SÁT THẦN CHÍ TÔN

Không ngờ Hác trưởng lão so với hắn còn giận dữ hơn:

- Nói như vậy thanh kiếm này thực sự là của ngươi sao?

Cung Vô Cực giận quá hóa cười:

- Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi? Phía trên này ghi tên Hác trưởng lão nhà ngươi sao?

Hác trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Cung Vô Cực:

- Nói như vậy thanh kiếm này đích thực là ngươi để lại ở Xích Đỉnh trung vực?

- Thì thế nào?

Cung Vô Cực còn tưởng rằng Hác trưởng lão này cố ý bới móc cho nên nói:

- Không phải ngươi lại nói đây là kiếm của ngươi đó chứ? Nếu như ta nhớ không nhầm, Hác trưởng lão nhà ngươi dường như không cần dùng kiếm a.

Hác trưởng lão liên tục gật dầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng liên tục nói:

- Tốt, tốt, tốt. Nói như vậy ngươi cũng thừa nhận đây là kiếm của ngươi? Dám làm dám chịu, rất tốt. Vậy ngươi có dám nói ngươi thu được cái kiếm này từ nơi nào hay không?


Cung Vô Cực cả đời hoành hành bá đạo, từ trước tới nay hắn đều thẩm vấn người khác, còn chưa từng bị người khác dùng giọng nói hỏi qua như vậy.

Hắn nghe vậy giận dữ nói:

- Từ đâu tới sao? Lãm tử thu được thanh kiếm này từ đâu còn phải báo cáo với ngươi sao? Lão tử giết người đoạt được kiếm, còn không được sao?

Nói ra những lời này, sắc mặt Hác trưởng lão lần nữa biến đổi, biểu hiện trên mặt giống như muốn nói quả là thế, vẻ mặt bi phẫn.

Đồng thời, hai tay Hác trưởng lão này chụp một cái, trên tay xuất hiện một thanh chiến đao nhìn qua vô cùng hung hãn, miệng nói:

- Đệ tử Cửu Dương Thiên Tông nghe lệnh, Cung Vô Cực này chính là hung thủ sát hại đệ tử chân truyền Tào Tấn của Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Bất Diệt Thiên Đô, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta không đội trời chung với bọn chúng.

Nói xong Hác trưởng lão này hung hăng vung đao, chém về phía Cung Vô Cực.

Một đao kia có khí thế giống như cầu vồng, khí thế Hoàng cảnh cường đại tràn ra, người trong vòng ngàn mét chung quanh bị đẩy lùi lại. Cơ hồ tất cả những người không có phận sự bị đẩy ra xa mấy trăm mét.

Cung Vô Cực cũng không nghĩ tới, Hác trưởng lão này nói đánh là đánh, hắn giận tím mặt. Hai tay chụp một cái, trong tay xuất hiện một cái búa ngắn.

Tay vung búa lên, hung hăng đánh về phía đao mang hung hãn giống như cầu vồng đang chém về phía mình.

Hai đại cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, không ngờ lại ở nơi náo nhiệt nhất của Thái A thành điên cuồng chiến đấu.

Những người khác trong hai tông nhìn thấy hai đại cường giả đỉnh cấp đánh cùng một chỗ, tự nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, cũng nhao nhao gia nhập vòng chiến.

Trong lúc nhất thời, tiếng chém giết rung trời vang vọng.

Vốn hai đại tông môn đã không nhìn nhau vừa mắt.

Người Bất Diệt Thiên Đô đều cảm thấy Cửu Dương Thiên Tông cố ý đến ngáng chân bọn họ, mà Cửu Dương Thiên Tông biết được Tào Tấn bị Cung Vô Cực giết chết, đối với Bất Diệt Thiên Đô tự nhiên tràn ngập cừu hận.

Tất cả mọi người đều là tông môn nhất phẩm, ai chịu phục được ai cơ chứ? Một khi chiến đấu xảy ra, quả thực không thể vãn hồi. Cho dù là một ít tán tu gần đó, cũng có không ít người bị liên lụy.

Một khi có máu tươi chảy ra, chiến đấu sẽ càng trở nên điên cuồng. Rất nhanh chóng đã có người ngã xuống.

Tiếp đó càng ngày càng có nhiều người ngã xuống.


Nhìn thấy máu, lại có người ngã xuống, người hai tông thoáng cái giết tới đỏ mắt, không còn khắc chế, hiện trường lập tức không khống chế được.

Những đám tán tu kia tuy rằng đã lẩn đi thật xa, thế nhưng vẫn không rời khỏi hoàn toàn. Loại chém giết giữa tông môn nhất phẩm này, căn bản xưa nay bọn họ không có cơ hội nhìn thấy.

Hiện tại khó mấy khi nhìn thấy một lần, tuy rằng hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, thế nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới tâm tình xem náo nhiệt của mọi người.

Thậm chí bọn họ còn hy vọng chiến đấu có thể mãnh liệt hơn một chút.

Dù sao tán tu đối với tông môn thủy chung có một loại địch ý. Loại địch ý này một mặt là ghen ghét, một mặt là hâm mộ tới đỏ mắt.

Tán tu bất kể là ở phương diện nào, đều không thể so sánh với đệ tử tông môn. Tông môn chiếm cứ tuyệt đại đa số tài nguyên, tông môn cao cao tại thượng, đối với đám tán tu bọn họ hất hàm sai khiến...

Đủ loại nguyên cớ, khiến cho tán tu đối với người tông môn không có bất kỳ hảo cảm nào. Nhìn thấy đám tông môn giết nhau, đám tán tu này tự nhiên có chút hả hê, đối với loại hành vi chó cắn chó của hai tông môn này vô cùng thích thú, hận không thể đổ dầu vào lửa khiến cho bọn họ đánh thảm liệt hơn, càng máu tanh càng tốt.

Giang Trần đứng trong đám người, hắn đã đổi trang phục khác. Hiện tại đang ung dung làm quần chúng đứng xem bên ngoài. Nhìn thấy người Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông ngã xuống, trong lòng của hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Càng ngày càng có nhiều người gia nhập vòng chiến, bên Bất Diệt Thiên Đô, hiển nhiên ở phương diện nhân số đã chiếm ưu thế. Nhưng mà lần này Cửu Dương Thiên Tông xuất môn, toàn bộ đều là tinh anh.

Trong lúc nhất thời, chiến đấu vô cùng thảm thiết, chỉ là khó phân ra thắng bại.

Giang Trần nháy mắt với Hoàng Nhi, hai người không dừng lại mà nhanh chóng đi ra ngoài thành.

Lúc này rất nhiều tán tu cẩn thận cũng nhanh chóng đi về phía ngoài thành. Hiển nhiên những người này đều ý thức được, thế cục trong Thái A thành hỗn loạn như vậy, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn.

Bằng không mà nói, đám tán tu như bọn họ, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy.


Hai đại tông môn nhất phẩm này, vô duyên vô cớ đại chiến với nhau, tuyệt đối không chỉ đơn giản vì tranh chấp một thanh kiếm, chỉ sợ sau lưng còn có chuyện gì đó kinh người hơn.

Cho nên tán tu sáng suốt một chút, lúc này căn bản không muốn đứng lại làm bia đỡ đạn.

Thái A thành tối thiểu có hai mươi vạn tán tu, lúc này chí ít cũng có mấy ngàn tán tu nhanh chóng lao về phía cửa thành, tuy rằng không phải cửa thành này không có đệ tử Bất Diệt Thiên Đô canh gác.

Thế nhưng tinh nhuệ của Bất Diệt Thiên Đô hiện tại đều tham dự chiến đấu. Những đệ tử ở lại hiển nhiên không đủ để ngăn cản mấy ngàn tán tu này.

Mà lực lượng của Thái A thành mặc dù hỗ trợ cho Bất Diệt Thiên Đô, thế nhưng lại không muốn tự mình ra tay đối phó với tán tu.

Dù sao đây là địa bàn của bọn họ, nếu như đắc tội quá mức với đám tán tu này, đến lúc đó những tán tu này trả thù, người không may chính là Thái A thành bọn họ.

Cho nên lúc này Thái A thành mắt nhắm mắt mở, mặc kệ đám tán tu này chạy ra bên ngoài.

Không bao lâu sau, hàng phòng ngự của Bất Diệt Thiên Đô bị tách ra. Mấy ngàn tán tu mở một đường chạy ra bên ngoài thành. Giang Trần và Hoàng Nhi ở trong đám người hỗn loạn, cũng nhẹ nhàng lao ra khỏi thành.

Lăng Túc mang theo Lăng Huệ Nhi, cũng thừa cơ đi ra khỏi thành.

Giang Trần cũng không có hội họp với bọn họ, mà chỉ truyền âm nói lời tạm biệt với bọn họ, định gặp mặt ở Lưu Ly vương thành.

Dọc theo con đường này, nguy cơ trùng trùng, Giang Trần rất lý trí, biết rõ nếu đi cùng bọn họ, rất có thể sẽ làm liên lụy tới phụ tử Lăng Túc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi