SAO NGHI CAN SỐ MỘT LẠI LÀ ANH

Lộ Hy gọi điện thoại cho Ngôn Diệc Chân, bảo cô ta gọi dì Tôn qua một lúc.

Ngôn Diệc Chân ngửi được mùi gì đó khác thường: “Mấy cô định làm gì vậy? Đừng bảo là đi xét nhà đấy nhé? Hồng Hoa cư sĩ của chúng ta chỉ hơi nhát gan thôi, mấy người nghĩ bà ta làm ra chuyện xấu gì được à?”Sức của nó cực lớn, không thể phá hủy được, nó có thể nghiêm trị tất cả tội ác! Nó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để cho Tôn Tiểu Mỹ một cái búng trán!”Lộ Hy hít một hơi thật sâu, phát động kỹ năng “Nhận lấy sự chế tài của chính nghĩa đi!”, chợt thấy bàn tay của mình không còn thuộc về mình nữa mà có ý thức riêng!Cô ta đánh giá Lộ Hy, Lộ Hy cũng đánh giá lại cô ta.

Lộ Hy cười: “Có hay không thì phải kiểm chứng mới biết được, cô có giúp không thì nói một tiếng?”Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ đi xuống dưới lầu: “Cô bảo dì Tôn chờ tí đi, chúng tôi định chiêu hồn La Nhất Lượng thay bà ta.”

Ngôn Diệc Chân lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.Ngôn Diệc Chân ngửi được mùi gì đó khác thường: “Mấy cô định làm gì vậy? Đừng bảo là đi xét nhà đấy nhé? Hồng Hoa cư sĩ của chúng ta chỉ hơi nhát gan thôi, mấy người nghĩ bà ta làm ra chuyện xấu gì được à?”Lộ Hy: “Chúng tôi cũng có phải cảnh sát đâu, sao gọi là gài bẫy hợp pháp được? Chúng tôi chỉ là người dân nhiệt tình bình thường thôi, cô không muốn nhận cờ thưởng à? Sau này treo trước cửa Quan của mấy người, cộng thêm danh tiếng của Hạnh Phúc Quan, khiến người ta an tâm biết bao nhiêu chứ!”

Chúc Tinh Dạ cười: “Tôi biết là cô ta sẽ tham gia mà.”Sau lưng có tiếng mở khóa cửa, cánh cửa từ từ được đẩy ra, một cô gái với mái tóc đen dài che gần hết khuôn mặt ló đầu ra khỏi cửa.

Theo địa chỉ cảnh sát mặt bự cho, 2 người thành công mò tới trước cửa nhà dì Tôn, Lộ Hy thử gõ cửa một tiếng.Bên trong có người nhưng lại không lên tiếng.Lộ Hy: “Tôi nghĩ chắc không đâu.”Chúc Tinh Dạ cười: “Tôi biết là cô ta sẽ tham gia mà.”

Không ai trả lời, Lộ Hy ghé sát cửa nghe ngóng một hội, loáng thoáng có tiếng bước chân nhanh nhẹn đang đi.(*) Dì Tuyết là một youtuber khá nổi tiếng bên Trung, nói giọng Quảng Đông, chắc ý Lộ Hy là kiểu giọng suồng sã, bã bồ chăng.

Bên trong có người nhưng lại không lên tiếng.Ngôn Diệc Chân có chút lung lay: “Nhưng tôi thật sự không rành diễn xuất đâu…”Lộ Hy tiếc rèn sắt không thành thép: “Thì giả thần giả quỷ dọa kẻ đó chứ sao! Đây chẳng phải là thế mạnh của đạo sĩ các cô sao, nhất là đối phó với những người già mê tín như Hồng Hoa cư sĩ thì lại càng là thuốc đặc trị!”Ngôn Diệc Chân cắn răng: “Thật không dám giấu, tôi lôi kéo bà lâu như thế cũng là để người khác đi chuẩn bị giúp, 1 lần vất vả cả đời nhàn nhã mà, chấm dứt mọi khuất mắc, chỉ là hơi hơi tàn nhẫn một chút thôi, ngài có muốn làm không?”

Lộ Hy nhìn thoáng qua mắt mèo trên cửa, nhón chân lên nhìn vào, nói chắc nịch: “Có người.”Nói xong cô cũng thấy mình hơi kỳ lạ, thế là quay đầu lại nói với Chúc Tinh Dạ: “Tôi chợt nhận ra những lời này rất khó để dùng giọng điệu bình thường nói được, vô thức lại muốn dùng giọng của dì Tuyết*…”Lộ Hy gọi điện thoại cho Ngôn Diệc Chân, bảo cô ta gọi dì Tôn qua một lúc.

Chúc Tinh Dạ nghĩ tới vài cảnh kinh dị trong rất nhiều bộ phim, nhìn cô có chút lo lắng: “Sợ à? Đừng nói là trông thấy 1 con mắt đi nhé?”Lộ Hy miễn cưỡng bị anh thuyết phục.

“Từ bên ngoài nhìn vào mắt mèo chẳng thấy được gì đâu, tôi chỉ phán đoán dựa theo sự thay đổi ánh sáng mà thôi. Nhưng mà…” Lộ Hy chớp mắt với vẻ vô tội, “Có thể người bên trong bị tôi hù đấy, hẳn là cô ta sẽ thấy 1 con mắt của tôi.”Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Vậy tôi đồng ý, cần tôi làm gì?”Lộ Hy kéo tay cô ta ra, vừa cảm thán cái cổ của mình đúng là số khổ, vừa thấy mình vẫn có thể nhịn được thêm một chút để nghe thêm thông tin từ cô ta.Quý cô này nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường, từ quần áo đến thần thái đều toát lên một vẻ u ám đến kỳ lạ, dưới ngày hè chói chang lại khiến người ta cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Chúc Tinh Dạ lắc đầu bất lực: “Vậy thì lát chúng ta nên xin lỗi cô ta rồi.”Ngôn Diệc Chân cắn răng: “Được, làm!”

Lộ Hy gõ cửa lần nữa, thấp giọng nói: “Tôi biết cô đang ở trong nhà.”Lộ Hy ngạc nhiên nhíu mày, cái tên La Nhất Lượng này thì không sao, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu hay sao?Chúc Tinh Dạ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lùi lại, dặn cô: “Vậy 2 người đừng đóng cửa, tôi ở ngay tầng dưới, có việc phải gọi tôi đấy.”Chúc Tinh Dạ cau mày, vừa giúp kéo cửa lại vừa đứng ra sau cánh cửa để Tôn Tiểu Mỹ không nhìn thấy mình nữa: “Trông có vẻ cô ta rất sợ đàn ông, nếu không thấy tôi chắc sẽ đỡ hơn nhỉ?”

Nói xong cô cũng thấy mình hơi kỳ lạ, thế là quay đầu lại nói với Chúc Tinh Dạ: “Tôi chợt nhận ra những lời này rất khó để dùng giọng điệu bình thường nói được, vô thức lại muốn dùng giọng của dì Tuyết*…”Tôn Tiểu Mỹ đột nhiên mở cửa ra, suýt chút Lộ Hy đã nhào thẳng vào nhà cô ta.Lộ Hy cười: “Có hay không thì phải kiểm chứng mới biết được, cô có giúp không thì nói một tiếng?”

Tôn Tiểu Mỹ vừa dùng tay chân bò lùi về sau vừa hung hăng trừng họ: “Tụi mày đừng nghĩ là tao sợ tụi mày, tao sẽ giết hết tụi mày! Tao sẽ giết hết tụi mày!”Ngôn Diệc Chân nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói hơi lén lút: “A lô, bên 2 người sao rồi? Bên tôi khuyên hết nổi rồi!”“Tìm ai đấy?”(*) Dì Tuyết là một youtuber khá nổi tiếng bên Trung, nói giọng Quảng Đông, chắc ý Lộ Hy là kiểu giọng suồng sã, bã bồ chăng.Lộ Hy cười: “Cô chưa xem phim bao giờ à? Nếu kẻ tình nghi sống chết không chịu nhận tội thì bình thường đối phó thế nào hả?”Lộ Hy nghĩ tới việc cô ta cực kỳ ghét nam giới nên không dám tùy tiện hỏi về chuyện của La Nhất Lượng, chỉ đổi cách khác: “Khụ, tôi muốn hỏi cô đã có đối tượng hay chưa thôi?”

Chúc Tinh Dạ bật cười: “Vậy có muốn thử chút không? Nói không chừng gọi xong cô ta lại ra mở cửa đó.”Ngôn Diệc Chân lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.Cúp điện thoại, Ngôn Diệc Chân xoay người lại nhìn Bé Mập hiền lành đang nói chuyện với Hồng Hoa cư sĩ, sau đó tàn nhẫn nói với bà ta: “Hồng Hoa à, chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi nhỉ?”

Lộ Hy thành thật gật đầu: “Chỉ cần anh không sợ mình thành nhân vật trong lời đồn lần nữa thì tôi sẽ…”Chúc Tinh Dạ nghĩ tới vài cảnh kinh dị trong rất nhiều bộ phim, nhìn cô có chút lo lắng: “Sợ à? Đừng nói là trông thấy 1 con mắt đi nhé?”

Sau lưng có tiếng mở khóa cửa, cánh cửa từ từ được đẩy ra, một cô gái với mái tóc đen dài che gần hết khuôn mặt ló đầu ra khỏi cửa.Chúc Tinh Dạ cũng ôm trán vịn cửa: “Tôi có nhớ kỹ năng này, nó sẽ tấn công tất cả những người nói dối… À, trước đây chúng ta có lừa Bé Mập với A Nguyệt là ra sau núi câu cá.”

“Tìm ai đấy?”Lộ Hy quay đầu lại, suýt chút đã bị cô ta dọa giật bắn người.

Lộ Hy quay đầu lại, suýt chút đã bị cô ta dọa giật bắn người.Một tay Tôn Tiểu Mỹ nắm chặt chốt cửa, có vẻ như đang chờ cơ hội để lập tức đóng cửa lại, cô ta hỏi: “Tôi không quen biết gì cô hết, cô muốn hỏi tôi cái gì?”

Sắc mặt cô ta rất tái, thoạt nhìn trông như quanh năm không thấy ánh nắng, trong mắt đầy tơ máu, dưới mắt là quầng thâm đen xì, xem ra chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém.Điện thoại chợt rung lên, là tin nhắn của Ngôn Diệc Chân gửi tới: “Mấy người xong chưa? Tôi không giữ nổi Hồng Hoa cư sĩ nữa rồi!”Lộ Hy tràn đầy tự tin: “Không sao, diễn viên chính sẽ là Bắc Đẩu, vị này là level Ảnh đế, dân chuyên đấy!”

Vậy là những gì dì Tôn nói không hoàn toàn là nói dối, cô con gái này của bà ta đúng là không ngủ ngon giấc gì.

Lộ Hy cố gắng trưng ra một khuôn mặt tươi cười hiền lành: “Chúng tôi tới tìm Tôn Tiểu Mỹ, là cô phải không?”Tôn Tiểu Mỹ bỗng thay đổi thái độ, trên mặt nở một nụ cười thần bí: “Vào đi, chúng ta từ từ nói.”“Là tao giết nó đấy, tao đã giết nó đấy, là tao giết ha ha ha! Như thế này đây!”

Theo phép lịch sự, Chúc Tinh Dạ cũng bước lên một bước để gật đầu chào cô ta.

Ai ngờ trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tôn Tiểu Mỹ đột nhiên biến sắc muốn đóng cửa lại, Lộ Hy nhanh tay giơ chân chặn cửa lại, nhìn vào: “Chúng tôi tới hỏi vài chuyện thôi, không phải người xấu đâu! Hay là cô gọi tới Cục cảnh sát hỏi thử đi, họ cũng biết chúng tôi tới mà!”Ngôn Diệc Chân nghe bà ta đồng ý thì trong lòng cũng lạnh đi một nửa, nếu không phải có thù sâu oán nặng thì người bình thường sẽ không đồng ý kiểu thế này, lẽ nào thật sự là do Hồng Hoa cư sĩ làm ra sao?A Nguyệt gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng họ nói tôi đừng nghĩ lung tung. Haizz, đã lâu như thế rồi, lại chẳng có bằng chứng, dù là thật thì tôi nghĩ Tiểu Duyệt cũng khó mà lật lại vụ án này.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”Cô ta đột nhiên hung tợn nhào tới bóp cổ Lộ Hy, cất tiếng cười khàn khàn: “Ha ha, mày nghĩ là tao không biết mày tới làm gì à? Mày tới báo thù cho La Nhất Lượng đúng không?”

“Đi đi! Đi đi! Tên đàn ông xấu xa này mau cút đi!” Tôn Tiểu Mỹ hoảng hốt, lúc này Lộ Hy mới phát hiện giữa trời hè mà cô ta mặc nguyên bộ đồ dài, cánh tay gầy guộc tới mức chỉ như 2 khúc xương.

Chúc Tinh Dạ cau mày, vừa giúp kéo cửa lại vừa đứng ra sau cánh cửa để Tôn Tiểu Mỹ không nhìn thấy mình nữa: “Trông có vẻ cô ta rất sợ đàn ông, nếu không thấy tôi chắc sẽ đỡ hơn nhỉ?”

Lộ Hy còn chưa kịp khen anh thông minh thì Tôn Tiểu Mỹ đã kích động hơn: “Tôi biết hắn đang ở trong này! Các người đừng nghĩ rằng hắn trốn rồi thì tôi sẽ không thấy nhé!”Lộ Hy gõ cửa lần nữa, thấp giọng nói: “Tôi biết cô đang ở trong nhà.”

Lộ Hy bất lực, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Chúc Tinh Dạ: “Hay là anh xuống tầng 1 đợi tôi trước nhé? Tôi nói chuyện riêng với cô ta vậy.”Lộ Hy bất lực, đành phải nháy mắt ra hiệu cho Chúc Tinh Dạ: “Hay là anh xuống tầng 1 đợi tôi trước nhé? Tôi nói chuyện riêng với cô ta vậy.”

Chúc Tinh Dạ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn lùi lại, dặn cô: “Vậy 2 người đừng đóng cửa, tôi ở ngay tầng dưới, có việc phải gọi tôi đấy.”

Sau khi Chúc Tinh Dạ bỏ đi, Tôn Tiểu Mỹ mới hơi bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Lộ Hy vẫn mang sự đề phòng rõ ràng.Chúc Tinh Dạ bật cười: “Vậy có muốn thử chút không? Nói không chừng gọi xong cô ta lại ra mở cửa đó.”

Cô ta đánh giá Lộ Hy, Lộ Hy cũng đánh giá lại cô ta.

Một tay Tôn Tiểu Mỹ nắm chặt chốt cửa, có vẻ như đang chờ cơ hội để lập tức đóng cửa lại, cô ta hỏi: “Tôi không quen biết gì cô hết, cô muốn hỏi tôi cái gì?”

Quý cô này nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường, từ quần áo đến thần thái đều toát lên một vẻ u ám đến kỳ lạ, dưới ngày hè chói chang lại khiến người ta cảm thấy một tia lạnh lẽo.Lộ Hy nhìn thoáng qua mắt mèo trên cửa, nhón chân lên nhìn vào, nói chắc nịch: “Có người.”

Lộ Hy nghĩ tới việc cô ta cực kỳ ghét nam giới nên không dám tùy tiện hỏi về chuyện của La Nhất Lượng, chỉ đổi cách khác: “Khụ, tôi muốn hỏi cô đã có đối tượng hay chưa thôi?”Chúc Tinh Dạ đã hồi phục từ cơn đau, lắc đầu: “Kỹ năng đó là để nhắm vào NPC, 2 chúng ta là người chơi thật mà.”

Chúc Tinh Dạ ở cầu thang tầng dưới ho khan vài tiếng, Lộ Hy quay người lại “Suỵt —” ra hiệu anh im lặng.Ngôn Diệc Chân lo lắng tới mức nói lắp: “Tôi sẽ gọi bà, không phải, tôi sẽ giúp bà gọi hồn La Nhất Lượng về, sau đó trấn anh ta lại!”

Tôn Tiểu Mỹ nhìn cô một lúc rồi cười lạnh: “Tôi biết rồi, cô tới vì La Nhất Lượng.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

Lộ Hy ngạc nhiên nhíu mày, cái tên La Nhất Lượng này thì không sao, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu hay sao?

Tôn Tiểu Mỹ đột nhiên mở cửa ra, suýt chút Lộ Hy đã nhào thẳng vào nhà cô ta.Sắc mặt cô ta rất tái, thoạt nhìn trông như quanh năm không thấy ánh nắng, trong mắt đầy tơ máu, dưới mắt là quầng thâm đen xì, xem ra chất lượng giấc ngủ cực kỳ kém.

Tôn Tiểu Mỹ bỗng thay đổi thái độ, trên mặt nở một nụ cười thần bí: “Vào đi, chúng ta từ từ nói.”Lộ Hy hơi nhức đầu, trạng thái tinh thần này căn bản không thể giao tiếp nổi.Chúc Tinh Dạ lắc đầu bất lực: “Vậy thì lát chúng ta nên xin lỗi cô ta rồi.”

Lộ Hy nhìn căn phòng le lói ánh sáng rồi lại nhìn Tôn Tiểu Mỹ rõ ràng hơi khác thường, bắt đầu cảnh giác, nhưng cô vẫn mỉm cười cất bước vào nhà.

“Được, vậy chúng ta cứ mở cửa đi, tôi sợ cô sợ.”

Tôn Tiểu Mỹ mỉm cười: “Không sợ, không sợ…”Hồng Hoa cư sĩ bật cười: “Tất nhiên rồi, tôi còn nhớ lúc đó sư phụ của cô vẫn còn ở đây, lúc đầu tôi còn không ngờ một cô gái như cô lại làm nên chuyện thế này, cô giúp tôi rất nhiều đấy.”

Cô ta đột nhiên hung tợn nhào tới bóp cổ Lộ Hy, cất tiếng cười khàn khàn: “Ha ha, mày nghĩ là tao không biết mày tới làm gì à? Mày tới báo thù cho La Nhất Lượng đúng không?”Lộ Hy nhìn căn phòng le lói ánh sáng rồi lại nhìn Tôn Tiểu Mỹ rõ ràng hơi khác thường, bắt đầu cảnh giác, nhưng cô vẫn mỉm cười cất bước vào nhà.

“Là tao giết nó đấy, tao đã giết nó đấy, là tao giết ha ha ha! Như thế này đây!”Hồng Hoa cư sĩ trợn tròn mắt.

Lộ Hy kéo tay cô ta ra, vừa cảm thán cái cổ của mình đúng là số khổ, vừa thấy mình vẫn có thể nhịn được thêm một chút để nghe thêm thông tin từ cô ta.

Lộ Hy giằng co với cô ta: “Nhưng trên báo cáo khám nghiệm tử thi của La Nhất Lượng đâu có ghi anh ta chết vì ngạt thở đâu chứ.”

Tôn Tiểu Mỹ hoàn toàn không hề nghe cô nói, Lộ Hy nghe vài câu, hoàn toàn không tìm được thông tin gì hữu ích, chỉ có hiệu ứng chứng minh cô ta đang nói dối không ngừng nhấp nháy.Lộ Hy lẩm bẩm: “Vậy sao “Phẩm cách của thám tử lừng danh” không nhắc 2 chúng ta nói dối?”

Chúc Tinh Dạ dưới lầu phát hiện ra chuyện không ổn, lập tức chạy tới: “Buông cô ấy ra!”

Lộ Hy hít một hơi thật sâu, phát động kỹ năng “Nhận lấy sự chế tài của chính nghĩa đi!”, chợt thấy bàn tay của mình không còn thuộc về mình nữa mà có ý thức riêng!

Sức của nó cực lớn, không thể phá hủy được, nó có thể nghiêm trị tất cả tội ác! Nó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để cho Tôn Tiểu Mỹ một cái búng trán!”Vậy là những gì dì Tôn nói không hoàn toàn là nói dối, cô con gái này của bà ta đúng là không ngủ ngon giấc gì.

Tôn Tiểu Mỹ bị đau ngã xuống, Lộ Hy còn chưa kịp thở phào đã thấy tay mình bay tới trán của Chúc Tinh Dạ, thưởng cho anh một cái búng trán tiếp, sau đó cũng cho bản thân cô một cái.

Lộ Hy ngơ ngác tựa vào cạnh cửa, đau đến nhe răng trợn mắt: “Cái quần què gì vậy, sao lại còn búng bản thân nữa chứ?”Tôn Tiểu Mỹ nhìn cô một lúc rồi cười lạnh: “Tôi biết rồi, cô tới vì La Nhất Lượng.”

Chúc Tinh Dạ cũng ôm trán vịn cửa: “Tôi có nhớ kỹ năng này, nó sẽ tấn công tất cả những người nói dối… À, trước đây chúng ta có lừa Bé Mập với A Nguyệt là ra sau núi câu cá.”“Được, vậy chúng ta cứ mở cửa đi, tôi sợ cô sợ.”Chúc Tinh Dạ ở cầu thang tầng dưới ho khan vài tiếng, Lộ Hy quay người lại “Suỵt —” ra hiệu anh im lặng.

Lộ Hy lẩm bẩm: “Vậy sao “Phẩm cách của thám tử lừng danh” không nhắc 2 chúng ta nói dối?”Hồng Hoa cư sĩ biến sắc liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được, tôi chấp nhận, dù có báo ứng gì tôi cũng sẽ nhận lãnh, tôi bằng lòng.”Lộ Hy ngơ ngác tựa vào cạnh cửa, đau đến nhe răng trợn mắt: “Cái quần què gì vậy, sao lại còn búng bản thân nữa chứ?”

Chúc Tinh Dạ đã hồi phục từ cơn đau, lắc đầu: “Kỹ năng đó là để nhắm vào NPC, 2 chúng ta là người chơi thật mà.”Ngôn Diệc Chân ra hiệu cho Bé Mập đi trước, sau đó thở dài: “Tôi cũng thật lòng xem ngài như người lớn trong nhà, thấy gần đây bà như thế cũng rất xót xa, bởi vậy… Tôi muốn vi phạm lời dặn của thầy, dùng cấm thuật cho ngài để kết thúc hết mọi khuất mắc.”Tôn Tiểu Mỹ hoàn toàn không hề nghe cô nói, Lộ Hy nghe vài câu, hoàn toàn không tìm được thông tin gì hữu ích, chỉ có hiệu ứng chứng minh cô ta đang nói dối không ngừng nhấp nháy.“Đi đi! Đi đi! Tên đàn ông xấu xa này mau cút đi!” Tôn Tiểu Mỹ hoảng hốt, lúc này Lộ Hy mới phát hiện giữa trời hè mà cô ta mặc nguyên bộ đồ dài, cánh tay gầy guộc tới mức chỉ như 2 khúc xương.

Lộ Hy miễn cưỡng bị anh thuyết phục.

Tôn Tiểu Mỹ che trán lại, sợ hãi co người ra sau, Lộ Hy đẩy Chúc Tinh Dạ ra khỏi cửa: “Không sao đâu, cô xem như không thấy gì đi, anh ấy chắc chắn sẽ không vào đâu.”

Tôn Tiểu Mỹ vừa dùng tay chân bò lùi về sau vừa hung hăng trừng họ: “Tụi mày đừng nghĩ là tao sợ tụi mày, tao sẽ giết hết tụi mày! Tao sẽ giết hết tụi mày!”

Lộ Hy hơi nhức đầu, trạng thái tinh thần này căn bản không thể giao tiếp nổi.Ngôn Diệc Chân không dám tùy tiện đồng ý: “Chuyện này không ổn lắm đâu, mấy người đang… gài bẫy hợp pháp đấy à?”

Điện thoại chợt rung lên, là tin nhắn của Ngôn Diệc Chân gửi tới: “Mấy người xong chưa? Tôi không giữ nổi Hồng Hoa cư sĩ nữa rồi!”

Lộ Hy nhìn Tôn Tiểu Mỹ trong nhà, nghĩ ngợi một chút rồi hạ giọng nói tạm biệt cô ta, sau đó từ từ đóng cửa lại.

Cô nhìn sang Chúc Tinh Dạ: “Tôi có một kế hoạch táo bạo.”

Chúc Tinh Dạ nhìn cổ của cô rồi hỏi: “Để rồi lại bị thương nữa à?”

Lộ Hy: “Tôi nghĩ chắc không đâu.”

Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Vậy tôi đồng ý, cần tôi làm gì?”

Lộ Hy gãi đầu, nói vắn tắt cho anh nghe kế hoạch của mình rồi gọi điện thoại cho Ngôn Diệc Chân.Lộ Hy thành thật gật đầu: “Chỉ cần anh không sợ mình thành nhân vật trong lời đồn lần nữa thì tôi sẽ…”

Ngôn Diệc Chân nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói hơi lén lút: “A lô, bên 2 người sao rồi? Bên tôi khuyên hết nổi rồi!”Ngôn Diệc Chân không thể tin được: “Gì chứ?”

Lộ Hy và Chúc Tinh Dạ đi xuống dưới lầu: “Cô bảo dì Tôn chờ tí đi, chúng tôi định chiêu hồn La Nhất Lượng thay bà ta.”Ai ngờ trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, Tôn Tiểu Mỹ đột nhiên biến sắc muốn đóng cửa lại, Lộ Hy nhanh tay giơ chân chặn cửa lại, nhìn vào: “Chúng tôi tới hỏi vài chuyện thôi, không phải người xấu đâu! Hay là cô gọi tới Cục cảnh sát hỏi thử đi, họ cũng biết chúng tôi tới mà!”Không ai trả lời, Lộ Hy ghé sát cửa nghe ngóng một hội, loáng thoáng có tiếng bước chân nhanh nhẹn đang đi.

Ngôn Diệc Chân không thể tin được: “Gì chứ?”

Lộ Hy cười: “Cô chưa xem phim bao giờ à? Nếu kẻ tình nghi sống chết không chịu nhận tội thì bình thường đối phó thế nào hả?”Lộ Hy gãi đầu, nói vắn tắt cho anh nghe kế hoạch của mình rồi gọi điện thoại cho Ngôn Diệc Chân.

Ngôn Diệc Chân nghĩ ngợi: “Ờ thì…”

Lộ Hy tiếc rèn sắt không thành thép: “Thì giả thần giả quỷ dọa kẻ đó chứ sao! Đây chẳng phải là thế mạnh của đạo sĩ các cô sao, nhất là đối phó với những người già mê tín như Hồng Hoa cư sĩ thì lại càng là thuốc đặc trị!”

Ngôn Diệc Chân không dám tùy tiện đồng ý: “Chuyện này không ổn lắm đâu, mấy người đang… gài bẫy hợp pháp đấy à?”

Lộ Hy: “Chúng tôi cũng có phải cảnh sát đâu, sao gọi là gài bẫy hợp pháp được? Chúng tôi chỉ là người dân nhiệt tình bình thường thôi, cô không muốn nhận cờ thưởng à? Sau này treo trước cửa Quan của mấy người, cộng thêm danh tiếng của Hạnh Phúc Quan, khiến người ta an tâm biết bao nhiêu chứ!”(*) Dì Tuyết là một youtuber khá nổi tiếng bên Trung, nói giọng Quảng Đông, chắc ý Lộ Hy là kiểu giọng suồng sã, bã bồ chăng.

Ngôn Diệc Chân có chút lung lay: “Nhưng tôi thật sự không rành diễn xuất đâu…”Lộ Hy còn chưa kịp khen anh thông minh thì Tôn Tiểu Mỹ đã kích động hơn: “Tôi biết hắn đang ở trong này! Các người đừng nghĩ rằng hắn trốn rồi thì tôi sẽ không thấy nhé!”

Lộ Hy tràn đầy tự tin: “Không sao, diễn viên chính sẽ là Bắc Đẩu, vị này là level Ảnh đế, dân chuyên đấy!”

Chúc Tinh Dạ khiêm tốn cúi đầu: “Sẽ cố gắng hết sức.”“Từ bên ngoài nhìn vào mắt mèo chẳng thấy được gì đâu, tôi chỉ phán đoán dựa theo sự thay đổi ánh sáng mà thôi. Nhưng mà…” Lộ Hy chớp mắt với vẻ vô tội, “Có thể người bên trong bị tôi hù đấy, hẳn là cô ta sẽ thấy 1 con mắt của tôi.”

Ngôn Diệc Chân cắn răng: “Được, làm!”

Cúp điện thoại, Ngôn Diệc Chân xoay người lại nhìn Bé Mập hiền lành đang nói chuyện với Hồng Hoa cư sĩ, sau đó tàn nhẫn nói với bà ta: “Hồng Hoa à, chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi nhỉ?”

Hồng Hoa cư sĩ bật cười: “Tất nhiên rồi, tôi còn nhớ lúc đó sư phụ của cô vẫn còn ở đây, lúc đầu tôi còn không ngờ một cô gái như cô lại làm nên chuyện thế này, cô giúp tôi rất nhiều đấy.”

Ngôn Diệc Chân ra hiệu cho Bé Mập đi trước, sau đó thở dài: “Tôi cũng thật lòng xem ngài như người lớn trong nhà, thấy gần đây bà như thế cũng rất xót xa, bởi vậy… Tôi muốn vi phạm lời dặn của thầy, dùng cấm thuật cho ngài để kết thúc hết mọi khuất mắc.”

Hồng Hoa cư sĩ ngẩn người ra: “Hả…”

Ngôn Diệc Chân lo lắng tới mức nói lắp: “Tôi sẽ gọi bà, không phải, tôi sẽ giúp bà gọi hồn La Nhất Lượng về, sau đó trấn anh ta lại!”

Hồng Hoa cư sĩ trợn tròn mắt.

Ngôn Diệc Chân cắn răng: “Thật không dám giấu, tôi lôi kéo bà lâu như thế cũng là để người khác đi chuẩn bị giúp, 1 lần vất vả cả đời nhàn nhã mà, chấm dứt mọi khuất mắc, chỉ là hơi hơi tàn nhẫn một chút thôi, ngài có muốn làm không?”Lộ Hy giằng co với cô ta: “Nhưng trên báo cáo khám nghiệm tử thi của La Nhất Lượng đâu có ghi anh ta chết vì ngạt thở đâu chứ.”

Hồng Hoa cư sĩ biến sắc liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm: “Được, tôi chấp nhận, dù có báo ứng gì tôi cũng sẽ nhận lãnh, tôi bằng lòng.”

Ngôn Diệc Chân nghe bà ta đồng ý thì trong lòng cũng lạnh đi một nửa, nếu không phải có thù sâu oán nặng thì người bình thường sẽ không đồng ý kiểu thế này, lẽ nào thật sự là do Hồng Hoa cư sĩ làm ra sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi