa!Triệu Nguyên hơi nghẹn họng: “Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra!”

Lộ Hy nhanh chóng phản ứng lại: “Vì 1 năm trước có sinh viên năm 3 nhảy lầu, Đinh Thải Thải năm nay cũng học đại học năm 3… Ủa từ từ, 2 người không phải sinh đôi sao? Sao cô lại nhỏ hơn cô ta 1 khóa?”Triệu Nguyên chỉ vào thanh độ dài video bảo anh nhìn: “Sau khi cậu đi 40 phút nó mới hết pin, lẽ nào cậu ở trong nhà vệ sinh những 40 phút à?”

Đinh Thải Thải gạt đi vẻ mặt hoảng hốt từ nãy tới giờ, ngẩng đầu lên nói: “Vì thời cấp 3 tôi bị bệnh nên nghỉ học 1 năm, Đại học X là trường mơ ước của tôi, chị bảo chị ấy sẽ tới trước để đợi tôi. Năm sau tôi cũng thi đậu, lúc đó trong trường còn đồn rằng lúc chúng tôi chụp ảnh tốt nghiệp có khi nào sẽ có người phát hiện 1 gương mặt xuất hiện trong 2 năm rồi trở thành sự kiện bí ẩn hay không nữa.”

Nói tới đây, cô ta không nhịn được mà mỉm cười, xem ra quan hệ giữa 2 chị em rất khắng khít.Chúc Tinh Dạ nhìn lại: “Sao anh biết?”

“Nhưng tôi không ngờ cuối cùng chị ấy lại không có cơ hội tốt nghiệp Đại học X.”Thầy Giang đột nhiên vỗ bàn: “Đủ rồi! Cậu đừng có nói hươu nói vượn!”Đến lông mày Chúc Tinh Dạ còn không thèm động đậy: “Bị tiêu chảy.”

Thầy Giang châm một điếu thuốc, nét mặt ảm đạm: “Diệu Diệu là học trò của tôi, cô ấy cũng thường xuyên nhắc tới em với tôi, vì thế tôi luôn rất để ý tới em. Thải Thải, em nói thật đi, chuyện này… có phải do em làm không?”

Đinh Thải Thải lắc đầu: “Có người liên lạc với em, hỏi em có nghi ngờ việc Diệu Diệu tự sát hay không, hắn nói có thể giúp em điều tra sự thật, chỉ cần từ đầu em cứ giữ im lặng là được…”“Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó là trong một quán lẩu, bạn học của tôi đang nghịch điện thoại, chợt dùng ánh mắt như gặp ma nhìn tôi, hoảng hốt tới mức đánh rơi cả điện thoại vào nồi. Khi ấy tôi còn cười cô ấy, sau đó cô ấy cho tôi xem vòng bạn bè, nói trong trường có người tự sát, trên mạng còn có kẻ điên đăng ảnh lên, mà người be bét máu thịt trong ảnh lại giống tôi y như đúc.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lộ Hy thử dò hỏi: “Vậy Hạ Kiều thật sự…”“Nhưng tôi không ngờ cuối cùng chị ấy lại không có cơ hội tốt nghiệp Đại học X.”

Đinh Thải Thải mím môi nhắm mắt lại: “Tôi chỉ nghe lời hắn nên không nói ra sự thật mà thôi, tôi không ngờ hắn thật sự sẽ đụng tới Hạ Kiều!”Triệu Nguyên khoanh tay hỏi Chúc Tinh Dạ: “Tối qua cậu đi đâu hả?”Đinh Thải Thải lắc đầu: “Có người liên lạc với em, hỏi em có nghi ngờ việc Diệu Diệu tự sát hay không, hắn nói có thể giúp em điều tra sự thật, chỉ cần từ đầu em cứ giữ im lặng là được…”

Chúc Tinh Dạ lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy sao xảy ra chuyện rồi mà cô vẫn không nói?”Triệu Nguyên cười xùy: “Trước khi điều tra tôi cũng tưởng cô ấy và thầy Giang là thầy trò trong sáng đấy thôi, ai mà biết được mấy người có liên quan gì sau lưng không chứ. Dù sao cô ấy cũng đã chết rồi, các người tự biên tự diễn mấy hồi.”

Đinh Thải Thải áy náy: “Xin lỗi, tôi sợ… Tôi nghĩ nếu mình không làm theo lời hắn thì có thể người tiếp theo chính là tôi…”Thầy Giang châm một điếu thuốc, nét mặt ảm đạm: “Diệu Diệu là học trò của tôi, cô ấy cũng thường xuyên nhắc tới em với tôi, vì thế tôi luôn rất để ý tới em. Thải Thải, em nói thật đi, chuyện này… có phải do em làm không?”

Lộ Hy vò vò ống tay áo của mình, không mấy tin tưởng vào cái cớ này của cô ta.

Cô nhìn sang thầy Giang hỏi tiếp: “Thầy Giang, vậy sao thầy cũng không nói?”Triệu Nguyên cười lạnh: “Sao? Thầy Giang không ngờ sinh viên mà mình cực kỳ yêu thương lại là người như thế à? Tôi biết tỏng hết, thầy cũng chẳng xem cô ấy là học trò gì cả, có phải là thầy…”

Thầy Giang hút một hơi thuốc, nét mặt thoáng chút u sầu: “… Tôi nợ Diệu Diệu, vì thế muốn thay cô ấy chăm sóc cho em gái cô ấy thật tốt. Lúc đầu tôi cứ nghĩ là do Thải Thải làm nên muốn giúp em ấy giấu giếm, mãi tới khi Hạ Kiều có chuyện… Tôi mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.”Thầy Giang hơi sửng sốt, nhìn anh ta khó tin: “Cái gì? Cậu… Không thể nào!”

“Thải Thải, người đó đã nói với em như thế nào? Em có manh mối gì về thân phận của hắn không?”

Đinh Thải Thải gục đầu xuống: “Hắn gọi điện thoại cho em, dùng máy biến âm nên không nghe ra được giọng của người đó. Em có lưu số điện thoại lại, nhưng hẳn là sim rác rồi. Hắn chỉ bảo em yên lặng theo dõi tình hình, hung thủ chắc chắn sẽ ló đuôi…”

Lộ Hy nhìn sang Triệu Nguyên: “Anh… cũng quen biết Đinh Diệu Diệu đúng không?”

Triệu Nguyên nghẹo đầu sang một bên, im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi là bạn trai cô ấy.”Lộ Hy nhìn sang Triệu Nguyên: “Anh… cũng quen biết Đinh Diệu Diệu đúng không?”Lộ Hy hơi khó nói, không biết nên thuyết phục họ thế nào.

Thầy Giang hơi sửng sốt, nhìn anh ta khó tin: “Cái gì? Cậu… Không thể nào!”Cô nhìn sang thầy Giang hỏi tiếp: “Thầy Giang, vậy sao thầy cũng không nói?”

Triệu Nguyên cáu kỉnh gãi đầu: “Được rồi, thực ra cũng không hẳn. Lúc đó cô ấy diễn vai chính trong câu lạc bộ, từ khi vào câu lạc bộ, cô ấy chưa từng đồng ý lời theo đuổi của tôi, nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên cùng nhau… Vậy thầy nói xem là quan hệ kiểu gì? Chẳng phải bạn trai thì là gì? Bạn tình à? Hay lốp dự phòng?”Cả hai im lặng không nói gì, Lộ Hy nhìn sang Đạt mập: “Anh…”

Thầy Giang đột nhiên vỗ bàn: “Đủ rồi! Cậu đừng có nói hươu nói vượn!”

Triệu Nguyên cười lạnh: “Sao? Thầy Giang không ngờ sinh viên mà mình cực kỳ yêu thương lại là người như thế à? Tôi biết tỏng hết, thầy cũng chẳng xem cô ấy là học trò gì cả, có phải là thầy…”

“Đủ rồi!” Đinh Thải Thải hét lớn, ôm mặt bật khóc, “Đừng nói nữa, đừng nói gì hết!”

Cả hai im lặng không nói gì, Lộ Hy nhìn sang Đạt mập: “Anh…”Cứ thế đôi co qua lại, chẳng ai chịu nhường ai.

Vẻ mặt của Đạt mập kiểu “Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì”, anh ta cười khổ: “Tôi thật sự không quen mà.”Đạt mập sửng sốt: “Thế mà lại là chị em song sinh à?”

Chúc Tinh Dạ: “Đinh Diệu Diệu cũng trong câu lạc bộ Kịch, hình như lúc đó cô ta là diễn viên chính, tôi mới vào nên chỉ làm những việc lặt vặt, cũng không thích hóng chuyện, không quen.”

Triệu Nguyên châm chọc đầy ẩn ý: “Chuyện này ai mà biết được, nói không chừng mấy người qua lại với nhau trong âm thầm thì sao.”

Lộ Hy bỏ qua đề tài này, hỏi Đinh Thải Thải: “Có thể kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra được không?”Đinh Thải Thải gạt đi vẻ mặt hoảng hốt từ nãy tới giờ, ngẩng đầu lên nói: “Vì thời cấp 3 tôi bị bệnh nên nghỉ học 1 năm, Đại học X là trường mơ ước của tôi, chị bảo chị ấy sẽ tới trước để đợi tôi. Năm sau tôi cũng thi đậu, lúc đó trong trường còn đồn rằng lúc chúng tôi chụp ảnh tốt nghiệp có khi nào sẽ có người phát hiện 1 gương mặt xuất hiện trong 2 năm rồi trở thành sự kiện bí ẩn hay không nữa.”

Đinh Thải Thải cười khổ: “Làm gì có gì xảy ra. Khi đó vẫn chưa khai giảng nhưng chúng tôi tới trường sớm, chị phải tới câu lạc bộ Kịch để luyện tập, tôi thì đi lòng vòng trong trường chơi.”Nhưng ít ra bây giờ cô đã nhìn ra được 1 chuyện, Triệu Nguyên này và Đinh Thải Thải đều biết chuyện bên trong, hơn nữa còn có vẻ như… đang tính toán chuyện gì đó.

“Tôi còn nhớ rất rõ, lúc đó là trong một quán lẩu, bạn học của tôi đang nghịch điện thoại, chợt dùng ánh mắt như gặp ma nhìn tôi, hoảng hốt tới mức đánh rơi cả điện thoại vào nồi. Khi ấy tôi còn cười cô ấy, sau đó cô ấy cho tôi xem vòng bạn bè, nói trong trường có người tự sát, trên mạng còn có kẻ điên đăng ảnh lên, mà người be bét máu thịt trong ảnh lại giống tôi y như đúc.”Đinh Thải Thải lén liếc sang Triệu Nguyên, Triệu Nguyên mờ ám trừng mắt ra hiệu cho cô ta không cần nhiều lời, sau đó nhìn sang Lộ Hy: “Chúng tôi không biết người trong ảnh có liên quan gì tới cậu ta, nhưng đúng là Hạ Kiều có quan hệ với cậu ta đúng không? Nói không chừng là quan hệ thường ngày đấy. Tôi không nói cậu ta là kẻ áo đen kia, nhưng dù thế nào việc của Hạ Kiều cậu ta không tránh khỏi được đâu!”

“Là chị gái của tôi.”

“Lúc tôi chạy tới hiện trường thì chị ấy đã không còn ở đó nữa, cảnh sát đã đưa chị ấy về. Họ nói với chúng tôi có rất nhiều người trông thấy chị ấy rơi xuống, trên mái nhà của tòa dạy học còn tìm thấy được 1 chiếc giày của chị ấy. Trên người chị ấy không hề có dấu vết bị bạo lực hay bức ép gì, không có chỗ nào khả nghi, nhà trường và cảnh sát sợ làm to chuyện sẽ phiền phức nên xác định đây là tự tử.”

“Dù tôi nghĩ là không thể nào nhưng cũng hết cách rồi.”

Lộ Hy nhíu mày: “Trong suốt quá trình đó cô có phát hiện ra ai bất thường không? Những bức ảnh này chắc chắn phải là người có thể tiếp xúc gần với người chết mới chụp được, trừ nhân viên cảnh sát ra cũng chỉ có người thân thôi.”

Đinh Thải Thải ngập ngừng lắc đầu: “Tôi… Tôi không có thấy thi thể của chị ấy, cha mẹ sợ tôi đau khổ nên không cho tôi nhìn.”

Triệu Nguyên liếc sang Đạt mập: “Cậu thì sao, chẳng phải cậu xuất thân từ nhà cảnh sát sao? Nếu cậu muốn chụp cũng dễ mà đúng không?”Lộ Hy phớt lờ anh ta, cô gõ bàn một cái rồi nói: “Tôi nghĩ không chỉ là chụp ảnh, rất có thể có kẻ đã giữ lại thi thể của Đinh Diệu Diệu.”

Đạt mập giật mình: “Làm gì được! Anh không biết 5 điều cấm à! Cục cảnh sát không phải nơi ai muốn vào là vào được, dù tôi có là người nhà cũng không được! Hơn nữa tôi, tôi căn bản có quen biết đàn chị Đinh Diệu Diệu khi ấy đâu!”

Triệu Nguyên cười xùy: “Trước khi điều tra tôi cũng tưởng cô ấy và thầy Giang là thầy trò trong sáng đấy thôi, ai mà biết được mấy người có liên quan gì sau lưng không chứ. Dù sao cô ấy cũng đã chết rồi, các người tự biên tự diễn mấy hồi.”

Bầu không khí lại bắt đầu nồng nặc mùi thuốc súng.

Lộ Hy phớt lờ anh ta, cô gõ bàn một cái rồi nói: “Tôi nghĩ không chỉ là chụp ảnh, rất có thể có kẻ đã giữ lại thi thể của Đinh Diệu Diệu.”

Đạt mập bị dọa tới mức đứng phắt dậy: “Không không không tới mức đó chứ! Trữ gần 1 năm, chuyện này… Không đâu, nếu bỏ vào kho đông lạnh thì có lẽ là có thể, nhưng đó chỉ là lý thuyết vật lý mà thôi! Người bình thường ai lại giấu được thi thể 1 năm trời chứ!”

Chúc Tinh Dạ: “Từ những thứ hiện tại tìm được, rõ ràng không phải là việc mà một người bình thường làm đâu.”

Triệu Nguyên: “Tôi thấy cậu mới không giống người bình thường đấy. Rõ ràng hung thủ đang khiến tất cả những người có liên quan tới Đinh Diệu Diệu tới đây, cậu đừng nói với tôi là cậu không có động cơ gì. Tôi thì giờ phải trói cậu lại ngay, nếu mai mà không có ai chết thì biết hung thủ là ai rồi đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi