SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Lộ Hy thở dài: “Thực ra tôi cũng không muốn đâu, nhưng không đào mộ lên thì sao mà phá án được, chỉ có thể rơi vài giọt nước mắt chua xót cho anh Chúc Tử mà thôi, sau đó cũng phải — cầm xẻng lên!”

Ngô Diệc Chân ngớ người ra: “Vô lượng Thiên Tôn, vụ án gì chứ?”Bé Mập từ xa gọi cô ta: “Dì nhỏ ơi, người dự khóa tu sáng đều tới hết rồi, dì không đi làm là không có tiền sống đâu đấy nhé!”Chúc Tinh Dạ dừng bước, cuối cùng cũng hiểu ra, anh nheo mắt nhìn Lộ Hy: “Cô Lộ à, em đang ghen hay là đang cố tình trêu tôi đấy?”Lộ Hy cười hì hì ghé sát anh: “Trùng hợp thật, tôi vừa thắp nhang cho mộ phần của anh đây, giờ trông thấy anh tôi còn nghĩ là xác chết trỗi dậy nữa, anh với vụ án đó rốt cuộc là thế nào vậy?”

Lộ Hy chỉ vào đống đất nhỏ trước mặt, yếu ớt thở dài: “Vụ án này này.”Ngôn Diệc Chân dẫn cô về, không cần cô hỏi cũng rất tự giác nói hết những gì mình biết ra: “Vụ án này là chuyện của 2 năm trước, mà 1 năm trước tôi mới tới đạo quán nên nói thật cũng chẳng rõ ràng gì mấy. Nhưng sau núi có một phần mộ, dù sao cũng phải hỏi thăm tí, những gì tôi biết đều do sư phụ nói lại cho tôi, không cam đoan là thật đâu nhé.”Lộ Hy ngẩn người ra: “Không tìm được thi thể thì sao định tội được hung thủ chứ?”“Thật ra vụ án này cũng không mấy phức tạp đâu, năm đó có một cô gái giang hồ sống chết muốn ở bên Chúc Tinh Dạ nên đã dùng những thủ đoạn cực đoan, thậm chí còn dọa tự tử nữa. Chúng tôi chỉ xem như gặp tai bay vạ gió, không hiểu sao cô ta lại chọn nơi này làm chỗ gặp mặt nữa. Thế mà Chúc Tinh Dạ lại tới như lời hẹn, còn những chuyện xảy ra sau đó chẳng ai biết cả, có lẽ là tỏ tình nhưng không được đồng ý, cô gái đó bắt đầu lấy dao ra đâm chết anh ta chăng.”

Ngôn Diệc Chân gãi đầu: “Không cần đâu, vụ án này đã phá rồi! Tới giờ hung thủ vẫn bị giam mà!”Ngôn Diệc Chân tươi cười nói chuyện phiếm với cô: “Nhưng đó chỉ là những gì mà sư phụ nói với tôi thôi, trên thành phố đồn đại khác lắm! Có người nói cô gái đó thích Chúc Tinh Dạ, nhưng Chúc Tinh Dạ lại thích bạn thân của cô ta, 2 người con gái trở mặt thành thù, sau đó thì…”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

“Hả?” Lộ Hy ngẩn người ra, nhỏ giọng thì thầm, “Tôi cứ nghĩ anh Chúc Tử còn được làm nạn nhân cơ chứ, hóa ra chỉ là người đã khuất trong bối cảnh thôi à? Giờ đã vào vai như con trai của thợ rèn Vương rồi…”Lộ Hy khéo léo gật đầu, Ngôn Diệc Chân vui ra mặt: “Tôi thấy cô cũng chẳng phải người thích làm thế.”Lộ Hy cười: “Ừm, tới du lịch.”

Ngôn Diệc Chân tò mò ghé tới: “Cô đang nói gì thế?”Chúc Tinh Dạ hạ giọng: “Là ông ta đấy.”

Lộ Hy cười: “Không gì, chỉ là tôi cảm thán tí thôi… Dù sao cũng đã lâu không gặp, ai ngờ vừa đến anh ấy đã không còn nữa rồi.”Người đàn ông trung niên cười ha hả: “Ồ, ra thế, vậy nhóc mập sẽ khiến cô vui lắm đấy, à đúng rồi, tên của tôi thô lắm, ở trong đạo quán cứ gọi đạo hiệu của tôi đi.”

Ngôn Diệc Chân chợt nhìn cô đầy dò xét: “À thì, cho tôi hỏi một chút, quan hệ giữa cô với người dưới đất này… là sao vậy? Láng giềng đồn người này từng làm dấy lên một trận mưa máu trong thành phố, hoa đào, mẫu đơn, hoa hồng đều nở rộ, chẳng lẽ cô cũng là 1 trong số đó hả?”Lúc 2 người đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ leo núi, vác theo một cây xẻng đầy bùn đất đi tới.Ngôn Diệc Chân: “Nhưng cô đừng sợ, trong túi đó trống rỗng à, lúc đó cảnh sát không tìm được thi thể của anh ta.”

Trên đầu Lộ Hy nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng: “Hả… Ân oán tình thù gì cơ?”Lộ Hy thở dài: “Thực ra tôi cũng không muốn đâu, nhưng không đào mộ lên thì sao mà phá án được, chỉ có thể rơi vài giọt nước mắt chua xót cho anh Chúc Tử mà thôi, sau đó cũng phải — cầm xẻng lên!”Vương Đại Phú cười ha hả, vẫy tay với họ: “Mấy người cứ từ từ đi dạo đi, tôi lên núi nhé.”

Ngôn Diệc Chân thấy hơi bất ngờ: “Cô không biết gì à? Chúc Tinh Dạ có mở một hiệu thuốc ở phía Đông thành phố, nghe nói lúc còn sống đẹp trai lắm, tiếc là tôi chưa được gặp. Trên thành phố đồn anh ta dùng sự quyến rũ của mình để lấy lòng tất cả nữ giới trong thành phố, không ít cô còn tự tử vì anh ta nữa.”Lộ Hy lững thững đi về phía trước: “Hừm, chưa chắc, giờ anh không phải Chúc Tinh Dạ, sao anh đảm bảo được nhân vật của mình trong kịch bản sẽ không có drama tình cảm với người ta chứ?”

Lộ Hy lấy ngón tay gãi lên cằm, không biết nên biểu cảm thế nào, theo độ nổi tiếng ở thế giới thực của Chúc Tinh Dạ thì thế cũng chẳng khoa trương tí nào.Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô Lộ.”

Ngôn Diệc Chân dẫn cô về, không cần cô hỏi cũng rất tự giác nói hết những gì mình biết ra: “Vụ án này là chuyện của 2 năm trước, mà 1 năm trước tôi mới tới đạo quán nên nói thật cũng chẳng rõ ràng gì mấy. Nhưng sau núi có một phần mộ, dù sao cũng phải hỏi thăm tí, những gì tôi biết đều do sư phụ nói lại cho tôi, không cam đoan là thật đâu nhé.”Lộ Hy cười: “Không gì, chỉ là tôi cảm thán tí thôi… Dù sao cũng đã lâu không gặp, ai ngờ vừa đến anh ấy đã không còn nữa rồi.”Chúc Tinh Dạ hơi bất lực: “Ông ta bảo mình thích ăn rau rừng nên lên núi đào, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ mà thôi.”

Lộ Hy tò mò hỏi: “Chẳng phải cô là chủ Quan sao? Sư phụ của cô?”Ngôn Diệc Chân tò mò ghé tới: “Cô đang nói gì thế?”

Ngôn Diệc Chân xua tay: “Chủ Quan cũng phải có sư phụ chứ, sao tự ngộ đạo được? Sư phụ tôi thăng chức rồi nên được điều tới một đạo quán khang trang hơn, trong giới đạo sĩ chúng tôi cũng có bảng xếp hạng như top 500 công ty ấy, dù thế nào thì được điều về tổng bộ vẫn là chuyện tốt. Sư phụ nói với tôi rằng con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp, người đi ra ngoài dốc sức làm việc, để lại cái Quan nhỏ này cho tôi, mong rằng sau này có thể gặp được tôi một cách hiên ngang hơn. Haizz, lạc đề rồi, vừa nãy chúng ta nói vụ án tới đâu rồi nhỉ?”Trên đầu Lộ Hy nhảy ra một dấu chấm hỏi to đùng: “Hả… Ân oán tình thù gì cơ?”Vẻ mặt của Lộ Hy rất vi diệu: “Hả?”

“Thật ra vụ án này cũng không mấy phức tạp đâu, năm đó có một cô gái giang hồ sống chết muốn ở bên Chúc Tinh Dạ nên đã dùng những thủ đoạn cực đoan, thậm chí còn dọa tự tử nữa. Chúng tôi chỉ xem như gặp tai bay vạ gió, không hiểu sao cô ta lại chọn nơi này làm chỗ gặp mặt nữa. Thế mà Chúc Tinh Dạ lại tới như lời hẹn, còn những chuyện xảy ra sau đó chẳng ai biết cả, có lẽ là tỏ tình nhưng không được đồng ý, cô gái đó bắt đầu lấy dao ra đâm chết anh ta chăng.”Lộ Hy lấy ngón tay gãi lên cằm, không biết nên biểu cảm thế nào, theo độ nổi tiếng ở thế giới thực của Chúc Tinh Dạ thì thế cũng chẳng khoa trương tí nào.Lộ Hy trố mắt tỏ vẻ khó tin: “Hết rồi hả?”

Lộ Hy nhíu mày, hơi lo lắng. Quản trị viên đã từng nói tốt nhất không nên thử chết, nếu Chúc Tinh Dạ đã chết…Lộ Hy quay đầu nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện phong thủy trong đạo quán nhỏ này khá tốt, dựa vào núi, ở cạnh sông, cách đó không xa còn phảng phất tí xanh, hẳn là một cái hồ, cảm giác khá bình yên.

Ngôn Diệc Chân: “Nhưng cô đừng sợ, trong túi đó trống rỗng à, lúc đó cảnh sát không tìm được thi thể của anh ta.”Chúc Tinh Dạ hơi luống cuống: “Thì, dù thế nào tôi cũng sẽ không thích người khác đâu.”

Lộ Hy ngẩn người ra: “Không tìm được thi thể thì sao định tội được hung thủ chứ?”Ngôn Diệc Chân gãi đầu: “Đâu có bắt được, cô gái đó vứt anh ta xong đã ngồi đây khóc rất lâu, bị sư phụ tôi nhìn thấy. Sư phụ tôi tự xưng mình đã độ hóa được cô ta, nhưng tôi cũng không tin lắm, cuối cùng cô ta cầm theo con dao dính đầy máu đi thẳng tới Cục cảnh sát. Cô ta nói người đã chết rồi, có kiểm tra hơi thở luôn, tắt ngúm.”

Ngôn Diệc Chân gãi đầu: “Đâu có bắt được, cô gái đó vứt anh ta xong đã ngồi đây khóc rất lâu, bị sư phụ tôi nhìn thấy. Sư phụ tôi tự xưng mình đã độ hóa được cô ta, nhưng tôi cũng không tin lắm, cuối cùng cô ta cầm theo con dao dính đầy máu đi thẳng tới Cục cảnh sát. Cô ta nói người đã chết rồi, có kiểm tra hơi thở luôn, tắt ngúm.”Lộ Hy: “Có khi nào thi thể chưa tìm được bị ném trong hồ rồi không? Chỉ có một mình cô ta thôi à?”

Lộ Hy quay đầu nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện phong thủy trong đạo quán nhỏ này khá tốt, dựa vào núi, ở cạnh sông, cách đó không xa còn phảng phất tí xanh, hẳn là một cái hồ, cảm giác khá bình yên.

Lộ Hy: “Có khi nào thi thể chưa tìm được bị ném trong hồ rồi không? Chỉ có một mình cô ta thôi à?”Ngôn Diệc Chân xua tay: “Chủ Quan cũng phải có sư phụ chứ, sao tự ngộ đạo được? Sư phụ tôi thăng chức rồi nên được điều tới một đạo quán khang trang hơn, trong giới đạo sĩ chúng tôi cũng có bảng xếp hạng như top 500 công ty ấy, dù thế nào thì được điều về tổng bộ vẫn là chuyện tốt. Sư phụ nói với tôi rằng con người luôn hướng đến tầm cao, dòng nước luôn hướng về chốn thấp, người đi ra ngoài dốc sức làm việc, để lại cái Quan nhỏ này cho tôi, mong rằng sau này có thể gặp được tôi một cách hiên ngang hơn. Haizz, lạc đề rồi, vừa nãy chúng ta nói vụ án tới đâu rồi nhỉ?”

“Ừm, đúng thế.” Ngôn Diệc Chân thở dài, quay người lại khua tay kể vắn tắt lại cho cô, “Đi ra sau một phần đó một chút sẽ có một đầu sông, rẽ vào là tới, không xa đâu. Dòng sông chảy xuống hồ dưới núi, nghe nói cảnh sát đã mò rất lâu, nhưng hồ lớn như thế, hình như còn thông với biển nữa nên không vớt được người thì cũng là bình thường.”Lộ Hy chỉ vào đống đất nhỏ trước mặt, yếu ớt thở dài: “Vụ án này này.”

Lộ Hy cụp mắt suy nghĩ, nếu trong mộ không có thi thể thì rất có thể Chúc Tinh Dạ vẫn chưa chết, chẳng biết đã trôi tới đâu theo sông rồi.

Ngôn Diệc Chân tươi cười nói chuyện phiếm với cô: “Nhưng đó chỉ là những gì mà sư phụ nói với tôi thôi, trên thành phố đồn đại khác lắm! Có người nói cô gái đó thích Chúc Tinh Dạ, nhưng Chúc Tinh Dạ lại thích bạn thân của cô ta, 2 người con gái trở mặt thành thù, sau đó thì…”Lộ Hy nhìn ông ta đi xa, hỏi Chúc Tinh Dạ: “Mới sáng sớm mà người này lên núi làm gì vậy? Còn xách theo xẻng nữa, đừng nói là đi đào mộ anh đấy nhé?”

Lộ Hy nghe Ngôn Diệc Chân nhiều chuyện, tai nọ xọ tai kia, hoàn toàn chỉ để mua vui. 2 người rẽ vào một góc ngoặt, Lộ Hy bỗng sững lại.

Ngôn Diệc Chân vẫn đang nhiệt tình kể lại tình sử của Chúc Tinh Dạ, Lộ Hy kéo cô ta, chỉ vào một người đàn ông mặc đạo bào cầm cây chổi trước mắt: “Xác chết vùng dậy rồi kìa.Lộ Hy cụp mắt suy nghĩ, nếu trong mộ không có thi thể thì rất có thể Chúc Tinh Dạ vẫn chưa chết, chẳng biết đã trôi tới đâu theo sông rồi.

Ngôn Diệc Chân bị dọa sợ nấc lên một tiếng, nhìn kỹ lại rồi thở phào, cười hì hì quay sang nhìn Lộ Hy: “Ôi chao, khách thích nói đùa quá, đây là nhân viên bán thời gian ở chỗ chúng tôi đấy, Bắc Đẩu, dù tên hơi có chút đạo giáo nhưng anh ta không biết gì đâu, cô đừng hỏi anh ta làm gì đấy nhé.”

Lộ Hy khó xử nhìn người đàn ông trước mắt, đây rõ ràng là Chúc Tinh Dạ mà, nhưng…Ngôn Diệc Chân đi rồi, Lộ Hy xoay người lại, nhìn Chúc Tinh Dạ mặc đạo bào từ trên xuống dưới rồi cười như không cười: “Ừm… Bắc Đẩu đạo trưởng?”

Cô bình tĩnh nhìn thoáng qua Ngôn Diệc Chân, vẫn gật đầu cười: “Ừ, tôi biết rồi.”“Ừm, đúng thế.” Ngôn Diệc Chân thở dài, quay người lại khua tay kể vắn tắt lại cho cô, “Đi ra sau một phần đó một chút sẽ có một đầu sông, rẽ vào là tới, không xa đâu. Dòng sông chảy xuống hồ dưới núi, nghe nói cảnh sát đã mò rất lâu, nhưng hồ lớn như thế, hình như còn thông với biển nữa nên không vớt được người thì cũng là bình thường.”

Ngôn Diệc Chân nháy mắt với cô: “Đẹp trai đúng không? Nhưng anh ta không thích chụp ảnh, tôi cũng không ép người ta được đâu, cô đừng chụp lén đấy nhé.”Chúc Tinh Dạ cười: “1 là vì ông ta thường về tay không, chủ Quan sợ ông ta không vui nên còn đặc biệt đi làm mẫu cho ông ta nữa, tìm về vài loài rau dại ăn được. Vương Đại Phú miệng thì cảm ơn cô ta nhưng vẫn thường xuyên về tay không, thi thoảng sẽ cầm về một ít rau dại, nhưng ông ta lại ở trên núi cả ngày, chuyện này không hợp lý tí nào.”

Lộ Hy khéo léo gật đầu, Ngôn Diệc Chân vui ra mặt: “Tôi thấy cô cũng chẳng phải người thích làm thế.”Ngôn Diệc Chân gãi đầu: “Không cần đâu, vụ án này đã phá rồi! Tới giờ hung thủ vẫn bị giam mà!”Cô thở dài, kể hết lại những chuyện mình vừa nghe được từ miệng Ngôn Diệc Chân cho anh nghe, Chúc Tinh Dạ nghe xong chỉ nhíu chặt mày: “Tôi vẫn chẳng có miếng ấn tượng nào hết.”

Bé Mập từ xa gọi cô ta: “Dì nhỏ ơi, người dự khóa tu sáng đều tới hết rồi, dì không đi làm là không có tiền sống đâu đấy nhé!”Ông ta tò mò nhìn Lộ Hy: “Cô mới tới à?”

Ngôn Diệc Chân lập tức đi tới trước vài bước, sau lại quay đầu lại hỏi: “Ở chỗ chúng tôi có khóa tu sáng đấy, mọi người cùng nhau niệm kinh, cô có muốn tham gia không?”“Hả?” Lộ Hy ngẩn người ra, nhỏ giọng thì thầm, “Tôi cứ nghĩ anh Chúc Tử còn được làm nạn nhân cơ chứ, hóa ra chỉ là người đã khuất trong bối cảnh thôi à? Giờ đã vào vai như con trai của thợ rèn Vương rồi…”

Lộ Hy cười xua tay: “Tôi còn muốn dạo quanh chỗ này, hôm nay không đi đâu.”

Ngôn Diệc Chân tiếc nuối gật đầu: “Vậy cũng được.”

Ngôn Diệc Chân đi rồi, Lộ Hy xoay người lại, nhìn Chúc Tinh Dạ mặc đạo bào từ trên xuống dưới rồi cười như không cười: “Ừm… Bắc Đẩu đạo trưởng?”Cô bình tĩnh nhìn thoáng qua Ngôn Diệc Chân, vẫn gật đầu cười: “Ừ, tôi biết rồi.”

Chúc Tinh Dạ bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô Lộ.”Ngôn Diệc Chân nháy mắt với cô: “Đẹp trai đúng không? Nhưng anh ta không thích chụp ảnh, tôi cũng không ép người ta được đâu, cô đừng chụp lén đấy nhé.”

Xem ra đúng là anh rồi.Ngôn Diệc Chân bị dọa sợ nấc lên một tiếng, nhìn kỹ lại rồi thở phào, cười hì hì quay sang nhìn Lộ Hy: “Ôi chao, khách thích nói đùa quá, đây là nhân viên bán thời gian ở chỗ chúng tôi đấy, Bắc Đẩu, dù tên hơi có chút đạo giáo nhưng anh ta không biết gì đâu, cô đừng hỏi anh ta làm gì đấy nhé.”

Lộ Hy cười hì hì ghé sát anh: “Trùng hợp thật, tôi vừa thắp nhang cho mộ phần của anh đây, giờ trông thấy anh tôi còn nghĩ là xác chết trỗi dậy nữa, anh với vụ án đó rốt cuộc là thế nào vậy?”

Chúc Tinh Dạ nhíu chặt mày, bất lực lắc đầu: “Tôi không biết.”Lộ Hy cười xua tay: “Tôi còn muốn dạo quanh chỗ này, hôm nay không đi đâu.”

Vẻ mặt của Lộ Hy rất vi diệu: “Hả?”

Chúc Tinh Dạ thở dài: “Tôi mất trí nhớ rồi.”Chúc Tinh Dạ cười khổ gật đầu: “Chỉ bảo tôi phải tìm lại trí nhớ của mình, không nói gì khác nữa.”Người đàn ông trung niên lên tiếng chào Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ giới thiệu với cô: “Vương Đại Phú.”

Lộ Hy nghiêm mặt giật lấy cây chổi trong tay anh, giả vờ như muốn đánh anh, uy hiếp: “Anh nói lại lần nữa xem?”Lộ Hy ngẩng đầu lên, chỉ vào hư không: “Quản trị viên, anh được lắm.”

Chúc Tinh Dạ đành phải cắn răng lặp lại: “Kịch bản nhân vật lần này tôi nhận được viết rằng tôi bị mất trí nhớ, chỉ nhớ tên mình là Chúc Tinh Dạ thôi. Tôi đến Hạnh Phúc Quan là vì nghe nói ở đây có một phần mộ của Chúc Tinh Dạ.”Xem ra đúng là anh rồi.

Lộ Hy trố mắt tỏ vẻ khó tin: “Hết rồi hả?”Chúc Tinh Dạ nói khẽ: “Tìm gì cơ?”Chúc Tinh Dạ đành phải cắn răng lặp lại: “Kịch bản nhân vật lần này tôi nhận được viết rằng tôi bị mất trí nhớ, chỉ nhớ tên mình là Chúc Tinh Dạ thôi. Tôi đến Hạnh Phúc Quan là vì nghe nói ở đây có một phần mộ của Chúc Tinh Dạ.”

Chúc Tinh Dạ cười khổ gật đầu: “Chỉ bảo tôi phải tìm lại trí nhớ của mình, không nói gì khác nữa.”Chúc Tinh Dạ: “…”

Lộ Hy ngẩng đầu lên, chỉ vào hư không: “Quản trị viên, anh được lắm.”Lộ Hy nghe Ngôn Diệc Chân nhiều chuyện, tai nọ xọ tai kia, hoàn toàn chỉ để mua vui. 2 người rẽ vào một góc ngoặt, Lộ Hy bỗng sững lại.

Cô thở dài, kể hết lại những chuyện mình vừa nghe được từ miệng Ngôn Diệc Chân cho anh nghe, Chúc Tinh Dạ nghe xong chỉ nhíu chặt mày: “Tôi vẫn chẳng có miếng ấn tượng nào hết.”

“Ồ —” Lộ Hy kéo dài chữ, “Thật sao? Thế là đống tình sử của anh trên thành phố kia cũng có thể là thật đúng không?”

Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Không thể nào.”

Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Chẳng phải anh không nhớ gì sao, sao anh biết là không thật chứ.”“Ồ —” Lộ Hy kéo dài chữ, “Thật sao? Thế là đống tình sử của anh trên thành phố kia cũng có thể là thật đúng không?”

Chúc Tinh Dạ hơi luống cuống: “Thì, dù thế nào tôi cũng sẽ không thích người khác đâu.”Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Không thể nào.”

Lộ Hy lững thững đi về phía trước: “Hừm, chưa chắc, giờ anh không phải Chúc Tinh Dạ, sao anh đảm bảo được nhân vật của mình trong kịch bản sẽ không có drama tình cảm với người ta chứ?”

Chúc Tinh Dạ dừng bước, cuối cùng cũng hiểu ra, anh nheo mắt nhìn Lộ Hy: “Cô Lộ à, em đang ghen hay là đang cố tình trêu tôi đấy?”Lộ Hy nhíu mày: “Hả, sao lại nói thế?”

Lộ Hy chớp mắt vô tội: “Đừng nói bậy, tôi là một thám tử đàng hoàng, sao lại làm chuyện như thế được.”

Chúc Tinh Dạ cười, đi tới cạnh cô: “Tôi cũng chỉ mới tới thôi, theo quan sát của tôi thì hiện tại vẫn chưa có chuyện gì khác thường xảy ra cả. Trong đạo quán này, trừ chủ Quan và Bé Mập ra cũng chỉ có tôi và một người đàn ông trung niên ở tạm vài ngày thôi.”

Lúc 2 người đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ leo núi, vác theo một cây xẻng đầy bùn đất đi tới.Lộ Hy: “Tìm thi thể của anh đấy.”

Chúc Tinh Dạ hạ giọng: “Là ông ta đấy.”

Người đàn ông trung niên lên tiếng chào Chúc Tinh Dạ, Chúc Tinh Dạ giới thiệu với cô: “Vương Đại Phú.”Lộ Hy đảo mắt, cười nói: “Tôi tìm được ảnh của đạo sĩ nhỏ kia trên mạng, đáng yêu quá nên vội chạy tới đây nhìn ấy mà.”Lộ Hy: “… Hay đấy.”

Ông ta tò mò nhìn Lộ Hy: “Cô mới tới à?”Ngôn Diệc Chân lập tức đi tới trước vài bước, sau lại quay đầu lại hỏi: “Ở chỗ chúng tôi có khóa tu sáng đấy, mọi người cùng nhau niệm kinh, cô có muốn tham gia không?”Lộ Hy nhíu mày, hơi lo lắng. Quản trị viên đã từng nói tốt nhất không nên thử chết, nếu Chúc Tinh Dạ đã chết…

Lộ Hy cười: “Ừm, tới du lịch.”

Người đàn ông trung niên nghi ngờ quan sát cô: “Tới đây du lịch á?”

Lộ Hy đảo mắt, cười nói: “Tôi tìm được ảnh của đạo sĩ nhỏ kia trên mạng, đáng yêu quá nên vội chạy tới đây nhìn ấy mà.”

Người đàn ông trung niên cười ha hả: “Ồ, ra thế, vậy nhóc mập sẽ khiến cô vui lắm đấy, à đúng rồi, tên của tôi thô lắm, ở trong đạo quán cứ gọi đạo hiệu của tôi đi.”Lộ Hy nghiêm mặt giật lấy cây chổi trong tay anh, giả vờ như muốn đánh anh, uy hiếp: “Anh nói lại lần nữa xem?”Ngôn Diệc Chân vẫn đang nhiệt tình kể lại tình sử của Chúc Tinh Dạ, Lộ Hy kéo cô ta, chỉ vào một người đàn ông mặc đạo bào cầm cây chổi trước mắt: “Xác chết vùng dậy rồi kìa.

Lộ Hy tò mò: “Xin hỏi đạo hiệu của các hạ là?”

Vương Đại Phú ưỡn ngực tự hào: “Phát Tài!”

Lộ Hy: “… Hay đấy.”

Vương Đại Phú cười ha hả, vẫy tay với họ: “Mấy người cứ từ từ đi dạo đi, tôi lên núi nhé.”Chúc Tinh Dạ nhíu chặt mày, bất lực lắc đầu: “Tôi không biết.”

Lộ Hy nhìn ông ta đi xa, hỏi Chúc Tinh Dạ: “Mới sáng sớm mà người này lên núi làm gì vậy? Còn xách theo xẻng nữa, đừng nói là đi đào mộ anh đấy nhé?”

Chúc Tinh Dạ hơi bất lực: “Ông ta bảo mình thích ăn rau rừng nên lên núi đào, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ mà thôi.”

Lộ Hy nhíu mày: “Hả, sao lại nói thế?”

Chúc Tinh Dạ cười: “1 là vì ông ta thường về tay không, chủ Quan sợ ông ta không vui nên còn đặc biệt đi làm mẫu cho ông ta nữa, tìm về vài loài rau dại ăn được. Vương Đại Phú miệng thì cảm ơn cô ta nhưng vẫn thường xuyên về tay không, thi thoảng sẽ cầm về một ít rau dại, nhưng ông ta lại ở trên núi cả ngày, chuyện này không hợp lý tí nào.”

Lộ Hy nheo mắt lại: “Xem ra hình như ông ta đang tìm thứ gì đó.”

Chúc Tinh Dạ nói khẽ: “Tìm gì cơ?”

Lộ Hy: “Tìm thi thể của anh đấy.”Ngôn Diệc Chân tiếc nuối gật đầu: “Vậy cũng được.”

Chúc Tinh Dạ: “…”Chúc Tinh Dạ thở dài: “Tôi mất trí nhớ rồi.”

Chuyện này thì không được nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi