SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

115. Sinh nhật Ngọc ca

Sau khai giảng, cường độ huấn luyện về lại bình thường, không ma quỷ giống kì nghỉ đông nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Không thể không nói, lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc tham gia thi đấu với đội là hồi tháng chín, là khoảng thời gian tương đối thư thả trong năm.

Mùa giải thi đấu của bọn họ thường bắt đầu từ tháng sáu, nhiệt độ thích hợp, huấn luyện viên Vương sẽ báo danh cho họ tham gia các cuộc thi khác nhau.

Cấp bậc các trận đấu đều khác biệt, thành phố địa điểm của các cuộc thi cũng khác, thời gian này sẽ phải bôn ba cả nước để tham gia thi đấu.

Cuộc thi giành cho thanh thiếu niên cấp quốc gia mà họ tham gia bắt đầu từ ngày năm tháng tám, liên tiếp kéo dài hai mươi lăm ngày tới hết tháng.

Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ không được nghỉ hè.

Cường độ huấn luyện trong tháng ba rất mạnh, nghe bảo phải tới tháng năm mới giảm xuống, tiến vào thời gian điều chỉnh trạng thái.

Đến tháng bốn, thành viên đội tennis sau khi kết thúc huấn luyện đều mệt đến mức chỉ muốn nhanh chóng tắm xong, sau đó về phòng đi ngủ, không còn sức để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Hai thanh niên Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đang yêu đương mà toàn ngủ gật giữa lúc gọi điện thoại.

May là bạn gái của họ cũng luyện tennis, ngủ còn nhanh hơn chứ nếu không hai bên chắc cãi nhau chia tay sớm.

Sinh nhật Tùy Hầu Ngọc là thứ hai, tình cờ là ngày cuối cùng của tiết thanh minh, vẫn còn trong ngày nghỉ.

Đêm ngày bốn tháng bốn, Hầu Mạch cố ý ôm Tùy Hầu Ngọc ngủ sớm với lý do bịa đặt nhảm xịt: Hắn sợ tiết thanh minh, ô ô ô.

Sang ngày năm tháng bốn, vừa tới không giờ, hắn chú ý thấy điện thoại của Tùy Hầu Ngọc nhấp nháy liên tục, có không ít người nhắn tin cho cậu.

Hắn không quấy rầy Tùy Hầu Ngọc, nhìn cậu nằm trong lòng mình say ngủ, nhịn không được cong mắt mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Anh yêu dấu, sinh nhật vui vẻ.”

Tùy Hầu Ngọc ngủ say không đáp.

Đến khi cậu tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai.

Cậu mở to mắt, phát hiện xung quanh không có ai, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Vén chăn ngồi dậy, vừa nhìn thấy thứ để trên đất, cậu vội vàng nghiêng đầu đi… Thậm chí muốn che mặt lại.

Coi như cậu chưa nhìn thấy gì cả.

Có một kiểu lãng mạn sẽ khiến người ta thấy xấu hổ.

Chính là dùng phương pháp lừa em gái nhỏ để dỗ dành một tên con trai lớn như cậu.

Làm sinh nhật cho một thanh niên sắp trưởng thành lại đi rải cánh hoa hồng, thật là… có chút buồn nôn. Nhất là khả năng mỹ thuật của Hầu Mạch không tốt, bày cánh hoa thành hình ruột già.

Một lát sau, cậu đứng dậy, cầm cái hộp gần nhất lên, phía trên hộp ghi một con số sáu rõ ràng.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy con số này rất kỳ là, mở hộp, bên trong là một con Transformers Bumblebee. Cậu mím môi lấy nó ra nhìn một chút rồi đặt sang bên cạnh.

Tiếp theo cậu xuống giường, đi theo những cánh hoa hồng rực rỡ, cầm lấy cái hộp thứ hai có ghi con số bảy phía trên.

Bên trong là một cái xe đồ chơi của con nít.

Tiếp theo là những cái hộp ghi số tám, chín, mười…

Quà tặng trong hộp dần dần chín chắn hơn.

Đến món quà số mười bốn, đó là bộ lego Porsche 911. Cậu nhỡ rõ giá bộ này lên tới bốn chữ số, không khỏi nhíu mày, Hầu Mạch thế mà lại đi mua quà đắt như vậy?

Quà ngày càng nhiều, món quà số mười bảy khá lớn, sau khi mở ra, Tùy Hầu Ngọc thấy bên trong là một con cừu máy nhỏ.

Cậu nhấc nó lên nhìn, nhận ra con cừu trên tay y chang với con cừu ở nhà cũ của Hầu Mạch, cậu lập tức nghĩ món này hẳn là do hắn tự tay lắp rắp, thậm chí còn thấy được vết hàn.

Đồ thủ công Hầu Mạch tự mình làm, món đồ chơi bằng sắt này là tình yêu của chàng trai khoa học và kỹ thuật trong tương lai.

Bật công tắc, con cừu nhỏ hồn nhiên đáng yêu đi tới đi lui.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc nhìn con cừu nhỏ đi một vòng, cậu cầm cái hộp cuối cùng ghi số mười tám lên.

Cậu nhớ kỹ, mình và Hầu Mạch xa nhau từ lúc sáu tuổi.

Cậu quay đầu nhìn đống qua trước đó, con hàng này định bổ sung quà tặng từ sinh nhật sáu tuổi đến mười tám tuổi hả?

Tặng bù sinh nhật của những năm qua?

Nếu là sinh nhật sáu tuổi của cậu, Hầu Mạch thật sự sẽ tặng Transformers…

Tất nhiên với điều kiện lúc đó cậu còn là một bé trai.

Tùy Hầu Ngọc mở cái hộp cuối cùng, bên trong đặt một đôi dây chuyền, mặt dây chuyền rất lạ, cầm lên nhìn mới biết đó là một chiếc đồng hồ.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nắp đồng hồ, vô ý nhấn vào, một mặt dây chuyền khác phát sáng. ánh sáng xanh trong suốt chiếu vào mặt đồng hồ tạo cảm giác mộng ảo.

Cậu quan sát mặt dây chuyền, nhìn mặt đồng hồ, lại nhìn bề ngoài và xung quanh dây chuyền, nháy mắt máu trào lên đầu.

Cậu nhận ra mặt đồng hồ này rồi, không phải hàng hiệu xa xỉ nhưng giá một cái ít nhất cũng phải hơn năm chữ số. Đây là hai cái đã qua chế tác, giá phải tới ba vạn.

Nhìn kỹ, vỏ và các phụ kiện khác của đồng hồ đều là hàng đặt làm riêng, hình như còn được Hầu Mạch cải tiến thêm, dù sao cậu không nhận ra hãng nào có cái hiệu ứng phát sáng lẳng lơ thế này.

Tùy Hầu Ngọc cầm dây chuyền nhìn hồi lâu, cuối cùng đặt trả về hộp, không biết hàng đã qua sửa đổi thế này còn trả lại được không.

Cậu hô to một tiếng: “Hầu Mạch!”

Không có ai trả lời.

Cậu chỉ có thể cầm hộp quà cuối cùng lên tầng, gõ cửa nhà Hầu Mạch.

Hình như Hầu Mạch rất bối rối, vội vàng tới mở cửa: “Sao nay em dậy sớm thế? Bình thường toàn ngủ đến chín giờ hơn.”

“Bỗng dưng tỉnh thôi.” Cậu cầm hộp quà vào nhà, thấy mẹ Hầu cũng ở đây, hai mẹ con có lẽ đang làm bánh ga tô, trên bàn ăn bày đầy dụng cụ.

Cậu bước tới xem qua, nghe Hầu Mạch giải thích: “Mẹ muốn vẽ một con thỏ nhỏ, anh không ngăn được.”

Hai mẹ con nhà họ Hầu chả ai có khiếu thẩm mỹ, bánh ga tô trang trí mặt trời, cầu vồng, còn thêm cả hoa nhí, vẽ xấu quắc, bên cạnh bông hoa vẽ một con thỏ nhỏ mắt to mắt bé, y chang bản mặt của Đặng Diệc Hành trước khi phẫu thuật.

Ngược lại dòng chữ trên bánh còn nhìn được: Chúc Tiểu Ngọc sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.

Cậu chỉ có thể khen: “Nhìn đẹp quá.”

Dứt lời lôi Hầu Mạch vào phòng ngủ, đặt cái hộp lên bàn sách: “Anh điên hả, sao mua quà đắt như vậy?”

Hầu Mạch phản bác: “Có siêu xe à?”

“Tình huống chúng ta không giống, anh không cần giả vờ lắm tiền với em.”

Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống còn mình ngồi xổm đằng trước, vịn đầu gối cậu giải thích: “Thật ra trước lúc biết mình đạt hạng nhất, anh đã xác định số tiền hạng hai kia. Anh biết trường học thông cảm cho hoàn cảnh của anh nên mới làm vậy, nhưng như thế thì lại không công bằng với em.”

“Không có gì gọi là không công bằng, đó là vì anh xứng đáng, học bổng là do trường quyết định, anh có điểm cộng thể dục là chuyện bình thường, cũng không phải em cho anh.”

“Ừm, anh biết, nhưng Ngọc ca à, lễ trưởng thành của em chỉ có một lần thôi.”

“Có một lần thì anh cũng phải xem xét tình huống của anh chứ!”

“Anh không có nhiều, nhưng anh muốn cho em những gì mình có. Quãng thời gian không thể làm bạn giờ anh dùng cả đời để bù đắp, có được không?”

Tùy Hầu Ngọc vẫn đau lòng, nói: “Nhưng… nhà anh… Quên đi, nhà anh còn nợ bao nhiêu tiền? Em sẽ trực tiếp trả lại giúp.”

“Không cần, kết thúc giải đấu quốc gia năm nay là có thể trả hết toàn bộ rồi.” Hầu Mạch mỉm cười nói: “Hơn nữa, đây là anh đầu tư lâu dài. Hôm nay mua em về, sau này em theo anh thi đấu đánh đôi, lấy thêm một phần tiền thưởng, quá tuyệt luôn!”

Tùy Hầu Ngọc vẫn còn hơi đau lòng.

Loại tâm lý này rất kỳ quái, chính mình xài bao nhiều tiền cũng không thấy tiếc, nhưng hễ Hầu Mạch tiêu cho cậu một phân tiền là cậu đều lập tức đau lòng, vô thức muốn giúp hắn tiết kiệm.

Hầu Mạch lấy dây chuyền ra nói: “Đồng hồ là đặt làm, không lớn lắm, kích cỡ phù hợp làm thành mặt dây chuyền. Chúng ta không được đeo đồng hồ trên tay khi chơi tennis, hở chút là không biết giờ, mang cái này có thể giấu vào quần áo. Đương nhiên lúc thi đấu tốt nhất vẫn nên cởi xuống, đừng để đồ vật trở ngại thi đấu.”

Hắn vừa nói vừa mở khóa cài dây chuyền, đeo lên cho Tùy Hầu Ngọc.

Cánh tay vòng qua cổ Tùy Hầu Ngọc, giống như sắp ôm lấy cậu nhưng lại luôn luôn duy trì một khoảng cách. Bởi vì là lần đầu tiên giúp người khác đeo dây chuyền, động tác không lưu loát, mất nửa ngày vẫn chưa cài xong.

Hầu Mạch không chút ngượng ngùng, tiếp tục giới thiệu: “Nó còn có một chức năng nhỏ, chỉ cần ấn vào đây, mặt dây chuyền của anh sẽ phát sáng, như thế nghĩa là em cần anh. Nhất định anh sẽ lập tức xuất hiện.

Tùy Hầu Ngọc cầm lên nhìn, nói: “Vậy, nếu em chỉ đang nhớ anh thôi, lại ấn vào, anh tới đây thì làm sao bây giờ?”

“Em nhớ anh, anh đến bên cạnh em, có gì sai đâu!”

Tùy Hầu Ngọc rất hài lòng với câu nói này, giương khóe miệng nở nụ cười, thấy Hầu Mạch đã đeo xong dây chuyền chuẩn bị buông cậu ra nên vội vàng thu liễm nụ cười, lúng túng đáp: “Nếu enh ấn, em không nhất định sẽ đến, cùng lắm là nhắn Wechat nói chuyện với anh thôi.”

Hầu Mạch gật đầu: “Chỉ cần em cách xa anh, mặt dây chuyền của em sẽ luôn phát sáng như cái bóng đèn nhỏ. Anh sẽ không để nó có cơ hội tắt đâu.”

“Khoa trương như vậy sao?”

“Em luôn ở trong tâm trí anh mà.”

Hầu Mạch nâng mặt Tùy Hầu Ngọc, vừa định hôn cậu thì lại bị đẩy ra: “Em vội lên đây, chưa kịp rửa mặt…”

“Vậy anh cũng muốn hôn!”

“Anh khóa cửa chưa?”

“Trước giờ mẹ không vào phòng anh, nhất là khi em còn ở đây, bà ấy sẽ không vào đâu.”

“Em về rửa mặt đã… Anh là chó hả? Buông em ra…” Tùy Hầu Ngọc giãy dụa, đánh không lại Hầu Mạch, bị hắn đè ép nửa ngày trời.

Ôm đủ mới chịu buông ra, Hầu Mạch nhìn cậu nói: “Sinh nhật vui vẻ, người lớn nhỏ của anh.”

Tùy Hầu Ngọc nhướng mày: “Em trưởng thành rồi, anh cũng nhanh lên đi. Em muốn ăn anh.”

“Dùng chỗ nào để ăn nhỉ?”

Ánh mắt Tùy Hầu Ngọc lóe tia nguy hiểm, Hầu Mạch thức thời cười cười, nói tiếp: “Tốt tốt tốt, cho em ăn, để em nuốt hết toàn bộ, cho em ăn no.”

Tùy Hầu Ngọc nghe xong câu này hận không thế bổ nhào qua cắn Hầu Mạch.

Nhưng lại không tìm được chỗ sai trong câu.

Hầu Mạch buông ra để cậu đứng dậy, nhắc nhở: “Em xem điện thoại chưa? Lúc rạng sáng có nhiều tin nhắn chúc mừng lắm đấy.”

Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ, nhất định Nhiễm Thuật lại muốn tặng cậu một món quà độc lạ, vội vã đi xuống tầng.

Về nhà lấy điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ của chuyển phát nhanh, sau khi gọi lại rất nhanh đã nhận được gói đồ chuyển phát. Cậu đáp lại những tin nhắn chúc mừng xong, tiếp theo mở gói đồ chuyển phát nhanh.

Năm nay Nhiễm Thuật tặng quà không quá khoa trường, bên trong là mấy tấm card, có cái ghi chữ, có cái vẽ hình.

Mới đầu cậu chưa nhận ra, nhìn kỹ một hồi mới trực tiếp giật nảy.

Ký tên kèm hình vẽ!

Là chữ ký đặc biệt!

Chữ ký của các tác giả lớn, đều là thần tượng của cậu.

Trong đó có một tấm là  chữ ký của TO, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Thứ này không có lòng chắc chắn không mua nổi.

Quay sang một gói đồ chuyển phát nhanh khác, hộp quà rất lớn, riêng đống sách hướng dẫn và sách tuyên truyền nặng tới nửa cân, món quà lại không lớn.

Là một cái đồng hồ đeo tay.

Nhìn kiểu dáng này, chắc chắn là Tô An Di chọn.

Cậu đọc kỹ sách hướng dẫn, hàng đặt làm, quá trình chế tạo cực kỳ công phu, tỉ mỉ, Tô An Di đã đặt từ khi cậu gia nhập đội tennis.

Cậu quan sát mặt đồng hồ, quả nhiên khắc tên và số hiệu của cậu.

Cậu đặt món quà xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho hai người bạn, thông báo mình đã nhận được quà.

Nhiễm Thuật: Hầu Mạch tặng cậu cái gì thế?

Roronoa: Cậu nói món quà nào?

Nhiễm Thuật: Cái nào là sao?

Roronoa: Hắn tặng tớ quà cho cả mười ba năm qua lận.

Nhiễm Thuật: Ố ồ.

Nhiễm Thuật: Trai cong trong đám tuyển thủ trai thẳng, hiếm khi làm được một việc đáng tin cậy.

Roronoa: Quà tớ rất thích, nhưng luôn cảm thấy hơi đắt quá.

Nhiễm Thuật: Không cần để ý, tớ dám cá sau này cậu còn tiêu nhiều tiền cho hắn hơn.

Nhiễm Thuật: Bên bố mẹ cậu có gì không?

Roronoa: Bố thì hình như quên rồi, mẹ thì lâu lắm tớ không liên lạc, chả có tin tức gì.

Nhiễm Thuật: Ông ta quên chẳng có gì kỳ lạ, sinh nhật con trai nhỏ còn phải nhờ mẹ kế cậu nhắc cơ mà. Kể cũng công bằng thật đấy, đến sinh nhật hai người vợ cũng không nhớ, có lẽ nhớ mỗi của mình.

Roronoa:  Ừm.

Tùy Hầu Ngọc đang đánh chữ bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dây chuyền phát sáng, từ nãy tới giờ dường như chưa từng ngừng sáng, cậu mỉm cười.

Bạn trai của cậu thật phiền mà.

==========

Hết chương 115

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi