SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN

Tình say mười năm không tỉnh

Cao Bằng sụp đổ, hắn chưa từng trải nghiệm cuộc sống thế này bao giờ, đó là trông trẻ! Trông hai đứa trẻ! Hai anh em song sinh!

Hai cậu bé tràn đầy sức lục, nhảy lên trèo xuống, rất có tình thần tìm tòi và nêu ra không biết bao nhiêu câu hỏi.

Chưa đầy năm phút, văn phòng của hắn biến thành một bãi chiến trường, vì hai đứa trẻ không cần thầy dạy đã học được cách điều khiển hệ thống MR*!

*MR: tên viết tắt của cụm từ Mixed Reality (tạm dịch là Thực tế hỗn hợp tăng cường), thiết lập trạng thái cảm nhận của con người về môi trường thực tế được tăng cường thêm thực thể ảo do máy tính tạo ra theo các cấp độ khác nhau. Sự hòa trôn hai môi trường thực và ảo (virtual objuect) để tạo nên một môi trường mới trong sự cẩm nhận của con người, tại đó các vật thể vật lý và vật thể ảo cùng tồn tại, tương tác với nhau trong thời gian thực (real-time).

Kỹ thuật công nghệ MR đỉnh cao quốc tế, là sản phẩm hắn tự hào nhất. 

Dễ dang thao tác và có tính tương tác cao chính là yêu cầu mà hắn đưa ra cho nhóm nghiên cứu vất vả làm việc trong nhiều năm, đốt không biết bao nhiêu tiền của hắn, cuối cùng cũng làm ra sản phẩm khiến người ta hài lòng. 

Quả nhiên là dễ dàng thao tác, ít nhất thì hai đứa trẻ chỉ trong vài phút đã biết cách sử dụng. Quả nhiên là có tính tương tác cao, vì chúng đã triển khai ngay trận đại chiến tinh cầu trong văn phòng của hắn. Thoắt cái hỏa lực đã ầm ầm, tia laser quét khăp nơi, lượng tử bay đi bay lại, tàu chiến xoay chuyển 270 độ. Trong phút chốc hắn suýt bị hiệu quả thị giác hư cấu mạnh mẽ đó đánh ngất và chạy ra khỏi phòng.

Hai đứa trẻ đội mũ giáp sắt vung chiếc que chỉ huy, cả văn phòng dưới tác dụng của hệ thống MR biến thành một tàu mẫu hạm trông như thật. Ban đầu, trò chơi này là nỗi ám ảnh của Cao Bằng, nhưng bây giờ rơi vào tay hai tiểu quỷ, nỗi ám ảnh này biến thành cơn ác mộng.

Hắn bò lên bàn, định lấy lại chiếc que chỉ huy từ tay tiểu quỷ. Lập tức tiểu quỷ kêu lên ầm ĩ: “Cảnh báo! Tàu mẫu hạm bị tấn công! Cảnh báo lần hai! Tàu mẫu hạm bị tấn công. Toàn đội tập hợp chiến đấu!”

Một tiểu quỷ khác đội mũ sắt xông lên. “Thuyền trưởng Đại Xoài, tôi là người lái tàu chiến đấu anh hùng Tiểu Xoài đây, tôi đến cứu anh đây!”

Cao Bằng bị hai tên tiểu quỷ một đứa ôm lấy eo, một đứa ôm lấy chân, suýt hì khuỵu xuống.

Tốn bao nhiêu công sức hắn mới cướp được que chỉ huy, chưa kịp tắt hệ thống, tiểu ác quỷ đã thông qua mũ sắt chỉ huy tàu chiến làm động tác xoay một vòng lớn khiến Cao Bằng bị văng xuốn gầm bàn. Gậy chỉ huy tuột khỏi tay hắn, rơi xuống một, tiểu quỷ khác nhanh tay nhanh mắt bò xuống gầm bàn cướp lại.

Trời ơi là trời! Cao Bằng không khỏi cảm thaya bi ai, trước đây thì bị Thư Dập bắt nạt, bây giờ thì bị hai đứa con của anh ta bắt nạt, nếu hắn không cố gáng sinh con thì kiếp này không đến lượt con hắn cưỡi lên đầu lên cổ Thư Dập làm mưa làm gió rồi.

Cao Bằng ôm quyết tâm sắt đá xông lên đến cạnh tường, “tạch” một cái tắt luôn nguồn điện tổng trong phòng.

Hệ thống MR lập tức bật nguồn điện dự trữ. Đây là yêu cầu mà năm đó hắn tự nêu ra, tuyệt đối không để thiếu sót tính năng nào, làm tăng độ tin cậy cho khách hàng.

Cao Bằng nghĩ, đúngl à gậy ông đập lưng ông, nên đành đàm phán với tiểu quỷ: “Các cháu đưa que chỉ huy cho chú, chú sẽ dẫn các cháu ra ngoài chơi.”

Tiểu quỷ vung que chỉ huy lên, chiến thuyền bay vút trong biển sao mênh mông, lướt qua dải ngân hà. 

Một tiểu quỷ khác ra sức lắc đầu. “Không đâu, không đâu, cái này vui hơn, bọn cháu thích chơi cái này hơn!”

Cao Bằng sắp bị hiệu ứng thị giác rung lắc vô cùng chân thật trong phòng làm cho choáng váng ngất sỉu, vì tiểu quỷ điều khiển hệ thống thành thạo hơn cả người lớn, phi thuyền cứ bay vùn vụt qua các tinh cầu, các chiền thuyền bay nhanh như thoi trong đám vẫn thạch* rơi xuống như mưa, thỉnh thoảng để tránh vẫn thạch, chúng còn điều khiển thiết bị xoay tròn với mức độ cực khó. Cao Bằng gần như phát điên, rõ ràng chỉ là hai đứa tre mà lại chơi thành thạo hơn cả một người chuyên nghiệp như hắn.

*Vẫn thạch: là một phần của thiên thạch đến từ vùng khôn gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển, bị chay mất một phần và rơi xuống bề mặt Trái Đất.

Hắn nói: “Có trò vui hơn mà, chú đảm bảo với hai cháu luôn, đảm bảo đấy! VR có vui không? Cái ấy còn có tính tương tác tốt hơn mà.”

Tiểu quỷ suy nghĩ một giây rồi nói: “Bố cháu nói VR* không hay bằng MR!”

*Còn gọi là thực tế ảo, tên tiếng Anh là Virtual Reality, là công nghệ giúp con người có thể “cảm nhận” không gian mô phỏng một cách chân thực hơn nhờ vào một loại kính 3D. Môi trường 3D này được tạo ra và điều khiển bởi một hệ thống máy tính cấu hình cao. 

Nhắc đến Thư Dập, Cao Bằng sắp khóc đến nơi. Hắn quyết định phải hại hai tiểu quỷ này, ai bảo hai đứa ức hiếp hắn.

Hắn tùy tiện nói: “Cả ngày cháu nhắc đến bố, cháu thấy không, bố mẹ cháu kỷ niệm mười năm kết hôn mà không dẫn 

“Đúng vậy, hôn lễ có gì hay đâu.” Một tiểu quỷ khác tiếp lời. “Họ kết hôn chúng cháu còn chẳng đi, kỷ niêm mười năm thì sao phải đi ạ!”

Cao Bằng phát điên. “Lúc họ kết hôn thì các cháu ở đâu?”

Tiểu quỷ không để ý, nói: “Hỏa Tinh ạ! Khi bố mẹ cháu kết hôn, bọn cháu vẫn còn ở Hỏa Tinh, mẹ vẫn chưa có bầu mà.”

Một tiểu quỷ khác bổ sung: “Ngay cả nòng nọc cũng chưa phải.”

Cao Bằng một lần nữa thất bại trước hiểu biết sinh lý quá tốt của tiểu quỷ. Hắn quyết định giảng đạo lý cho hai đứa nhóc: “Các cháu thấy đấy, lúc họ tổ chức hôn lễ, các cháu thậm chí còn chưa phải là nòng nọc, thế nên không thể tham duej hôn lễ của họ, nhưng bây giờ họ kỷ niêm mười năm kết hôn, các chau đã lớn bằng ngần này rồi, nên tham dự để chúc mừng họ mới phải.”

Tiểu quỷ nhìn hắn với vẻ thông cảm. “Chú Cao, chú không nên vì không theo đuổi được dì Cố mà ghen tị thế giới hai người của bố mẹ cháu.”

Một ác quỷ khác đưa bàn tay mềm mại lên xoa đầu Cao Bằng. “Chú Cao thật đáng thương, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn độc thân!”

Cao Bằng cảm nhận được lời châm chọc sâu sắc của cả vũ trụ. Hắn lẩm bẩm: “TẠi sao mình lại đồng ý với Thư Dập là trông bọn nhóc nhỉ?”

Tiểu quỷ lại một lần nữa xoa đầu hắn. “Vì chú cá cược thua mà.”

Cao Bằng nhìn trời thở dài thườn thượt. “Thư Dập, tôi nhất định sẽ báo thù!”


Cách ba nghìn kilomet, ở Tam Á, hoàng hôn buông xuống, gió từ hàng dừa thổi xào xạc.

Thư Dập đang bận rộn chuẩn bị bữa tối bên kệ bếp thì bỗng nhiên hắt xì hơi một cái.

Phồn Tinh hỏi: “Sao thế anh, điều hòa bật quá lạnh à?”

Thư Dập nói: “Không sao.” Rồi anh đùa. “Có khi lão Tống đang nhớ anh, nhắc tên anh.”

Phồn Tinh nói: “Em thấy lão Tống không nhớ anh đâu, có khi là Cao Bằng đấy, hai đứa nhóc nghịch thế, sao anh lại để cho anh ấy trông chứ!”

Thư Dập ôm eo Phồn Tinh. “Ai bảo năm ấy hắn ngấp nghé em! Hồi đầu chẳng phải hắn còn thề thốt là sẽ chăm sóc em ư? Cả đời này hắn không được chăm sóc em, vậy anh tạo cơ hội cho hắn chăm sóc hai đứa con của em.”

Phồn Tinh vừa bực vừa buồn cười. “Cao Bằng sao có thể ngấp nghé em được, rõ ràng năm đó người anh ấy ngấp nghé là anh, còn nói anh là người của anh ấy, không ai được động vào!”

“Không thể nào!” Thư Dập hiếm khi nào thẹn quá hóa giận như thế. “Hắn nói câu đó lúc nào?”

“Tháng Hai năm 2017, trên chiếc Gulfstream của anh ấy, lúc đó không chỉ có mình em, còn có Phùng tổng, giám đốc Lý, anh không tin thì có thể hỏi họ.”

Thời gian, địa điểm, nhân chứng đều đầy đủ.

Thư Dập nhất thời nghẹn họng. “Cái này… Sao Cao Bằng có thể nói những lời vớ vẩn như vậy chư?”

“Cái này thì em không biết, có lẽ người ta yêu anh thực lòng. Nghĩ cũng thấy đúng nhé, vừa nghe tin anh gặp chuyện, anh ấy liền lập tức bay đến Mỹ cứu anh. Đây không phải là tình yêu thực sự thì thế nào mới là tình yêu thật sự?”

“Em cũng bay đến Mỹ đó thôi!” Thư Dập bế Phồn Tinh ngồi lên kệ bếp, nghiêm túc hỏi: “Em có thật lòng yêu anh không?”

Phồn Tinh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Mười năm trước là thật, mười năm tiếp theo còn phải xem biểu hiện thế nào.”

Thư Dập không hài lòng với câu trả lời này, trán anh chạm vào trán cô, mắt sáng lấp lánh nhìn cô. “Biểu hiện thế nào? Biểu hiện tối nay nhé?”

Dù sao cũng đã là vợ chồng mười năm, Phồn Tinh không còn đỏ mặt nữa, chỉ khẽ đẩy vai anh, nói: “Để em xuống, em còn phải nặn nhân bánh.”

Thư Dập hôn vào trán cô rồi bế cô xuống.

Hai người, một người nhào bột, một người nặn nhân bánh. Không tổ chức hoành tráng, kỷ niệm mười năm kết hôn, Thư Dập và Phồn Tinh cùng đến Tam Á, sống tại biệt thự khách sạn vịnh Thanh Thúy mà họ từng ở, trải qua những ngày ấm áp và lãng mạn. 

Phồn Tinh nói: “Nhớ hồi đó anh đã cầu hon với người khác ở đây.”

Thư Dập vội vàng bày tỏ: “Cảm tạ cô ấy đã không lấy anh.”

“Em không có ý đó, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh đối với em từ lúc nào… ừm… tim đập loạn nhịp ấy?”

Thư Dập nói: “Không phải là tim đập loạn nhịp, mà là rung động.”

Phồn Tinh đưa tay chỉ vào ngực anh. “Vậy… anh rung động từ lúc nào?”

Thư Dập bắt lấy ngón tay cô, đưa lên miệng hôn, chỉ cười mà không đáp.

Phồn Tinh muốn truy hỏi tiếp nhưng anh đã mở nắp nồi. “Nước sôi rồi, cho sủi cảo vào đi.”

Phồn Tinh quyết định tối nay sẽ hi sinh chút nhan sắc để hỏi vấn đề này cho ra lẽ. Nhiều năm qua, anh luôn giấu giếm cô. Cô cứ cảm thấy hình như năm đó mình bị mắc bẫy.

Chưa đợi cô vẽ ra kế hoạch, Thư Dập đã cầm tay, bảo cô ngồi xuống ghế. “Đợi một lát, anh lấy sủi cảo cho em ăn.”

Phồn Tinh ngồi đó, nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên cảm khái. Bao nhiêu năm trôi qua, căn biệt thự này vẫn giữ được giữ gìn rất tốt, trang trí vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô, cảm giác mười năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt. Cô bất giác nhớ đến đêm giao thừa năm đó, cô và Chí Viễn vừa chia tay, trong lòng vô cùng buồn bã mà mặt vẫn phải cười tươi cùng Thư Dập nặn bánh sủi ở đây. Lúc đó, cô không thể biết, đó lại là sự bắt đầu của một duyên phận khác.

Cô còn nhớ Thư Dập nói đồng xu được gói gọn trong chiếc bánh sủi cảo là “Đại cúc (cát) đại lợi”, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nhưng lại không thể giải thích với CEO tại sao lại buôn cười, càng nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, cô càng cảm thấy buồn cười, phải cố nín lại, nói dối: “Trên mũi anh dính bột mì.”

Thư Dập ngoảnh đầu lại muốn soi gương. “Ở đâu?” 

Trong cái khó ló cái khôn, nhân lúc anh quay đầu, cô vội vàng dùng ngón tay dính ít bột, bước đến trước mặt anh, kiễng chân giả vờ lau cho cho anh. Cô dùng ngón tay dính bột đó quệt nhẹ vào mũi anh, còn cố ý cho anh xem bột trên tay mình.

Trên gương mặt cô bất giác nở nụ cười, lúc đó cô đúng là đồ khôn ranh. Lúc ấy, vì thân phận hai người khác nhau nên bản thân cô cũng phải cẩn thận.

Mười năm trôi qua thật nhanh.

Thư Dập mang bánh sủi cảo đến, mỉm cười nhìn cô rồi bỗng nhiên nói: “A, đừng động đậy, có bột mì trên mặt em.”

Phồn Tinh ngẩn người, có chút nghi ngờ nhìn anh. Anh giơ ngón tay ra, cười như có như không, rồi gí ngón tay lên mũi cô.

Cô đột nhiên phát hiện mình đang ngồi ở vị trí mà năm đó Thư Dập từng ngồi, bức tường trang trí bằng kính đối diện có thể soi rõ mặt cô, làm gì có bột mì.

Chuyện xấu mười năm trước bị bắt tại trận khiến Phồn Tinh lóng ngóng chân tay. Giống như con cáo nhỏ bị người ta tóm đuôi, cô thẹn thùng nói: “Bức tường kính đó…”

“Mười năm trước vẫn ở đó.” Thư Dập ngồi bên cạnh ôm eo cô, hai người mặt kề mặt, hình ảnh hai người được phản chiếu trong bức tường kính.

Phồn Tinh biết minh đã bị vạch tràn, năm đó anh nhìn thấy rõ ràng, biết rõ cô đã giở trò vặt vãnh lừa anh.

Cô thì thào: “Anh cũng không có phản ứng gì, đúng là cáo già xảo quyệt mà!”

Thư Dập ung dung nói: “Em dám nói anh là cáo già? Lát nữa anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh chưa già, chẳng già chút nào.”

Phồn Tinh cảm thấy mình giống chiếc bánh sủi cảo trong bát, lát nữa có khi bị ăn không còn gì, liền ỉu xìu nói: “Anh đúng là giảo hoạt!”

Thư Dập tiện tay mở chai rượu vang, rót cho cô một ly, nói: “Sao em không hỏi vì sao năm đó anh không vạch trần em?”

“Đó chính là đáp án của câu hỏi vừa nãy của em đó.”

Phồn Tinh ngẩn người.

Thư Dập áp bàn tay cô vào ngực mình. “Thời khắc đó, nó bỗng đập loạn nhịp. Anh nói với bản thân, không được vạch trần em, nếu không em sẽ không thấy tự nhiên nữa. Em luôn rụt rè, cẩn thận, anh không thể manh động làm em sợ chạy mất. Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, làm em sợ chạy mất thì anh không biết sẽ phải theo đuổi bao lâu mới được đây.”

Phồn Tinh nhìn Thư Dập, ánh mắt anh rất sáng, trong mắt toàn là hình ảnh của cô.

Một lúc lâu sau, Phồn Tinh mới nói: “Đa mưu túc trí!”

Cuối cùng Thư Dập cũng bực mình nói: “Tử hình tại chỗ!”


Tôi là đường phân cách không thích hợp với trẻ nhỏ


Nơi đây thật vui, vui quên đường về.

Thư Dập cảm thấy Tam Á thật là tuyệt, rất tuyệt, thế giới hai người vô cùng tuyệt.

Bao nhiêu năm rồi, mỗi sáng sớm anh đều bị Đại Xoài, Tiểu Xoài chạy ào vào phòng, lật chăn lên rồi ồn ào bắt dậy.

Bọn tre con thừa năng lượng, anh phải cố gắng làm một người bố tốt, không bao giờ được ngủ nướng, chuyện ngủ đến lúc nào thích tỉnh thì tỉnh chỉ còn là dĩ vãng ngày xưa

Tam Á quá tuyệt vời!

Phồn Tinh bị anh bắt “cái thóp” của nhiều năm trước nên hằng ngày đều ngoan ngoãn như chú thỏ con, mặc dù thỏ có lúc cuống quá cũng quay lại cắn người. Thư Dập sờ vào dấu răng trên cổ mình, tự an ủi rằng, may mà đang ở Tam Á nên không ai nhìn thấy, anh cũng không sợ cô cắn.

Thê nên khi lão Tống gọi điện đến, yêu cầu anh trở về công ty tham gia cuộc họp báo, anh kiên quyết từ chối.

Lão Tống nói: “Cậu đừng có quá đáng, cậu đã đi nghỉ một tuần rồi đấy! Tôi đã phải thay cậu chuẩn bị cuộc họp báo, bận rộn đến nỗi vợ con cũng không để ý được, cậu hưởng thụ rồi thì mau quay về đi, một vừa hai phải thôi.”

Thư Dập nói: “Năm nào tôi cũng tổ chức họp báo rồi, năm nay anh tự làm đi.”

“Tôi không làm, một người đứng hai tiếng đồng hồ nói về sản phẩm, miệng khô lưỡi khát.”

“Năm nay đeo sản phẩm trí tuệ nhân tạo, anh cũng biết lúc giới thiệu rất thú vị mà.”

“Dù sao tôi cũng không làm đâu! Cậu mà dám mặc kệ, tôi sẽ gọi điện cho Phồn Tinh.”

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cả công ty chẳng ai làm gì được Thư Dập, chiêu duy nhất của lão Tống là tìm Phồn Tinh.

Thư Dập thờ ơ nói: “Tùy anh.” Dù sao mấy ngày nay Phồn Tinh cũng bị anh thu phục rồi, anh không sợ.

Lão Tống lòng đau nhu cắt gọi điện cho Phồn Tinh, nói anh ta bận đến nỗi ngày nào cũng nửa đêm mới được về nhà, lúc về thì con đã ngủ rồi, sáng sớm con chưa dậy đã phải đi làm, ngay cả mặt con cũng không nhìn thấy, thực sự không chịu nổi nữa, nếu cứ như vậy thì anh ta sẽ từ chức.

Dù sao Phồn Tinh cũng có Đại Xoài, Tiểu Xoài nên rất đồng cảm với anh ta, lập tức đồng ý thuyết phục Thư Dập.

Không ngờ, ngay cả mỹ nhân kế cô cũng đã sử dụng mà Thư Dập vẫn không đồng ý. Khó khắn lắm mới được sống trong thế giới hai người nhàn hạ thế này, bảo anh quay về chủ trì cuộc họp báo ư? Anh – không – muốn!

Anh lặng lẽ mua một đống xoài về cho Phồn Tinh ăn.

Phồn Tinh thích ăn xoài, bây giờ lại đang là mùa xoài ở Tam Á, xoài tươi rất ngon ngọt, cô ăn một lúc hết cả quả to.

Cô vừa ăn vừa nói: “Anh đừng nghĩ lấy cái này để hối lộ em, lão Tống bận rộn như thế, anh về sớm một chút để giúp anh ấy không được sao?”

Thư Dập nằm trên xô pha cạnh cô, nói: “Anh bị ốm, không được khỏe, thế nên không thể đến buổi họp báo được.”

Phồn Tinh cảm thấy nực cười. “Sao anh còn trẻ con hơn cả Đại Xoài, Tiểu Xoài thế? Anh ốm lúc nào? Ốm ra sao?”

Thư Dập đứng dậy, đỡ lấy gáy cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, mãi lâu sau mới buông ra.

Phồn Tinh trợn mắt há mồm nhìn anh.

Anh bất lực chỉ vào bên má đang sưng của mình, trả lời: “Bây giờ.”



Tạm biệt nàng tiên cá


Cách đây rất laua, khi Cao Bằng còn nhỏ, hắn có một cuốn truyện tranh tên là Nàng tiên cá.

Câu chuyện đó chẳng vui chút nào, Nàng tiên cá cứu hoàng tử, nhưng hoàng tử lại không biết, còn hiểu lầm là mình được công chúa cứu. Kết quả là Nàng tiên cá đã hóa thành bọt biển, biến mất khi tia nắng đầu tiên xuất hiện vào buổi sớm mai.

Điều này khiến cho cậu bé Cao Bằng buồn mãi.

Điều cậu bé buồn là tại sao hoàng tử lại ngốc nghếch đến vậy, ngay cả ai cứu mình cũng không rõ.

Hoàng tử ngốc như vậy, phụ vương chàng không sợ khi truyền ngôi vị cho chàng thì đất nước sẽ bị diệt vong ư?


Tôi là đường phân cách bị truyện cổ tích tát vào mặt bốp bốp


Cao Bằng đi cùng cô bạn gái thứ hai mươi chín đến đảo Bali.

Hắn rất giỏi Toán, thế nên dù có rất nhiều bạn gái, qua lại với mỗi trong thời gian bao lâu, hắn đều nhớ rất rõ.

Vốn dĩ dó là một chuyến du lịch lãng mạn.

Cô bạn gái thứ hai mươi chín của hắn là tiến sĩ dược lý học, giáo viên hướng dẫn của cô từng nhận giải Nobel, học ở phòng thí nghiệm y sinh hàng đầu thế giới.

Cao Bằng nghĩ thế cũng  tốt, trước đây hắn từng hẹn hò với sáu tiến sĩ, mỗi người đều có sự thú vị riêng, nhờ họ mà hắn hiểu được nhiều kiến thức chuyên ngành từ vật lý địa cầu, văn học so sánh, cổ sinh vật học, toán học ứng dụng…

Không ngờ ở đảo Bali, vì a-amanitin* ức chế RNA Polymerase**, đặc biết vấn đề polymerase II chuyển sang màu xanh khiến hai người cãi nhau một trận.

*Là một chất độc mạnh có trong các loại nấm độc.

**RNA polymerase (viết tắt là rNAP) là enzyme tạo ra RNA từ ribonucleoside và phosphate. Không như DNA polymerase, chúng cần mồi polynucleotide. Có ba loại RNA polymerase trong tế bào nhân chuẩn là polymerase I tạo ra các RNA lớn như mRNA, polymerase II phiên mã các gene cấu trúc và polymerase III tạo ra các RNA nhỏ tRNA và rRNAs.


Nửa đêm, tiến sĩ dược lý họ giận dữ nói: “Tôi ghét nhất loại đàn ông không hiểu mà cứ cho là mình hiểu!”

Cao Bằng nói: “Em không nên cho rằng vì anh không có chuyên môn mà nghi ngờ quan điểm của anh.”

Cuối cùng, nữ tiến sĩ nói: “Chia tay!”

Cao Bằng cũng giận, nói: “Chia thì chia!”

Cao Bằng mặc dù tức giận nhưng vẫn rất phong độ, nửa đêm gọi cho quầy lễ tân để đặt một phòng khác cho mình. Phòng tổng thống.

Hắn chuyển phòng rồi lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, hắn có chút hối hận, nghĩ rằng nửa đêm nửa hôm cãi nhau với nữ tiến sĩ cho dù là vì nguyên nhân gì thì cũng chẳng ra dáng đàn ông chút nào. Hắn liền đặt hoa tươi, rượu vang, quyết định đến xin lỗi nữ tiến sĩ dược lý học. Kết quả, nữ tiến sĩ đã trả phòng về rồi.

Hắn vô cùng hụt hẫng. Rõ ràng là hai người đi du lịch, vậy mà lại biến thành hắn thất tình, chủ yếu là nữ tiến sĩ nói chia tay trước, không chút lưu luyến nào. Hắn thầm nghĩ, mình đẹp trai thế này mà cô ấy lại nhẫn tâm như thế, chẳng ra làm sao cả!

Sáu nữ tiến sĩ trước thì sau khi chia tay vẫn là bạn của hắn, thỉnh thoảng còn hẹn nhau ăn bữa cơm, thậm chí cùng nhau nghiên cứu, thảo luận một vấn đề học  thuật thú vị nào đó…

Hắn kiêu hãnh nghĩ, mặc dù thời gian hẹn hò cũng không lâu nhưng vẫn để lại ân tượng sâu sắc, có lẽ cô ấy sẽ không quên đâu, có khi nhớ lại còn thấy hắn thật sự có sức hút ấy chứ.

Ai ngờ cô bạn gái tiến sĩ thứ bảy này, à không, bạn gái cũ này lại hành động hoàn toàn khác.

Cao Bằng buồn bã quyết định một mình ở lại đảo Bali vài ngày. Lúc này hắn lại thấy rất mừng vì cô bạn gái cũ kiên quyết muốn đến Bali. Ban đầu hắn định đưa bạn gái đến Maldives, Maldives có rất nhiều đảo, mỗi lần thay bạn gái, hắn đều đổi một đảo khác nhau, như vậy sẽ không bị loạn. Nhưng cô tiến sĩ này lại không thích Maldives, má muốn đến đảo Bali. Đến đảo Bali cũng được, hắn tôn trong ý kiến của bạn gái.

Đến lúc này hắn mới cảm thấy sự tuyệt vời của đảo Bali, nếu là ở Maldives, khắp nơi đều thấy các cặp tình nhân, một mình hắn cô đơn sẽ lạc lõng vô cùng, còn đảo Bali vô cùng náo nhiệt, đông người, buổi tối ở quán bar còn có thể làm quen với bạn mới.

Cao Bằng bắt đầu tận hưởng kỳ nghỉ dân dã mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Ban ngày hắn ra biển hơi, bơi lội, lướt sóng, buổi tối uống rượu, nói chuyện phiếm với các du khách đến từ khăp nơi trên thế giới. Hắn thực sự tận hưởng cuộc sống dân dã của người bản địa.

So với việc lái máy bay riêng hạ cánh xuống Male, đổi sang đi thủy phi cơ đến hòn đảo ở độ cao mà ngoài phục vụ ra không nhìn thấy bất cứ bóng dáng du khách nào khác, thì cuộc sống ở đảo Bali đúng là dân dã.

Quan trọng nhất là hắn có học thức uyên bác (mắc chứng khoe khoang), nhận thức hơn người (tiêu tiền như nước), hắn sẽ có nhiều cơ hội khiến những người xa lạ phải trố mắt đứng nhìn. Vì hắn đã đi đến quá nhiều nơi mà bình người bình thường chưa từng đến, ví dụ như Costa Rica, quần đảo Galapagos, bán đảo Kamchatka…

Nhứng người đến đảo Bali du lịch đương nhiên đều là ham vui, nhưng độ ham vui này hoàn t oàn không cùng đằng cấp với hắn.

Hắn đã từng nhìn thấy gấu Bắc Cực dẫn theo hai con nhỏ đi trên băng, hắn đã từng chạm vào chim cánh cụt ở Nam Cực, hắn từng xem cảnh phóng vệ tinh ở xích đạo… Quan trọng là những trải nghiệm này hoàn toàn có thật, bản thân hắn  tự trải nghiệm nên kể chuyện rất sinh động, người khác không thể không tin.

Mỗi tối, hắn là người được chào đón nhất ở quán bar, có mấy du khách ham du lịch ngày nào cũng đợi hắn, nôn nóng hỏi hắn về những trải nghiệm ở khăp các ngóc ngách của thế giới.

Cao Bằng nghĩ cuộc sống ở đảo Bali cũng không tồi, ở đây hắn thực sự là một người xa lạ, không ai biết bố hắn là ai, không ai biết nhà hắn giàu có thế nào… Hắn giống như một du khách bình thường, nhận được sự chú ý hoàn toàn nhờ vào bản thân hắn. Hắn rất hài lòng với cảm giác này, vô cùng tự tin, cho dù hắn không còn đồng nào thì có thể làm huấn luyện viên lặn biển, và có thể tự hào rằng hắn đứng đầu trong nghề này.

Hôm đó Cao Bằng ngủ đến chán mắt mới dậy, ăn bữa trưa mà nhân viên phục vụ của khách sạn mang đến tận phòng, rồi nhàn tán ra khỏi khách sạn. Lái xe taxi khá quen với khách, nhiệt tình mời hắn ra biển chơi, nhưng hắn đột nhiên nổi hứng nói muốn đến chợ.

Đó là tự nhiên thôi, hắn ngày ngày ngụp lặn ở biển thấy đủ lắm rồi nên muốn đi nhìn ngắm người để viết nên một trang đẹp đẽ trong chuyến du lịch dân dã của mình.

Trong chợ đông đúc, ồn ào nhưng cảm giác không tồi. Hắn nhìn thấy một tiềm nhỏ bên đường, bên trong cửa kính trưng bày một số sản phẩm thủ công mỹ nghệ bằng vỏ sò, trông khá đẹp, thế nên hắn đẩy cửa bước vào. Cửa hiệu không lớn, cũng không có mấy khách, chỉ có một bà lão với gương mặt nhăn nheo ngồi trước quầy trông hàng, bà lão vừa đen vừa gầy, da dẻ nhăn nheo, lưng còng còng, giống hệt mụ phù thủy trong Nghìn lẻ một đêm. Ngoài ra trong cửa hang còn có một cô gái giống như du khách vừa ngắm nghía đồ vừa nói chuyện điện thoại, giọng phổ thông chuẩn: “Thế đã là gì, chẳng phải một vị lãnh đạo của công ty cậu muốn theo đuổi cậu sao, cậu cứ bày ra bộ dạng mũ nhân băng giá ấy, chẳng sợ không làm đông chết hắn!”

Mặc dù nghe người ta nói chuyện riêng không lịch sự chút nào, nhưng vì cô ta đang nói tiếng Trung, mà trong môi trường toàn nói tiếng Anh này thì từng chữ, từng chữ tiếng mẹ đẻ cứ  thế lọt vào tai hắn. Để tránh phiền phức, hắn đi đến góc phòng, thầm nghĩ, không hiểu con gái bây giờ ra sao nữa, hơi tí là được lãnh đạo công ty theo đuổi. Lãnh đạo công ty đói khát thế sao? Không có tầm nhìn thế sao? Muốn từ chồi thì nói từ chối, còn làm mỹ nhân băng giá, tường mình là Anne Jaccqueline Hathaway* chắc?

*Anne Jaccqueline Hathaway: là một nữ diễn viên điện ảnh người Mỹ, nổi tiếng bởi vẻ đẹp kết hợp giữa nét duyên dáng quến rũ và sự ngây thơ với cái tên giống hệt tên của phu nhân đại văn hào người Anh William Shakespeare.

Mặc dù hắn đứng cách khá xa nhưng vẫn nghe thấy bập bõm câu được câu chăng.

“Tớ thấy… cũng rât tốt mà… Hày là cậu thử cùng anh ta phát triển quan hệ xem sao?”

Được lắm, lại còn một chân giẫm lên mấy thuyền, bắt cá mấy tay cơ đấy!

Cao Bằng đi dạo quanh, thấy có mấy đồ cũng khà thú vị mà hắn chưa từng thấy ở nơi khác. Lúc hắn đang chọn đồ thì phía bên đó vẫn chưa dứt cuộc điện thoại.

“Loại đẹp trai thực sự là cậu vừa nhìn đã muốn ngủ với anh ra rồi, chứ đâu do duej như thế!”

Chân lý này thật là hay ho!

Câu này cũng có đạo lý đấy chứ, Cao Bằng đắc ý nghĩ, ít nhất giống như hắn đây, con gái vùa nhìn đã muốn nhào vào rồi, không vì tiền thì cũng vì người, đây mới là soái ca thực sự!

Cao Bằng vui vẻ quyết định quay lại nhìn xem cô gái nói ra những lời chí lý như thế trông như thế nào thì kết quả lại khiến hắn thât vọng. Cô gái đó đeo một cặp kính râm rất to, che hết nửa khuôn mặt nên chỉ nhìn thấy son YSL52 trên môi. Loại son đỏ này được gọi là màu ngôi sao, vì sau khi nữ diễn viên Jun Ji Hyun trong phim Vì sao đưa anh tới dùng loại son này thì hình như nữ giới khắp châu Á đều phải mua bằng được. Hắn cũng đã mua cả đống để tặng các cô bạn gái, thế nên không ra sao được? Có điều màu son rouge rose này rất kén người, vì cần phải có làn da trắng mịn nhự bà chị Jun Ji Hyun. Phụ nữ châu Á hiếm người có làn da trắng sứ như Jun Ji Hyun nên rất ít người tô màu son này đẹp.

Cô gái đang nói chuyện điện thoại trông cũng được, làn da trắng và sáng bóng, môi được tô đỏ giống hệt bông hồng dưới ánh mặt trời. Sống mũi cô ta cũng cao, lại phối với cặp kính râm rất to nên cảm giác mủi thẳng tắp. Nếu cả gương mặt mà đẹp nữa thì đúng là mỹ nhân.

Nhưng đáng tiêc hắn không có cơ hội ngắm cả gương mặt của mỹ nhân, vì mỹ nhân đã lấy ví thanh toán, mặc cả lên xuống mãi bằng vốn tiếng Anh “lưu loát” chỉ để tiết kiệm vài rupee, khiến bà lão bán hàng cũng cạn lời. Cuối cùng cô ta còn bảo bà tặng một chiếc vòng tay bằng vỏ sò.

Xong xuôi, cô ta xách đồ, hài lòng và nhanh chóng rời đi.

Cao Bằng nhún vai, đúng là chẳng biết yêu thương, kính trọng nguồi già gì cả, bà lão kinh doanh kiếm vài đồng đâu dễ dàng gì?  Sau đó lúc thanh toán, hắn nói mấy thứ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền? Bà lão run rẩy tính hồi lâu, nói là mười lăm đô la.

Hắn lấy ra hai mươi đô, khảng khái nói là không cần trả lại.

Bà lão hớn hở mặt mày, chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm không biết làn ói câu gì, có lẽ là lời chúc phúc, mãi lâu sau bà mới gói hàng cho hắn.

Cao Bằng cầm đồ đang định bước ra ngoài thì đột nhiên bà lão gọi hẵn lại, tìm một lức lâu mới lấy ra chiếc vòng tay xâu vỏ sò bằng dây thừng màu đỏ, bảo hắn buộc lên cổ tay trái.

Cao Bằng muốn từ chối. Thật nực cười, trên cổ tay trái của hắn hầu như chỉ đeo đồng hồ của các hãng nổi tiếng như chiếc đồng hồ gõ chuông* của PT, hay chiếc đồng hồ A.Lange & Sohne** có ba vòng đồng hồ trên cùng một mặt, hoặc đồng hồ San Marco được bán đâu giá cự kỳ đặc biệt, bây giờ phải deo vòng tay xâu vỏ sò đáng giá vài đồng là thế nào đây? Không sợ làm hỏng giá trị của chiếc đồng hồ lặn biển của hắn sao. 

* Hiện nay, loại đồng hồ gõ chuông mỗi phút (minute repeater) đứng đầu về tính phức tạ trong kỹ nghệ chế tác đồng hồ. Bởi lẽ không chỉ báo giờ mà chúng còn muốn tôn vinh thời gian của bạn bằng những tiếng chuông ngân nga được ra từ bên trong một lớp vỏ đá điệu đà.

** A.Lange & Sohne là một trong các hãng sản xuất đồng hồ đeo tay cao cấp và uy tín nhất trên thế giới, có trụ sở tại Glashutte, Đức.

Thế nhưng bà lão lại trịnh trọng giữ tay hắn, lẩm bẩm nói với hắn một tràng. Bà lão phát âm tiếng Anh chẳng chuẩn chút nào, hắn nghe mãi mới mơ hồ hiểu ra hình như bà muốn nói vỏ sò này được nàng tiên cá hôn rồi, thế nên sẽ mang đến cho hắn nhân duyên và may mắn.

Được thồi, may mắn cũng được đấy, cứ coi như là vật may mắn đi! Cao Bằng quyết định tôn trọng và yêu thương người già, tạm thời đeo vậy.

Hắn đi ra khỏi tiệm nhỏ đó khoảng mười mấy mét thì tắc đường. Đây là chuyện thường gặp ở đảo Bali, vì đường sá trên đảo rất nhỏ hẹp, xe cơ động lại nhiều, còn có cả xe máy chạy khắp nơi, tắc cả một đoạn dài giống như cá mòi bơi thành đàn vậy.

Ánh nắng chói chang, Cao Bằng muốn sang đường đối diện để đi, vừa bước được hai bước thì phía sau bỗng vọng đến còi xe cảnh sát hú vang. Hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe mô tô đang lao nhanh về phía mình, một cô gái bên cạnh hét lên thất thanh: “Cẩn thận!” Rồi cô ta lao đến kéo hắn thật mạnh để tránh chiếc xe mô tô đó. Chiếc xe lao vút đến và vẫn quệt phải nửa người hắn, khiến hắn bay ra, tay lái của chiếc xe sượt qua tay trái của hắn, còn chiếc vòng vỏ sò đeo trên cổ tay cũng bị đứt phăng, vỏ sò rơi vãi khắp nơi, vòng tay cô gái đeo bên tay phải cũng bị đứt, trong đó có một vỏ sò hắn ra suýt thì bay vào mắt hắn.

Mẹ kiếp! Vòng tay may mắn quái quỷ gì thế này! Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn lăn ra bất tỉnh.

Cao Bằng cực kỳ may mắn, khi tỉnh dậy mới biết mình bay vào đúng sạp trái cây, làm cho xoài, thanh long… nát bét, khuôn mặt đẹp trai của hắn cũng may mà đập vào đống xoài, mặc dù mặt dính toàn nước xoài nhưng không bị trầy xước gì cả.

Chỉ có điều đầu bị đập xuống nên chấn động não, hắn phải nằm viện ba ngày, ngày nào cũng thấy khó chịu, buồn nôn, hơn nữa hắn chỉ nói tiếng Anh, cứ nói  tiếng Trung là thấy buồn nôn.

Bác sỹ nói thỉnh thoảng cũng có trường hợp như thế này, đầu bị thương nên chức năng ngôn ngữ của đại não cũng bị ảnh hưởng. Cũng có người nước ngoài từng xuất hiện hiện tượng này, ví dụ chỉ có thể nói tiếng Đức mà không thể nói tiếng Pháp.

Cao Bằng thầm nghĩ đúng là hắn phúc to mệnh lớn, cũng may mà có cô gái đi đường kéo hắn lại, nếu không với tốc độ của chiếc xe mô tô dó thì hắn không mất mạng mới lạ. Chẳng biết cô gái ấy có bị thương không, hắn muốn tìm vị ân nhân cứu mạng này, nhưng nghe nói sau khi cô gái ấy và nười người đi đường đưa hắn lên xe cấp cứu thì cũng rời đi.

Biển người mênh mông, du khách đến rồi lại đi, hằng ngày có biết bao người đến đảo này, cũng có biết bao người rời đi. Ngay cả gương mặt của cô ấy thế nào hắn cũng không kịp nhìn thấy, chỉ nhớ cô ấy giơ cánh tay níu hắn lại, gấp gáp và đầy sức mạnh.

Đêm khuya yên ắng, hắn vừa nằm trên giường chị đựng cơn buồn nôn do ảnh hưởng của chấn động não, vừa cố gắng nghĩ đến tiếng hét của cô gái. Nhưng khi con người ta đang ở trong trạng thái căng thẳng và nguy hiểm thì giọng cũng không giống như bình thường, tiếng hét ấy rất đanh sắc, chói tai.

Hơn nữa, hắn không nhớ rõ chuyện xảy ra trước và sau tai nạn xe, bác sĩ nói đó là do hắn bị thương. Hắn đã cố hết sức nhớ xem tiếng hét “Cẩn thận!” của cô gái đó là bằng ngôn ngữ nào, nhưng không thể nhớ ra được. Tiếng Anh? Tiếng Pháp? Tiếng Nhật? Tiếng Hàn? Hay là tiếng Trung?

Hắn thực sự không thể xác đinh được. Không có bất cứ tin tức nào hết. Ân nhân cứu mạng hắn giống như giọt nước, biến mất giữa biển cả bao la và sâu thăm thẳm của đảo Bali.

Bạn có thể tìm ra một giọt nước giữa biển cả không?

Không thể.

Thế là Cao Bằng cũng bỏ cuộc.


Tôi là đường phân cách rất nhiều năm sau


Rất lâu, rất lâu sau, Cao Bằng bỗng nhìn thấy thấy một vết sẹo trên cổ tay người mà hắn ghét nhất, vết sẹo đó giống như bị bỏng nắng nên nhạt và mờ, không dễ nhận ra.

Vì là người hắn cực kỳ ghét nên hắn không nhịn được độc mồm đọc miệng: “Sao thế, hồi còn trẻ không hiểu chuyện, cô cứa cổ tay tự tử à?”

Cổ Hân Nhiên với sức chiến đấu kiên trì, bền bỉ, thờ ơ giơ tay lên nhìn vết thương rồi nói: “Tôi đây mà lại tự sát á? Anh cũng nên đi nghe nghe ngóng tình hình đi, toàn thế giới này không cứu nổi thì tôi cũng không bao giờ tự sát nhé. Đây là vết sẹo vì nghĩa quên thân, vì nghĩa quên thân đấy, anh có biết không hả?”

“Cô á? Người có lòng dạ bà mẹ kế.. của nàng Bạch Tuyết mà cũng biết vì nghĩa quên thân sao?”

Cuối cùng Cố Hân Nhiên cũng bị chọc giận. “Tôi nói thật, năm đó tôi đi du lịch đảo Bali, trên đường có một chiếc mô tô đột nhiên lao đến, tôi thấy chiếc xe đó sắp đâm vào một người liền vội vàng kéo anh ta lại, không thì người đó đã bị đâm chết rồi. Sau đó xe cấp cứu đến, tất cả mọi người chứng kiến đều nói may mà tôi kéo lại được người đó, nếu không đúng là không thể cứu được. Một mạng người, tôi đã từng cứu một mạng người đấy!” Cố Hân Nhiên kiêu hãnh ưỡn vòng ngực 36D của mình ra.

Cao Bằng thì như bị sét đánh trúng đầu.

Tam biệt Nàng tiên cá! Không phải tạm biệt… Nàng tiên cá, mà là một lần nữa gặp lại… Nàng tiên cá.

Nàng tiên cá vẫn chưa bị làm sao, cũng không hóa thành bọt biển, mà còn sống rất tốt. Nhưng hoàng tử thì đã bị sét đánh trúng đầu làm cho tơi tả, thảm hại.

Cao Bằng nhớ lại nhiều năm trước, hắn vừa đọc xong cuốn truyện cổ tích đó thì trong lòng vô cùng buồn bã. Nỗi buồn ủa hắn là sao hoàng tử ngốc đến như vậy, ngay cả ai cứu mình cũng không rõ. Hoàng tử ngốc như vậy, phụ vương chàng không sợ khi truyền ngôi cho chàng thì đất nước sẽ diệt vong ư?

Lần đầu tiên trong đời, Cao Bằng bắt đầu lo lắng cho đế quốc thương nghiệp của bố hắn.

HOÀN


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi