SÁT THẦN CHÍ TÔN

Cung Kỳ nhe răng cười nói:

- Võ giả như chúng ta nếu như một chút sợ hãi đó cũng không chiến thắng nổi còn nói gì tới tiền đồ võ đạo? Tiểu tử, đừng từ chối, có thể luận bài với thiên tài của tông môn nhất phẩm là vinh hạnh của ngươi. Qua mười năm tám năm, tiểu tử ngươi cho dù lao vào ôm chân ta, bản thiếu gia cũng chưa chắc đã nguyện ý cúi đầu nhìn ngươi lấy một cái.

Lời này rất cuồng, thế nhưng lại có lực lượng để cuồng ngạo.

Mười ba mười bốn tuổi đã như thế, qua mười năm tám năm đó chính là Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bán bộ Hoàng cảnh, là thiên tài đỉnh cấp của tông môn nhất phẩm.

Quả thực có tư cách coi rẻ loại thiên tài đỉnh cấp trong tông môn tứ phẩm như Đinh Vinh.

Nếu như là chân thân của Đinh Vinh nghe những lời này ít nhiều sẽ cảm thấy có chút sỉ nhục, thế nhưng Giang Trần chỉ cười lạnh.

Cung Kỳ này rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, cuồng vọng, không coi ai ra gì.

Giang Trần cười cười nói:

- Được rồi, Cung thiếu dù sao cũng là thiên tài của tông môn nhất phẩm. Đinh mỗ luận bàn với ngươi quả thực là phúc khí tu từ ba đời trước. Cho nên Cung thiếu có thể nhường ta ba chiêu được không?

Cung Kỳ khẽ giật mình, lập tức cười ngạo nghễ nói:

- Đừng nói là ba chiêu, mười chiêu cũng được.

Giang Trần ra vẻ sùng bái gật đầu nói:


- Tốt, vậy thì ba chiêu. Đúng rồi Cung thiếu, vạn nhất Đinh mỗ không địch lại, đến lúc đó Cung thiếu nhường ta một chút, tới điểm là dừng, đừng để cho Đinh mỗ thua quá khó coi.

Tiếp tục bày ra tư thế địch mạnh ta yếu.

Cung Kỳ thấy hắn ăn nói khép nép, trong lòng càng có vài phần khinh thị, phất phất tay, cau mày nói:

- Đinh Vinh, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Lề mề, hết chưa?

Giang Trần vội vàng cười nói:

- Tốt, hết rồi.

Nói xong, thủ quyết biến ảo, trận bàn U Cổ Thất Sát trận lần nữa được thúc dục.

Trong lúc đó chung quanh lôi đài lập tức bị một tầng sương mù mờ mịt bao phủ, ngăn cách tất cả liên hệ với bên ngoài.

Cung Kỳ lạnh lùng cười nói:

- Trận pháp sao? Chút tài mọn.

Hắn nhìn bốn phía, lại phát hiện ra mình đang ở miệng một núi lửa, khắp nơi đều là nham thạch nóng bỏng đang phun trào, nhiệt độ chung quanh đang nhanh chóng kéo lên.

Cung Kỳ là kẻ tài cao gan lớn, không ngờ lại không sợ một chút nào, tay chộp một cái, một đạo phù lật xuất hiện trong tay, đang muốn đánh trực tiếp vào trong trận pháp.

Ngay lúc này, dưới bàn chân hắn đột nhiên có mấy đạo kim quang phóng lên. Sau một khắc, kim quang này không ngờ lại hóa thành sáu võ sĩ, điên cuồng công về phía hắn.

Đột nhiên Cung Kỳ thấy sợ, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Một cỗ dự cảm cực kỳ không tốt xông lên đầu hắn, bởi vì hắn phát hiện ra, thứ xông tới đầu tiên không ngờ lại là ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh.

Bất luận một ai trong ba võ sĩ này cũng có thể nghiền nát một Thánh Cảnh ngũ trọng như hắn, huống chi là cả ba cùng tiến lên. Mà bên ngoài còn có ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh, nhìn chằm chằm vào hắn.

Giờ phút này lông tóc toàn thân Cung Kỳ dựng đứng, mơ hồ có cảm giác rơi vào trong bẫy rập.

Cung Kỳ mạnh, thậm chí so với Đinh Quang Vinh còn mạnh hơn nhiều. Nhưng mà từ đầu tới cuối hắn luôn phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là khinh địch.

Nhất là Giang Trần giả trang Đinh Quang Vinh, luôn bày ra tư thế của kẻ yếu, không ngừng làm cho hắn chủ quan, khiến cho trong lòng hắn sinh ra sự khinh thường, xem thường "Đinh Quang Vinh" này.

Lần trí mạng nhất Cung Kỳ khinh địch, kết quả vô cùng nặng.

Hơn nữa trước tiên Giang Trần dùng trận pháp, lại dùng vẩy hạt thành binh, hoàn toàn dùng sát chiêu mạnh nhất.


Những thủ đoạn này coi như là đối phó với thiên tài đỉnh cấp như Tào Tấn cũng có năm sáu thành hy vọng. Cung Kỳ này tuy rằng là thiên tài, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ đôi chút, tu vi không cao thâm bằng Tào Tấn.

Nếu như không phải Giang Trần muốn bắt sống, chỉ sợ có hai Cung Kỳ dưới một chiêu này cũng chết không thể chết hơn được.

Ngay khi Giang Trần thúc dục trận pháp, hai hộ vệ của Cung Kỳ đã sớm kịp phản ứng, xông lên lôi đài.

Mà Hoàng Nhi vẫn đứng dưới lôi đài, tay trực tiếp bóp nát hai đạo phù lật công kích, đánh về phía hai người này.

Phù lật công kích này là thứ lúc trước Giang Trần thu được từ tay Tào Tấn, đều có lực công kích nhất đẳng. Cho dù là hai hộ vệ này cũng không thể không tạm lánh phong mang.

Lúc đó cũng tranh thủ cho Giang Trần một ít thời gian.

Đợi đến khi hai hộ vệ kia thoát khỏi công kích, Hoàng Nhi cũng nhảy lên loi đài. Giang Trần thì đã trói Cung Kỳ thành một cái bánh chưng, điểm yếu huyệt toàn thân hắn, thuận tay nhét vào miệng hắn vào viên đan dược độc nhất vô nhị mà hắn luyện chế từ Mê Thần chướng.

Hơn nữa mấy khỏa đan dược luyện chế từ Mê Thần chướng này vô cùng giống với khỏa đan dược mà hắn cho Trương lão tam dùng. Cập‎ 𝔫hật‎ truyệ𝔫‎ 𝔫ha𝔫h‎ tại‎ +‎ t‎ r‎ ù‎ 𝐦‎ t‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ 𝔫.V𝖭‎ ‎ +

Giang Trần cười ha hả, tay xé rách ngụy trang trên mặt, lộ ra tướng mạo vốn có.

- Gọi lão thất phu Cung Vô Cực kia tới gặp ta.

Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo, hắn đứng trên lôi đài, bễ nghễ nhìn tứ phương, nhìn qua hai hộ vệ ném chuột sợ vỡ bình kia nói:

- Ta cho các ngươi mười hô hấp, nội trong mười hô hấp lão thất phu Cung Vô Cực kia không chạy tới, vậy thì hắn cũng chỉ có thể nhặt xác cho cháu trai hắn mà thôi.

- Tiểu tử, ngươi đừng làm xằng bậy.

- Hắn là Giang Trần, các ngươi xem, hắn là Giang Trần.


Lập tức, có người nhận ra Giang Trần.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn căn bản không có ý định che dấu thân phận của mình. Lần này hắn xâm nhập vào trong hang hổ là vì muốn mạo hiểm đánh cược một lần.

Lần trước hắn nghe Trương lão tam nói, Cung Kỳ này ưa thích khiêu chiến thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn và Cự Côn tông. Tin tức này khiến cho Giang Trần có linh cảm, khiến cho trong lòng hắn lập tức hiện lên kế hoạch sơ bộ.

Hắn cảm thấy Cung Kỳ này tuổi trẻ, càn rỡ, hẳn là một cửa ải đột phá không tệ.

Cho nên hắn từng bước một, dẫn Đinh Quang Vinh kia rời đi, diệt sát Đinh Quang Vinh, giả trang thành Đinh Quang Vinh. Sau đó nhìn thấy Cung Kỳ lại lấy lui làm tiến, kỳ thực mỗi một bước đều khơi mào bản tính hiếu thắng của Cung Kỳ.

Quả nhiên Cung Kỳ này thiếu niên càn rỡ, bị Giang Trần câu tới lôi đài, để cho Giang Trần hoàn thành kế hoạch hoàn mỹ của mình.

Cung Kỳ trong tay, Giang Trần thoáng cái tương đương nắm một vương bài, có thể tiến lùi như ý.

Rất nhanh, tin tức rơi vào trong tai Cung Vô Cực.

Cung Vô Cực đang họp với người hai tông, sắc mặt thoáng cái đen lại. Cung Kỳ là ấu tôn của hắn, cũng là thịt trên người hắn. Hắn xót tên ấu tôn này so với nhi tử thân sinh còn xót hơn.

Bởi vì Cung Kỳ cơ hồ gần như một khuôn mẫu của hắn, bất kể là tính cách hay là thiên phú, đều truyền thừa tất cả từ Cung Vô Cực hắn, thậm chí còn có xu thế người sau giỏi hơn người trước.

Cung Vô Cực đối với Cung Kỳ này có thể nói là gửi gắm tất cả các tâm huyết.

Hiện tại lại nghe nói Cung Kỳ rơi vào trong tay Giang Trần, bảo làm sao hắn không kinh sợ được cơ chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi