SAO RƠI


============
Kỷ Xuân Sơn hơi tách môi ra một chút, vuốt tóc anh hỏi: "Có nặng không?"
"Nặng..." Thẩm Hòe Tự nhắm mắt bật cười, "Nhưng em thích."
Kỷ Xuân Sơn cũng cười theo, hắn lật người xuống nằm nghiêng một bên rồi lại kéo anh vào lòng mình.
Dáng vẻ Thẩm Hòe Tự trong lúc h0an ái không quá giống ngày thường, anh thích rì rầm khe khẽ, thích rúc vào lòng người kia, cử chỉ vừa mềm mại vừa đáng yêu, rất giống...!một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn.
Ráng hồng trên mặt anh vẫn chưa mất hẳn, hơi thở nhẹ nhàng dừng trước ngực Kỷ Xuân Sơn thổi cho hắn tê dại.
Thấy Kỷ Xuân Sơn không nói lời nào, Thẩm Hòe Tự từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, "Chuyện gì thế?"
"Em đang ở trong nhà tôi, nằm trên giường tôi, trong lòng tôi..." Đây là cảnh tượng chỉ từng tồn tại trong ảo tưởng của Kỷ Xuân Sơn, hắn ôm người chặt hơn, trước ngực không chỉ tê ngứa mà còn sinh ra chút nhói đau, "Cảm giác không quá chân thật."
Tình thoại của người này đúng là hạ bút thành văn, Thẩm Hòe Tự lại vùi đầu vào ngực hắn, buồn bực hỏi: "Kỷ Xuân Sơn, anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"
"Vừa rồi không phải đã nói với em rồi à." Kỷ Xuân Sơn kiên nhẫn lặp lại, "Từ ngày vũ trụ khởi đầu, vụ nổ Bigbang."
Thẩm Hòe Tự khẽ cắn đầu v* nửa c**ng cứng của hắn để tỏ vẻ bất mãn: "Người ta hỏi nghiêm túc."

Kỷ Xuân Sơn bị anh cắn làm nửa người dưới cũng tê dại theo: "Tôi không nghiêm túc chỗ nào? Đã nói với em từ sớm..." Hơi thở hắn dần thô nặng, "Tôi sinh ra là để gặp em..."
Thẩm Hòe Tự tăng thêm sức lực môi răng, đầu lưỡi lơ đãng đảo qua hạt đậu như gần như xa: "Hồi đó anh không nói như vậy."
Kỷ Xuân Sơn nghiến răng kiên trì: "Tôi nói như vậy thật mà." Đầu ti quá sức nhạy cảm, tính khí vừa bình tĩnh của hắn lại có xu thế ngóc đầu, đành phải ngồi dậy thương lượng với Thẩm Hòe Tự, "Ôm em đi tắm nhé?"
"Ưm...?" Thẩm Hòe Tự rầm rì nửa ngày, cuối cùng mới chịu nâng mí mắt lên nhìn hắn, ném ra một chữ "Cõng".
Thế nhưng thân thể vẫn không thèm động đậy.
Người này ở trên giường có thể rất phóng túng, đến thời điểm lại vô cùng cứng đầu.

Kỷ Xuân Sơn liên tưởng đến thái độ kháng cự McDonalds không đâu vào đâu của anh, nhất thời không biết nói sao cho phải, chỉ biết nhìn anh mỉm cười bất đắc dĩ.
Đây là biểu cảm của Kỷ Xuân Sơn mà Thẩm Hòe Tự mê mẩn nhất, trong ánh mắt cất chứa vài phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn vẫn là yêu thương tràn đầy cưng chiều.
"Kỷ Xuân Sơn..." Thẩm Hòe Tự lười nhác cử động cánh tay, đầu ngón tay chạm vào tay Kỷ Xuân Sơn.
"Ơi?" Kỷ Xuân Sơn thuận thế nắm lấy tay anh.

Thẩm Hòe Tự cười khúc khích mấy tiếng, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Anh cười lên trông rất đẹp."
Kỷ Xuân Sơn ngẩn người nhìn anh một lát, đột nhiên hắn cúi xuống ôm chầm đối phương, ngang ngược hôn lên môi anh.

Thẩm Hòe Tự bị hắn hôn đến thở không nổi, phải khó khăn nghiêng đầu để tránh thoát đợt tập kích bất ngờ kín kẽ kia.

Hắn tách hai chân anh ra, d**ng v*t c**ng cứng lần nữa xâm nhập vào thân thể.
Kỷ Xuân Sơn vuốt v e ngực anh, ngón cái lướt qua đầu nh* dịu dàng dụ dỗ: "Làm thêm lần nữa nhé."
Lần này Kỷ Xuân Sơn làm rất nhẹ nhàng, một bên vừa đánh lưỡi với anh, âu yếm thân thể anh, một bên ôm anh thong thả đưa đẩy tính khí.

Giữa trận l@m tình ngọt ngào dài lâu này, Thẩm Hòe Tự choáng váng đầu óc, đến đầu ngón tay cũng mềm oặt đi không nhấc lên nổi, chỉ có dương v*t là ngoan cường đứng thẳng trào ra vài luồng chất lỏng trong suốt.
Cuối cùng thậm chí anh còn lười rên, chỉ ngâm nga được vài âm đứt quãng từ xoang mũi.

Mãi đến khi Kỷ Xuân Sơn muốn ôm anh đi tắm, Thẩm Hòe Tự mới nhắm chặt mắt khẽ lẩm bẩm một câu: "Phải cõng...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi