SAO TRỜI

Lo chuyện Chử Nguyệt đính hôn sẽ ảnh hưởng đến Ngụy Dĩ Thần, Chử Tinh lập tức sắp xếp lịch trình trở về Chử gia. Nhưng phải thông báo với người bên đó bằng cách nào lại là một chuyện rất đau đầu.

Ngụy Dĩ Thần biết việc này, âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trái tim lại quặn thắt. Hóa ra bạn nhỏ của anh ở “nhà” của chính mình lại trải qua cuộc sống không được như ý như vậy, ngay cả muốn về nhà một chuyến cũng phải nghĩ tốt lý do.

Sau đó chuyện này không làm Chử Tinh phải tốn nhiều công sức nữa, được Ngụy Dĩ Thần ra mặt giải quyết nhanh chóng.

Anh thay mặt Chử Tinh gọi cho Chử Kiến Quốc một cuộc điện thoại, ngôn từ coi như khách khí, nhưng câu nào chữ nào cũng mang ý “Tôi cứu công ty ông một mạng mà ngay cả một bữa cơm cũng không mời tôi ăn à?”. Chử Tinh nghe được giọng nói nịnh nọt lấy lòng của Chử Kiến Quốc ở đầu dây bên kia, nín cười rất vất vả.

Cuối cùng định ra là, cuối tuần này hai người sẽ cùng nhau về Chử gia ăn cơm.

Chử Tinh cảm thấy về nhà không thể đi tay không, trông có vẻ rất không có lễ nghĩa. Nhưng mà đối mặt với Chử gia đầy khôi hài kia, cậu lại thật sự không có hứng thú chọn quà cho bọn họ. Vì thế cậu phất tay mặc kệ, vô cùng tùy hứng mà giao việc này cho Ngụy Dĩ Thần.

Ngụy Dĩ Thần lại tiện tay ném cho trợ lý.

Chử Tinh ngoài mặt cười tủm tỉm, trong lòng lại nghĩ thầm: Thôi xong rồi, mình thế này là đang khoe mẽ, được sủng sinh kiêu sao?

Cho dù trong lòng Chử Tinh không muốn đặt chân vào nơi này đến mức nào, thì hiện giờ cậu và Ngụy Dĩ Thần cũng đã đứng trước cửa lớn của Chử gia rồi.

Ngụy Dĩ Thần vươn tay gõ cửa, tay còn lại dắt tay Chử Tinh.

Chử Tinh cúi đầu cười trộm, đáy lòng bỗng sinh ra dũng khí vô hạn.

Chử Kiến Quốc tự mình ra đón, bộ dạng cúi đầu khom lưng lúc nhận quà trong tay Ngụy Dĩ Thần không thể nào nịnh nọt lấy lòng hơn, ngược lại nhìn vào làm người ta cảm thấy Ngụy Dĩ Thần mới là người nhận quà.

Sau khi vào cửa, Ngụy Dĩ Thần dắt tay Chử Tinh ngồi xuống chính giữa sofa. Chử Tinh không để ý lắm chuyện ngồi ở đâu, chỉ là hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cậu có chút câu nệ.

Chử Kiến Quốc thì khác, lăn lộn trong thương trường thời gian dài, chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra địa vị của Chử Tinh trong lòng Ngụy Dĩ Thần.

Ông ta xoa hai tay chuẩn bị đứng dậy thêm trà cho Ngụy Dĩ Thần, chỉ thấy Ngụy Dĩ Thần không chút khách khí nửa đứng dậy cầm một quả quýt, quay đầu hỏi Chử Tinh: “Có muốn ăn không?”

Chử Tinh nhỏ giọng hỏi anh: “Có chua không anh?”

Ngụy Dĩ Thần không đáp, tay không dừng lại động tác bóc quýt, thử một miếng rồi lại đưa cho Chử Tinh: “Ngọt lắm.”

Chử Tinh cười híp mắt nhận lấy, tự mình ăn một múi, sau đó lại rất tự nhiên đút cho Ngụy Dĩ Thần một múi.

Chử Kiến Quốc nhìn hai người bọn họ tình tứ không coi ai ra gì, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng. Từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại của Ngụy Dĩ Thần, ông ta đã suy nghĩ xem mục đích đối phương tới nhà mình là gì, vừa lo sợ chuyện mình hợp tác với Hà thị bị đối phương biết được, vừa tự an ủi mình là chuyện này rất bí mật, Ngụy Dĩ Thần trăm ngàn lần sẽ không nghe được tiếng gió gì đâu. Cho dù đến lúc ấy bị hỏi tại sao lại cho con gái mình đính hôn với con trai Hà thị, ông ta cũng có thể lấy lý do hai đứa yêu nhau sâu đậm để thoái thác.

Chử Kiến Quốc và Trần Mỹ Hoa trằn trọc mấy đêm, vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Hiện giờ, rốt cuộc ông ta cũng biết Ngụy Dĩ Thần tới đây để làm gì rồi.

Ngụy Dĩ Thần tới để chống lưng cho Chử Tinh.

Chỉ nhìn vào bộ dáng gắn bó keo sơn này của hai người, Ngụy Dĩ Thần còn làm ra vẻ cưng chiều Chử Tinh lên tận trời, Chử Kiến Quốc biết là bữa cơm này nhất định sẽ không được ăn thoải mái.

Nhân lúc Ngụy Dĩ Thần ra ngoài nhận điện thoại, Chử Kiến Quốc chậm rãi đi tới bên cạnh Chử Tinh, nói: “Tiểu Tinh, ba có lỗi với con.”

Chử Tinh nhìn miếng táo ban nãy Ngụy Dĩ Thần đưa cho mình, đột nhiên trong dạ dày cảm thấy vô cùng buồn nôn. Lúc trước cậu bị Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt lừa kết hôn với Ngụy Dĩ Thần, cậu đã mong ngóng Chử Kiến Quốc xuất hiện, nói một câu tất cả chỉ là giả; lúc Trần Mỹ Hoa mang theo Chử Nguyệt bước chân vào cửa Chử gia, cậu bị xa lánh đến phòng cũng không có để ngủ, cậu đã chờ đợi Chử Kiến Quốc đuổi hai người kia ra khỏi cuộc đời của cậu; lúc cậu ở nhà chịu đủ mọi ấm ức tủi thân, muốn Chử Kiến Quốc tới ôm cậu một cái để an ủi. Khi ấy, người nói một câu “ba có lỗi với con” này đang ở đâu?

Tới giờ phút này Chử Tinh mới thật sự ý thức được, cậu đã không cần Chử Kiến Quốc nữa rồi.

Cuộc đời của cậu đã không cần sự tham gia của vai diễn mang tên “ba” này nữa.

Chử Kiến Quốc không biết điều này, vẫn dong dài: “Ba biết mấy năm nay con chịu rất nhiều tổn thương, chắc chắn ba sẽ bồi thường cho con. Nhưng Ngụy tổng bên kia nhất định phải giúp ba. Trên người con chảy cùng một dòng máu với ba mà, con nói xem có phải không?”

Vừa lúc Ngụy Dĩ Thần tắt điện thoại về phòng, Chử Kiến Quốc ngồi trở lại chỗ của mình.

Ngụy Dĩ Thần lập tức nhận ra Chử Tinh không bình thường, chau mày hỏi: “Em sao vậy?”

Sắc mặt Chử Tinh tái nhợt, cúi đầu thấp giọng nói: “Có chút buồn nôn.”

Ngụy Dĩ Thần định dẫn cậu đi toilet, bị Chử Tinh ngăn lại, hai người ra ngoài ban công.

Sắp vào hè, gió trời cũng ấm áp hơn.

Chử Tinh hơi bình tĩnh lại, nhìn Ngụy Dĩ Thần đứng bên cạnh không nói lời nào nhưng ánh mắt tràn ngập lo lắng, bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy anh.

Ngụy Dĩ Thần ngẩn người, duỗi tay ôm lấy Chử Tinh, cúi đầu cọ cọ tóc bạn nhỏ, có chút hối hận vì đã mang cậu tới đây.

Ngoại trừ việc đến Chử gia tự mình quan sát tình hình, không phải anh không có cách khác để điều tra việc mà mình cần biết, chẳng qua trong tất cả các cách đó thì đây là cách nhanh nhất.

Nhưng nếu anh biết đến đây sẽ ảnh hưởng tới Chử Tinh lớn như thế, anh thà rằng mặc kệ Hà thị lén lút hành động, cũng không muốn nhìn thấy bạn nhỏ nhà mình khó chịu đến vậy.

Ngụy Dĩ Thần hỏi Chử Tinh: “Chúng ta về nhà nhé?”

Mặc kệ Chử Kiến Quốc, không cần biết lý do Chử Nguyệt gả cho Hà Thiếu Vân là gì, cũng không rảnh quan tâm rốt cuộc Hà thị muốn làm gì.

Anh chỉ muốn Chử Tinh được bình an vui vẻ.

Chử Tinh đang vùi trong lòng anh lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Vừa nãy Chử Kiến Quốc nói xin lỗi em.”

Trong mắt Ngụy Dĩ Thần xẹt qua một chút đau lòng, lập tức hiểu được Chử Tinh đang nghĩ gì. Một người cha dù có vô trách nhiệm đến đâu, chỉ cần thật lòng quan tâm yêu thương con mình thì cũng đáng giá để tha thứ. Chỉ là Chử Tinh không nhìn thấy được chút yêu thương nào từ trên người Chử Kiến Quốc cả, thế mà sau khi một người cha làm ra hành động bán con cầu vinh như vậy còn mặt mũi đi cầu xin con trai tha thứ.

Chử Tinh nói tiếp: “Xin lỗi chẳng chân thành chút nào, thế mà còn muốn em nói giúp vài lời tốt trước mặt anh.”

Ngụy Dĩ Thần siết chặt lấy cánh tay Chử Tinh. Cái ôm ngăn cách tầm mắt của hai người, đáy mắt Ngụy Dĩ Thần tối đen như mực.

Trước khi đến đây anh vẫn chưa suy nghĩ kĩ, nếu Chử Kiến Quốc hợp tác với Hà thị thì mình sẽ xử lý công ty của Chử gia thế nào. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy, dù thế nào đi nữa thì Chử Kiến Quốc cũng là “cha” đã giáo dưỡng Chử Tinh hai mươi năm, cho dù xé rách da mặt cũng không thể để đối phương khó xử quá mức.

Nhưng hiện giờ anh đổi ý rồi. Về phương diện dạy dỗ và nuôi dưỡng Chử Tinh, Chử Kiến Quốc không hề “dạy dỗ”, cho dù coi như là có nuôi dưỡng thì cũng vô cùng thờ ơ.

Bạn nhỏ nhà anh kiên cường đến mức nào mới có thể bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn ấy, từng bước tiến về phía anh để nói một câu “thích” đây?

Ngụy Dĩ Thần lập tức đau lòng vô cùng.

Tạm thời Ngụy Dĩ Thần sẽ không xử lý Hà thị, nhưng muốn làm công ty Chử Kiến Quốc phá sản thì lại rất dễ dàng. Có điều anh phải hỏi ý kiến Chử Tinh trước đã.

Giọng nói của Chử Tinh mềm mềm, còn nghe ra một chút giọng mũi: “Ngụy Dĩ Thần, tại sao ba của em lại là ông ấy chứ.”

Ngụy Dĩ Thần vỗ vai Chử Tinh, nhẹ giọng nói: “Ông ta là người xấu, chúng ta không cần ông ta.”

Một lúc sau, Chử Tinh mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Chử Kiến Quốc sốt ruột đợi trong phòng khách, không ngừng nhìn ra ngoài ban công, nhưng lại không dám nhìn lâu, sợ bị Ngụy Dĩ Thần bắt gặp.

Ông ta tự khoe khoang là mình núp được dưới bóng cây Hà thị, nhưng cũng không muốn buông bỏ mối giao hảo với Ngụy thị.

Chử Tinh và Ngụy Dĩ Thần đã kết hôn rồi, Chử Nguyệt cũng sắp gả cho Hà Thiếu Vân. Làm cha của hai đứa con, nếu ông ta không đứng về bên nào thì chắc sẽ không rơi vào kết cục quá thảm.

Nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chử Nguyệt trang điểm xinh đẹp bước xuống lầu.

Chuyện đầu tiên Chử Nguyệt làm khi xuống lầu chính là hỏi Chử Kiến Quốc: “Ba ơi, Ngụy Dĩ Thần đến rồi à?”

Gương mặt Chử Kiến Quốc lập tức đen hơn phân nửa.

Đã là con gái sắp gả cho người ta rồi, suốt ngày mơ ước người đàn ông khác thì giống cái gì?

Ngụy Dĩ Thần kéo Chử Tinh vào phòng khách, thờ ơ liếc Chử Nguyệt một cái, sau đó thu hồi ánh nhìn, quay về phía Chử Tinh đang hồng hồng hai mắt: “Có muốn uống nước không?”

Chử Tinh gật đầu.

Ngụy Dĩ Thần đưa chén nước của mình cho cậu.

Buồn cười là từ khi hai người họ vào đây, Chử Kiến Quốc tận tâm tận lực pha trà cho Ngụy Dĩ Thần, hoàn toàn coi Chử Tinh là người ngoài.

Chử Tinh uống nước xong, định đứng dậy rót cho đầy ly.

Ngụy Dĩ Thần cản cậu lại, đặt chén xuống trước mặt Chử Kiến Quốc, tràn đầy ý ám chỉ.

Khuôn mặt đen hơn phân nửa của Chử Kiến Quốc lập tức tối sầm, trên mặt cười xấu hổ rót thêm trà cho đối phương, quay đầu lại giận chó đánh mèo lên Chử Nguyệt: “Còn đứng đơ ra đấy làm gì, không biết tới rót trà cho khách à?”

Chử Nguyệt nhìn thấy một màn Ngụy Dĩ Thần tỉ mỉ chăm sóc Chử Tinh, trong lòng chua loét. Phải biết là, nếu lúc đầu người gả qua đó không phải là Chử Tinh mà là cô ta thì hiện giờ người được hưởng thụ sự dịu dàng của Ngụy Dĩ Thần chính là cô ta rồi.

Vì vậy, Chử Nguyệt lại trút giận lên Chử Tinh, hừ lạnh nói: “Nó mà là khách gì chứ, cùng lắm thì là bát nước đã hắt ra ngoài của nhà chúng ta thôi.”

Lời nói cả trong lẫn ngoài đều chứa mười phần xúc phạm.

Động tác bưng trà lên của Chử Tinh hơi dừng lại.

Ngụy Dĩ Thần sa sầm mặt nói: “Ồ? Vậy tôi được bát nước hắt ra ngoài của nhà mấy người dẫn trở về có tính là khách không?”

Chử Nguyệt lạnh lẽo đến mức run lên, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

Chử Kiến Quốc khẩn trương tới hòa giải, cười nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, Ngụy tổng đừng chấp nhặt với nó.”

Ngụy Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn Chử Kiến Quốc, ngón tay đặt trên đầu gối hơi gõ gõ: “Chử Tinh còn nhỏ hơn cô ta, nhưng mà trông lại hiểu chuyện hơn nhiều.”

Chử Kiến Quốc kiên trì nói tiếp: “Chử Tinh nghe lời hơn, còn Chử Nguyệt bị mẹ nó chiều hư, xin ngài thứ lỗi.”

Ngụy Dĩ Thần vừa lúc bắt theo chủ đề: “Quả nhiên là mẹ khác nhau thì con người cũng khác nhau, mắt nhìn người của Chử tổng không tốt bằng tôi rồi.”

Chử Kiến Quốc chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, tình huống này làm ông ta thực sự không đỡ nổi, nhưng lại không dám đáp một từ “Không”.

Chử Tinh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Ngụy Dĩ Thần. Ngụy Dĩ Thần bị ánh mắt của cậu trêu chọc, bàn tay đặt ở đầu gối bên dưới sofa lặng lẽ nắm lấy tay Chử Tinh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trước đó Ngụy Dĩ Thần còn chừa cho Chử Kiến Quốc một đường lui, tất nhiên là sẽ không ăn nói quá đáng như thế. Nhưng nếu đối phương đã đối xử với Chử Tinh như vậy thì cũng đừng trách anh nói thẳng không lưu tình.

Chử Tinh lén lút cười, tâm tình vừa bị ảnh hưởng lập tức trở nên ngọt ngào hơn nhiều.

Cậu trộm sáp tới nói nhỏ bên tai Ngụy Dĩ Thần: “Là ánh mắt của em tốt mới đúng.”

Con ngươi Ngụy Dĩ Thần vốn đang tối đen đột nhiên bối rối, sau đó phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Anh vốn định sắm vai mặt lạnh trước mặt Chử Kiến Quốc và Chử Nguyệt, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại chẳng thể nào khống chế được.

Ai bảo bạn nhỏ nhà anh ngọt ngào như vậy chứ.

Hết chương 16

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi