SÁT THẦN CHÍ TÔN

Vi Kiệt cũng không để ý tới chuyện này, mỉm cười nói:

- Tin rằng dưới bàn tay của Đan Vương đại nhân, Vi mỗ nhất định sẽ triệt để khôi phục.

Giang Trần nhìn thấy Vi Kiệt này không có sự ngạo mạn của một đệ tử đại thế gia, cách đối nhân xử thế vô cùng lão luyện, đối với Vi Kiệt này cũng có chút hảo cảm.

- Đi thôi.

Giang Trần gật gật đầu, hắn cũng không muốn nói nhiều.

Thất gia kia khẽ giật mình:

- Không phải Đan Vương đại nhân còn có đồng bạn sao?

- Chỉ là một bằng hữu Vạn Ấp thành, nghe ta tới Vạn Ấp thành liền cố ý tới nói chuyện với ta. Hôm nay đã trở về.

Giang Trần cố ý nói như vậy cũng không muốn để cho đám người kia suy đoán hắn chính là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.

Quả nhiên, nghe thấy Giang Trần nói như vậy, Thất gia và Vi Kiệt kia thoáng cái liếc mắt nhìn nhau trao đổi, một chút hoài nghi còn lại trong lòng thoáng chốc biến mất toàn bộ.

Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, cho dù Đan Vương đại nhân này có phải Giang Trần hay không, bọn họ cũng không thèm để ý.

Lúc này tính mạng của Vi Kiệt quan trọng hơn tất cả. Coi như là Giang Trần, trợ giúp lẫn nhau cũng không phải là chuyện không thể.

Vi gia bọn họ sẽ không để ý tới chuyện này.


Đi trên đường trong Vạn Ấp thành, Giang Trần cảm nhận phong thổ trong Vạn Ấp thành, trong lòng không có một chút khẩn trương nào. Cho tới nước này, hắn đã quyết định đánh bạc một lần, có lo lắng cũng không có tác dụng.

Nửa canh giờ sau, bị họ đi tới cửa Bắc.

Sau khi Bất Diệt Thiên Đô tiếp quản cửa Bắc, tất cả thay đổi chóng mặt. Bốn phía đều là trạm gác, khắp nơi trên cửa Bắc đều bố trí các loại trận pháp cấm chế.

Nhìn trận thế như vậy quả thực chính là thiên la địa võng.

Bên ngoài cửa Bắc đã có không dưới ngàn người xếp hàng chờ đi ra ngoài. Bởi vì các công đoạn kiểm tra cực kỳ phức tạp, cho nên đội ngũ chờ rời khỏi thành xếp rất dài.

Nhưng mà người Lưu Ly vương thành hiển nhiên sẽ không an phận thủ thường đứng xếp hàng ở đằng kia.

Đừng nhìn lúc Vi Kiệt bị thương đám người kia thúc thủ vô sách, rất là bị động. Giờ phút này cảm giác ưu việt của người tới từ Lưu Ly vương thành lại vô cùng rõ ràng.

Dưới sự dẫn dắt của Thất gia, đội ngũ căn bản không cần phải xếp hàng, xuyên qua đám người chen chúc, đi ra khỏi cửa thành.

Mà đám tán tu xếp hàng nhìn thấy loại đội ngũ như thế này xuyên qua, cũng không dám mở miệng trách mắng.

Dù sao chỉ cần là đội ngũ Lưu Ly vương thành, mặc kệ địa vị cao thấp ra sao, căn bản không có thói quen theo quy củ xếp hàng.

Mà Bất Diệt Thiên Đô căn bản sẽ không để cho bọn họ đi xếp hàng, đối với sự chen ngang của bọn họ cũng không có ngăn cản.

Thất gia kia đi tới cửa kiểm tra, đã sớm có đệ tử Bất Diệt Thiên Đô tay cầm một loại thấu kính kỳ quái, muốn quét lên mặt Thất gia.

Thất gia trực tiếp đẩy ra, quát lớn:

- Ngươi làm gì vậy?

Người Bất Diệt Thiên Đô bốn phía nhanh chóng vây quanh. Một gã phụ trách đi tới, quét qua người Thất gia vài lần, nói:

- Các hạ, phối hợp một chút đi.

Thất gia nở nụ cười đĩnh đạc:

- Ngươi là người Vạn Ấp thành?

- Tại hạ là chấp pháp giả của Bất Diệt Thiên Đô, phụng mệnh cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, đuổi bắt...

- Bất Diệt Thiên Đô?

Thất gia không đợi đối phương nói xong mà thô bạo ngắt lời hắn ta, nói:

- Vạn Ấp thành là địa bàn Bất Diệt Thiên Đô các ngươi sao?


- Các hạ, Vạn Ấp thành không phải là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô ta, thế nhưng chúng ta đã bàn cùng với thành chủ Vạn Ấp thành, tiếp quản cửa Bắc. Kính mong các hạ phối hợp.

Thất gia cười ha hả:

- Phối hợp? Dựa vào cái gì mà phối hợp với các ngươi? Cửa Bắc Vạn Ấp thành này ta không đi một trăm lần cũng đi qua tám mươi lần, hiện tại không ngờ lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy. Người Bất Diệt Thiên Đô đều chạy tới cửa Lưu Ly vương thành, kiểm tra người LƯu Ly vương thành ta sao? Ngươi xác định không phải ngươi đang chọc cười ta đó chứ?

Sắc mặt người phụ trách của Bất Diệt Thiên Đô kia trầm xuống, nói:

- Bằng hữu, nên phối hợp một chút. Đã là người Lưu Ly vương thành, nhất định không phải đối tượng chúng ta đuổi bắt, phối hợp một chút thì làm sao? Coi như cho Bất Diệt Thiên Đô chúng ta mặt mũi.

Những ngày này bọn họ đóng ở cửa Bắc, cũng gặp qua một ít thế lực Lưu Ly vương thành đi qua. Trải qua sự thương lượng của Bất Diệt Thiên Đô, đại bộ phận đều bán một chút mặt mũi cho Bất Diệt Thiên Đô.

Mà Bất Diệt Thiên Đô vì để tỏ lòng biết ơn đều cho đối phương một phần lễ mọn, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Thất gia hiển nhiên không có ý định cho đám người này mặt mũi, hắn cười lạnh nói:

- Cho các ngươi mặt mũi, ai cho Lưu Ly vương thành ta mặt mũi? Đến chắn trước cửa nhà Lưu Ly vương thành chúng ta, còn trông cậy chúng ta cho các ngươi mặt mũi? Ngươi không cảm thấy các ngươi rất khôi hài sao?

Khí thế của Thất gia rất thịnh, hiển nhiên ngay cả một chút mặt mũi cũng không định cho đám người này.

Tiếng ồn ào bên này lại kinh động tới cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, một gã đại hán mặc cẩm bào mang theo mấy người nhanh chóng đi tới.

Người này vừa mới xuất hiện, toàn trường tức thì tĩnh lặng, cơ hồ tất cả tiếng nghị luận không phân biệt lớn nhỏ, coi như không hẹn mà gặp, thoáng cái im bặt.

Cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ?

- Thánh pháp vương đại nhân.

Những người của Bất Diệt Thiên Đô kia đều tiến lên thi lễ, hiển nhiên bọn họ đối với đại hán mặc cẩm bào kia vô cùng cung kính.


Thánh pháp vương đại nhân.

Trong lòng Giang Trần có chút trầm xuống, hắn cũng nghe nói lần này người mà Bất Diệt Thiên Đô phái tới chủ trì đại cục là một Thánh pháp vương, đại cường giả Hoàng cảnh bát trọng.

Ở Bất Diệt Thiên Đô, Thánh pháp vương có địa vị cao cả, giống như những thái thượng trưởng lão của các tông môn khác, là cự đầu của tông môn đỉnh cấp.

Quyền thế, địa vị, trong tông môn tuyệt đối có thể đứng vào trong top hai mươi, thậm chí là top mười. So với loại pháp vương như Cung Vô Cực, địa vị cao cả hơn rất nhiều.

- Bằng hữu là người của gia tộc nào trong Lưu Ly vương thành?

Thánh pháp vương kia cười nhạt một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thất gia, ánh mắt sâu xa, giống như muốn nhìn thấu Thất gia vậy.

Thất gia cũng là cường giả Hoàng cảnh, chỉ bất quá là Hoàng cảnh sơ kỳ mà thôi.

Trước mặt cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ, Thất gia có thể cảm nhận được một tia áp lực đập vào mặt. Thế nhưng mà hắn ở Lưu Ly vương thành đã nhìn quen các loại cường giả, tự nhiên sẽ không bị một cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ dọa cho không nói được lời nào.

Hắn cười nhạt một tiếng:

- Thán pháp vương các hạ, ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Nếu ta nói ta là người của phong hào Đại đế, ngươi sẽ làm thế nào?

Thánh pháp vương kia cười ha hả nói:

- Nếu như người trước mặt là phong hào Đại đế, tự nhiên Mục mỗ phải cho vài phần mặt mũi. Nhưng mà tôn giá dường như cũng không giống a.

Thánh pháp vương họ Mục kia lườm Thất gia, sau đó lại nhìn những võ sĩ đằng sau. Nhãn lực của hắn tương đối khá, đối với cấp bậc của những thế lực cấu thành Lưu Ly vương thành hiển nhiên ít nhiều cũng có ít hiểu rõ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi