SÁT THẦN CHÍ TÔN

Lần này đừng nói là Giang Trần, ngay cả Long Tiểu Huyền cũng không còn bình tĩnh được, xoạt một cái từ trên người Giang Trần xông ra.

Hắn lượn quanh Mộc Linh chi tuyền ba vòng, phát ra tiếng ngâm phẫn nộ.

Giang Trần cũng không kìm được sự giận dữ, ngửa mặt lên trời thét dài.

- Xích Đỉnh trung vực, Xích Đỉnh trung vực.

Giang Trần nghiến răng nghiến lợi, từ khi xuất đạo cho tới nay Giang Trần cùng với rất nhiều thế lực kết thù, cũng có rất nhiều cừu địch không chết không ngớt.

Thế nhưng cho tới nay chưa từng thế lực nào có thể khiến cho hắn phẫn nộ như vậy.

Long Cư Tuyết cũng tốt, Uông Hàn cũng tốt, nhiều lắm chỉ là ân oán cá nhân, còn lần này Xích Đỉnh Trung vực này đã hoàn toàn động vào điểm mấu chốt của hắn, đưa tới lửa giận kiếp trước, kiếp này của hắn bộc phát.

- Giang công tử, xem ra đám người Câu Ngọc tỷ tỷ đã bị bắt đi. Chỉ cần bọn họ còn sống chúng ta còn có cơ hội.

Hoàng Nhi vỗ vỗ vai Giang Trần, nhẹ giọng an ủi.

Hoàng Nhi nhìn thấy Long Tiểu Huyền lộ ra chân thân, cũng cảm thấy giật mình, thế nhưng mà lúc này nàng cũng không rảnh mà đi suy nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Giang Trần khó chịu như vậy, trong lòng nàng cũng buồn bã. Hận không thể lấy thân mình đổi những người kia. Coi như gần đây tính tình nàng lãnh đạm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được mà tràn ngập sát ý.

Huống chi nàng đã ở lại chỗ này vài năm, cùng với đám người Câu Ngọc coi như là người một nhà, đã sớm có tình cảm thâm hậu.

Bỗng nhiên thần thức Hoàng Nhi khẽ động, sắc mặt khẽ đổi:


- Giang công tử, không tốt, dường như chúng ta rơi vào bẫy rồi.

Cơ hồ Giang Trần cũng đồng thời cảnh giác, tay chộp một cái xuất ra mấy cái Độn Không phù.

- Ha ha, không thể tưởng tượng được ôm cây đợi thỏ lại có tác dụng như vậy.

Trong hư không có một thanh âm giống như tiếng chuông truyền tới. Sau đó từng đạo thanh âm lớn nhỏ không ngừng truyền ra. Dường như đang phụ họa với đạo thanh âm giống như tiếng chuông lớn kia.

Trong lúc đó bốn phía động phủ Giang Trần không ngờ xuất hiện vô số đám mây, huyễn hóa ra từng đạo ảo ảnh.

Giang Trần nhìn lên,thần thức khuếch trương, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Ảo ảnh giống như nửa vầng cung này không ngờ lại hoàn toàn đem hư không phong tỏa, trong nháy mắt ngăn cách động phủ với bên ngoài.

Vô số tầng mây, từng tầng từng tầng ép xuống, đem không gian của Giang Trần và Hoàng Nhi áp súc lại.

Trong hư không vang lên từng tiếng sưu sưu, từng đạo thân ảnh giống như những hòn đá từ trên trời không ngừng rơi xuống.

Một, hai, ba...

Không ngờ lại có hơn mười người.

Bốn năm người dãn đầu đều là cường giả Hoàng cảnh, trong đó có một đại hán đầu trọc ở giữa có tu vi Hoàng cảnh tứ trọng.

Trong lòng Giang Trần run lên, khó trách Cửu Môn Phần Thiên Trận cũng không chống đỡ nổi. Trong tay đối phương lại có cường giả Hoàng cảnh trung giai.

Cửu Môn Phần Thiên Trận tuy rằng lợi hại, thế nhưng nhiều lắm cũng chỉ chống lại được cường giả Hoàng cảnh sơ giai, nếu như mấy cường giả sơ giai cùng nhau đánh ra một kích, Cửu Môn Phần Thiên trận cũng có khả năng sẽ bị phá.

Nếu là Hoàng cảnh trung giai, muốn phá trận này thì càng dễ dàng.

Bên cạnh gã đại hán đầu trọc kia có một tên thuộc hạ bỗng nhiên lấy ra một khỏa ngọc giản, bên trong hiện lên hình ảnh của Giang Trần, hắn nói với đại hán đầu trọc:

- Cung đại nhân, tiểu tử này có lẽ chính là Giang Trần.

Đại hán đầu trọc kia cười ha hả:

- Không thể tưởng tượng nổi một quyết định nhất thời của Cung mỗ lại khiến cho ta nhận được món lời không nhỏ.

Ánh mắt đại hán đầu trọc đột nhiên nhìn về phía trước, uy áp vô cùng vô tận tràn về phía Giang Trần:

- Ngươi gọi là Giang Trần?


Uy áp cường đại của Hoàng cảnh mãnh liệt kéo tới, giống như một ngọn núi đặt lên đỉnh đầu Giang Trần, khiến cho hô hấp của Giang Trần dồn dập.

Giang Trần giận dữ, trong lòng tràn ngập lửa giận, khí thế trào dâng, mạnh mẽ ngăn cản uy áp này.

- Người ở đây đều là ngươi giết sao?

Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo vô cùng.

Đại hán đầu trọc sờ sờ đầu mình, bỗng nhiên cười rộ lên, nói:

- Có chút ý tứ, có chút ý tứ. Một tiểu tử Thánh Cảnh không ngờ lại có thể chống lại uy áp Hoàng cảnh của ta.

- Người ở đây có phải là do ngươi giết hay không?

Giang Trần căn bản không thèm nhìn đại hán đầu trọc ra vẻ mà chỉ trầm giọng tiếp tục hỏi.

- Ha ha, giết gà sao phải dùng đao mổ trâu? Giết những người này tự nhiên có người làm thay ta. Sao nào? Nhìn thấy ngươi tức giận như vậy dường như còn có ý định trả thù sao? Ha ha, thú vị, thú vị.

Ngữ khí của đại hán đầu trọc tràn ngập vẻ châm chọc, hiển nhiên đối với con mồi không biết phối hợp này cảm thấy vô cùng thú vị.

Theo hắn thấy loại con mồi nhỏ này, dưới tình huống bình thường có lẽ đang run rẩy, miệng thì xin xỏ vài câu tha thứ mới đúng, tiểu tử này lại dám mặt đối mặt với hắn.

Chuyệ này khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ, cũng cảm thấy kích thích. Dù sao con mồi không phản kháng khiến cho hắn cảm thấy nhàm chán.

- Người rốt cuộc có phải do ngươi giết hay không?

Hai mắt Giang Trần đỏ bừng, Tà Ác kim nhãn bắn ra sát ý nồng đậm.

Chỉ là bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt đại hán đầu trọc lại khiến cho hắn ta cười khinh miệt:

- Tiểu tử, người không phải do ta giết, thế nhưng ngươi phải nhớ tới ta. Nhớ kỹ, Cung mỗ là một trong những Thiên Đô pháp vương của Bất Diệt Thiên đô, gọi là Cung Vô Cực.


Đại hán đầu trọc này nói xong, những người bên cạnh hắn cười ha hả.

- Còn nữa, Lôi Âm môn của Xích Đỉnh trung vực, Cự Côn tông cũng của Xích Đỉnh trung vực. Tiểu tử, không sợ ngươi biết, Đan Kiền Cung là do chúng ta diệt. Người cũng do chúng ta giết. Một tiểu tử không biết sống chết nhà ngươi có thể làm gì được chúng tA?

- Ha ha, lại nói, Đan Kiền Cung các ngươi coi như may mắn. Nghe nói bên Đại Thánh đường, Bắc Minh tông đều là cả nhà bị diệt sạch. Đan Kiền Cung các ngươi bởi vì có nhiều thứ muốn thẩm vấn cho nên có một đám tù binh bị bắt. Ít nhất còn có thể sống lâu được thêm một đoạn thời gian.

- Nhưng mà tiểu tử ngươi sẽ không có may mắn như vậy.

Đại hán đầu trọc kia bỗng nhiên khoát tay ngăn đám người Lôi Âm môn và Cự Côn tông rồi mỉm cười nói:

- Giang Trần, thế giới võ đạo luôn là mạnh được yếu thua. Ta tin rằng ngươi cũng hiểu điều này. Cung mỗ thấy tư chất ngươi không tệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, tiếp nhận sự điều khiển của Cung mỗ, có lẽ ngươi có thể được miễn tội chết.

Trong thanh âm của đại hán đầu trọc này tràn ngập cảm giác ưu việt về sự sống chết của con người.

- Cơ hội?

Hai mắt Giang Trần lạnh lùng như đao, gắt gao nhìn chằm chằm vào đại hán đầu trọc, giống như muốn khắc tướng mạo của Cung Vô Cực này vào sâu trong lòng.

- Ha ha, xem ánh mắt của tiểu tử ngươi hiển nhiên là không muốn quý trọng cơ hội này rồi.

Cung Vô Cực lắc đầu thở dài nói:

- Đã như vậy ngươi chuẩn bị tiếp nhận xử lý đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi