SÁT THẦN CHÍ TÔN

Mới vừa rồi hắn còn dõng dạc, muốn Đan Phi triệt tiêu bầu rượu kia, để tránh mất mặt, ảnh hưởng tâm tình của mọi người.

Đây quả thực là thiên đại chê cười, Diệp Đại hắn giờ phút này, triệt để thành một chăn đệm, phụ trợ áp trục chi bảo.

- Ha ha, Đại ca, không thể tưởng được, lần này ngươi cũng nhìn lầm aa.

Nói chuyện, rõ ràng không phải Diệp Dung, mà là Nhị vương tử Diệp Kiều.

Diệp Kiều đối với Diệp Đại địch ý phi thường nặng, vừa rồi thời điểm hắn muốn hiến vật, bị Đại vương tử Diệp Đại cố ý đánh gãy, để cho hắn có chút mất mặt.

Giờ phút này bắt được cơ hội, Diệp Kiều há sẽ bỏ qua?

- Lão Tứ, không nhìn ra a. Ngươi cái tên này, vậy mà ẩn sâu như vậy. Câu nói kia nói rất hay, nói đến trong nội tâm nhị ca ngươi. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Quả nhiên, lớn lên đẹp mắt, bề ngoài tốt, không nhất định là thứ tốt. Trái lại, thoạt nhìn không ngờ, quả nhiên có khả năng là đồ tốt. Thụ giáo, thụ giáo. Lần này thật sự là thụ giáo. Lão Tam, ngươi nói phải không?

Nhị vương tử Diệp Kiều này, quả nhiên là hảo thủ đoạn, chỉ mấy câu, liền đá ba đối thủ xuống hố. Một phương diện tổn hại Đại vương tử, đánh mặt Đại vương tử Diệp Đại, vạch trần vết sẹo của Diệp Đại. Một phương diện khác, cố ý khoa trương Diệp Dung, khiến cho Đại vương tử càng thêm cừu thị Diệp Dung.

Thuận tiện, còn tổn hại Tam vương tử Diệp Tranh thoáng một phát.

Dù sao, vừa rồi thời điểm Giang Trần tiễn đưa bầu rượu, Tam vương tử Diệp Tranh, cũng là một cái kêu gào vô cùng hung, nói cái gì bẩn mắt ….

Hôm nay, lão gia tử khâm điểm áp trục chi bảo, lại không phải vẽ mặt Diệp Tranh hắn sao?


Vẻ mặt Diệp Tranh phiền muộn, bị hỏi á khẩu không trả lời được, chỉ phải lầm bầm:

- Ngươi đắc ý cái gì? Cũng không phải bảo vật ngươi tiễn đưa.

Diệp Kiều cười ha ha:

- Lão Tam, thứ tốt, mọi người cùng nhau thưởng thức, cần gì phân biệt rạch ròi như vậy. Ngươi a, là thích xúc động, trong mắt không có ai.

Ngược lại là Tứ vương tử Diệp Dung, rốt cục trì hoãn đến. Nói thật, thời điểm hắn biết mình chỉ là thứ hai, thoáng còn có chút thất lạc.

Nhưng thời điểm nghe đến thức nhất là Giang Trần, cả người hắn lập tức có cảm giác phi thăng. Cái nhân sinh này thay đổi quá nhanh, quả thực đến quá đột nhiên.

Hắn cũng như mọi người, như thế nào cũng không nghĩ ra, bầu rượu không ngờ kia, cuối cùng vậy mà sẽ trở thành áp trục chi bảo.

Mà câu phản bác kia, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa, thật là ánh xạ Đại vương tử, không nghĩ tới rõ ràng một câu thành sấm.

Bầu rượu này bên ngoài xác thực là không có cách nào chịu nổi, nhưng ai có thể nghĩ đến, bên trong chứa dĩ nhiên là quỳnh tương ngọc dịch được lão gia tử điểm thành áp trục?

Cảm thụ được ánh mắt tứ phương tụ tập tới, Diệp Dung có một loại cảm giác hãnh diện. Bị Đại vương tử đè ép nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có lúc, để cho hắn cảm nhận được cảm giác sảng khoái làm nhân vật chính.

Tuy loại cảm giác này là Giang Trần mang đến cho hắn, nhưng mà, Diệp Dung hoàn toàn không thèm để ý. Bởi vì, giờ phút này Giang Trần phi thường điệu thấp đứng ở phía sau hắn, hoàn toàn không có ý tứ đoạt danh tiếng của hắn.

Ở thời khắc này, Diệp Dung rất may mắn, cũng rất tự hào. Không xa ngàn dặm đi Đông Phương Vương Quốc, chiêu hiền đãi sĩ, mời chào Giang Trần, vậy mà trong lúc vô tình nhận được hồi báo như thế!

Diệp Dung hoàn toàn chính xác rất bất ngờ, Giang Trần sẽ ở trong lúc lơ đãng, cho bọn hắn một thiên đại kinh hỉ như vậy.

Quả thật, hắn mời chào Giang Trần, bỏ ra vốn gốc, ngay cả bốn luyện Linh khí Đại Vũ cung cũng đưa cho Giang Trần.

Thế nhưng mà, hôm nay, Giang Trần xem như cả vốn lẫn lời trả hết cho hắn rồi, hơn nữa phần hồi báo này, coi như là năm kiện Linh khí, cũng không thể bằng được.

Linh khí là chết, có tiền tổng có thể mua được.

Nhưng mà phần kiêu ngạo này, phần cảm giác hãnh diện này, còn có vinh quang được lão gia tử thưởng thức, lại bao nhiêu tiền tài cũng mua không được.

Đồng dạng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn có Điền Thiệu cùng Lăng Thiên Lý.


Điền Thiệu khá tốt, hắn cùng Giang Trần đã từng quen biết, bao nhiêu cũng có chút lý giải Giang Trần, biết rõ địa vị kẻ này chỉ sợ không nhỏ, hơn nữa trên người thỉnh thoảng có thủ bút kinh người.

Lăng Thiên Lý là lần đầu tiên cùng Giang Trần tiếp xúc, trước kia đối với Giang Trần có chút mâu thuẫn. Thế nhưng mà Giang Trần trong lúc lơ đãng ra tay, vậy mà kinh động bốn tòa, lực áp quần hùng!

Lúc ban đầu, thời điểm Giang Trần dâng lên bầu rượu kia, còn nói là ba người cộng đồng trình lên một phần tâm ý. Lúc ấy Điền Thiệu không nói gì, Lăng Thiên Lý lại cảm thấy có chút mất mặt.

Bất quá hắn dầu gì cũng là người có đảm đương, ở nơi như thế này, cũng không thể chen ngang. Chỉ có thể nhắm mắt cùng Giang Trần ăn vinh nhục, cùng một chỗ bị người nhục nhã cười nhạo.

Thế nhưng mà, quay đầu lại, nhục nhã cùng cười nhạo trước kia, hôm nay lại thành kiêu ngạo lớn nhất, thành áp trục chi bảo áp đảo tất cả mọi người!

Lăng Thiên Lý là người bình tĩnh, giờ phút này cũng nhịn không được sinh ra một chút cảm giác tự hào. Hắn là người kiêu ngạo, một mực khát vọng được người tán thành, được người xem trọng.

Cho nên, hắn ở trên võ đạo, phi thường chấp nhất, chỉ cầu nhân thượng nhân, để cho người ngưỡng mộ.

Mà giờ khắc này, hắn thiết thiết thực thực cảm nhận được cảm giác được người ngưỡng mộ.

Tuy loại cảm giác này, cũng không phải là hắn tranh thủ đến, nhưng hắn vẫn bất tranh khí cảm thấy thoải mái.

Cho dù là người quái gở, tâm lý của hắn, cũng khát vọng được người nhận đồng, được người tôn trọng, được người ngưỡng mộ. Lăng Thiên Lý cũng không ngoại lệ.

Điền Thiệu cười ha hả nói:

- Giang huynh đệ, bất tri bất giác, lại dính một lần quang của ngươi. Đợi chút nữa cơ hội thỉnh giáo lão gia tử, ta liền không đoạt với ngươi.

- Ha ha, nếu là huynh đệ, cần gì phân rạch ròi như vậy?


Điền Thiệu vội lắc đầu khoát tay:

- Được rồi được rồi, ta là quân nhân, thỉnh giáo lão gia tử, cũng không biết hỏi cái gì. Ngươi tuổi trẻ tài cao, nếu như đạt được lão gia tử chỉ điểm, tiền đồ vô lượng.

Lăng Thiên Lý có chút xấu hổ, nội tâm vô cùng xoắn xuýt. Hắn cũng biết, phần công lao này, mặc dù trước kia Giang Trần nói là ba người liên thủ chuẩn bị, nhưng Lăng Thiên Lý hắn không thể mặt dạn mày dày nói công lao này hắn cũng có phần.

Nói trắng ra là, bọn hắn là thơm lây.

Thế nhưng mà, Lăng Thiên Lý hắn quả thực động tâm, tuy lúc trước hắn căn bản không có nghĩ đến sẽ có cơ hội thỉnh giáo lão gia tử.

Nhưng mà, khi cơ hội bày ở trước mặt, Lăng Thiên Lý thật có chút động tâm. Hắn ở trên võ đạo, lâm vào gông cùm xiềng xích nào đó, còn kém một bước như vậy, luôn không thể vượt qua.

Nếu có thể bước ra một bước này, liền phá kén thành bướm.

Cho nên, hắn rất do dự, nhẹ nhẹ cắn môi, cuối cùng truy cầu cùng chấp nhất võ đạo, vẫn chiến thắng cảm giác rụt rè, lắp bắp hỏi:

- Giang Trần, có thể thương lượng một sự kiện hay không.

- Không có vấn đề.

Giang Trần khoát khoát tay.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi