SAO RƠI


============
"Đồ thần kinh Đoàn Triết này, dám đặt phòng cấm hút thuốc." Thẩm Hòe Tự vừa lầm bầm mắng vừa kê ghế dựa lại gần cửa sổ.
Vị trí có thể mở cửa sổ ở quá cao, anh phải đạp lên ghế nhoài nửa người ra khỏi cửa mới có thể yên tâm châm thuốc lá.

Đang thích thú nuốt mây nhà khói, đột nhiên cửa phòng phát ra tiếng động, anh lười quay đầu xem, chỉ cho là Đoàn Triết rời tiệc trở về.
Cửa bị người sập mạnh, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, thắt lưng mình bỗng dưng bị hai cánh tay rắn chắc ôm chầm lấy.
Thẩm Hòe Tự giật mình suýt nữa trượt khỏi ghế.
"Đoàn Triết, mày có bệnh ——" Thẩm Hòe Tự quay đầu mắng to.
"Em muốn làm gì?" Kỷ Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao lại là anh?" Thẩm Hòe Tự cực kỳ khiếp sợ.
"Em còn hút thuốc?" Kỷ Xuân Sơn cau mày.

Rốt cuộc hai người cũng chịu kết thúc đoạn giao tiếp ông nói gà bà nói vịt kia, Thẩm Hòe Tự xấu hổ nhìn điếu thuốc mình đang kẹp trên tay, ý đồ lấp li3m cho qua chuyện: "Tôi...!chỉ tò mò muốn xem thử?"
Kỷ Xuân Sơn sầm mặt cướp nửa điếu thuốc còn lại từ tay anh, siết chặt năm ngón bóp tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay.
"Anh bị điên à?" Thẩm Hòe Tự nhảy xuống khỏi ghế dựa, dùng sức bẻ ngón tay hắn ra, "Buông tay ra! Phỏng!"
Kỷ Xuân Sơn nắm chặt thêm vài giây mới buông lỏng, lòng bàn tay đã xuất hiện một cái mụn nước rõ mồn một.
Thẩm Hòe Tự túm tay hắn vào phòng tắm đè dưới vòi nước lạnh súc rửa, chăm chú nhìn miệng vết thương hỏi: "Tay có đau không?"
Kỷ Xuân Sơn lẩm bẩm lặp lại theo anh: "Tay có đau không?"
Thẩm Hòe Tự hoài nghi hắn uống xỉn rồi, thả tay ra muốn bỏ đi: "Để tôi gọi điện hỏi xem dưới lễ tân có thuốc bôi trị phỏng không."
Kỷ Xuân Sơn giật mạnh tay anh, một lần nữa hỏi nguyên câu: "Ngày hôm đó em đi nhặt hết sao về, tay có đau không?"
Bọt nước từ tay Kỷ Xuân Sơn rơi đầy xuống sàn nhà, Thẩm Hòe Tự dừng bước chân, cúi đầu nhìn phần sàn ướt nhẹp.
"Đoàn Triết nói hết với anh rồi à?" Anh bật cười trào phúng, "Đạo đức nghề nghiệp đâu hết rồi?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Kỷ Xuân Sơn xẹt qua lòng bàn tay anh.
"Cậu ta nhờ tôi chuyển lời, em không phải bệnh nhân do cậu ta phụ trách điều trị."
Thẩm Hòe Tự ném tay hắn ra, đi đến đầu giường gọi điện thoại cho lễ tân.
*
"Em không muốn lừa gạt anh." Thẩm Hòe Tự nâng mu bàn tay Kỷ Xuân Sơn lên, tay còn lại bôi thuốc trị phỏng lên mụn nước, cúi đầu thổi thổi, "Chỉ là không tìm được thời cơ thích hợp."
Kỷ Xuân Sơn để mặc anh làm, tầm mắt chăm chú đặt lên cặp mắt lá liễu thanh mảnh: "Cái thời cơ đó em muốn tìm tới khi nào?"
Thẩm Hòe Tự ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Mười ba năm trước." Anh thu tay lại, đóng nắp hộp thuốc đặt lên tủ đầu giường, "Thời cơ vào mười ba năm trước là tốt nhất, nhưng anh không cho em cơ hội, hoặc có lẽ em đã bỏ lỡ cơ hội."
Hai người mặt đối mặt, mỗi người ngồi trên một chiếc giường cách nhau một lối đi nhỏ hẹp.
Thẩm Hòe Tự nhìn lên ngọn đèn ngủ màu vàng trên đầu giường, ngọn đèn trong lều hôm bọn họ đi cắm trại hình như cũng là màu sắc này.
Kỷ Xuân Sơn kéo tay anh, vuốt phẳng lòng bàn tay rồi đặt úp lên đùi mình.


Bàn tay Thẩm Hòe Tự rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà cắt sửa chỉnh tề.
Kỷ Xuân Sơn vuốt v e lòng bàn tay anh: "Cuối năm lớp 12, ngày công chiếu movie rebuild tôi đi Nagoya xem suất chiếu đầu tiên, em xem ở đâu?"
Thẩm Hòe Tự không trả lời, chỉ gập ngón tay lên, đầu ngón tay cử động rất mất tự nhiên.
Kỷ Xuân Sơn lại vuốt phẳng tay anh lần nữa: "Mùa xuân năm nay thấy em xuất hiện trên rohow của nền tảng, tôi rất do dự không biết có nên chủ động liên lạc với em không...!Trong lòng không biết nên làm gì, tôi cảm thấy..." Hắn nhẹ giọng, "Có lẽ em không muốn nhìn thấy tôi."
Thẩm Hòe Tự nắm chặt ngón tay, lần này Kỷ Xuân Sơn không phản kháng nữa, chỉ để mặc anh bóp tay mình đến phát đau.
"Nhưng Phó Bình Hòa lại đệ trình kế hoạch đầu tư dự án của các em lên.

Tôi không kiềm chế nổi nữa, cũng muốn cùng đi xem thử rồi thật sự gặp được em, sau đó tiếp tục không kiềm chế nổi muốn tiếp cận em." Kỷ Xuân Sơn cúi đầu bật cười, "Tôi đã nói rồi, loại chuyện này là không thể kiềm chế."
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thẩm Hòe Tự trầm mặc hồi lâu mới nghẹn ngào nặn ra mấy chữ: "Sapporo."
"Cái gì?" Kỷ Xuân Sơn không quá hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Hòe Tự ho khan hai tiếng, nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó của Kỷ Xuân Sơn: "Bản rebuild, em đi xem ở Sapporo."
Kỷ Xuân Sơn nghiêm túc bày tỏ nỗi lòng chỉ đổi lại được một phản xạ hình cung bắn đại bác ba ngày mới tới, giận đến sôi máu: "Đi với bạn gái à?"
Thẩm Hòe Tự cũng giận dỗi trả lời: "Đúng vậy, bị anh phát hiện ra rồi."
Kỷ Xuân Sơn thở dài.

"Thẩm Hòe Tự, những lời này tôi đã sớm muốn nói với em."
"Nói cái gì?" Thẩm Hòe Tự rút một tờ khăn giấy từ tủ đầu giường, xì mũi.
"Em từng gặp qua tên trai thẳng nào bị bạn cùng bàn ôm vai một chút đã mất ngủ hết nửa đêm chưa?"
Thẩm Hòe Tự ngây người, cục khăn giấy chùi mũi tuột khỏi tay rơi xuống tấm thảm dưới chân.
Kỷ Xuân Sơn khom lưng nhặt cục giấy lên, giơ tay vứt vào thùng rác đằng xa.

Hắn đổi sang giường đối diện ôm Thẩm Hòe Tự vào lòng, giọng nói mang theo chút ý cười: "Thẩm Hòe Tự, tính hướng của em giống như vòng xích đạo ấy, tự cho là thẳng tưng, thực tế đã cong thành một vòng tròn rồi."
—-
Lần này là chính thức quay lại nên đổi xưng hô nhớ XD (thực ra chỗ xưng hô mình phân vân dữ lắm, cuối cùng phải để vibe daddy tổng tài của sếp Kỷ cầm tay chỉ cho đấy chứ nghĩ thế nào cũng thấy nó không logic, thôi kệ đi )
Btw, tình cảm nối rồi nhưng drama thì chưa hết đâu, còn tới nửa bộ nữa lận, các bạn cứ bình tĩnh....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi