SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

Vào lúc không thích hợp nhất, ở một nơi không thích hợp, lại gặp người mà không muốn gặp nhất vào lúc này.

Hầu Mạch rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại di động ra dí vào mặt mình. Hắn trong nhất thời hoảng sợ liền né đi, đồng thời lau nước mắt, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?

Tùy Hầu Ngọc hỏi một cách hùng hồn: “Tôi không thể ở đây à?”

Hầu Mạch đặc biệt khó hiểu: “Không phải cậu đã rời đội rồi sao?”

Tùy Hầu Ngọc còn khó hiểu hơn hắn: “Tôi không có rời nhá.”

Hầu Mạch kinh ngạc nhìn Tùy Hầu Ngọc, nước mắt đọng trên mi chưa kịp lau, lo lắng hỏi: “Vậy tại sao cậu lại mặc bộ đồng phục này?”

“Bộ quần áo thể thao buổi sáng bị đổ sữa đậu nành vào, đem đi giặt rồi”

Hầu Mạch lại nói thêm: “Tôi thấy Nhiễm Thuật cũng đâu có mặc.”

“Bọn tôi đụng vào nhau nên mới làm bẩn quần áo thể thao.”

“Cậu còn không có đi tập thể dục buổi sáng.”

“Hôm qua tôi mất ngủ, ngủ bù trong phòng nhưng lại không ngủ được.”

Hầu Mạch lại nhanh chóng xoa xoa mắt hỏi:  “Vậy tại sao buổi chiều cậu không đến?”

“Buổi chiều tim đập nhanh quá, có hơi khó chịu. Nhiễm Thuật đưa tôi đi đến phòng y tế, tôi ngủ ở đó một giấc.”

“À… “Hầu Mạch nhất thời không nói nên lời.

“Cậu khóc vì chuyện này à?”

“Không phải là vì thế…” Hầu Mạch trả lời sau đó hỏi: “Cậu có nghe thấy lời lẩm bẩm của tôi không đấy?”

“Không có.” Tùy Hầu Ngọc sau khi tỉnh dậy biết Hầu Mạch đang ở đây thì trực tiếp đi tới, vừa mở cửa ra thì Hầu Mạch cũng im mất tiêu.

Lúc này Hầu Mạch cảm thấy mình vẫn còn một con đường sống sót, nếu không thì lúc này hắn thật sự muốn xông ra ngoài tìm Âu Dương Cách để giải quyết mọi chuyện.

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng chịu cất điện thoại, ngừng ghi âm, hỏi: “Có cần khăn giấy không?”

“Cho tôi một cái.”

Hầu Mạch lấy khăn giấy trốn sang một bên ngượng ngùng xì mũi, phát hiện Tùy Hầu Ngọc nhìn mình, liếc mắt hắn một cái muốn nói lại thôi bèn hỏi: “Cậu bị tôi làm tức khóc sao?”

“A…” Câu hỏi này thực sự làm khó Hầu Mạch.

Tùy Hầu Ngọc buồn buông giải thích: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đội, tôi sẽ tham gia vào cuộc thi quốc gia năm tới. Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn rất xa, trước mắt thì chưa nghĩ tới.”

Hầu Mạch nghe xong gật đầu: “À….”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện lại lần nữa lâm vào bế tắc.

Hầu Mạch cuối cùng cũng giảm bớt được một chút bối rối trong nước mắt, liền tiếp lời Tùy Hầu Ngọc nói: “Hôm qua tôi không kiềm chế được tính nóng nảy, làm ầm lên. Rõ ràng không có chuyện gì lớn. Tôi lại làm cả hai đều không thoải mái, là tôi không có não.”

“Thực ra cậu nói rất đúng.” Tùy Hầu Ngọc nghĩ một chút rồi nói thêm: “Nhưng mà mấy lời nói nhảm lúc sau rất khó hiểu đấy.”

“Ừ, tôi sai rồi, cho cậu đánh tôi, tôi không đánh trả đâu.” Hầu Mạch nói rồi chủ động giơ tay ra.

“Chẳng muốn động nữa.”

Tùy Hầu Ngọc bước đến con ngựa gỗ bên cạnh, ngồi trên đó, liếc nhìn Hầu Mạch rồi hỏi: “Hôm qua cậu có đến chỗ của Tang Hiến không?”

“Ừ, tâm trạng Tang Hiến không ổn lắm, tôi đã đưa ổng về nhà. Kết quả là vội quá nên quên lấy điện thoại trong phòng thay đồ, cũng không kịp chào cậu.”

Tùy Hầu Ngọc thăm dò hỏi: “À … Có chuyện gì thế”?

Đối với vấn đề này, Hầu Mạch vẫn có chút lảng tránh nói: “Không có gì hết.”

Tùy Hầu Ngọc không vui, bĩu môi nói: “Dường như cả thế giới đều biết giữa hai người có chuyện gì, chỉ có tôi là không biết. Tôi vẫn là đồng đội đánh đôi với cậu mà! Tôi không phải là người thay thế. Tôi trở thành người hợp tác với cậu, cậu có thể phủ bỏ quan hệ của cậu với Tang Hiến nên mới hợp tác với tôi phải không?”

“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Hầu Mạch cảm thấy rất kỳ lạ, bước đến chỗ Tùy Hầu Ngọc, nhìn nét mặt của cậu, cố gắng tìm ra khuyết điểm.

Nhắc đến chuyện này, Tùy Hầu Ngọc lại rơi vào trạng thái không vui: “Hắn đối với cậu tốt như vậy, mối quan hệ của hai người còn rất rất đặc biệt. Cậu giống như chấp nhận lòng tốt của hắn đối với cậu rồi. Sự ăn ý của hai người còn hơn cả tôi và cậu. Nếu như cậu với người kia còn dây dưa không rõ thì sao lại muốn hợp tác với tôi cơ chứ?”

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc lâu. Những gì Tang Hiến nói với hắn hôm qua cứ văng vẳng bên tai, làm hắn xém tí nữa không kìm được trái tim rung động, thật khó mới có thể kìm lại được.

Hắn cố gắng giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Cậu rất quan tâm đến mối quan hệ giữa tôi và Tang Hiến?”

“Chỉ là cảm thấy…” Tùy Hầu Ngọc không biết giải thích sao để tránh cho Hầu Mạch phát hiện ra manh mối. Cậu im lặng một lúc, suy nghĩ khó khăn, sau cùng mở miệng nói: “Các cậu rất là lạ… Tang Hiến có phải là gay không? Hắn có từng thích cậu à?”

“Hả?!”

“Giữa hai người có một sự mập mờ không rõ, đôi khi nhìn vào mắt của nhau còn… rất lưu luyến!”

Tùy Hầu Ngọc quan tâm đến điều này, vì vậy rất nhạy cảm.

Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của Tang Hiến dành cho Hầu Mạch khác với ánh mắt của Tang Hiến với những người khác, không thể nào không quan tâm được.

Hầu Mạch không trả lời ngay lập tức, thay vào đó thả mình ngồi cạnh cậu và nói nhẹ: “Tôi với hắn không có cái gì mập mờ hết. Thật sự thì, nếu tôi có thể lựa chọn tôi thậm chí không muốn biết hắn ta.”

Cậu quay sang nhìn Hầu Mạch, có chút bối rối. Là vì không muốn bị con trai theo đuổi sao?

Hầu Mạch bình tĩnh nhìn Tùy Hầu Ngọc nói: “Tôi hình như còn chưa kể cậu tại sao ba của tôi lại qua đời đấy. Ông ấy… là vì cứu Tang Hiến mà mất.”

Đây tuyệt đối là đáp án ngoài dự liệu của Tùy Hầu Ngọc, sau khi nghe được trong vô thức liền trợn tròn mắt.

Hầu Mạch đang cười, cố gắng làm cho mình nhìn mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên trong nụ cười lộ ra nỗi bi thương, so với khóc còn khiến người khác đau lòng hơn.

“Năm đó, ba tôi xin nghỉ để tổ chức sinh nhật cho tôi. Gia đình ba người chúng tôi đi du thuyền. Tối 30 tháng 8, trời mưa và triều cường. Có người nói gần đó có một chiếc du thuyền nhỏ bị tai nạn, du thuyền của chúng tôi đã thay đổi hướng đi để cứu họ. Du thuyền gặp chuyện không may là của nhà Tang Hiến.”

“Chú An cũng đi cứu người?” Lúc Tùy Hầu Ngọc hỏi, giọng còn có chút nhanh và khẩn trương, giống như đang hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn.

Hầu Mạch gật đầu: “Ừ, ông ấy là quân nhân, nhất định sẽ giúp. Trên du thuyền có sáu người. Bọn họ nói đi chơi đảo tư nhân mấy ngày, đột nhiên cảm thấy buồn chán, liền định đi về kết quả lại gặp sóng lớn. Bên trong du thuyền bị tràn vào một lượng nước lớn, gây trục trặc mất kiểm soát. Bố tôi và hai nhân viên cứu hộ trên du thuyền đi cứu người. Một nhân viên cứu hộ đã quá già và chỉ đứng trên thuyền giữ dây thừng, còn bố tôi cùng người khác đi cứu người. ”

Hầu Mạch nói đến đây thì dừng hồi lâu, dường như vừa nhắc tới chuyện này đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi.

Một lúc sau, hắn nói tiếp: “Thời tiết hôm đó không ổn. Một nhân viên cứu hộ khác đã cứu được hai người nhưng lại bị kiệt sức, chỉ còn lại bố tôi. Tang Hiến là người cuối cùng được ông ấy cứu. Người thứ sáu trên du thuyền được vớt lên cùng bố tôi. Khi tin tức về cái chết được xác nhận, chỉ còn hơn một giờ nữa là đến sinh nhật của tôi…”

Tùy Hầu Ngọc vô thức nắm tay Hầu Mạch, nhưng lại bị Hầu Mạch rút ra:” Đừng kéo, lỡ mà cậu ngủ rồi tôi còn chưa kể xong đâu đấy.”

Lần này thân phận được hoán đổi, đổi thành Hầu Mạch đang nói, Tùy Hầu ngọc lắng nghe.

Tùy Hùy Ngọc như đã hiểu, gật nhẹ đầu.

Hầu Mạch nói tiếp: “Có lẽ là do Tang Hiến chứng kiến ​​cảnh mẹ con tôi có bao nhiêu tan vỡ. Sau đó, hắn áy náy đến mức mắc bệnh tâm lý. Hắn hối hận vì ba tôi hỏi hắn có còn người chưa cứu hay không. Hắn thấy ba của tôi đã rất mệt nhưng lại trả lời là còn một người. Nếu như lúc ấy hắn không trả lời như thế, có lẽ ba tôi cũng không xảy ra chuyện.”

Hầu Mạch hơi cúi đầu, hai tay chơi đùa quần áo đã xộc xệch, rõ ràng cũng đang rất lo lắng, luôn muốn làm gì đó để đánh lạc hướng chú ý và để xoa dịu đi cơn giận của mình.

Bởi vì đây là việc hắn không muốn nhắc đến nhất.

Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Vậy nên hắn một mực muốn bên cạnh cậu là để đền bù tổn thất cho cậu sao?”

Hầu Mạch thở dài đáp: “Đúng vậy, hắn mắc một căn bệnh rất lạ. Mọi lúc sẽ đều theo sát tôi, muốn cố gắng hết sức giúp tôi, đền bù tôi mới có thể để cảm giác tội lỗi của hắnbớt đi một chút. Nhưng thật sự lúc đầu tôi không muốn gặp hắn! Việc bố tôi sẵn lòng cứu người là vậy, nhưng đền bù kiểu này không phải là tôi muốn, tôi luôn luôn cảm thấy rằng đây là cuộc sống mà ba tôi phục vụ quên mình để đổi lấy. Nếu ba tôi không bị tai nạn, tôi vẫn sẽ rất hạnh phúc. gia đình cũng không tính là giàu có, nhưng cũng được cho là cơm áo no đủ, hạnh phúc mỹ mãn.”

Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được gút mắc của Hầu Mạch và Tang Hiến.

Cậu không biết phải nói gì nên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu đã nói rõ với Tang Hiến chưa? Nói thẳng ra là cậu không thích như vậy.”

Hầu Mạch tiếp tục, lần này ngắt quãng rất lâu: “Tôi cũng đã làm rồi, hắn ta cũng biến mất một thời gian. Cũng trong thời gian đó, mẹ tôi buồn bã đến tái phát bệnh tim phải vào ICU nằm. Họ hàng của bố tôi lại nói rằng tôi còn nhỏ nên hỗ trợ quản lý công ty giùm mẹ tôi, kết quả lại làm cho rối loạn hết lên. Hao tổn thẻ tín dụng, nhà đầu tư trực tiếp rút vốn của họ và đòi bồi thường, công ty bị phá sản. Người đại diện theo pháp luật của công ty là mẹ tôi. Cuối cùng, tòa án bán đấu giá của ngôi nhà của chúng tôi.”

“Những chuyện này bị Tang Hiến biết được, hắn cảm thấy là do hắn hại nhà tôi tan nhà nát cửa, khó khăn đến thế cũng không tìm hắn ta giúp đỡ, nhất định là đã hận hắn. Hắn áy náy đến mức còn tự làm hại chính mình, thậm chí còn cắt cổ tay tự sát. Cha mẹ Tang Hiến cầu xin tôi đi bệnh viện thăm hắn, bằng không thì hắn sẽ nhân cơ hội rút ống thở oxy ra.”

“Lúc đó, mẹ tôi đang ốm nặng, tài sản trong nhà đã bị bán đấu giá, người thân bố tôi còn có gắng moi móc tiền từ nhà tôi, trong lúc này còn muốn tôi đi bệnh viện thăm hắn. Nếu tôi mà không đi thì là không để ý đến quan hệ tình cảm… Tôi lúc ấy thực sự rất khó chịu, cảm thấy rất mệt mỏi. Tại sao tôi lại phải chịu đựng những thứ như thế này? Tôi đã chịu rất nhiều rồi, tại sao còn bắt tôi đi lo cho hắn nữa cơ chứ?”

Tùy Hầu Ngọc nghe đến đây, lại hỏi:”Cuối cùng cậu vẫn đến, phải không?”

Hầu Mạch cười khổ: “Ừ, tôi mềm lòng nên đã đi. Tôi cảm thấy đó là sinh mạng mà ba tôi cứu về, nếu cứ như vậy mà mất đi, ba của tôi sẽ hy sinh rất oan uổng. Nhưng mà từ lúc đó trở đi, tôi bị Tang Hiến quấn lấy. Tôi vì muốn lấy tiền thưởng từ việc đánh tennis, hắn cũng theo tôi học, thậm chí vì tôi còn từ bỏ học ở trường trung học nước ngoài, quay về học trường trung học bình thường với tôi, còn chung lớp với tôi. Hắn sợ tôi có việc lại không nói với hắn, hắn khăng khăng bên cạnh tôi, nên có chuyện gì cũng có thể sớm biết.”

Tùy Hầu Ngọc nghe xong, không khỏi nhíu mày: “Cái này thật sự rất áp lực.”

“Ừ. Sau khi bị quấn lấy vài vài năm, tôi dần quen với việc đó, Tang Hiến cũng dần tốt đẹp hơn. Tôi lại bắt đầu cố gắng vứt bỏ hắn ta. Lần khai giảng này tôi cố ý vào lớp mười bảy để né hắn nhưng lại không nghĩ đến, hắn lại đoán được kế hoạch của tôi, cùng thi đến lớp mười bảy.”

Tùy Hầu Ngọc rốt cuộc hiểu ra, những điều kì lạ trước đây đều trở nên rõ ràng: “Lần này thì tôi hiểu rồi.”

Khi nhắc đến những điều này, Hầu Mạch sẽ một lần nữa cảm thấy khó chịu, hắn cười khổ: “Những người khác đang đều khuyên tôi rằng nên đi ra.Thực sự thì tôi cũng có thể ra mặt. Mẹ con tôi gần đây đã tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, Tang Hiến cứ khăng khăng bên cạnh tôi, nếu tôi không ra hắn sẽ mãi là cái bóng của tôi, có hắn ở đấy, tôi liền cảm thấy rất ngột ngạt.”

“Bệnh hắn không trị hết được à? Có thể thử phương pháp sốc điện thử xem, phương pháp trị liệu này thật sự rất tốt.”

Hầu Mạch lắc đầu: “Trong nhà hắn đã tìm rất nhiều cách. Tìm cả bác sĩ danh tiếng trên thế giới cũng chả có ích.”

Tùy Hầu Ngọc lại hỏi: “Vậy cậu có hận hắn không?”

“Thực ra tôi biết rõ, câu trả lời của Tang Hiến lúc đó chằng có vấn đề gì cả, bọn họ cũng không muốn có một tai nạn bất ngờ nào hết, nhưng mà tôi không nhịn được mà giận! Giận bọn họ biết thời tiết không tốt còn lái du thuyền nhỏ mà đi, giận bọn họ là nhị thế tổ quần áo lụa là rảnh rỗi không có việc làm chạy đi khắp nơi! Nhưng mà việc đã xảy ra rồi, buông bỏ sự cố chấp trong lòng ra thì cũng sẽ bình thường lại thôi, không hận, không giận. Tự an ủi mình, bố tôi rất lợi hại, ông ấy đã cứu được tận ba mạng người.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Hầu Mạch hai vành mắt đỏ ửng, trên mặt lộ tất cả lô rõ vẻ bị thương, không khỏi có chút lo lắng, vội vàng mà an ủi: “Không sao đâu, nếu như chú An không ở đây, sau này cậu có thể coi tôi như ba của cậu.”

Lúc đầu Hầu Mạch đang định khóc, nhưng khi nghe những lời này, mọi cảm xúc của hắn đều biến mất ngay lập tức, quay đầu lại nhìn Tùy Hầu Ngọc với vẻ mặt khiếp sợ.

Điều kinh khủng nhất là lời nói của Tùy Hầu Ngọc thực sự rất cậu lại còn rất chân thành.

Hầu Mạch nhìn cậu mà không khỏi bật cười.

Lần này cuối cùng không còn là nụ cười gượng gạo nữa.

Hầu Mạch lại nhắc đến Tang Hiến: “Cậu không cần quan tâm đến hắn. Hắn đi theo tôi vì muốn có cảm giác chuộc lỗi. Đối xử tốt với tôi sẽ làm giảm cảm giác tội lỗi của hắn giảm bớt, cũng không đến nỗi thích tôi. Bây giờ tôi cũng coi hắn như một người bạn, dù gì thì hắn cũng còn có thể làm bạn. Tôi muốn tránh xa hắn. Tôi cũng mong rằng hắn sẽ tốt hơn khi rời xa tôi. Hắn cũng không thể cứ sống vì tôi thế được.”

“Ừ, tình bạn của hai người bệnh hoạn thật đấy. Cả hai đều rất mệt mỏi. ”

“Đúng vậy…”

Sự việc nói xong rồi, cuối cùng hai người cũng tiếp xúc cơ thể.

Hầu Mạch cúi đầu, tựa đầu vào vai Tùy Hầu Ngọc, làm nũng nói: “Ngọc ca, tôi muốn được an ủi.”

Tùy Hầu Ngọc lập tức đưa tay lên xoa đầu Hầu Mạch.

Lòng bàn tay ấm áp, động tác nhẹ nhàng, có chút vụng về nhưng cũng đủ để an ủi lòng người.

Nhưng mà được sờ lên đầu vô cùng thoải mái.

Hai người im lặng một lúc, Hầu Mạch mới đột ngột lên tiếng: “Hôm qua Tang Hiến lúc trò chuyện với tôi có nói một chuyện, tôi đã phủ nhận. Hôm nay tôi mới biết cậu thực sự quan tâm đến sự tồn tại của hắn.”

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ cảm giác giữa hai người rất kỳ quái thế này thì sẽ không làm cộng sự được.”

Hầu Mạch cố ý kéo dài giọng, hỏi: “Aaaaaaa… Chứ không phải ghen sao?”

Đột nhiên bị hỏi câu này, trong giây lát Tùy Hầu Ngọc khẩn trương đến ngồi thẳng dậy.

Sau đó, cậu nắm lấy vai Hầu Mạch, đẩy hắn ra xa một chút, đứng dậy nói: “Ghen gì chứ? Buồn cười quá!”

Đôi mắt của Hầu Mạch như chim bồ câu, nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc này, Hầu Mạch đột nhiên vươn tay sờ lấy vành tai màu hồng của cậu, kích thích làm cậu liền vội vàng hất tay Hầu Mạch ra, cũng không dám nhìn Hầu Mạch.

Hầu Mạch hai mắt sáng lên trong chốc lát, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn đôi mắt như dấy lên một đống lửa, khiến cho cậu càng không được tự nhiên.

Cậu giả vờ bình tĩnh bước ra ngoài, nói: “Thôi, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, vậy thì tôi đi đây.”

Hầu Mạch hỏi một cách bâng quơ: “Không phải cậu đến đây tìm tôi sao? Không đợi tôi mà đã đi à?”

“Tôi chỉ nhớ là hôm nay tôi trực nhật, đến xem có dọn sạch hay không thôi!” Cậu lại phủ nhận, lần nữa nhìn thấy rổ tennis liền bước tới, định đẩy nó đến nơi quy định.

Hầu Mạch không buông tha đi theo sau cậu, cố gắng kéo cổ tay cậu, cậu như bị giật điện mà xích ra.

Kết quả là động tác quá mạnh, cậu đụng phải rổ tennis, rổ bị nghiêng, mấy quả bóng tennis lăn ra tung tóe. Cậu còn chưa đứng vững đã giẫm phải một quả bóng tennis, lòng bàn chân trượt một cái, thân thể của cậu ngã về phía sau.

Vị trí của cậu rất gần với bức tường, đầu và vai cậu đập vào tường, sau cùng cậu ngồi cạnh bức tường.

Lúc Hầu Mạch nhìn thấy cảnh này, trái tim hắn theo đó “lộp bộp” một cái, hắn vội vàng đuổi theo hỏi: “Cậu có sao không?”

“Không sao…” Tùy Hầu Ngọc xoa xoa trán trả lời.

“Để tôi xem.” Hầu Mạch khẩn trương muốn xem sau đầu có bị vỡ không, nhưng cậu ôm đầu lại vất vả lắm mới không cho Hầu Mạch nhìn thấy, chỉ muốn Hầu Mạch tránh xa mình ra một chút.

Hầu Mạch rất lo lắng nên dứt khoát đè tay cậu lại, nói: “Ngoan nào, để tôi xem cậu có bị thương hay không!”

Đột nhiên bị mắng, Tùy Hầu Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bối rối cùng với Hầu Mạch bốn mắt nhìn nhau.

Hầu Mạch còn đang lo lắng nhìn vết thương của cậu, sau khi đối mặt với cậu thì đột nhiên ma xui quỷ khiến mà dừng lại, nhìn cậu chằm chằm một hồi không chịu dời mắt.

Trong mắt đối phương dường như có ngọn lửa lan ra cháy cả thảo nguyên, bọn họ đều bị sức nóng làm cho bối rối.

Tùy Hầu Ngọc một lần nữa lảng tránh ánh mắt của Hầu Mạch, sợ Hầu Mạch sẽ nhìn ra kẽ hở. Nhưng mà, trái tim giống như một đứa trẻ nghịch ngợm cứ không kiểm soát mà đập điên cuồng khiến lông mi của cậu run lên theo nhịp tim.

Sau đó, cậu  nghe Hầu Mạch hỏi: “Vậy là… cậu đang ghen có đúng không?”

“Không!” Cậu đột ngột phủ nhận, giọng như mất kiểm soát, gần như hét lên.

“Ngọc ca, cậu nhìn tôi. Cậu không nói thật phải không? Cậu cũng có cảm giác với tôi, đúng không?”

“…” Đầu của Tùy Hầu Ngọc vô cùng căng thẳng, cũng không có nghe ra chữ “Cũng” dùng có gì không ổn cả.

Cậu chỉ vừa nghĩ cách cự tuyệt, nhưng sau khi mở miệng cũng không phát ra âm thanh, rồi lại nuốt một ngụm nước bọt, tình cảm bối rối bộc lộ trong lời nói.

Sợ bị Hầu Mạch ép hỏi, cậu muốn đẩy Hầu Mạch ra rồi trốn khỏi nơi khiến cậu cảm thấy xấu hổ này.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chưa bao giờ nghĩ Hầu Mạch sẽ phát hiện ra tâm ý của mình sớm thế. Chả lẽ mình thích hắn rõ quá sao?

Nếu không buông cậu ra, cậu lại muốn đánh người!

Cậu đánh người rất ác đấy nhá!

Tuy nhiên, Hầu Mạch không để cậu đi, nắm lấy cà vạt tây trang của cậu, khiến cậu lại gần hắn hơn.

Sau đó cậu đột nhiên bị hôn.

Phòng thiết bị rộng rãi bởi vì chứ nhiều dụng cụ thể thao mà trở nên chật chội.

Căn phòng yên tĩnh không bật đèn, màn đêm buông xuống đầu mùa đông, trong phòng vốn đã tràn ngập ánh nắng đỏ sẫm lúc chạng vạng, xem ra cũng sắp tối rồi.

Lúc mới đầu, có tiếng sột soạt cọ xát của quần áo, nhưng sau một thời gian thì liền im ắng xuống.

Chủ nhân quần áo cũng không có giãy giụa nữa.

Môi Hầu Mạch nóng hơn cả mắt, nụ hôn mạnh mẽ dường như thiêu rụi cậu hoàn toàn, cơ thể cậu bị ngọn lửa nuốt chửng, ngọn lửa như thiêu đốt cả người cậu.

Yết hầu như là dung nham nóng đang cuồn cuộn chảy vào cổ họng, bỏng rát cả khoang miệng với cổ họng nhưng lại xen lẫn vị ngọt lạ lùng.

Hơi thở đan xen vào nhau, lộn xộn, gấp gáp.

Cậu chưa từng nghĩ tới, sau khi đốt cháy vị ngọt sẽ lan vào mũi, khiến cậu càng muốn nếm thử hương vị thuộc về một người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi