SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Chúc Tinh Dạ mím chặt môi, bộ dạng như thể một anh hùng nhỏ đã sẵn sàng chịu sự tra tấn vậy.

Lộ Hy không nhịn được cười: “Làm cái gì đấy, sao lại tỏ ra như thế? Chị có treo cậu lên để tra tấn đâu mà.”Dưới tầm mắt lại có dấu chấm than lóe lên, Lộ Hy sửng sốt, trừ Chúc Tinh Dạ ra còn có người nói dối ư? Là Hầu Bảo Lương sao? Hắn thực sự không nhìn thấy Chúc Tinh Dạ? Hay là những người khác đây?

Chúc Tinh Dạ cúi đầu: “Em không nói được.”Nét mặt của Chúc Tinh Dạ hơi khó xử: “Chỉ chửi bậy vài câu thôi thì có tính là đặc biệt hay không? Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hình như hắn bảo “cần tiền chứ không cần mạng” gì gì đó.”

Lộ Hy kéo 2 cái ghế nhỏ tới ngồi xuống trước cửa: “Được rồi, vậy chị không hỏi những chuyện cậu không thể nói, hỏi những gì cậu nói được thôi nhé.”“Này! Cậu đó —” Lộ Hy đang định trả đũa thì trông thấy Chúc Tinh Dạ ngơ ngác nhìn tay mình, hơi đỏ mặt.Biết đâu đây lại là mấu chốt, Mark cần một người không muốn sống để làm đệm lưng nên mới dám kinh doanh thứ này.

“Chị muốn hỏi gì?” Chúc Tinh Dạ vẫn cảnh giác, cứng nhắc ngồi cạnh cô.Lúc họ tới nhà cô Điền, bà ta đang ngồi ngẩn ngơ trong sân, thấy họ tới liền cười: “2 đứa tới rồi.”“Được rồi.” Lộ Hy đè tay anh xuống, “Chị nhìn ra cậu không biết nói dối. Nhưng tôi hơi lạ, hôm qua cậu lên núi, lấy được con dao găm này thì có gì mà không nói được đâu chứ? Dù sao hôm nay lửa mới cháy mà, theo suy luận bình thường thì người sẽ chết hôm nay.”

Lộ Hy: “Hôm qua cậu có trông thấy Hầu Bảo Lương không?”Lộ Hy: “…”Lộ Hy nhíu mày: “Thế thì lạ thật.”

Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Lúc đó em chẳng thấy ai cả.”Cô giả vờ tỏ ra lo lắng lắc đầu: “Haizz, sao chị dám ngủ chứ. Cậu xem cậu biết nhiều manh mối mấu chốt như thế mà không chịu nói cho chị biết, lỡ họ tới tìm chị vì chuyện lớn gì mà cậu không gọi chị thì thám tử chị là người bị trách đầu tiên đấy!”

Lộ Hy: “Có thể thấy hắn đang lừa cậu, có lẽ hắn căn bản không hề nhìn thấy cậu đi xuống từ trên núi.”Chúc Tinh Dạ mím chặt môi, bộ dạng như thể một anh hùng nhỏ đã sẵn sàng chịu sự tra tấn vậy.

Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: “Ừm!”Sắc mặt của bác sĩ Tạ không tốt lắm, xem ra bắt bà ta xử lý thi thể cũng là đang làm khó. Cô ta phát cho những người có mặt mỗi người 1 cái khẩu trang, cô Điền xua tay từ chối.Lộ Hy không nhịn được cười: “Làm cái gì đấy, sao lại tỏ ra như thế? Chị có treo cậu lên để tra tấn đâu mà.”“Tôi ra ngoài chờ, ở trong chen chúc mệt lắm.”

Dưới tầm mắt lại có dấu chấm than lóe lên, Lộ Hy sửng sốt, trừ Chúc Tinh Dạ ra còn có người nói dối ư? Là Hầu Bảo Lương sao? Hắn thực sự không nhìn thấy Chúc Tinh Dạ? Hay là những người khác đây?Lộ Hy hỏi: “Vậy có phát hiện gì?”Lộ Hy tạm thời thả vấn đề này ra, hiện tại phải hỏi hết những gì Chúc Tinh Dạ biết đã.

Lộ Hy tạm thời thả vấn đề này ra, hiện tại phải hỏi hết những gì Chúc Tinh Dạ biết đã.Chúc Tinh Dạ nhìn cô, không hiểu lạ chỗ nào.Chúc Tinh Dạ nhớ lại: “Lúc đầu thì không liên quan gì nhau, nhưng từ sau lửa trời 8 năm trước, Hầu Bảo Lương làm chứng cho Mark nên cả hai bắt đầu thân với nhau hơn.”

Cô chống cằm nhìn Chúc Tinh Dạ, nheo mắt cười: “Cậu thừa nhận là hôm qua từ lên núi đúng không?”Lộ Hy nghi ngờ nghiêng đầu, cái tượng đất họ tìm thấy rất đơn giản, đầu tròn, người tam giác, mắt mũi miệng chỉ là 2 chấm rồi thêm chữ “L”, đến cả tai còn chẳng có, thứ này được tính là đồ mỹ nghệ à?Lộ Hy hỏi anh: “Cậu nhớ kỹ lại tí đi, lần Mark thay đổi thái độ đó, Hầu Bảo Lương có nói câu gì đặc biệt không?”

Chúc Tinh Dạ sửng sốt, hơi bối rối xua tay: “Em…”Chúc Tinh Dạ ngước mắt nhìn cô.Cô Điền nhìn cô như hơi thăm dò nhưng không mở miệng mà chỉ nói: “Có tìm bác sĩ Tạ không? Bà ấy đang ở bên trong, tôi sẽ gọi bà ấy ra ngoài, 2 đứa chớ vào.”

“Được rồi.” Lộ Hy đè tay anh xuống, “Chị nhìn ra cậu không biết nói dối. Nhưng tôi hơi lạ, hôm qua cậu lên núi, lấy được con dao găm này thì có gì mà không nói được đâu chứ? Dù sao hôm nay lửa mới cháy mà, theo suy luận bình thường thì người sẽ chết hôm nay.”Cô vò đầu bứt tai: “Trong ấn tượng của chị thì chẳng có vị thần nào như thế trong hệ thống thần thoại hết.”Chúc Tinh Dạ cũng lắc đầu: “Bọn em cũng không biết, họ nói là Kỷ Lý Oa Lạp Quốc, bọn em cũng chả hiểu. Nhưng mà từ khi họ làm cái này thì đúng là giàu lên rất nhiều. Cô Điền nói… tượng Kỷ Lý Oa Lạp Quốc này chính là Tà Thần, Tà Thần mà giáng lâm rồi sẽ khiến cả thôn Chuyên Nhi gặp tai họa.”

Lộ Hy nhìn chằm chằm vào nét mặt của Chúc Tinh Dạ: “Trừ khi hôm qua cậu lên núi đã nhìn thấy thứ gì rất ghê gớm, ví dụ như… Người đã chết từ hôm qua.”Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: “Chị muốn hỏi gì? Em không nói cho chị biết rốt cuộc người đã chết từ hôm nào đâu!”

Chúc Tinh Dạ bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi chấn động: “Chị…”Trừ khi bà ta biết rõ Mark chết khi nào nên mới mong tất cả mọi người đều nhận định Mark đã chết hôm nay.Chúc Tinh Dạ bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi chấn động: “Chị…”

Lộ Hy xoa đầu anh, nét mặt ân cần: “Phản ứng của cậu đã quá rõ rồi.”Chúc Tinh Dạ cũng tức tối giơ tay sờ vào tóc Lộ Hy.

Chúc Tinh Dạ đỏ mặt cúi đầu.Lộ Hy hơi bất lực, dịu dàng hỏi anh: “Nếu thực sự là người đó thì cậu định làm gì?”Tượng đất đó cũng là vật chứng liên quan tới vụ án nên đã được giao cho trưởng thôn giữ rồi, xem ra phải lấy ra nghiên cứu một chút.

Lộ Hy chống cằm phân tích: “Sao hôm qua người đã chết mà tới hôm nay mới phóng hỏa tiêu hủy bằng chứng chứ? Này, Trụ Tử…”Chúc Tinh Dạ đỏ mặt cúi đầu.

Cô còn chưa kịp nói thì Chúc Tinh Dạ đã đứng phắt dậy: “Em không nói chuyện với chị nữa, cái gì chị cũng hỏi ra được hết!”Lộ Hy nhướng mày.

Lộ Hy vội giữ chặt anh, mỉm cười: “Ôi này, chị không hỏi chuyện hôm qua nữa được chưa? Cậu kể chị nghe những chuyện khác đi.”Lộ Hy lắc đầu: “Không sao đâu ạ, dù sao thám tử vẫn phải nhìn những thứ đó mà.”

Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt: “Chị muốn hỏi gì? Em không nói cho chị biết rốt cuộc người đã chết từ hôm nào đâu!”Lộ Hy nhìn chằm chằm vào nét mặt của Chúc Tinh Dạ: “Trừ khi hôm qua cậu lên núi đã nhìn thấy thứ gì rất ghê gớm, ví dụ như… Người đã chết từ hôm qua.”

Lộ Hy hơi sửng sốt, hôm qua, hôm nay? Cô chợt nhớ tới một câu cô Điền đã nói lúc cãi nhau ban nãy — Người chết hôm nay, lửa cũng cháy hôm nay.Cô Điền cũng không miễn cưỡng, nhìn Chúc Tinh Dạ một chút rồi vẫn để họ đi vào.

Sao bà ta có thể chắc chắn như thế chứ?Lộ Hy tỉnh táo lại, mỉm cười: “Không sao, chợt nhớ tới vài chuyện thôi. Đúng rồi, nãy cậu kể với chị là Mark kinh doanh gạch, Hầu Bảo Lương là người môi giới, hẳn là 2 người này không liên quan gì nhau nhỉ?”

Trừ khi bà ta biết rõ Mark chết khi nào nên mới mong tất cả mọi người đều nhận định Mark đã chết hôm nay.“Sau đó họ thường xuyên chơi với nhau.”

Chúc Tinh Dạ nhìn sắc mặt cô, hơi kỳ lạ: “Chị sao thế?”Lộ Hy: “Hôm qua cậu có trông thấy Hầu Bảo Lương không?”

Lộ Hy tỉnh táo lại, mỉm cười: “Không sao, chợt nhớ tới vài chuyện thôi. Đúng rồi, nãy cậu kể với chị là Mark kinh doanh gạch, Hầu Bảo Lương là người môi giới, hẳn là 2 người này không liên quan gì nhau nhỉ?”Nét mặt của Lộ Hy khá quái dị: “Thế cũng quái lạ, có người uy hiếp nổ lò gạch của mình mà còn dám rủ hắn cùng làm ăn à?”

Chúc Tinh Dạ nhớ lại: “Lúc đầu thì không liên quan gì nhau, nhưng từ sau lửa trời 8 năm trước, Hầu Bảo Lương làm chứng cho Mark nên cả hai bắt đầu thân với nhau hơn.”Sao bà ta có thể chắc chắn như thế chứ?

“Thực ra chuyện này rất lạ, Hầu Bảo Lương nói hôm đó Mark uống rượu ở nhà hắn, nhưng trước đó người trong thôn hoàn toàn không biết 2 người này có qua lại với nhau. Cũng có người nói… Là Mark bỏ tiền để Hầu Bảo Lương khai man, dù sao hắn cũng là người như thế mà, có tiền là bất chấp.”Cô còn chưa kịp nói thì Chúc Tinh Dạ đã đứng phắt dậy: “Em không nói chuyện với chị nữa, cái gì chị cũng hỏi ra được hết!”

Lộ Hy khẽ gật đầu: “Thế à, vậy là từ đó họ luôn thân thiết với nhau sao?”Lộ Hy kéo 2 cái ghế nhỏ tới ngồi xuống trước cửa: “Được rồi, vậy chị không hỏi những chuyện cậu không thể nói, hỏi những gì cậu nói được thôi nhé.”“Chị muốn hỏi gì?” Chúc Tinh Dạ vẫn cảnh giác, cứng nhắc ngồi cạnh cô.

Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Hầu Bảo Lương thường xuyên ra ngoài, không phải ở mãi trong thôn, sau khi bị bắt bên ngoài hắn mới về từ 2 năm trước. Hắn về thì đi tìm Mark, hình như là muốn đòi tiền hắn hay sao ấy, nhưng Mark không cho, khi đó cả hai còn gây nhau ầm ĩ nữa. Nhưng… Sau đó Hầu Bảo Lương đi ra đi vào vài lần, có lần hắn còn cầm thuốc nổ tới dọa nổ lò gạch của Mark nữa cơ! Rất nhiều người trông thấy! Nhưng lúc hắn đang mắng chửi thì Mark đột nhiên thay đổi thái độ, hỏi hắn có muốn cùng làm ăn với mình không.”

“Sau đó họ thường xuyên chơi với nhau.”Lộ Hy nhìn anh chằm chằm: “Chỉ thế nào?”“Không biết.” Chúc Tinh Dạ lắc đầu.Hơn nữa dù là thật thì kiểu tượng đất có tạo hình đơn giản như thế mà bảo với tôi là thần tài thì cũng hơi khinh thường tôi quá rồi đấy? Người mua nào mà dễ bị lừa như thế, chẳng lẽ là làm đồ giả à? Ngụy tạo nền văn minh tiền sử nào đó chăng?

Nét mặt của Lộ Hy khá quái dị: “Thế cũng quái lạ, có người uy hiếp nổ lò gạch của mình mà còn dám rủ hắn cùng làm ăn à?”Mặt Chúc Tinh Dạ lập tức đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng cô: “Tóc của con gái hóa ra là như thế ư…”

Chúc Tinh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Rất lạ. Sau khi Vương Nham chết đi, Mark luôn ngoan ngoãn, nhưng nghe nói làm ăn không khá lắm. Từ khi Hầu Bảo Lương gia nhập vào, tự nhiên họ không kinh doanh gạch nữa mà đổi sang làm đồ mỹ nghệ. Chị còn nhớ trên thi thể của Mark có tượng đất kỳ quái không? Họ bảo đó là thần Kỷ Lý Oa Lạp Quốc gì đó, làm thành đồ mỹ nghệ kiếm được rất nhiều tiền.”

Lộ Hy nghi ngờ nghiêng đầu, cái tượng đất họ tìm thấy rất đơn giản, đầu tròn, người tam giác, mắt mũi miệng chỉ là 2 chấm rồi thêm chữ “L”, đến cả tai còn chẳng có, thứ này được tính là đồ mỹ nghệ à?

Cô vò đầu bứt tai: “Trong ấn tượng của chị thì chẳng có vị thần nào như thế trong hệ thống thần thoại hết.”

Hơn nữa dù là thật thì kiểu tượng đất có tạo hình đơn giản như thế mà bảo với tôi là thần tài thì cũng hơi khinh thường tôi quá rồi đấy? Người mua nào mà dễ bị lừa như thế, chẳng lẽ là làm đồ giả à? Ngụy tạo nền văn minh tiền sử nào đó chăng?Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu: “Ừm!”Chúc Tinh Dạ sửng sốt, hơi bối rối xua tay: “Em…”

Chúc Tinh Dạ cũng lắc đầu: “Bọn em cũng không biết, họ nói là Kỷ Lý Oa Lạp Quốc, bọn em cũng chả hiểu. Nhưng mà từ khi họ làm cái này thì đúng là giàu lên rất nhiều. Cô Điền nói… tượng Kỷ Lý Oa Lạp Quốc này chính là Tà Thần, Tà Thần mà giáng lâm rồi sẽ khiến cả thôn Chuyên Nhi gặp tai họa.”Lộ Hy: “Chị sợ sau này cậu cao quá nên hiện tại chặn lại giúp cậu một tí.”Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Lúc đó em chẳng thấy ai cả.”

Khóe miệng Lộ Hy giật giật: “Cậu đừng nói nữa, cái tạo hình của tượng đất kia đủ tà rồi.”

Cô hơi nghi hoặc: “Nhưng tôi không hiểu Mark đã có con đường để kiếm tiền rồi mà sao phải đợi Hầu Bảo Lương về mới bắt đầu làm ăn chứ? Lẽ nào Tà Thần này là thiết kế của Hầu Bảo Lương?”

“Không biết.” Chúc Tinh Dạ lắc đầu.

Lộ Hy hỏi anh: “Cậu nhớ kỹ lại tí đi, lần Mark thay đổi thái độ đó, Hầu Bảo Lương có nói câu gì đặc biệt không?”Bác sĩ Tạ kìm cơn buồn nôn nói: “Tôi vừa tách vải trên người hắn ra, định xem xem trên người hắn trừ vết bỏng ra còn có vết thương gì nữa không.”

Nét mặt của Chúc Tinh Dạ hơi khó xử: “Chỉ chửi bậy vài câu thôi thì có tính là đặc biệt hay không? Em không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ hình như hắn bảo “cần tiền chứ không cần mạng” gì gì đó.”

Lộ Hy nhướng mày.Cậu đỏ mặt gì chứ thằng nhóc này.

Biết đâu đây lại là mấu chốt, Mark cần một người không muốn sống để làm đệm lưng nên mới dám kinh doanh thứ này.

Tượng đất đó cũng là vật chứng liên quan tới vụ án nên đã được giao cho trưởng thôn giữ rồi, xem ra phải lấy ra nghiên cứu một chút.

Lộ Hy không kìm được ngáp một cái, Chúc Tinh Dạ quan tâm cô: “Chị có muốn đi ngủ một lát không, chốc nữa mà có ai tới tìm thì em sẽ gọi chị.”

Cô giả vờ tỏ ra lo lắng lắc đầu: “Haizz, sao chị dám ngủ chứ. Cậu xem cậu biết nhiều manh mối mấu chốt như thế mà không chịu nói cho chị biết, lỡ họ tới tìm chị vì chuyện lớn gì mà cậu không gọi chị thì thám tử chị là người bị trách đầu tiên đấy!”

Dù Chúc Tinh Dạ không hiểu trách ở đây là gì, nhưng cũng nghe ra được Lộ Hy đang phàn nàn, anh hơi đỏ mặt nói: “Không phải là em không chịu nói cho chị nghe, em chỉ…”Chúc Tinh Dạ nhìn sắc mặt cô, hơi kỳ lạ: “Chị sao thế?”

Lộ Hy nhìn anh chằm chằm: “Chỉ thế nào?”

Chúc Tinh Dạ hơi tủi thân: “Chị cũng nói rồi mà, trước khi biết rõ ràng sự thật thì không thể định tội được! Em tin người đó sẽ không giết người, nếu em nói ra những gì mình nhìn thấy thì sẽ trực tiếp định tội được người đó, chị cứ tìm bằng chứng tiếp đi, nếu, nếu có cách chứng mình hung thủ không phải người đó, chắc chắn em sẽ kể cho chị nghe mà.”Khóe miệng Lộ Hy giật giật: “Cậu đừng nói nữa, cái tạo hình của tượng đất kia đủ tà rồi.”

Lộ Hy hơi bất lực, dịu dàng hỏi anh: “Nếu thực sự là người đó thì cậu định làm gì?”

Chúc Tinh Dạ cúi đầu, bướng bỉnh cắn môi: “Sẽ không đâu.”

Lộ Hy cười: “Được rồi, nếu là chị chị cũng không tin bạn mình lại giết người đâu.”

Chúc Tinh Dạ ngước mắt nhìn cô.

Lộ Hy khẽ xoa đầu anh: “Cho phép cậu tạm thời ôm cái bí mật nhỏ đó đấy, hiện tại cậu là cái đuôi nhỏ của chị, đi thôi, tới nhà cô Điền xem có tiến triển gì không nào.”Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Hầu Bảo Lương thường xuyên ra ngoài, không phải ở mãi trong thôn, sau khi bị bắt bên ngoài hắn mới về từ 2 năm trước. Hắn về thì đi tìm Mark, hình như là muốn đòi tiền hắn hay sao ấy, nhưng Mark không cho, khi đó cả hai còn gây nhau ầm ĩ nữa. Nhưng… Sau đó Hầu Bảo Lương đi ra đi vào vài lần, có lần hắn còn cầm thuốc nổ tới dọa nổ lò gạch của Mark nữa cơ! Rất nhiều người trông thấy! Nhưng lúc hắn đang mắng chửi thì Mark đột nhiên thay đổi thái độ, hỏi hắn có muốn cùng làm ăn với mình không.”

Chúc Tinh Dạ ôm đầu mình phàn nàn: “Sao chị cứ xoa đầu em thế hả?”“Thực ra chuyện này rất lạ, Hầu Bảo Lương nói hôm đó Mark uống rượu ở nhà hắn, nhưng trước đó người trong thôn hoàn toàn không biết 2 người này có qua lại với nhau. Cũng có người nói… Là Mark bỏ tiền để Hầu Bảo Lương khai man, dù sao hắn cũng là người như thế mà, có tiền là bất chấp.”

Lộ Hy: “Chị sợ sau này cậu cao quá nên hiện tại chặn lại giúp cậu một tí.”

Chúc Tinh Dạ cũng tức tối giơ tay sờ vào tóc Lộ Hy.Dù Chúc Tinh Dạ không hiểu trách ở đây là gì, nhưng cũng nghe ra được Lộ Hy đang phàn nàn, anh hơi đỏ mặt nói: “Không phải là em không chịu nói cho chị nghe, em chỉ…”

“Này! Cậu đó —” Lộ Hy đang định trả đũa thì trông thấy Chúc Tinh Dạ ngơ ngác nhìn tay mình, hơi đỏ mặt.

Lộ Hy: “Cậu bị gì vậy?”

Mặt Chúc Tinh Dạ lập tức đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng cô: “Tóc của con gái hóa ra là như thế ư…”Cô chống cằm nhìn Chúc Tinh Dạ, nheo mắt cười: “Cậu thừa nhận là hôm qua từ lên núi đúng không?”“Nhưng nếu muốn tiêu hủy bằng chứng, bình thường sẽ châm lửa từ bằng chứng để đảm bảo nó bị thiêu rụi hoàn toàn. Tại sao lại bắt đầu đốt từ cơ thể người chết chứ? Lẽ nào trên người hắn có cất giấu manh mối nào để chỉ ra hung thủ sao?”

Lộ Hy: “…”Lộ Hy vội giữ chặt anh, mỉm cười: “Ôi này, chị không hỏi chuyện hôm qua nữa được chưa? Cậu kể chị nghe những chuyện khác đi.”

Cậu đỏ mặt gì chứ thằng nhóc này.

Lúc họ tới nhà cô Điền, bà ta đang ngồi ngẩn ngơ trong sân, thấy họ tới liền cười: “2 đứa tới rồi.”

Lộ Hy gật đầu.Bác sĩ Tạ lắc đầu: “Hiện tại vẫn rất khó phân biệt, nhưng… Tôi phát hiện vết bỏng trên người hắn nghiêm trọng hơn trên tứ chi rất nhiều, rất có thể là, điểm bắt lửa chính là trên người hắn.”Lộ Hy không kìm được ngáp một cái, Chúc Tinh Dạ quan tâm cô: “Chị có muốn đi ngủ một lát không, chốc nữa mà có ai tới tìm thì em sẽ gọi chị.”

Cô Điền nhìn cô như hơi thăm dò nhưng không mở miệng mà chỉ nói: “Có tìm bác sĩ Tạ không? Bà ấy đang ở bên trong, tôi sẽ gọi bà ấy ra ngoài, 2 đứa chớ vào.”

Lộ Hy lắc đầu: “Không sao đâu ạ, dù sao thám tử vẫn phải nhìn những thứ đó mà.”

Cô Điền cũng không miễn cưỡng, nhìn Chúc Tinh Dạ một chút rồi vẫn để họ đi vào.

Sắc mặt của bác sĩ Tạ không tốt lắm, xem ra bắt bà ta xử lý thi thể cũng là đang làm khó. Cô ta phát cho những người có mặt mỗi người 1 cái khẩu trang, cô Điền xua tay từ chối.

“Tôi ra ngoài chờ, ở trong chen chúc mệt lắm.”

Bác sĩ Tạ kìm cơn buồn nôn nói: “Tôi vừa tách vải trên người hắn ra, định xem xem trên người hắn trừ vết bỏng ra còn có vết thương gì nữa không.”Chúc Tinh Dạ cúi đầu: “Em không nói được.”

Lộ Hy hỏi: “Vậy có phát hiện gì?”

Bác sĩ Tạ lắc đầu: “Hiện tại vẫn rất khó phân biệt, nhưng… Tôi phát hiện vết bỏng trên người hắn nghiêm trọng hơn trên tứ chi rất nhiều, rất có thể là, điểm bắt lửa chính là trên người hắn.”

Lộ Hy nhíu mày: “Thế thì lạ thật.”

Chúc Tinh Dạ nhìn cô, không hiểu lạ chỗ nào.

Lộ Hy: “Trước đó chúng ta đã từng phân tích rồi, hung thủ phóng hỏa là để che giấu bằng chứng gì đó chứ không phải để che giấu thân phận của người chết. Vì trong một thôn nhỏ có vài chục nhân khẩu thì tìm ra người biến mất rất đơn giản.”

“Nhưng nếu muốn tiêu hủy bằng chứng, bình thường sẽ châm lửa từ bằng chứng để đảm bảo nó bị thiêu rụi hoàn toàn. Tại sao lại bắt đầu đốt từ cơ thể người chết chứ? Lẽ nào trên người hắn có cất giấu manh mối nào để chỉ ra hung thủ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi