"Khi dòng điện chạy qua toàn bộ khung dây dẫn thì điện trở không đổi, tích của dòng điện cảm ứng và BLV tỷ lệ thuận.
Vì B và V không đổi nên phụ thuộc vào sự thay đổi của L.
Câu hỏi này thực chất là khảo sát xem chiều dài cắt tương đương..."
Bàn học của Thẩm Hòe Tự chỉ rộng có một mét rưỡi, một người dùng dư dả, nhưng bây giờ có thêm một người nên cả hai gần như phải chen chúc trong một không gian chật chội.
Đường nét trên mặt Kỷ Xuân Sơn rất sâu, lúc giảng bài lông mi hơi rung lên như đôi cánh chim nhẹ bẫng.
Bướm cánh gương, trong đầu Thẩm Hòe Tự đột nhiên hiện ra cái tên này.
Anh từng nhìn thấy một loài bướm đặc biệt trong viện bảo tàng, chỉ liếc mắt một cái đã bị nó hấp dẫn, đôi cánh bướm chủ yếu là trong suốt, chỉ có phần rìa cánh viền một dải hoa văn màu nâu đỏ.
*Bướm cánh gương - 宽纹黑脉绡蝶 (greta oto): Bướm Glasswing hay bướm cánh gương là một loài bướm trong họ Nymphalidae, loài bướm từ lâu đã được biết tới trong tự nhiên là một trong những loài bướm kỳ dị nhất với đôi cánh trong suốt như pha lê.
Đồng tử Kỷ Xuân Sơn cũng là màu nâu.
"Thẩm Hòe Tự." Kỷ Xuân Sơn giảng bài đến khô miệng, kết quả tầm mắt người bên cạnh hoàn toàn không đặt lên đề bài.
Hắn quay mặt nhíu mày nhìn Thẩm Hòe Tự, "Cậu có nghe không đấy?"
"Hả?" Hai tay Thẩm Hòe Tự ôm con chó nhồi bông chớp mắt với hắn, nỗ lực lục lọi trong não mấy chữ cuối cùng mình nghe được, "Chiều dài cắt tương đương?"
Kỷ Xuân Sơn gõ gõ đầu ngón tay lên vở: "Vậy cậu trả lời tôi nghe, đề này giải như thế nào?"
Thẩm Hòe Tự liếc đề bài một cái, ôm con chó trong lòng càng chặt hơn, nói rất hợp lý: "Bởi vì không biết nên tôi mới hỏi cậu còn gì."
Kỷ Xuân Sơn di chuyển đầu ngón tay sang một đề bài khác: "Thế còn câu này, tôi vừa giảng xong, cậu nói tôi nghe một chút đi."
Thẩm Hòe Tự kẹt cứng liền đơn giản không thèm giả vờ nữa, ngả người lên lưng ghế: "Nói thật vậy, đúng là tôi không nghe được chữ nào cả, mặt cậu đẹp trai quá làm tôi đau cả mắt."
"Hay để tôi che mặt lại?" Kỷ Xuân Sơn cầm cốc nước chanh mật ong lên uống một ngụm.
Nước này do Triệu Văn Nhân pha cho hai người, chua ngọt vừa phải, mát lạnh giải khát.
Thẩm Hòe Tự tưởng tượng hình ảnh kia một chút, liên tục lắc đầu: "Thôi đừng."
"Hòe Tự, Tiểu Kỷ, ăn dưa hấu không?" Cửa phòng bị gõ vang, giọng Triệu Văn Nhân truyền đến sau cánh cửa.
"Ăn ạ!" Thẩm Hòe Tự nghe không lọt chữ, đang muốn tìm cớ làm biếng nên vội vàng co chân chạy ra mở cửa cho mẹ.
Anh nhận đ ĩa trái cây, là dưa hấu đã được cắt thành miếng nhỏ đều đặn, bên trên còn cắm sẵn mấy cây tăm.
Thẩm Hòe Tự nếm một miếng, rất ngọt, lại nhét vào miệng thêm miếng nữa: "Mẹ, mẹ đừng gọi Kỷ Xuân Sơn như vậy được không, nghe kỳ lắm."
Lần nào cũng nghe nhầm thành tiểu kê.
(*Chữ Kỷ 纪 và chữ Kê 鸡 đều đọc là /ji/, mà từ lóng tiểu kê nghĩa là tr ym đó:D)
"Thế mẹ phải gọi thế nào?" Triệu Văn Nhân nhìn về phía Kỷ Xuân Sơn, "Tiểu Kỷ, cháu có tên ở nhà không?"
Sắc mặt Kỷ Xuân Sơ nghiêm túc hẳn lên, đàng hoàng trả lời: "Dì muốn gọi cháu thế nào cũng được ạ, chỉ là một tiếng xưng hô thôi."
Thẩm Hòe Tự suýt nữa bật cười thành tiếng, tiếp tục xoay lưng ăn dưa hấu.
Triệu Văn Nhân tiếp tục nói: "Tiểu Kỷ, vất vả cho cháu quá, mỗi ngày phải giúp Hòe Tự học bổ túc."
Từ ngày hai người bắt đầu kết giao, lộ trình đi học hằng ngày của Kỷ Xuân Sơn vốn chỉ có một đường hai điểm bỗng dưng nhiều thêm một điểm nữa, mỗi ngày tan học đều sang nhà Thẩm Hòe Tự ngồi làm bài tập cùng nhau một lát rồi mới về nhà.
Ban đầu Thẩm Hòe Tự cảm thấy như thế quá vất vả, nhưng Kỷ Xuân Sơn lại cực kỳ kiên trì, tuyên bố muốn bổ túc cho anh đến khi nào môn vật lý đạt điểm tuyệt đối mới thôi.
Kỷ Xuân Sơn nói: "Không sao ạ, cháu cũng tiện đường."
Tiện đường khá lắm, còn phải quay ngược xe đạp thêm một vòng.
Thẩm Hòe Tự lại cười một tiếng, vẫn không dám quay đầu.
"Thẩm Hòe Tự, sao lại ăn một mình thế, có biết phép lịch sự không?" Triệu Văn Nhân mắng con trai xong lại nở nụ cười như không có chuyện gì, vừa nói vừa đóng cửa, "Hai đứa học bài tiếp đi, mẹ không quấy rầy nữa."
Triệu Văn Nhân nói xong liền đi mất, không hề dùng dằng thêm nửa giây.
Thẩm Hòe Tự ngồi trở lại ghế đẩy giấy bút trên bàn qua một bên, đặt đ ĩa dưa hấu xuống: "Kỷ Xuân Sơn, cậu biết ngụy trang thật đấy, làm sao có thể giả vờ đứng đắn trước mặt mẹ tôi chuyên nghiệp như thế được?"
Kỷ Xuân Sơn chăm chú nhìn đ ĩa dưa hấu, nghiêm túc nói: "Tôi vốn rất đứng đắn."
Thẩm Hòe Tự phản bác: "Không thấy miếng nào luôn."
Kỷ Xuân Sơn chớp chớp mắt với Thẩm Hòe Tự, lại nhìn vào đ ĩa dưa hấu bổ sung thêm một định ngữ: "Trước mặt người khác tôi luôn rất đứng đắn."
Thẩm Hòe Tự bật cười đút dưa hấu vào miệng hắn: "Rốt cuộc nhũ danh của cậu là gì thế?"
"Nói rồi mà, không có." Kỷ Xuân Sơn không bị một miếng dưa hấu mua chuộc, nhanh chóng dời đề tài, "Nhà cậu luôn yên tĩnh như thế à?"
"Tất cả cửa nẻo trong nhà tôi đều là cửa tĩnh âm, đôi khi mẹ tôi đi làm về trễ quá sợ ảnh hưởng giấc ngủ của tôi." Thẩm Hòe Tự thả cây tăm xuống, lập tức xê dịch ghế lại gần Kỷ Xuân Sơn, nhỏ giọng, "Có nhớ không? Cách âm rất tuyệt."
Kỷ Xuân Sơn lập tức đứng dậy: "Tôi phải về đây, lát nữa sợ không bắt kịp chuyến xe cuối."
Thẩm Hòe Tự nhìn Kỷ Xuân Sơn phụt cười một tiếng, lại dựa người vào lưng ghế ôm chó bông vui vẻ xoa bóp.
Lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn đến nhà đã phát hiện ra rồi, người này chỉ có mỗi cái miệng là không đứng đắn thôi —— Hổ giấy, quá giỏi giả vờ, chỉ cần trêu một câu là hiện nguyên hình ngay.
Kỷ Xuân Sơn dọn xong cặp sách, dùng cách thức xoa đầu anh giống hệt như cách anh đang xoa đầu chó, dịu dàng nói: "Sáng ngày mai tôi lại sang đón cậu.".