SAO TÔI CÓ THỂ THÍCH CẬU TA ĐƯỢC?

95. Hôn nhau dưới tuyết

Tiết mục của Nhiễm Thuật ở vị trí cuối cùng trong tiệc tối, bình thường những tiết mục cuối đều là những tiết mục bùng nổ nhất trường.

Nhiễm Thuật có một tiết mục với một vài nam sinh khác nhảy tương đối giỏi trong lớp. Bởi vì chuẩn bị vội vàng nên đại đa số động tác đều những động tác nhảy cơ bản, chỉ thay đổi một chút ở trong đội hình.

Về phần vị trí center, đương nhiên là Nhiễm đại thần.

Bọn họ thậm chí còn không đặt riêng trang phục, mà mặc đồng phục cũ của Thanh Tự, áo sơ mi trắng, quần Tây màu chàm, giày đồng phục là sneaker trắng.

Thế nhưng thắt lên một cái cà vạt lỏng lẻo là đã rất phong cách rồi.

Nhiễm Thuật luôn mang dáng vẻ không nổi bật ở trong đội tennis, nhưng ở trên sân khấu thì hoàn toàn không giống. Cậu tỏa sáng chói chang, lực nhảy và khả năng cân bằng được khống chế hoàn hảo khiến mọi người không thể rời mắt.

Cậu cũng rất giỏi trong mặt thể hiện biểu cảm, không hề lộ vẻ căng thẳng mà lại giống như là đang hưởng thụ, dương dương tự đắc.

Tùy Hầu Ngọc đứng ở dưới sân khấu, giống như một người cha hiền lành hỏi Hầu Mạch: “Cậu ấy nhảy giỏi đúng không?”

Hầu Mạch thổi thổi mu bàn tay bị siết hơi đau, lười biếng giương mắt nhìn thoáng qua rồi qua loa gật đầu.

Tùy Hầu Ngọc sợ mình ngủ. Để kiên trì xem tiết mục của Nhiễm Thuật, cậu kéo tay hắn một hồi rồi buông ra. Hầu Mạch chưa từ bỏ ý định còn muốn tiếp tục nắm, thế mà lại bị cậu bóp một cái.

Hầu Mạch còn đang tủi thân, đương nhiên không muốn nhìn nhiều.

Tang Hiến nâng cằm lên, nhìn thiếu niên chói mắt ở trên sân khấu, hiếm khi nhếch miệng nở một nụ cười.

Nụ cười này mang “Ba phần thưởng thức, ba phần cưng chiều, bốn phần hững hờ”, rất bá đạo tổng tài.

Chờ đến lúc Nhiễm Thuật biểu diễn xong tiết mục chuẩn bị xuống sân khấu, đột nhiên có một đám nữ sinh ào tới tặng hoa cho cậu. Đầu tiên cậu dừng bước, sau đó bật cười, nhoài người ra sân khấu.

Cậu biết việc này chắc chắn là do Tùy Hầu Ngọc và Tô An Di sắp xếp. Có hơn hai mươi nữ sinh tới, trên tay mỗi người là một bó hoa tươi khổng lồ. Bọn họ còn sợ lễ đường mờ quá sẽ không thấy rõ hoa, bên trong mỗi bó hoa đều có đèn led chiếu rất sáng.

Nhiễm Thuật thích gì?

Không cần phải kinh tế và thực dụng, càng không cần tiết kiệm tiền vì cậu chỉ thích mấy thứ hào nhoáng, càng khoa trương cậu càng thích.

Ví dụ như bữa tiệc sinh nhật nhốn nháo để dỗ dành cậu, ví dụ như cậu biểu diễn tiết mục xong thì thuê hơn hai mươi cô gái lên tặng hoa cho cậu, Nhiễm Thuật sẽ rất thích.

Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, Nhiễm Thuật ôm một bó hoa hưng phấn đi theo bọn Tùy Hầu Ngọc đi ra ngoài, còn khoe khoang: “Cậu có, có nghe được tiếng hoan hô không? Tớ đẹp trai quá đi mất! Tất cả mọi người đều bị sức quyến rũ của tớ chinh phục.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Ừm.”

“Nếu cậu không, không tập tennis, thì nhảy chung với tớ, hai chúng ta phối hợp là vô địch!”

“Không chung sở thích.”

Bọn họ đi ra khỏi hội trường thì nhìn thấy bên ngoài trắng xóa.

Trên trời tuyết vẫn đang yên lặng rơi xuống, bông tuyết bay lả tả trên không trung, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, trải một tầng thật mỏng ở bên trên.

Vừa đạp lên, tuyết đã dính vào đế giày.

Hầu Mạch đưa tay giúp Tùy Hầu Ngọc đội mũ trên áo lông lên. Hắn nhận lấy đồ làm ấm tay đã không còn quá nóng bỏ vào trong ba lô của mình rồi nói: “Về phòng ngủ đi.”

Trong tay Tùy Hầu Ngọc còn đang cầm giúp một bó hoa, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời hỏi: “Nếu ngày mai tuyết rất lớn thì sẽ ngừng thể dục buổi sáng à?”

“Nếu như là ngày bình thường thì sáng sớm học sinh thể dục sẽ phụ trách quét sạch đường băng rồi tiếp tục chạy bộ. Mùa đông là lúc huấn luyện nghiêm khắc nhất, vì sợ sẽ nuôi mỡ. Nhưng ngày mai là ngày 31, buổi chiều sẽ nghỉ nên chưa chắc sẽ bắt chúng ta quét tuyết, cũng không biết nữa…”

Trong tay của những người có quan hệ tốt với Nhiễm Thuật hầu như đều cầm một bó hoa. Hoa đã mua rồi không thể lãng phí, bị bọn họ mang về phòng ngủ.

Nhất là phòng ngủ của bọn Tùy Hầu Ngọc, vừa bước vào phòng đã nghe được mùi thơm, cũng không biết rốt cuộc là hoa gì mà thơm như vậy.

Đặng Diệc Hành lúc thay áo ngủ còn hỏi: “Trong phòng có nhiều thực vật như thế, ban đêm không mơ thấy ác mộng đấy chứ?”

Nhiễm Thuật ở gần đó khó chịu trả lời: “Chờ đến, đến lúc cậu đi cầu hôn, đối tượng của cậu muốn 999 đóa hoa hồng. Cậu nói không mua, thực vật nhiều sẽ mơ thấy ác mộng, cậu nghĩ xem liệu có khi nào cậu sẽ vợ goá con côi cả đời không.”

Hầu Mạch giúp cậu sắp xếp hoa trong phòng ngủ xong bèn cảm thán: “Mấy cái này lòe loẹt quá, tại sao lại thích cái này?”

Nhiễm Thuật lại không vui: “Ví, ví dụ tôi là thẳng nam không hiểu thì đã đành, tại sao thứ cong như cậu còn không khá khẩm hơn vậy? Nếu Ngọc ca của tôi thích thì cậu có mua không?”

Hầu Mạch lập tức không nói gì nữa.

Những người khác ở bên trong phòng ngủ bắt đầu cười trộm.

Một con người đanh đá mồm nhanh miệng mười ở trong phòng ngủ, lúc cãi nhau thì nhao nhao lên nhưng lại bị cà lăm thì đi cãi nhau với ai chứ?

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi học sinh thể dục tỉnh lại thì phát hiện tuyết đã dày đến mức phủ hết cả đường băng, dường như toàn bộ thế giới đều bị màu trắng che lấp.

Đi ra ngoài, tuyết có thể dày đến mắt cá nhất, nhất là những chỗ có địa hình như góc tường, tuyết bị gió thổi chồng chất vào những chỗ này, có chỗ dày đến một mét.

Cả đám học sinh thể dục bối rối đứng ở cửa phòng ngủ, chờ lệnh từ giáo viên.

Giáo viên cũng bị tuyết chặn, không qua được, chỉ có thể gọi điện thoại báo cho bọn họ: Tự do hoạt động, không cần dọn tuyết.

Tùy Hầu Ngọc vốn định đi đến nhà ăn thì đột nhiên bị một cục tuyết đập vào người, Đặng Diệc Hành ở đằng xa khiêu khích cậu: “Lại đây! Ném tuyết nè!”

Hầu Mạch đi tới giúp Tùy Hầu Ngọc vỗ vỗ tuyết trên người xuống, nói: “Chúng ta không đi, lạnh đông cứng tay rồi.”

Tùy Hầu Ngọc cũng chuẩn bị đi thì lại nghe được ở bên đó có ai nói: “Ngọc ca yếu lắm, không có vợt thì chắc chắn không ném trúng bọn mình được đâu.”

Cũng không biết bọn họ cảm thấy chỉ có mấy người ném tuyết như vậy thì không vui, hay là cảm thấy sống như thế này không vui mà lại sử dụng phép khích tướng để đi kích thích người không thể chịu được phép khích tướng nhất.

Bước chân của Tùy Hầu Ngọc dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ.

Hầu Mạch thấy cảnh này thì trong tim lạnh lẽo, biết lòng hiếu thắng kì lạ của Tùy Hầu Ngọc lại nổi lên rồi.

Rất nhanh sau đó, hắn thấy Tùy Hầu Ngọc đi đến một đống tuyết, dùng ngón tay mảnh khảnh bốc một vốc tuyết lên, sau khi nắm thành một cục thì ném về phía Đặng Diệc Hành, đập thẳng vào mặt hắn.

Đặng Diệc Hành vừa mới vuốt tuyết trên mặt xuống, cục tuyết tiếp theo đã tới.

Thẩm Quân Cảnh nhanh chóng đi giúp đồng đội của mình, đồng thời lấy quả cầu tuyết ném Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc lại nặn xong một cục tuyết, giẫm lên tuyết chạy thật nhanh tới đập cục tuyết nọ lên đầu Thẩm Quân Cảnh.

Các nam sinh trong đội tennis hầu như không có ai đi ăn cơm, nhìn thấy người quen đều ở trong đống tuyết thì bu lại ném tuyết chung trong nháy mắt.

Tuyết rơi một đêm, đến sáng sớm thì đã ngừng.

Học sinh thể dục dậy sớm. Lúc họ thấy tuyết thì chẳng có dấu chân của nào cả, vừa bông xốp vừa sạch sẽ.

Bọn họ xông vào trong đống tuyết, thậm chí không mang găng tay, ngón tay đụng vào tuyết cóng đến mức đỏ lên nhưng vẫn không dừng lại, cười lớn rồi cả đám hỗn loạn ném tuyết.

Áo lông màu đen được thêu bốn chữ “Hoa hồng kiêu sa” của đội tennis nổi bật trong đống tuyết, bọn họ cũng là đám người sinh động nhất trong sân.

Ban đầu mới chỉ là một trận hỗn chiến lớn, về sau cả đám người chỉ tấn công một mình Tùy Hầu Ngọc, vậy mà lại không phải là đối thủ của cậu.

Rất nhiều năm sau này, hễ nam sinh trong đội tennis nhớ về sáng sớm ngày 31 tháng 12 năm nay thì trong lòng vẫn sẽ sợ hãi.

Kiểu gì bọn họ cũng sẽ nhớ tới Tùy Hầu Ngọc 1 vs 20, nhưng 20 người vẫn bị nghiền nát đầy đáng sợ.

Tùy Hầu Ngọc rất gầy nên không bị lún chân ở trong đống tuyết, cơ thể của cậu lại rất nhẹ nhàng, có thể chạy thoải mái, tốc độ nắn tuyết lại nhanh. Tất cả ở đây  đều bị Tùy Hầu Ngọc tấn công.

“Đại sư huynh! Có thể để ý Ngọc ca một chút được không, Ngọc ca điên rồi!” Có người kêu lên một câu với Hầu Mạch.

“Làm sao tôi dám.” Hầu Mạch đứng ở bên cạnh sân luyện tập, đút hai tay vào trong túi lười biếng trả lời. Hắn nhìn dáng vẻ ném tuyết của Tùy Hầu Ngọc, cảm thấy hơi buồn cười.

Người khác đang chơi, Tùy Hầu Ngọc thì đang cố gắng giành được thắng lợi!

Đặng Diệc Hành ở bên kia vô cùng thê thảm, thậm chí còn xin tha: “Ngọc ca, tôi sai rồi. Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm nữa, trong cổ tôi toàn là tuyết.”

Tùy Hầu Ngọc nghiến răng hỏi: “Anh đây ném có chuẩn không?”

“Chuẩn! Chuẩn lắm ạ!” Đặng Diệc Hành trả lời, giọng nghẹn ngào nức nở.

Hầu Mạch đứng ở bên cạnh lén nặn một cục tuyết, sau khi thấy Tùy Hầu Ngọc tới gần thì ném về phía cậu.

Thật ra Hầu Mạch ném rất nhẹ, giống như là đang vẩy nhẹ vậy.

Không ngờ rằng Tùy Hầu Ngọc lại ngay lập tức tha cho bọn Đặng Diệc Hành, quay người đi về phía Hầu Mạch, lúc đi tới còn nhanh nhẹn cúi người nắm lấy một vốc tuyết chụp lên mặt Hầu Mạch.

Hầu Mạch bất giác muốn trốn ra sau, vừa mới vỗ tuyết xuống xong thì nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang nặn cục tuyết tiếp theo.

Hầu Mạch chạy còn nhanh hơn khỉ, vừa phi nước đại vừa nói xin lỗi: “Ngọc ca, tôi sai rồi, tôi chỉ đùa thôi mà!”

Nhưng Tùy Hầu Ngọc mặc kệ, cầm theo cục tuyết điên cuồng đuổi theo Hầu Mạch.

Chưa đầy một lát, hai người đã chạy thành một cơn lốc nhỏ ở bên trong đống tuyết. Sau lưng Hầu Mạch trúng mấy cục tuyết, Tùy Hầu Ngọc cũng không có ý định buông tha cho hắn.

Hầu Mạch quay đầu, nhìn thấy Nhiễm Thuật và Tô An Di đang đưa tuyết cho Tùy Hầu Ngọc thì suýt nữa sụp đổ.

Sao lại chơi kiểu đó nữa!

Tại sao còn có tiếp ứng?

Lúc này rốt cuộc Đặng Diệc Hành đã có thể nghỉ ngơi một lát. Hắn thở hồng hộc dựa vào một bên vách tường, còn rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra call video với Lữ Ngạn Hâm, giới thiệu với cô: “Bọn tôi ném tuyết với Ngọc ca. Hai mươi người không đánh lại một mình Ngọc ca, lần đầu tiên tôi gặp một người ném tuyết liều mạng như vậy.”

Lữ Ngạn Hâm nghe xong thì cười to: “Ha ha ha! Ngọc ca đáng yêu một cách kì lạ.”

“Nhìn thấy hai người kia không? Ngọc ca và Đại sư huynh, Ngọc ca đuổi theo Đại sư huynh chạy năm sáu vòng sân tập rồi, còn nhanh hơn chạy thể dục buổi sáng nữa.”

“Thấy không rõ a, hai người nhanh đến mức chỉ để lại bóng thôi.”

“Đúng thế, Ngọc ca của bọn tôi là người đàn ông ba ngàn vạn pixel cũng không đuổi kịp, đương nhiên cũng có thể là do mạng ở bên tôi hơi lag.”

Lữ Ngạn Hâm lần nữa cười ha ha, cười xong thì chuẩn bị đi ăn sáng, bên trong video bị lag kêu “rè rè”.

Đặng Diệc Hành cũng cười ngây ngô theo.

Trong video Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc dần dần chạy ra khỏi phạm vi quay. Đặng Diệc Hành không còn quay bọn họ nữa, quay đầu đi căn tin ăn cơm.

Hầu Mạch chạy đến cuối sân luyện tập thì không đường để đi nữa, chỉ có thể nâng một cánh tay lên cản trở, kiên cường đi về phía Tùy Hầu Ngọc.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc ném xong hai cục tuyết thì bị Hầu Mạch đi tới khiêng lên đi một đoạn rồi ném vào trong một đống tuyết ở góc tường.

Ở đây tuyết đọng rất dày, sau khi cơ thể bị rơi xuống tuyết thì cũng không đau, đống tuyết rất xốp.

Cậu lăn một vòng bên trong tuyết mà vẫn chưa ổn định lại được cơ thể. Hầu Mạch lại tấn công lần nữa, lao về phía cơ thể của cậu ở trong đống tuyết, dường như là chuẩn bị vùi cậu vào trong tuyết.

Cậu phản ứng nhanh, nhanh chóng nắm ngược lại Hầu Mạch, kéo hắn vào trong tuyết theo.

Đáng tiếc Tùy Hầu Ngọc không khống chế nổi Hầu Mạch nên nhanh chóng bị hắn khống chế lại, lại ấn cậu vào bên trong tuyết.

Hai người giằng co hồi lâu.

Nhiễm Thuật đứng ở cách đó không xa đưa tuyết cho Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy, không nhịn được nhếch miệng: “Không, không hổ là Hầu Mạch, theo đuổi người ta như thế này à? Hành vi lẳng lơ này, người bình thường có thể chơi được với cậu ta à?”

Tô An Di bưng mấy cục tuyết nhìn hai người đang náo loạn bên kia, cười nói: “Ngọc ca không phải người bình thường, hơn nữa, cậu ấy đang chơi rất vui vẻ.”

Nhiễm Thuật vẫn khó chịu như cũ, chuẩn bị đi qua giúp Tùy Hầu Ngọc.

Kết quả vừa đi mấy bước đã nhìn thấy hai người ở bên kia đột nhiên dừng lại. Hầu Mạch ấn ấn Tùy Hầu Ngọc trên mặt tuyết rồi đột ngột cúi người hôn cậu.

Thấy cảnh này, Nhiễm Thuật lập tức dừng lại bối rối nhìn quanh, còn căng thẳng hơn hai người đang hôn nhau.

Cũng may bọn họ đã chạy rất xa, xung quanh không có những học sinh khác, học sinh bình thường thì vẫn chưa rời giường, một vài nhóm học sinh thể dục nhóm cũng đã đi căn tin.

Tô An Di cũng chú ý tới, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang nằm ở trong nắm tuyết vươn tay ra, không đẩy Hầu Mạch ra mà còn ôm lấy bả vai của hắn thì mới ném tuyết đi, dẫn Nhiễm Thuật về.

Nhiễm Thuật bất đắc dĩ đi cùng cô, vừa đi vừa lầu bầu: “Cho chó gặm ở ngay trước mặt tớ…”

Bên trong tuyết thật lạnh.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy tuyết cũng đã chui vào trong cổ áo cậu, ngón tay đã lạnh đến chết lặng, mà đầu ngón tay lại nóng lên.

Lúc cậu bị Hầu Mạch vùi vào bên trong tuyết, tóc và trên mặt cậu cũng đã dính tuyết. Hầu Mạch lau qua loa hai cái cũng không lau sạch sẽ hết được.

Sau khi ngưng lại, dường như bông tuyết ở trên mặt đã tan ra, lạnh lên từng đợt.

Chênh lệnh nhiệt độ quá mãnh liệt nên cậu cảm thấy nụ hôn này thật nóng hổi.

Đơn giản là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

*bên nóng bên lạnh, hai sự việc tương phản hoàn toàn.

Tay Hầu Mạch chống xuống tuyết dần dần lún xuống dưới, cơ thể của hắn cũng dần dần chếch xuống đất. Tuyết phát ra tiếng vang “soạt soạt”, dường như đang cố gắng chống đỡ cơ thể của bọn hắn.

Một trận gió thổi tới, lại thổi tung một loạt hoa tuyết phủ lên người hai người.

Cậu đưa tay ôm vai Hầu Mạch, áo lông tiếp xúc nhau phát ra tiếng vang “sột soạt”. Cậu càng ôm càng chặt, thậm chí còn chủ động đáp lại nụ hôn này.

Chủ động hơn nhiều so với lần thứ nhất.

Có lẽ là bởi vì lạnh nên cậu vô cùng tỉnh táo, hồi lâu vẫn chưa muốn ngủ.

Lúc này mới có thể làm cho nụ hôn này trở nên hoàn chỉnh.

Sau đó, Hầu Mạch điều chỉnh tư thế, ôm chặt cậu vào trong ngực, một tay nâng sau gáy của cậu, hơi quay đầu cậu lại.

Hô hấp gấp gáp thổi đi tuyết còn sót lại ở mặt cậu.

Một nụ hôn mãi vẫn không ngừng, dường như muốn nếm tất cả của đối phương mới bằng lòng bỏ qua.

Hắn không phải là hình mẫu lý tưởng nhất.

Nhưng lại là người mà cậu rất muốn đến gần, bất chấp mọi thứ để đến gần, to gan ôm lấy.

Cũng là người duy nhất mà cậu đồng ý mở lòng chào đón, chấp nhận…

==========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi